Nếu Dương Khai kia thật sự có quan hệ đặc biệt gì với Linh Thú Đảo, sẽ không đễn nỗi ngay cả cách vào đảo cũng không biết, lại phải đi cầu tới Thiên Lang Cốc.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tiền Tú Anh lại nhìn Lam Hòa khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi Tiểu Hòa, hắn người này cát nhân tự có thiên tướng, hai đại thế lực không hẳn có thể làm gì được hắn."
Lam Hòa ngẩng đầu nhìn nàng: “Sư nương có ý là...”
Tiền Tú Anh nói: "Người tinh thông không gian pháp tắc am hiểu nhất thoát thân, nếu hắn không phải đối thủ cường giả hai thế lực lớn kia, đánh không lại chẳng lẽ còn không biết chạy sao? Ngươi có từng nghe qua một tin đồn, năm đó Lý Vô Y đại nhân kia cũng không biết tại sao trêu chọc Hoa Ảnh Đại Đế, bị Hoa Ảnh Đại Đế truy sát không ngớt, cuối cùng vẫn là dựa vào không gian thần thông mới tránh được một kiếp. Phải biết, Đại Đế là nhân vật cỡ nào? Lý Vô Y tuy rằng được xưng đệ nhất nhân dưới Đại Đế, nhưng chênh lệch cùng Đại Đế vẫn còn rất rõ ràng, hắn nếu có thể dưới thủ hạ Hoa Ảnh Đại Đế mà còn bảo toàn được mạng, có thể thấy được không gian thần thông huyền diệu, Dương Khai kia dù cho trên trình độ không bằng được Lý Vô Y đại nhân, cũng chắc chắn vẫn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng."
Nghe nàng nói như thế, Lam Hòa không khỏi nghĩ tới trước đó Dương Khai triển khai ra thủ đoạn dịch chuyển cực nhanh kia, thầm nghĩ sư nương nói cũng có đạo lý, thủ đoạn kia quả thực như thần, nhất thuấn thiên lý, người Hoàng Tuyền Tông cùng Phạm Thiên Thánh địa đúng là không hẳn có thể làm gì được hắn.
Lo âu trong lòng cuối cùng cũng coi như thả xuống một ít, nhưng hổ thẹn một chút cũng không giảm.
Đến khách điện, Lam Hòa tự biết không còn mặt mũi đi gặp Dương Khai, dĩ nhiên là không cùng đi vào, chỉ là đứng ở bên ngoài chờ đợi, một mặt rầu rĩ không vui.
Thấy nàng như vậy, Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh cũng không miễn cưỡng, tùy nàng vậy.
Trong đại điện, một nam một nữ dắt tay nhau mà tới, còn đợi ở trong điện Dương Khai có phát giác, lập tức đứng dậy hướng bọn họ trông lại, chỉ liếc mắt một cái, lập tức xác nhận được thân phận của hai người.
Trên đường tới Lam Hòa cùng hắn nói một chút tình hình Thiên Lang Cốc, cho hắn biết bên trong Thiên Lang Cốc chỉ có hai vị Đế Tôn nhị tầng cảnh tọa trấn, mà hai vị trước mắt này hẳn là hai người nàng từng đề cập tới Cốc chủ Đường Thắng cùng vợ hắn Tiền Tú Anh.
Nam tử nho nhã, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, tựa như người trong chốn thần tiên, Dương Khai tới là khách, tất nhiên là không thể thiếu lễ nghi, chắp tay ôm quyền nói: "Dương Khai bái kiến Đường Cốc chủ, Tiền phó Cốc chủ, không mời mà tới, nếu có quấy rầy mong hai vị thứ lỗi."
Đường Thắng cười ha ha, tiến lên nghênh tiếp nói: "Dương công tử khách khí, ngươi là ân nhân của Tiểu Hòa, có thể đến Thiên Lang Cốc ta, thực sự là rồng đến nhà tôm, sao lại là quấy rầy?"
Tiền Tú Anh cũng là cười híp mắt chắp tay: "Dương công tử."
