Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3289: Chí bảo dấu vết



Sau một canh giờ, Dương Khai ra khỏi hố, cất bước tiến lên.

Tê Lôi đứng ở phía sau lẳng lặng quan sát, mãi đến tận khi thân ảnh Dương Khai biến mất hoàn toàn, mới thản nhiên thở dài.

Hẻm núi cấm địa này, càng đi vào bên trong, áp lực phải chịu đựng lại càng lớn, nơi này đã là cực hạn Tê Lôi hắn có thể đến, bằng không cũng không có hiệu quả rèn luyện đối với hắn, mà đi thêm về phía trước hắn lại có hơi không chịu nổi.

Trái lại là Dương Khai, lại đi bộ nhàn nhã, bỏ rơi mình thật xa. Thân thể này của hắn có bao nhiêu nghịch thiên a. . .Tê Lôi ngửa mặt lên trời thở dài, lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, ta dù sao cũng là một vị Yêu Vương, lại bị một kẻ loài người hạ thấp xuống, lòng quyết liệt lên, nổi giận gầm lên một tiếng, lao ra ngoài, hiện ra chân thân khổng lồ, tiếp tục chịu đựng Tinh Ngoại Cương Phong gột rửa rèn luyện.

Hẻm núi, nơi đây đã rất sâu, trên thân Dương Khai máu me phun không ngừng, khắp toàn thân cơ hồ không có một chỗ lành lặn, nhưng từng đạo từng đạo vết thương này dưới sức khôi phục cường đại cũng rất nhanh khép lại, vòng đi vòng lại, đối với hắn đúng là có phần trợ giúp, chỉ có điều hiệu quả rất nhỏ.

Mà theo một đường hắn thâm nhập, vách đá bốn phía đã không còn có hố. Có lẽ do nơi này sâu như vậy, chỉ sợ từ khi Vô Hoa Điện thành lập tới nay cũng chưa có ai tới được, tự nhiên không thể có hố.

Lại đi về phía trước thêm thời gian một nén nhang, đã đến phần cuối hẻm núi, mà ở phương hướng trước mặt này, truyền đến một luồng chấn động sóng không gian kỳ lạ.

Dương Khai trong lòng hơi động, ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy hơn trăm trượng trước mặt, giữa không trung nơi cuối hẻm núi, một vết nứt không gian dài đến vài chục trượng vắt ngang trời, như một vết sẹo của thiên địa, vĩnh hằng bất hủ.

Mà từ bên trong vết nứt không gian kia, Cương Phong kinh khủng không ngừng thổi tới đây, theo hẻm núi đẩy mạnh hướng phía trước.

Dương Khai lộ ra vẻ chợt hiểu, giờ mới hiểu được Tinh Ngoại Cương Phong trong cấm địa này là tới từ đâu, nguyên lai đều là từ bên trong vết nứt không gian thổi ra. Thiên địa tự có pháp tắc, có thể tự mình tu bổ, thí dụ như Dương Khai xé rách không gian, không quá lâu sau, nơi bị xé nứt kia dưới ảnh hưởng của thiên địa pháp tắc sẽ khôi phục như ban đầu.

Nhưng vết nứt không gian trước mắt này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, cũng không biết liên thông đến nơi nào, Tinh Ngoại Cương Phong liên tục không ngừng tuôn ra từ đó, mà ngay cả thiên địa pháp tắc cũng không thể chữa trị, để vết nứt không gian này tồn tại thời gian dài như vậy.

Tình cảnh này để Dương Khai nhìn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sâu trong nội tâm cũng cảm giác nóng lòng muốn thử, hắn rất muốn biết vết nứt không gian kia liên thông nơi nào, vì sao qua nhiều năm như vậy luôn có thể sản sinh Cương Phong.

Nghĩ là làm, thôi động pháp tắc không gian, trực tiếp lắc mình tới trước vết nứt không gian, sau đó không chút do dự mà đâm thẳng đầu vào.

