Sương phòng khí tức lả lướt, khắp nơi tràn ngập một hương vị kỳ quái.
Mây mưa một hồi, cơ thể Ngọc Như Mộng nhàn nhạt đỏ sẫm, giống như tiểu miêu nằm trong ngực Dương Khai, tóc đen tán loạn, cúi đầu nói: “Xú nam nhân, có thỏa mãn chưa?”
Dương Khai vuốt ve nàng, nhếch miệng cười nói: “Nếu mỗi ngày có thể được một lần như vậy mới thật sự là thỏa mãn.”
Ngọc Như Mộng lập tức ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt hắn, một quyền nện xuống ngực hắn: “Mơ đê! Lần này là trường hợp đặc biệt, về sau đừng có mơ gặp được ta.”
“Không thể nào?” Dương Khai trừng lớn mắt, động tác trên tay cũng cứng lại, thảm hề hề nhìn nàng: “Đây là có ý gì?”
“Không có ý gì.”
Nàng lại cười nói: “Muốn ta cũng không phải không được, chờ ngươi trở thành Ma Thánh thứ mười ba, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi.”
Dương Khai căm tức: “Vậy phải chờ đến ngày tháng năm nào?” Sau khi lực lượng trong cơ thể được chuyển hóa, hiện tại mình chính là một thượng phẩm Ma Vương, lên trên là Bán Thánh, sau đó mới là Ma Thánh... Đừng thấy chỉ có hai bậc thang, nhưng hai cái bậc thang này lại là hai bước đột phá khó khăn nhất, so với hắn một đường tấn chức đến thượng phẩm Ma Vương còn phải gian nan hơn.
Ngọc Như Mộng nói: “Vậy phải xem chính ngươi cố gắng...”
“Đừng như vậy a!” Dương Khai ưỡn nghiêm mặt, hai tay nâng mặt của nàng: “Ngươi nói giỡn với ta phải không!”
Ngọc Như Mộng biểu tình nghiêm túc vô cùng đáp lại: “Không phải nói giỡn. Trước kia chúng ta chưa đến bước này, ta sẽ không quản ngươi, ngươi muốn làm gì cũng tùy ngươi, nhưng hôm nay ngươi đã là nam nhân của ta, vậy phải có tư cách kết duyên với ta, ta là Ma Thánh, kết duyên với ta cũng chỉ có Ma Thánh!”
Dương Khai lặng im, lời này tuy không dễ nghe, nhưng là lời nói thật, nam nhân cảu một Ma Thánh, thực lực quá thấp cũng kỳ cục.
“Giết Minh Nguyệt đối với ngươi có đả kích rất lớn?” Ngọc Như Mộng nhìn Dương Khai hỏi.
“Hắn dù sao cũng là Đại Đế!” Dương Khai nhíu nhíu mày, “Ta dù sao cũng là từ tinh giới tới.”
Ngọc Như Mộng nói: “Ngươi không giết hắn, cũng sẽ có người khác giết hắn, từ khi hắn đình trệ ma vực, hắn đã không còn có thể chạy đi, nhất định sẽ chết ở đây. Liền như chúng ta Ma Thánh sẽ không dễ dàng tiến vào tinh giới giống nhau, thực nếu là bị này Đại Đế nhóm vây khốn, chỉ sợ cũng khó trốn vừa chết!”
“Điểm này ta biết.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
“Đúng rồi, sao ngươi đột nhiên hoàn toàn nhập ma?” Ngọc Như Mộng tò mò hỏi.
“Nói đến, việc này ta đang muốn hỏi ngươi.” Dương Khai chau mày, “Trước đó, khi được cơ duyên Đại Đế rồi trốn chết, khí cơ di động, bất đắc dĩ ta chỉ có thể quay về Vân Ảnh đột phá, mà lúc đột phá...”
Đem chuyện mình gặp được đơn giản nói lại một lần, Ngọc Như Mộng nghe xong, thần sắc biến đổi nói: “Ngươi là nói lúc ngươi đột phá, có một bóng đen quỷ dị tiềm nhập thức hải ngươi.”
“Bóng đen đó kỳ lạ vô cùng, gần như không thể phá hủy, ta thậm chí không biết hắn rốt cuộc là lúc nào ẩn núp ở gần, mà sau khi ta diệt bóng đen kia, cả thức hải đều bị ma tính lây dính, sau đó có thể hấp thu ma khí, lực lượng trong cơ thể cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.”
Ngọc Như Mộng ngạc nhiên nói: “Đã không thể phá hủy, ngươi làm thế nào mà giết được hắn?”
