"Ngươi còn không nhìn ra sao?" Vẻ mặt Ma soái kia như đưa đám, khuôn mặt co giật, thật giống như bị ai cắt mấy cân thịt, một bộ vô cùng đau đớn.
"Nhìn ra cái gì?" Tiểu Vũ càng nhíu mày.
Ma soái duỗi tay nâng trán, nghĩ thầm thế cuộc như vậy liếc qua là hiểu ngay, tại sao không nhìn ra? Nữ nhân này cũng thật là đần. Lúc này mới giải thích: "Mục tiêu của những tên kia, là đại nhân nhà ngươi a!"
"Cái gì?" Tiểu Vũ nghe vậy kinh hãi, ánh mắt yên lặng nhìn tới, quả nhiên phát hiện một ít đầu mối. Ma vương bay ra từ ngọn núi kia, chính là thẳng tắp phóng tới hướng Dương Khai, chỉ sợ không mất bao lâu hai người sẽ đụng mặt.
An bài của nhóm Ma Vương này cũng đặt trong mắt mọi người, một đám gia hỏa không có hảo ý lén lén lút lút, mai phục trên đỉnh núi cao kia, chỉ có một Ma Vương lao ra, hiển nhiên là một mồi nhử, muốn dẫn người nào đó vào trong bẫy.
Bây giờ được Ma soái nhắc nhở như vậy, nàng mới là phản ứng lại.
Dương Khai chính là con mồi của bọn họ!
Có lẽ là vô ý trùng hợp, cũng có thể là cố ý gây ra. Nếu như chỉ là trùng hợp thì cũng thôi, chỉ có thể nói vận khí Dương Khai không tốt, nhưng vạn nhất là cố ý gây ra thì sao, vậy đã nói rõ chiến tích một đường đánh giết mười mấy Ma vương trước đó của Dương Khai đã để đám Ma vương kia vô cùng kiêng kỵ, cho nên mới phải có nhiều Ma Vương như vậy liên thủ.
Nhưng mặc kệ thế nào, lần này sợ là đại nhân gặp nguy hiểm lớn, hay tay Tiểu Vũ không khỏi siết chặt, trong lòng hò hét không ngớt, hy vọng Dương Khai có thể thay đổi phương hướng một chút, hoặc là sớm nhìn thấu quỷ kế của kẻ địch.
Đáng tiếc không như mong muốn, Dương Khai căn bản không phát hiện phía trước có cạm bẫy.
Sau mười mấy hơi thở, Ma Vương xông ra kia chính diện đối mặt Dương Khai, Tiểu Vũ chỉ thấy Ma Vương kia không nói một lời, lập tức phát động công kích, sau khi bị Dương Khai ung dung trả đòn, lập tức quay đầu chạy, hóa thành một vệt sáng màu máu, tốc độ nhanh vô cùng, có vẻ không có ý định tử chiến với Dương Khai, hiển nhiên là muốn đưa hắn vào trong vòng vây.
Đây là một trung phẩm Ma Vương, hơn nữa còn là một Huyết Ma!
Bên trong Huyết Đấu Trường, Dương Khai nhếch miệng cười gằn, theo sát không ngừng. Còn chưa tới thời khắc cuối cùng, hắn cũng không muốn bại lộ lá bài tẩy của mình, nên chưa từng vận dụng pháp tắc không gian, chỉ bay như thường, nhưng tốc độ cũng nhanh hơn Huyết Ma không ít, không bao nhiêu thời gian liền có thể đuổi đến khoảng cách vừa đủ mà giết.
Nhưng vào lúc này, một tiếng xé gió gào thét mà đến, một vệt sáng bỗng từ một bên mặt bắn nhanh tới.
Dương Khai đang đuổi theo về trước lập tức dừng lại, một luồng kình phong xẹt qua hai gò má, mang theo âm thanh phá không sắc bén.
Phập một tiếng, bên chân đã nhiều hơn một mũi tên, mũi tên kia thô dài đến ba trượng, đuôi tên run rẩy, cắm xuống đất ba thước, trên mũi tên Ma khí quanh quẩn, tản ra lực lượng làm người ta sợ hãi, thể hiện ra người xuất tiễn thực lực bất phàm.
Dương Khai mặt lạnh xoay đầu lại nhìn, cách đó mấy dặm, một thân ảnh yểu điệu đứng ở bên kia, thân mặc một bộ quần áo cứng cáp màu đen, tay cầm một cây cung lớn, dây cung run rẩy không ngớt.
Xảy ra biến cố này, Huyết Ma đang chạy trốn phía trước cũng dừng bộ pháp, xoay đầu nhìn, nhíu chặt lông mày.
