Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3532: Trời không chiều ý người



Loại tình huống này chỉ cần đợi nàng tỉnh lại là ổn, Dương Khai không khỏi ngơ ngác, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, cảm thấy sở dĩ Lý Thi Tình có thể bình yên vô sự hẳn là có quan hệ với một đạo quang mang chỗ ngực nàng phát ra.

 

Nàng thân là đệ tử Hoa Ảnh Đại Đế, trên người khẳng định đeo không ít bảo vật bảo mạng, tuy nói khi nàng đến Ma vực bên này toàn bộ đồ vật đều bị cướp đi rồi, nhưng thứ luyện hóa trong người, người khác không đoạt được.

 

Dương Khai cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu vì vậy mà để Lý Thi Tình xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn đúng là không thể giao phó với Hoa Ảnh Đại Đế.

 

Ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Tiểu Vũ vẻ mặt thất kinh  nhìn mình, Dương Khai lập tức nói: “Chiếu cố tốt các nàng!”

 

Tiểu Vũ lúc này mới hoàn hồn, nặng nề mà gật đầu, vội vàng lao đến, hai tay hai người Ba Nhã cùng Lý Thi Tình, cấp tốc thối lui ra phía sau trận doanh. Dương Khai cũng nhét một viên Linh Đan vào trong miệng Ba Nhã. Thương thế nàng trông có vẻ nghiêm trọng, kỳ thật cũng không uy hiếp được quá nhiều, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục.

 

Một lần nữa ngồi thẳng lên, Dương Khai ánh mắt âm trầm nhìn tới mảnh huyết vụ kia, thôi động Không Gian pháp tắc, người đã biến mất không thấy gì nữa.

 

Lúc xuất hiện lần nữa, người đã trong mảnh huyết vụ bao phủ ngàn dặm kia.

 

Khoát tay, một Thanh sắc hồ lô xuất hiện trên lòng bàn tay, là phong hồ lô lấy được ở chỗ sâu trong hư không trong cấm địa Vô Hoa Điện, khai khẩu hồ lô, điên cuồng rót Đế nguyên vào trong, nhắm ngay huyết vụ, ngay sau đó, tất cả thiên địa cương phong hóa thành từng đạo phong nhận, chém tới chỗ sâu trong huyết vụ.

 

Hắc quang lóe lên, pháp thân đã sớm thoát ra khỏi huyết vụ.

 

Phô thiên cái địa phong nhận không dứt trảm vào trong huyết vụ, một mảnh phạm vi huyết vụ to như vậy bị trảm phá thành mảnh nhỏ, thi thoảng xen lẫn từng tiếng kêu rên, hiển nhiên là Nguyệt Tang trúng chiêu.

 

Trước sau chỉ mười hơi, huyết vụ liền phiên cổn, đột nhiên ngưng tụ, một lần nữa hiển lộ ra thân ảnh Nguyệt Tang, không ngừng lại, đã hóa thành một đạo huyết quang phi đến trước mặt Dương Khai.

 

Đưa tay ra, cả cánh tay hóa thành một đầu huyết sắc Cự Mãng, mở ra miệng máu lớn, hướng vào đầu Dương Khai rồi cắn xuống, rất có ý đồ muốn một ngụm nuốt Dương Khai vào trong bụng.

 

Pháp thân có tu vi Bán Thánh, Nguyệt Tang trong thời gian ngắn không thể làm gì nó, nhưng thực lực Dương Khai biểu hiện ra chỉ là Trung phẩm Ma Vương mà thôi, nếu như ngay cả tên gia hỏa như vậy đều không làm gì được, Nguyệt Tang cũng làm xấu mặt Bán Thánh rồi.

 

Huyết Mãng chớp mắt đã tới, cắn phá hư không, căn bản không cho Dương Khai thời gian phản ứng, liền đã thôn phệ chỗ hư không hắn, cự mãng cắn xuống, Dương Khai đã không thấy bóng dáng.

 

Nguyệt Tang cười lạnh: “Không biết chết viết như nào!”

 

Nếu Dương Khai trốn đi, hắn đúng là không có biện pháp gì hay, người ta tinh thông không gian pháp tắc, không phải dễ giết như vậy, nhưng hắn lại còn cố nhảy ra ngoài, đây đúng là tìm chết rồi, cũng hợp ý Nguyệt Tang.

 

Huyết sắc Cự Mãng vặn vẹo một hồi, như muốn một lần nữa biến ảo trở về, nhưng vào lúc này, Nguyệt Tang bỗng biến sắc, ngưng thần nhìn lại cự mãng. Đúng lúc này... Dường như có một cỗ khí tức không thể tưởng tượng đang thức tỉnh, làm cho người không tự chủ được sinh ra cảm giác run sợ trong lòng, cùng lúc đó, một tiếng quát truyền vào trong tai: “Long Hóa!”