Dương Khai nói: “Thức hải ta có nuôi dưỡng một đám Phệ Hồn Trùng, dựa vào Phệ Hồn Trùng này, mới chậm rãi giết được hắn.”
“Bóng đen kia rốt cuộc là cái gì?” Dương Khai hỏi.
“Không rõ!” Ngọc Như Mộng chậm rãi lắc đầu, “Tuy rằng ta có chút suy đoán, nhưng trước khi không gặp bóng đen kia, căn bản không thể nghiệm chứng.”
“Suy đoán của ngươi là gì?”
Ngọc Như Mộng đâm ngực Dương Khai nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, về sau từ từ ngươi sẽ biết.” Không cho Dương Khai hỏi thêm, nàng đột nhiên giận liếc mắt Dương Khai, nói tránh đi: “Vận khí của ngươi thật đúng là rất cao, được cơ duyên Đại Đế, đột phá bình cảnh, hôm nay ngay cả thần hồn cũng tăng vọt”
Dương Khai nhếch miệng cười: “Ngươi biết?”
Ngọc Như Mộng hừ nói: “Ngươi nghĩ vì sao trước đó ta nhiều lần ngăn cản ngươi? Còn không phải sợ ngươi không thể thừa nhận nổi áp lực thần hồn lực tăng vọt mang đến, lúc này nếu không thấy ngươi đáng thương, ngươi cũng mơ tưởng thực hiện được!”
“Ta cảm giác thần hồn mình chẳng những tăng trưởng rất nhiều, hơn nữa hình như còn có thêm một vài thứ khác.”
Ngọc Như Mộng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ta tinh thông chính là mị thuật, đây cũng là thiên phú thần thông Mị ma bộ tộc ta, cho nên về sau ngươi đối với thần hồn bí thuật sẽ có sức chống cự rất lớn, nói thế này, nếu có Ma Thánh hay Đại Đế muốn dùng mị thuật hoặc thần hồn bí thuật đến đối phó ngươi, cũng rất khó đắc thủ.”
Dương Khai nghe xong sáng mắt: “Còn có chuyện tốt như này?” Đây chính là tương đương với có thêm một lớp miễn dịch công kích thần hồn, ngay cả Đại Đế cùng Ma Thánh cũng rất khó đắc thủ, Bán Thánh càng không cần phải nói.
Ngọc Như Mộng nói: “Cũng giới hạn với mị thuật hoặc thần hồn bí thuật mà thôi.”
“Có còn hơn không.” Dương Khai nhếch miệng cười.
“Ngươi vì Minh Nguyệt mà đến sao?” Ngọc Như Mộng đột nhiên hỏi một câu, Dương Khai lập tức cứng ngắc lại, đang muốn nói, một ngón tay nhỏ liền đặt trước miệng hắn ba, Ngọc Như Mộng tiếp tục nói: “Không phải là ta cố ý rình suy nghĩ của ngươi, chính là thời điểm ngươi tiếp nhận nguyên âm lực của ta, thần niệm chúng ta giao hòa, ta đa đa thiểu thiểu có thể thấy rõ một ít tâm tư của ngươi, mới để ta biết, ngươi không phải là thực lòng đi theo ta tới ma vực, ngươi tới ma vực, đại khái là vì Minh Nguyệt, ta nói đúng không?”
Dương Khai chậm rãi trầm tĩnh lại, Ngọc Như Mộng một phen nói đến như vậy, hắn phủ nhận cũng không để làm gì nữa, chỉ có thể gật đầu nói: “Phải, ta quả thật là vì Minh Nguyệt đại nhân mà tới ma vực.”
Ngọc Như Mộng lập tức cắn răng nói: “Ngươi gạt ta!” Vừa nói, một ngón tay ngọc đã điểm trên ngực Dương Khai, đầu ngón tay ma nguyên phun ra nuốt vào, khí tức nguy hiểm tràn ngập ra.
Dương Khai cười khổ nói: “Ngươi muốn giết ta sao?”
Ngọc Như Mộng giọng căm hận nói: “Ngươi cho là ta luyến tiếc không giết ngươi sao!”
Dương Khai thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu nói: “Vậy ngươi động thủ đi.” Nói xong, đúng là nhắm hai mắt lại, một bộ tùy ý để Ngọc Như Mộng giết.
Ngọc Như Mộng cắn răng, đầu ngón tay phóng ra ma nguyên, hóa thành phong duệ kình khí, đâm thủng da thịt cùng huyết nhục Dương Khai, thẳng tới tâm mạch.