Dương Khai hơi hơi ngẩn ra, tuy rằng hai vợ chồng này biểu hiện cực kỳ hiếu khách, nhưng trong lời nói lại có một loại cảm giác khá khó hiểu. Ngẫm lại mình cùng Lam Hòa kỳ thực cũng không nhiều giao tình lắm, cùng phu thê Đường Thắng càng là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là thoải mái. Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn ngoài điện, lại không thấy bóng người Lam Hòa, không khỏi có chút kỳ quái.
"Dương công tử mời ngồi." Đường Thắng đưa tay ra hiệu, mình thì cùng Tiền Tú Anh đi tới hai vị trí phía trên rồi ngồi xuống, lại hét cao một tiếng: "Người đâu, dâng trà!"
Lập tức liền có hầu gái đi tới dâng trà.
Đường Thắng cười nhẹ, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Dương Khai nói: "Nghe nói Dương công tử đến từ Nam vực?"
Dương Khai nói: "Coi là vậy đi."
Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục hỏi: "Không biết Dương công tử bây giờ ở nơi nào? Đường mỗ thấy Dương công tử cũng là Đế Tôn nhị tầng cảnh, chừng ấy tuổi, tu vi đã như thế, nơi ủy thân nhất định bất phàm."
Dương Khai mỉm cười đáp lại: "Tạm ở Thanh Dương Thần Điện đảm nhiệm chức Khách Khanh trưởng lão." Hắn cũng không có nói mình là Bắc vực Cung chủ Lăng Tiêu Cung, dù sao người ta đã được biết trước, cho hắn là người ở Nam vực, mình lại đi nói mình là Bắc vực một cung chi chủ, vậy cũng có hơi mèo khen mèo dài đuôi.
"Thanh Dương Thần Điện!" Đường Thắng khuôn mặt có chút động, "Chính là một trong ba đại thế lực đỉnh tiêm Nam vực Thanh Dương Thần Điện?"
Dương Khai nói: "Nam vực cũng chỉ có một Thanh Dương Thần Điện."
Đường Thắng thổn thức một tiếng: "Đại danh Thanh Dương Thần Điện, Đường mỗ cũng là như sấm bên tai, Nam vực ba thế lực lớn, Thanh Dương Thần Điện, Vô Hoa Điện, Thiên Võ Thánh địa, mỗi nhà đều bất phàm, cùng ba thế lực lớn Đông vực ta cũng sàn sàn như nhau, đều là thế lực hàng đầu đương thời a, Thiên Lang Cốc ta tự than thở không bằng."
Dương Khai nói: "Cốc chủ không cần khiêm tốn, ta thấy Thiên Lang Cốc cũng cực kỳ không tầm thường, hai vị Cốc chủ tu vi thâm hậu, sau này cũng chưa chắc đã kém so với cái gọi là thế lực hàng đầu gì đó."
Đường Thắng cười to nói: "Vậy thì xin mượn nhờ lời chúc tốt lành của Dương công tử." Dừng một chút nói: "Lại nói tới, Đường mỗ lúc còn trẻ, đã từng lập xuống lý tưởng dạo chơi Tinh Giới bốn vực rộng lớn, đáng tiếc cuối cùng vẫn là bị rất nhiều chuyện ràng buộc, không thể đạt thành tâm nguyện, thậm chí ngay cả Đông vực cũng không ra khỏi, thực sự là xấu hổ a. Dương công tử nếu đến từ Nam vực, có thể nói cho ta được biết Nam vực cùng Đông vực bên này có chỗ gì khác nhau hay không?"
Tiền Tú Anh cũng là một mặt tò mò nhìn Dương Khai, tựa hồ đối với cái này cảm thấy rất hứng thú.