 

Cự mãng bành trướng, một quái vật khổng lồ đột ngột  xuất hiện trong miệng cự mãng, ngạnh đem cái miệng đã khép lại của cự mãng căng ra, Long Tức thuần khiết tràn ngập xung quanh.

 

Nguyệt Tang thấy không rõ Dương Khai đến cùng thi triển thủ đoạn gì, nhưng khí tức độc thuộc về Thánh Linh đứng đầu này hắn tuyệt đối sẽ không quên, tại lưỡng giới chiến trường, hắn đã từng cùng một Long nữ giao thủ qua, huyết mạch đối phương cũng không tính rất cao, tuy nhiên vẫn có thể cùng hắn địa vị ngang nhau. (Tình nhi :V)

 

Long tộc! Tên nhân loại kia có Long tộc huyết mạch!

 

Mà Long Tức này, so với Long nữ kia dường như càng thêm thuần khiết, hùng hồn...

 

Miệng Huyết mãng đã bị bành ra đến cực hạn, hai long trảo sắc bén lập loè hàn quang đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, bắt được hàm cự mãng, sau đó mạnh mà xé ra hai bên, xoạt một tiếng, đầu Huyết Mãng trực tiếp bị xé thành hai mảnh...

 

Huyết thủy vẩy ra, thân ảnh một quái vật đỉnh thiên lập khắc sâu vào tầm mắt Nguyệt Tang, cũng khắc sâu vào trong tầm mắt mấy trăm vạn đại quân phía dưới.

 

Chiến trường ồn ào náo động lập tức biến thành yên tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh cự đại vừa xuất hiện, vẻ mặt thất thần.

 

Cao hơn ba mươi trượng, toàn thân Kim sắc Long Lân, trán sinh Long Giác, hai tay hóa thành long trảo, phía sau, đuôi rồng đong đưa, quấy lên phong vân.

 

Tiếng rồng ngâm truyền ra, rung trời động địa, Dương Khai lấy tay cầm ra thân thể tàn tạ của Huyết Mãng đã bị hắn xé thành hai mảnh, mạnh mà kéo một cái.

 

Tràn trề cự lực truyền đến, Nguyệt Tang không tự chủ được bị túm tới.

 

Huyết Mãng chính là cánh tay hắn biến thành, không thể phân cách, tự nhiên không thể nào chống được lực lượng như vậy. Đơn thuần tu vi, hắn xác thực viễn siêu Dương Khai, nhưng lực lượng so đấu hắn lại không phải đối thủ.

 

Huyết Mãng nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ lùi về, một lần nữa huyễn hóa thành cánh tay, chỉ có điều bởi vì vừa rồi, giờ trên cánh tay của hắn nhiều hơn một miệng vết thương dài một thước, máu tươi chảy ròng ròng.

 

Đau đớn càng khiến cho hắn lửa giận cuồn cuộn, không nghĩ tới lại lật thuyền trong mương, quả thực là sỉ nhục, mượn Dương Khai kéo lại, hắn không lùi mà tiến tới, thẳng tới Dương Khai, trong nháy mắt đã đến rất gần.

 

Thân ảnh nhỏ bé cùng hình thể cao lớn của Dương Khai tạo thành đối lập cực kỳ rõ ràng, nhưng ánh mắt của hắn lại không bởi vì vậy mà có chút lùi bước, ngược lại, từ trên cao nhìn xuống Dương Khai, như thể hắn mới là người cao hơn.

 

Đối mặt với một trọng quyền của Dương Khai, hắn không có ý tránh né, ngược lại há miệng nhổ ra, một đoàn huyết thủy nghênh tới Dương Khai.

 

Huyết thủy ở giữa không trung bỗng hóa thành một huyết cầu, nắm đấm oanh trên huyết cầu, chẳng những không oanh phá được huyết cầu, ngược lại bị huyết cầu bao trùm.

 

Huyết cầu nhanh chóng biến lớn, một đường đi về phía trước, trực tiếp bao phủ Long thân.

 

Nguyệt Tang bễ nghễ, tay điểm tới Dương Khai, miệng quát: “Chết!”

 

Huyết cầu bỗng co rút lại, truyền đến lực lượng trói buộc cực kỳ kinh người, cơ thể Dương Khai lập tức truyền tiếng răng rắc...

 

Thời khắc mấu chốt, pháp thân nhào đến, chiến chùy vung xuống, hướng vào đầu Nguyệt Tang.

 

Nguyệt Tang mắt hiện lên một tia không cam lòng, cũng không dám thẳng thắn tranh phong, dù sao cũng là một kiện Thánh khí, ai biết bị đánh một cái sẽ có hậu quả gì, chỉ có thể bứt lui về phía sau.

 

Bên trong huyết cầu, Dương Khai ra sức vùng vẫy vài cái, lại phát hiện như thế nào cũng không phá được tầng phòng ngự kia, cái đồ chơi này vô cùng bền dẻo, không phải đơn thuần lực lượng là có thể giải quyết.