Sau ba hơi thở, Dương Khai hốt hoảng thoát ra, cả người đã biến thành một huyết nhân, toàn thân đẫm máu, máu vung Trường Không, rút lui thẳng ra mấy trăm trượng mới thoát khỏi loại cảm giác nguy hiểm kia, quay đầu nhìn lại vết nứt không gian kia, lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng lại xen lẫn tâm ý phấn chấn.

Vừa nãy vọt vào bên trong vết nứt không gian, phát hiện mình đi tới một chỗ khe hẹp hư không, nhưng trong khe hẹp này lại đầy rẫy Tinh Ngoại Cương Phong với quy mô khổng lồ, uy lực cũng không phải nơi hẻm núi có thể so sánh, vừa tiếp xúc liền để hắn bị thương, nếu không phải quyết định rút lui thật nhanh, chỉ sợ không bao lâu liền bị Cương Phong gọt thành bộ xương, đến lúc đó thân thể hắn mạnh mẽ tới đâu cũng phải bỏ mình.

Cứ việc chỉ là mới tới thoáng qua, nhưng Dương Khai lại cảm nhận được một luồng khí tức không tầm thường  trong khe hẹp hư không kia, đó là một loại khí tức hủy diệt vạn vật, dường như là đầu nguồn của Tinh Ngoại Cương Phong.

Vô Hoa Điện khai phái thời gian mấy vạn năm, ban đầu khi tự xây phái, Tinh Ngoại Cương Phong này cũng đã tồn tại, kéo dài không ngừng mà thổi qua hẻm núi này, thế nhưng vạn vật đều có đầu nguồn, Tinh Ngoại Cương Phong này cũng giống vậy, không thể không chút nguyên do mà bất biến thổi tới tận mấy vạn năm.

Mà đầu nguồn kia chính đang ẩn thân trong khe hẹp hư không này.

Chỉ tiếc Dương Khai rõ ràng không biết thứ đó là gì, chớ đừng nói chi là lấy nó ra. Nhưng không thể phủ nhận là đây tuyệt đối là một kiện đồ vật ghê gớm, có thể là một kiện chí bảo đủ khiến Đại Đế cũng phải kiêng kỵ.

Dương Khai trong lòng rục rà rục rịch, tỉ mỉ mà ước lượng một hồi thực lực mình bây giờ, không thể không phẫn nộ quay đầu rời đi, hắn bây giờ còn chưa đủ lấy bảo vật kia ra chiếm thành của mình, vẫn còn phải đợi thêm, chờ đến khi tu vi tăng mạnh.

Không lâu lắm, một lần nữa trở về nơi tu luyện của Tê Lôi, hai tướng đối mặt, Tê Lôi giật nảy cả mình: "Đại nhân ngươi thế nào?"

Dương Khai hình tượng giờ khắc này khá là chật vật, cả người kim huyết khô cạn, như được độ lên một tầng kim trang, cảm giác ngay cả khí tức cũng có hơi phù phiếm, rõ ràng bị thương.

Dương Khai hít hít mũi nói: "Xảy ra chút bất ngờ, bên trong hết sức hung hiểm, Yêu Vương đi vào cẩn thận." Nói xong, trực tiếp lắc mình tiến vào trong một hố cạnh đó điều tức.

Tê Lôi sắc mặt nghiêm túc, không nghi ngờ gì. Ngay cả Dương Khai ở bên trong đó cũng ăn thiệt thòi lớn thế, chớ đừng nói chi là hắn, có cảnh cáo này, hắn sau này cũng không dám tùy ý xâm nhập quá sâu.

Nửa ngày sau, Dương Khai từ bên trong hố đi ra, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cáo biệt Tê Lôi, ung dung rời khỏi hẻm núi cấm địa.