Dương Khai trầm mặc một hồi, nhưng ngẫm lại lát nữa còn có việc cầu người ta, vậy cũng nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ. Nói đến cái này, Tinh Giới bốn vực, mỗi nơi hắn đều đã từng đi qua, nhân thổ phong tình các nơi cũng đều được lãnh hội qua một phen, tuy tuổi hắn không bằng được Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh, nhưng lượng kiến thức từng trải lại đủ để bỏ qua họ mấy con phố, lập tức chậm rãi mà nói, miệng lưỡi lưu loát, Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh nghe như si như say, như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cũng lại không ngừng mà hỏi.
Dương Khai nói tới nỗi miệng cũng khô đi, cứ vậy mà đối mặt với dáng vẻ còn chưa đã ngứa của phu thê hai người, nửa điểm không đề cập tới chuyện tín vật kia của Linh Thú Đảo, để hắn phiền muộn không thôi. Hắn cảm thấy Lam Hòa cũng đã nói cho bọn họ biết ý đồ đến của mình, này lại cứ không ngừng hỏi mình sự tình Nam vực, không đề cập tới cái tín vật kia, vậy là có ý gì?
Thật vất vả tóm lại một sơ hở, Dương Khai chỉ có thể chủ động xuất kích: "Hai vị Cốc chủ thứ lỗi, lần này Dương mỗ đến Thiên Lang Cốc, là có một chuyện muốn nhờ."
Nghe vậy, Đường Thắng thở dài một tiếng nói: "Việc Dương công tử sở cầu, Đường mỗ cũng biết đại khái, trước đó Tiểu Hòa cũng nói với ta, nhưng việc này chỉ sợ làm Dương công tử thất vọng rồi."
Dương Khai ngạc nhiên: "Cốc chủ có ý là. . ."
Đường Thắng cười khổ nói: "Năm đó Thiên Lang Cốc ta xác thực từng chiếm được một hậu duệ Khiếu Nguyệt Thiên Lang, nghiêm ngặt mà nói cũng không tính là hậu duệ, chỉ là thức tỉnh một chút viễn tổ huyết mạch mà thôi, cũng không có gì đặc biệt, sau đó không biết Linh Thú Đảo được tin tức từ nơi nào, liền có một vị Tầm Thú Sứ đến Thiên Lang Cốc ta, muốn đòi yêu thú kia, cũng làm một ít bồi thường, những thứ này đều là sự thật, nhưng mà chuyện liên quan tới tín vật Linh Thú Đảo, lại do Đường mỗ bịa đặt ra."
"Bịa đặt?" Dương Khai lập tức kinh ngạc, việc này còn có thể bịa đặt?
Đường Thắng nói: "Không sai, Đường mỗ cố ý bịa đặt ra tin tức này, sau đó đem tin tức truyền ra ngoài, cũng chỉ là vì cho Thiên Lang Cốc ta thêm một tầng che chở, để những thế lực khác có ý đồ đối với Thiên Lang Cốc ta có chỗ kiêng kỵ mà thôi. Linh Thú Đảo bên kia dù cho nghe được tin tức này, nhưng bọn họ mang yêu thú Thiên Lang Cốc ta đi là sự thực, hơn nữa cách làm của Đường mỗ cũng sẽ không tổn hại uy danh Linh Thú Đảo, lấy thực lực của Linh Thú Đảo, tự nhiên là xem thường mà không thèm làm khó dễ Thiên Lang Cốc. ta chỉ là không nghĩ tới chuyện này lại khiến Dương công tử phải phí công một chuyến, thực sự xấu hổ."
Nghe hắn một phen giải thích, Dương Khai liên tục cười khổ. Hắn lúc trước còn coi chính mình được thời cơ mà tới đây, không nghĩ tới cái tín vật gì kia lại chỉ là bịa đặt, việc đã đến nước này, hắn còn có thể nói cái gì? Trong lòng hơi động nói: "Lam cô nương cũng là bởi vì cái này, vì lẽ đó không dám tới gặp ta?"
Tiền Tú Anh thở dài nói: "Tiểu Hòa nàng cảm thấy thất tín với ngươi, nên không có mặt mũi tới gặp ngươi."
Dương Khai bật cười nói: "Này cũng không cần phải vậy, Lam cô nương cả nghĩ quá rồi."