Mục đích lần này của hắn là dẫn Dương Khai vào cái bẫy đã được bố trí kĩ càng, ai ngờ đang nửa đường lại sinh ra biến số, để kế hoạch vốn thuận lợi lại xuất hiện một bước ngoặt, tâm tình tự nhiên không thể tốt.
Nhìn qua Vũ ma vừa bắn tên, Huyết Ma này dường như nhận ra thân phận của đối phương, cũng cảm thấy đau đầu không thôi.
Cứ tiếp tục dừng lại chỗ này thì khả năng rất lớn là sẽ hỏng chuyện, vai trò của hắn là bị Dương Khai đuổi giết, lúc này dừng lại quan sát quá lâu chỉ sẽ lộ ra sơ hở, nên chỉ là hơi chần chờ, lại lập tức bay tiếp về phía trước.
Lần này bỏ mất cơ hội tốt, còn có thể có lần nữa, nhưng nếu là để Dương Khai sinh lòng nghi ngờ, vậy sẽ mất nhiều hơn được.
Huyết Ma quả đoán tiếp tục lui, Dương Khai cũng không tiếp tục truy kích theo, đối với hắn mà nói, giết ai cũng là giết, tất cả mọi người ở đây đều phải chết, chỉ có thời gian sớm muộn mà thôi.
Giờ khắc này hắn cũng nhận ra, gia hỏa từ phía xa bắn mình một tên, chính là Vũ ma hắn thấy từ xa xa khi vừa giết xong 6 Ma vương.
Nữ Ma vương, lại còn là Vũ ma, ngoài nàng ra còn có thể là ai?
Duỗi tay nắm lấy đuôi tên bên chân, Dương Khai hơi dùng lực, rút nó lên, thử ước lượng mấy lần trên tay, sau đó Dương Khai quay đầu qua Vũ ma, khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, cánh tay hắn ngửa ra sau, phóng mũi tên trên tay ra ngoài.
Xèo một tiếng, đầu mũi tên thình lình xuất hiện một điểm sáng, tên nhọn như có thể phá mở tất cả trở ngại thế gian, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, phóng tới Vũ ma kia.
Thời gian nháy mắt liền tập kích đến trước mặt Vũ ma.
Mà ngay lúc này, Dương Khai phi tới 30 trượng trước mặt Vũ ma, sau khi ném mạnh kia mũi tên kia ra, cả người hắn cũng đồng thời phi theo.
Đối phương lại là mặt không biến sắc, biểu hiện chắc chắc, duỗi cung trên tay về phía trước, mũi tên bay đến sát mặt mới chuyển động nhẹ, năm ngón tay vân vê, dây cung trong nháy mắt được kéo mở, thân thể lần nữa chuyển động mạnh, sau khi ổn định lại, cây tiễn Dương Khai ném ra đã nằm trên tay nàng.
Thấy vậy, Dương Khai sáng mắt lên, thầm khen một tiếng thân thủ khá lắm!
Ma lực tản ra trên người Vũ ma này nói rõ nàng chỉ có tu vi trung phẩm Ma vương, nhưng tốc độ phản ứng cùng năng lực gặp thời ứng biến như vậy tuyệt không phải một trung phẩm Ma Vương bình thường có thể có được.
Lực lượng trong mũi tên ném đi khổng lồ biết bao, đối phương lại chỉ cần hơi chuyển ngoặt thân thể liền triệt tiêu phần lớn lực đạo, hạng người tài cao gan lớn như vậy cũng là hiếm có.
Hắn cảm giác mình có hơi coi khinh nữ ma đầu này.
Một lần nữa dựng lắp tên, thời khắc Dương Khai lọt vào phạm vi đủ uy hiếp nàng, mũi tên trên tay nàng đã bắn ra, Dương Khai thế đi không giảm, chỉ hơi lệch đầu, trong gang tấc tránh được mũi tên này, thân hình vẫn cấp tốc áp sát Vũ ma.
Là một xạ thủ xuất sắc, Vũ ma tự nhiên biết ưu thế lớn nhất của mình là ở đâu, nên không thể cho Dương Khai cơ hội đến gần, cũng không thấy nàng có động tác gì, thân hình lại bồng bềnh lùi về sau, trong lúc đó, năm ngón tay vuốt khẽ, từng cây từng cây tiễn như bỏ qua không gian mà đặt trên tay nàng, tay không ngừng kéo giây bắn tên.
Chỉ chớp mắt, mười mấy mũi tên nhọn, như truy tinh cản nguyệt, đột phá không gian cách trở, bay đến trước mặt Dương Khai.
Dương Khai tránh được chúng, nhưng cũng chỉ có thể tránh mà không làm được gì khác, đúng là vô kế khả thi, tiễn thuật của đối phương cao minh hơn so với hắn tưởng tượng, bất đắc dĩ, đưa tay, một trảo ra phía trước, thôi động pháp tắc không gian, phía trước lập tức xuất hiện một hố đen.