Máu tươi từ ngực Dương Khai chảy ròng ròng.
Nhưng khoảng cách tâm mạch chỉ có nửa tấc, Ngọc Như Mộng lại ngừng lại.
Dương Khai trợn mắt, đắc ý nhìn nàng, xoay người đặt nàng ở dưới thân, cũng không quản ngực còn chảy máu, cười to nói: “Ta biết ngươi không lỡ.” Kể cả Ngọc Như Mộng là một vị Ma Thánh, nhưng dù sao cũng là một nữ tử, đối với nam nhất duy nhất của nàng nhiều ít sẽ có chút đặc biệt, huống chi, hai người còn có Tâm Ấn bí thuật, nàng sao có thể thật sự giết Dương Khai.
Nói xong, Dương Khai cúi đầu hôn xuống đôi môi nở nang kia.
Nhưng rất nhanh, hắn liền vẻ mặt đau đớn nâng đầu lên, miệng đầy máu, bị Ngọc Như Mộng hung hăng cắn một miếng, đầu lưỡi cũng bị giảo phá.
“Gạt người ta thích lắm sao?” Ngọc Như Mộng lạnh lùng nhìn hắn, nữ nhân này trở mặt nhanh vl.
Dương Khai che miệng, ấp úng nói: “Nhưng cũng đừng cắn a.”
“là ngươi tự tìm.” Ngọc Như Mộng hừ lạnh một tiếng, “Ta nói rồi, về sau ngươi đừng mơ gặp được ta.”
“Ngươi nói thật sao?” Dương Khai ngạc nhiên vô cùng.
“Ngươi cho là ta giỡn với ngươi sao?” Ngọc Như Mộng một cước đạp Dương Khai ra, xoay người dậy, quần áo tự động trùm tới thân thể, đến khi Dương Khai hoàn hồn, nàng đã mặc lại chỉnh tề.
Bộ ngực cao ngất phập phồng, hiển nhiên lòng dạ chưa thuận, Ngọc Như Mộng liếc mắt nhìn Dương Khai nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi là lòng ở ma vực hay là lòng ở tinh giới?”
Vấn đề này quá mức bén nhọn, Dương Khai im lặng một lát mới nói: “Lòng ở ma vực thì thế nào, lòng ở tinh giới lại thế nào?”
Ngọc Như Mộng nói: “Nếu lòng ở ma vực, vậy hết thảy trước đó sẽ bỏ qua, ta sẽ toàn lực trợ ngươi bước lên vị trí Ma Thánh thứ mười ba, nếu lòng ở tinh giới... Ta từ nay về sau sẽ không quản ngươi chết sống.”
Dương Khai cười khổ một tiếng: “Ta nói lòng ta ở ma vực, ngươi sẽ tin sao?”
Nếu Ngọc Như Mộng không hiểu rõ ý niệm trong đầu Dương Khai này, nói như vậy sẽ không có vấn đề gì, nhưng trước đó thần niệm giao hòa, Ngọc Như Mộng đã không có khả năng tin tưởng lời này.
Đại mi nhíu chặt, Ngọc Như Mộng nói: “Ngươi đã hoàn toàn nhập ma, lực lượng trong cơ thể cũng chuyển hóa thành ma nguyên, cho dù về tinh giới, bên kia có thể tiếp nhận ngươi sao? Vì sao cứ gian ngoan mất linh như vậy.”
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Lực lượng trong cơ thể không quan trọng, ta là võ giả, chỉ hỏi bản tâm, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì có gì phải sợ.”
Ngọc Như Mộng nghe vậy ngẩn ngơ.
Dương Khai rèn sắt khi còn nóng nói: “Không bằng Như Mộng ngươi trợ ta một tay, nếu có ngươi tương trợ, ta nhất định như hổ thêm cánh. Tình huống Ma vực không cần ta nói ngươi cũng biết, thế giới này bị bệnh, các đại lục dần biến mất, nhiều giới môn cũng không hề ổn định, một ngày nào đó, ma vực nhất định sẽ sụp đổ, Ma tộc muốn tìm kiếm đường ra, trừ phi hoàn toàn chiếm cứ tinh giới, nhưng là tinh giới nào có dễ chiếm cứ như vậy, đánh đến cuối cùng chỉ có lưỡng bại câu thương, hai đại thế giới sinh linh đồ thán.”
Ngọc Như Mộng nói: “Đây là kết quả không thể tránh, từ lúc thông đạo hai giới mở ra, ma vực cùng tinh giới, liền là kết cục không phải ngươi chết thì là ta vong.”