Gặp Hoa Thanh Ti cùng Nam Môn Đại Quân lần thứ hai, từ  bên trong Vô Hoa Điện chọn ra một vị trí thích hợp bố trí không gian trận pháp. Nam Môn Đại Quân nhiệt tình đến cực điểm làm trợ thủ, ngay cả chuyện của chính mình cũng đặt qua một bên.

Năm đó Nam Môn Đại Quân sở dĩ ở lại Lăng Tiêu Cung, cũng là bởi vì chứng kiến thủ đoạn thần kỳ của Dương Khai có thể bố trí ra không gian pháp trận, muốn lưu lại học tập một, hai, đáng tiếc là, tuy rằng phương pháp bày trận cơ bản hắn đều đã hiểu rõ, cũng có thể bố trí ra hình thức không gian pháp trận, nhưng chỉ có hình, căn bản không có hiệu quả xuyên qua hư không.

Hắn khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, mới phát hiện mình bị rơi vào một cái hố to. Chỉ có tinh thông pháp tắc không gian, mới có thể bố trí ra không gian trận pháp mang thần vận vốn có, mới có thể phát huy ra tác dụng.

Nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại việc hắn học tập thứ khác, đại đạo thế gian, một pháp thông vạn pháp thông, như Nam Môn Đại Quân dạng Tông Sư trận pháp này, hoàn toàn có thể học một biết mười, từ đó rút lấy một ít kinh nghiệm cùng tin tức hữu dụng đối với mình.

Có hắn hỗ trợ, bố trí không gian pháp trận cũng cực kỳ ung dung, bởi vì nơi đây tương lai sẽ là phân đà Lăng Tiêu Cung ở Nam vực, càng sẽ có 50 ngàn đệ tử di chuyển tới đây, vì lẽ đó không gian trận pháp nhỏ khẳng định không được, Dương Khai tiêu hao đại lượng không Linh Tinh cùng Không Linh Ngọc, bố trí ra một trận pháp quy mô lớn, một lần có thể truyền tống trên trăm người.

Đến khi hoàn thành, đã là sau một ngày, Dương Khai lại làm sơ điều tiết không gian trận pháp này, liên kết tới những không gian pháp trận khác, lúc này mới cùng Hoa Thanh Ti cùng Nam Môn Đại Quân cáo biệt rời đi.

Chờ đến khi Dương Khai lại xuất hiện, người đã tới Man Hoang Cổ Địa.

Đi tới một nhà nhỏ trên cây, đi bái kiến trưởng lão cùng Mộc Linh tộc trưởng Mộc Na một hồi, nói cám ơn một phen việc viện trợ lần trước, đồng thời cũng mang theo không ít lễ vật tới hai tộc bọn họ.

Vô Hoa Điện chiến dịch, Thạch Khôi cùng Mộc linh hai tộc xuất lực rất lớn, chính là bọn họ, trước cục diện bất lợi mở ra một chỗ hổng, khống chế những Ma Nhân bị ma niệm đoạt xác, lại là Mộc linh ở thời khắc sống còn lấy bí thuật trấn áp hơn vạn Ma Nhân trong cơ thể có ma khí, kéo ra không gian thật lớn để Dương Khai có thể thong dong sử dụng Khu Ma Thuật, cứu rất nhiều tinh nhuệ Nam vực.

Hai tộc đều là chủng tộc không tranh với đời, lần này nếu không có Dương Khai thỉnh cầu, cũng sẽ không dễ dàng rời đi chỗ này, tham dự vào trong rất nhiều phân tranh, phần nhân tình này Dương Khai tự nhiên là sẽ ghi vào trong lòng.

Nói chuyện tào lao vài câu, Dương Khai trở lại chuyện chính: "Trưởng lão, ngươi kiến thức uyên bác, ta muốn thỉnh giáo ngươi về một người."

Trưởng lão khẽ mỉm cười nói: "Chẳng qua là sống lâu một chút, không biết ngươi muốn hỏi thăm người nào?"