Trước đây khi hắn đánh giết những Ma tộc kia tuy rằng cũng vận dụng pháp tắc không gian, nhưng đều làm rất bí mật, căn bản không sợ bị ai nhìn ra đầu mối gì.
Bây giờ hố đen vừa hiện ra, lá bài tẩy của mình sợ là sẽ phải bị bạo lộ ra một chút.
Nhưng cũng không có gì ghê gớm, hắn nhiều thủ đoạn, dù cho bại lộ một ít cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Hố đen nuốt chửng vạn vật, mấy cây tiễn đâm vào trong đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Dương Khai lo liệu xong những tiễn này, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt Vũ ma lộ ra một chút ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới Dương Khai lại dễ dàng hóa giải sát chiêu của mình như vậy, nhưng nàng cũng là hạng người tính tình trầm ổn, ngạc nhiên chỉ là trong nháy mắt, lại lần nữa giương cung lên bắn.
Dương Khai lấy bất biến ứng vạn biến, giương tay vồ một cái, một hố đen thành hình ở phía trước.
Chỉ là mắt thấy hắc động kia sắp sửa nuốt chửng mũi tên, một tiếng nổ nhẹ truyền ra, mũi tên lại bạo nổ ra, hóa thành mưa tên, bao phủ cả một mảng phạm vi lớn.
Bất ngờ này để hắn không kịp ứng phó.
Keng đinh đương coong.. .
Vô số tiếng tiếng vang lanh lảnh truyền ra, số lượng tuy nhiều nhưng uy lực giảm mạnh, Dương Khai thôi thúc Đế nguyên hùng hồn để đỡ.
Âm thanh biến mất dần, cả người đã bọc đầy hàn khí, từ bên trong mưa tên xông ra, nhe răng trợn mắt một trận, loé lên một cái rồi biến mất tại chỗ.
Vũ ma kia còn đang cười tủm tỉm thưởng thức kiệt tác của mình, chợt thấy một màn cổ quái như thế, lúc này mặt hơi đổi sắc, không chút nghĩ ngợi, cung trên tay chuyển hướng, bắn một tiễn ra phía sau.
Cũng chính vào lúc này, Dương Khai đột ngột hiện thân sau lưng nàng, toàn lực nện xuống một quyền, nhưng lại đập trên cung của đối phương.
Cung phát ra tiếng như rên rỉ, bị uốn cong nghiêm trọng, nhưng cũng làm giảm mất được phần lớn lực đạo, Vũ ma lập tức lật mấy vòng trên không, như linh xà vòng quanh Dương Khai, gác dây cung trên cổ Dương Khai, thân cung đặt sau đầu, dùng hết sức kéo về phía sau.
Dương Khai trừng lớn mắt, đưa tay chặn ở cổ họng của mình.
Một tiếng kẽo kẹt, nơi bàn tay truyền đến cảm giác đau, chính do bị dây cung kia cắt qua.
Mặc dù biết mình bị cắt cũng sẽ không có gì nguy hiểm đến tình mạng, nhưng Dương Khai vẫn đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, phản ứng của nữ nhân này. . . Không phải nhanh một cách bình thường a, vốn cho nàng là Vũ ma, áp sát liền chết, ai biết năng lực cận chiến của nàng cũng xuất chúng như vậy, mượn lực đả lực, suýt nữa khiến mình ăn thiệt thòi.
Lòng bàn tay phát lực, cưỡng kéo căng dây cung ra, đầu hơi thấp xuống, thoát khỏi kiềm chế từ cây cung, cánh tay Dương Khai chấn động, một quyền đấm về phía sau.
Một quyền đập vào không trung, bởi ma nữ kia đồng thời người ngửa ra sau, hiểm lại càng hiểm mà tránh né được cú đấm này.
Vũ ma lại vòng quanh Dương Khai nửa vòng, thân hình bắn mạnh lên, năm ngón tay vân vê, lại là một mũi tên xuất hiện, chỉ có điều mũi tên này chỉ dài có ba thước, hiển nhiên là cố ý chế tạo cho cận chiến, hơn nữa đầu tiễn có màu bích lục, rõ ràng chứa kịch độc, căng dây cung, mũi tên kia nhọn liền áp sát đến huyệt Thái của Dương Dương Khai, làm dáng muốn bắn, nàng khiêu khích liếc nhìn Dương Khai một chút, nở nụ cười trêu tức: "Ngươi chết!"
"Chết cái cmm." Dương Khai nghiêng người về phía nàng, vẻ mặt cũng hất lên, kiệt ngạo cười gằn: "Ngươi có thể thử một chút xem rốt cuộc là ai chết trước!"