Tiền Tú Anh nói: "Đứa bé kia cứ như vậy, chuyện gì cũng đều yêu tích cực, năm đó ngươi có ân cứu nàng, những năm này nàng nhớ mãi không quên, lần này có thể gặp được ngươi ở Đông vực, tự nhiên là muốn báo đáp ân tình năm đó, chỉ là tin tức kia nàng cũng không biết thật giả, cho là Thiên Lang Cốc ta thật sự có tín vật Linh Thú Đảo, mới mang ngươi đến đây."
Đường Thắng nói: "Việc này sai ở Đường mỗ, năm đó ta chẳng qua cũng là muốn mượn cơ hội mà tạo cho Thiên Lang Cốc thêm một tầng che chở, nhưng không nghĩ tới lại thành ra hại Tiểu Hòa, ngươi tuyệt đối đừng nên trách nàng."
Dương Khai nghiêm mặt nói: "Nhất định sẽ không." Nếu không có Lam Hòa nhắc nhở, hắn còn thật không biết mình đang bị Phạm Thiên Thánh địa cùng Hoàng Tuyền Tông theo dõi truy sát.
Tiền Tú Anh nói: "Ngươi nếu muốn tìm Linh Thú Đảo, không ngại tới những thành trì cạnh biển mà tìm hiểu, không chừng sẽ có đầu mối gì."
Dương Khai gật gù, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu thật sự không tìm được, vậy không đi Linh Thú Đảo cũng được. Lần này hắn đến Đông vực, mục đích chủ yếu là muốn đi Long Đảo, Linh Thú Đảo chỉ là tiện thể mà thôi.
Nói đến, Lưu Viêm cũng từng ở trên Linh Thú Đảo một quãng thời gian rất dài, nhưng nàng không hẳn biết vị trí Linh Thú Đảo, bởi vì năm đó khi Cửu Phượng mang nàng đi, nàng vẫn còn là một viên noãn phượng, sau đó lại trực tiếp đi tới Long Đảo, rồi theo Dương Khai tới Hạ Vị Diện tinh vực.
Ngay lúc này, Đường Thắng bỗng nhiên hơi nhướng mày, lấy ra la bàn đưa tin từ trong không gian giới, nhận biết một hồi, chợt biến sắc, quay đầu tới Tiền Tú Anh, liếc mắt nhìn nhau.
Dương Khai nghe lời đoán ý, biết đại khái là hắn nhận được tin tức gì trọng yếu, khẽ mỉm cười nói: "Hai vị Cốc chủ nếu đang có chuyện, vậy hãy tự đi xử lý, Dương mỗ cũng sẽ sớm rời đi, ngày khác nếu rảnh rỗi, lại tới vấn an hai vị."
Đường Thắng đứng lên nói: "Xấu hổ xấu hổ, trong cốc quả thật có chút việc gấp, nếu như thế, vậy Đường mỗ cũng không khách khí với Dương công tử, ngươi xin cứ tự nhiên."
Sau khi nói xong, cùng Tiền Tú Anh dắt tay nhau rời đi.
Dương Khai quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ dần biến mất, đưa tay sờ lên cằm, trong mắt loé ra một tia bao hàm thâm ý cùng kinh dị.
Hắn lại không phải người ngu, tuy rằng Đường Thắng nói nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý, nhưng các loại cách làm trước đây lại khiến người ta cảm thấy có chút không đúng, tín vật kia đến cùng là có hay không, hắn không dám nói chắc, nhưng người Thiên Lang Cốc không quá hoan nghênh mình tuyệt đối là thật, bằng không phu thê hai người cũng sẽ không cùng rời đi như vậy, thật có chuyện gì khẩn yếu, một người đi xử lý là được rồi, cần gì phải hai người cùng đi?
Thậm chí ngay cả ý lưu mình làm khách mấy ngày cũng không, mà sau khi mình nói sẽ sớm rời đi, Dương Khai rõ ràng cảm giác bọn họ tự ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Đây là sợ dẫn lửa thiêu thân a.