"Trưởng lão có nghe qua Thanh Vũ Trúc danh tự này?" Dương Khai đến Man Hoang Cổ Địa tự nhiên không phải cố ý hỏi thăm lai lịch Thanh Vũ Trúc, chẳng qua là tiện thể mà thôi. Tuy nói hắn cũng không thấy được Thanh Vũ Trúc là cái người xấu tội ác tày trời gì, nhưng vạn sự cẩn thận một chút tổng không có sai, dù sao Thanh Vũ Trúc còn đáp ứng hắn một ít chuyện, tìm hiểu một chút người phụ nữ kia, ngày sau cũng thuận tiện hợp tác.

Thạch Khôi nhất tộc tuổi thọ dài lâu, đặc biệt là trưởng lão, cơ hồ có thể nói là Tinh Giới Vạn Sự Thông, Dương Khai đương nhiên phải hướng về hắn trưng cầu một hồi.

"Thanh Vũ Trúc?" Trưởng lão nhắc lại một tiếng, chậm rãi lắc đầu nói: "Đúng là chưa từng nghe qua."

"Trưởng lão cũng chưa từng nghe tới?" Dương Khai ngạc nhiên.

Trưởng lão nói: "Đây là một cái tên rất đặc biệt, nếu là từng nghe qua, ta tự nhiên sẽ nhớ, không biết nàng có chỗ kì lạ gì khiến ngươi để ý như vậy."

Dương Khai than thở: "Chuyện là như thế này. . ."

Ngay sau đó nói đơn giản một lần chuyện gặp qua trong La Sát Môn, cũng không nói việc Thanh Vũ Trúc hứa hẹn với hắn, dù vậy, cũng làm cho trưởng lão cùng Mộc Na nghe khá sửng sốt.

Trưởng lão cả kinh nói: "Cõi đời này lại còn có người như vậy!"

Mộc Na cũng đưa tay bưng kín miệng nhỏ, một mặt thở dài nói: "Một thân một mình ở trong khe hẹp hư không sống tạm mấy vạn năm, đây là việc kinh người cỡ nào." Ngừng một chút nói: "Nàng thật đáng thương. . ."

Dương Khai vuốt cằm nói: "Ta cũng cảm thấy rất khiếp sợ, cho nên muốn tìm đến trưởng lão hỏi một chút."

Trưởng lão lắc đầu: "Tên người này, ta xác thực chưa từng nghe qua."

Dương Khai trong mắt lóe lên vẻ kinh dị: "Ý của trưởng lão là lai lịch của nàng có phần kỳ lạ?"

Trưởng lão nói: "Cũng không phải là như vậy, ta tuy rằng sống lâu, nhưng không phải là chuyện gì cũng biết, đặc biệt là mấy vạn năm trước, Thạch Khôi nhất tộc ta cũng đã bắt đầu ẩn cư trong cổ địa, đại đạo chi tranh ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là thỉnh thoảng nghe được đồn đại vài câu, thậm chí cũng không biết lúc đó có người nào tham dự. Nhưng nếu nàng liên tiếp có thể điểm ra tên vài vị Đại Đế, có lẽ thân phận không giả, khả năng đúng là nhân vật thời kỳ đó, nhưng dưới cái nhìn của ngươi, nàng thiện hay ác?"

Dương Khai lắc đầu nói: "Không cảm giác được ác ý gì."

Trưởng lão cười nói: "Vậy liền không có gì, nàng bị nhốt mấy vạn năm, một thân tu vi có thể còn lại bao nhiêu, dù cho là kẻ ác, cũng còn không phải Đại Đế, nàng nếu thật sự dám đi ra ngoài làm xằng làm bậy, còn lo không ai trừng trị nàng sao."

Dương Khai gật đầu nói: "Ta chính là có cân nhắc này, mới có thể lựa chọn mang nàng ra, nếu không, ta thực sự không dám làm việc như vậy, nhất định phải trước tiên dò nghe mới dám quyết định."