 

Mắt thấy mình bị càng dần càng bị buộc chặt, sắp không thở được, Dương Khai chỉ có thể há miệng, theo tiếng rồng ngâm lên, miệng phún ra hừng hực liệt diễm.

 

Hỏa Long tức.

 

Dưới liệt diễm, huyết cầu quả nhiên nhanh chóng bị bốc hơi, cho hắn thoáng nhận được giải thoát.

 

Pháp thân đã đuổi tới Nguyệt Tang, Dương Khai cũng không ngừng nghỉ chút nào, theo sát tới, hợp lực hai người, cùng Nguyệt Tang chiến đến thiên hôn địa ám.

 

Trong lúc kịch chiến, Dương Khai có thể tinh tường cảm nhận được mình cùng pháp thân đang phát triển.

 

Lần trước thời điểm tại Đông Vực, mình cũng triển khai toàn bộ thực lực liên thủ cùng pháp thân, đại chiến Thương Mạt, Thương Mạt là Ngụy Đế, cùng Nguyệt Tang có lẽ sàng sàng nhau.

 

Nhưng lúc kia hai người bọn họ đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, còn bị đánh cho đầy bụi đất, cuối cùng vẫn là Cùng Kỳ hiện thân, bức lui Thương Mạt. Nhưng hôm nay lại có thể tranh đấu cùng Nguyệt Tang mà chiếm thượng phong.

 

Đương nhiên, trong đó pháp thân mới là chính yếu nhất, mình cũng không có lợi hại bao nhiêu.

 

Cái này lại để cho hắn thầm hận, thực lực quả nhiên là đoản bản lớn nhất của mình, tuy nói hôm nay hắn cũng có tu vi Đế Tôn nhị tầng cảnh, vô luận là Ma vực hay là Tinh Giới, cũng đã đi trước tuyệt đại đa số người, nhưng theo thực lực gia tăng, cấp độ hắn tiếp xúc cũng càng ngày càng cao, càng ngày càng cảm giác bản thân vô lực.

 

Tỷ như hiện tại, mặc dù mình cùng pháp thân liên thủ có thể ổn chiếm thượng phong, nhưng muốn giết Nguyệt Tang thì đúng là chuyện hoang đường viễn vông, trừ phi hắn phạm phải sai lầm thật lớn.

 

Có thể đem hi vọng ký thác vào sai lầm của người khác, còn không bằng dụng tâm tăng lên thực lực của mình.

 

Không cần tăng lên quá nhiều, chỉ cần lên đến Đế Tôn tam tầng, ngày sau có đối mặt với Bán Thánh, tình huống sẽ tốt hơn nhiều.

 

Trên không trung, từng đạo Long tộc bí thuật uy năng khủng bố trên tay Dương Khai tách ra hào quang, tận lực kiềm chế cho pháp thân không gian tranh đấu, Phệ Thiên lĩnh vực đã lặng lẽ trải ra, dưới Nguyệt Tang cũng không biết rõ tình hình mà từng chút cắn nuốt lực lượng của hắn.

 

Chỉ cần có đầy đủ thời gian, ưu thế bên mình sẽ càng ngày càng rõ ràng, đến lúc đó, Nguyệt Tang không muốn chết cũng không được.

 

Thằng l này trăm phương ngàn kế nghĩ cách đối phó mình, Dương Khai há sẽ để hắn sống tốt, hôm nay đã có cơ hội, tự nhiên muốn hắn trả giá thật nhiều, nếu không ngày sau luôn bị một Bán Thánh nhìn chằm chằm, sống cũng không được tự nhiên.

 

Nhưng mà trời không chiều ý người, đang đánh hừng hực khí thế, Nguyệt Tang bỗng bứt lui về phía sau, hóa thành một đạo huyết quang, cấp tốc bỏ chạy.

 

Mặc dù Pháp thân cực lực ngăn cản, nhưng một Bán Thánh muốn chạy, nó cũng không có biện pháp gì, chiến chùy vung lên, cũng chỉ là đập trượt mà thôi.

 

Dương Khai càng không cần phải nói, dưới Huyết độn, tốc độ của Nguyệt Tang không kém hắn thuấn di, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đào tẩu, biến mất trong tầm mắt.

 

Sắc mặt dữ tợn nhìn phương hướng Nguyệt Tang biến mất, Dương Khai giận không chỗ phát tiết, cực kỳ khó chịu.

 

“Có người đến.” Pháp thân trầm giọng nói, trở tay thu Ma Binh chiến chùy vào.

 

Dương Khai quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, có một đạo lưu quang nhanh chóng chạy tới bên này, đến gần lộ ra một thân ảnh, mới phát hiện người tới là Bạch Chước.

 

Bạch Chước vẻ mặt ngạc nhiên nhìn qua thân ảnh cực lớn của Dương Khai, cẩn thận xem kỹ nửa ngày mới lờ mờ phân biệt rõ ra dung mạo Dương Khai, lại nhíu mày quan sát chiến trường hỗn loạn phía dưới, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra?”