Bạch Chước cười nói: “Hoang Vô Cực Thánh Tôn có từng lên tiếng, các Thánh Tôn khác nhiều ít có điều cố kỵ, tự nhiên sẽ không còn khó xử với ngươi, nhưng Bán Thánh lại không nhất định vậy.”
Dương Khai kinh ngạc: “Thánh Tôn đều có chỗ cố kỵ, chẳng lẽ Bán Thánh có thể không kiêng nể gì?”
Bạch Chước chậm rãi lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Dương huynh, ngươi phải biết rằng, cơ duyên này trên người ngươi, vốn chính là vì nhóm Bán Thánh mà chuẩn bị, chỉ có điều cuối cùng sai lầm rơi xuống ngươi trên người thôi. Nếu ngươi thật là người trong ma tộc thì thôi, nhưng Dương huynh ngươi cũng biết ngươi hôm nay là cái tình huống gì, khó tránh có người sẽ lấy xuất thân của ngươi ra làm văn, sau đó cò kè mặc cả.”
“Bạch Chước huynh, ý huynh ta hiểu được, nhóm Ma Thánh cố kỵ thân phận cùng vấn đề mặt mũi sẽ không làm gì ta, nhưng Bán Thánh lại không dễ bỏ qua như vậy đúng không?”
Bạch Chước nói: “Từ xưa tiền tài vẫn luôn lóa mắt người, cơ duyên mê hoặc lòng người, huống chi, phần cơ duyên này đối với Bán Thánh chúng ta chính là thông thiên chi lộ, nếu ta cùng Dương huynh không sớm quen biết, ta lại ở dưới trướng Thánh Tôn, chính ta cũng sẽ động tâm.”
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Bạch Chước đè thấp thanh âm nói: “Chư vị Thánh Tôn còn có ý nếu vô năng bảo trụ cơ duyên của mình, còn không bằng sớm giao ra đây.” Dừng một chút, Bạch Chước lại nói: “Thánh Tôn sai ta chuyển cáo Dương huynh, đã đắc cơ duyên, tốt nhất ở lại thánh thành an tâm tu luyện, đợi cho một ngày tu vi đại thành, ma vực sẽ không còn người có thể nề hà được ngươi.”
Dương Khai nhìn hắn nói: “Đây là lời của Thánh Tôn?”
Bạch Chước nghiêm mặt nói: “Một chữ không sai.” Chợt lại biểu tình cổ quái nói: “Dương huynh, cho phép ta hỏi câu không nên hỏi, có phải ngươi chọc tới Thánh Tôn?”
Hắn cảm giác lúc này đây thái độ Thánh Tôn đối với Dương Khai có chút khác khác, bên trong quan tâm còn lộ ra vẻ không dám ngay mặt tiếp xúc... Ngạo kiều! Đúng vậy, chính là ngạo kiều, cái loại thần thái mà Bạch Chước cả đời cũng không quên được, đi theo nàng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy Ngọc Như Mộng lộ ra biểu tình như vậy, đó hoàn toàn chính là vẻ tiểu nữ nhân có mối tình đầu a, lúc ấy thấy thực để Bạch Chước hoảng sợ một phen.
Dương Khai cười hắc hắc, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thánh Tôn đã cho ngươi đến truyền lời, có nói muốn gặp ta không?”
Bạch Chước ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: “Này, ta chẳng biết, nhưng Thánh Tôn cực kỳ coi trọng Dương huynh.”
“Ta hiểu được.” Dương Khai khẽ gật đầu.
“Dương huynh ..” Bạch Chước trưng cầu nhìn hắn.
Dương Khai nắm bầu rượu trước mặt, nhấp một ngụm, một lát sau nặng nề mà đặt bầu rượu ở trên bàn: “Thánh thành ta là không thể ở lâu!”
Bạch Chước lập tức thở dài một tiếng, chậc lưỡi nói: “Thánh Tôn nói, nếu Dương huynh muốn, tùy thời có thể đi, không cần báo với nàng.”
Dương Khai nghe vậy gật đầu nói: “Cũng tốt! Nữ nhân bận rộn, gặp mặt cũng còn ra phiền toái.”
Bạch Chước cúi đầu nhìn giày mình, coi như cái gì cũng chưa nghe được...
“Đúng rồi Bạch Chước huynh.” Dương Khai đột nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, “Nếu thực sự có Bán Thánh tìm ta phiền toái, ta có thể giết hắn không?”
Bạch Chước nghe vậy cả kinh, ngẩng đầu trông lại, chỉ thấy ánh mắt đầy sát khí của Dương Khai, không khỏi giật giật khóe miệng nói: “Dương huynh muốn giết ai?”
“Ai tìm ta phiền toái, ta sẽ giết hắn!”
Nếu một thượng phẩm Ma Vương bình thường nói ẩu nói tả như vậy, Bạch Chước chắc cũng chỉ cười trừ, nghĩ gia hỏa này không biết trời cao đất rộng, giữa Ma Vương cùng Bán Thánh cách biệt một trời, cách biệt kia giống như là voi cùng kiến, một con kiến vọng tưởng cắn chết một con voi, chẳng phải buồn cười.
Nhưng nói lời này lại là Dương Khai, vậy Bạch Chước không thể không coi trọng, người trước mắt này cũng không phải là thượng phẩm Ma Vương bình thường.
Châm chước một chút, Bạch Chước nói: “Không có ai nguyện ý vươn cổ ra để cho người khác đâm, nếu thực sự có người gây bất lợi với Dương huynh, Dương huynh tự nhiên là có thể ăn miếng trả miếng, đây là tự do của Dương huynh.”
“Vậy là tốt rồi!” Dương Khai đứng dậy, chắp tay ôm quyền nói: “Đa tạ Bạch Chước huynh khoản đãi, sau này còn gặp lại.”
Nói xong, bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi tửu lâu, Dương Khai quay đầu lại phía hành cung, mơ hồ phát hiện bên kia hình như có một ánh mắt nhìn mình, nhưng không cách nào phân rõ là nơi nào, Dương Khai nhếch miệng mỉm cười, nâng tay dùng sức khua khua, lúc này mới bay đi, vút thẳng lên mây.
Một nén nhang sau, trong hành cung, Bạch Chước đem chuyện bẩm báo chi tiết.
Ngọc Như Mộng nghe xong, chau mày nói: “Hắn đi rồi? Không lưu lại lời gì?”
Bạch Chước rủ mắt xuống, chậm rãi lắc đầu nói: “Không có lưu lại lời gì.” Sau đó hắn liền nghe được một trận nghiến răng, không khỏi lạnh cả người...
Châm chước một chút, Bạch Chước nói: “Dương huynh thân phụ cơ duyên lớn lao, thực lực lại không tính cường đại, hôm nay tùy tiện rời đi giống như trẻ con cầm vàng đi vào phố xá sầm uất, chỉ sợ sẽ dẫn phát đến vô số người mơ ước, có cần thuộc hạ đưa hắn trở về hay không?”
“Đưa hắn về làm gì!” Ngọc Như Mộng hắng giọng, cắn răng phất tay áo nói: “Để cho hắn chết ở bên ngoài tốt lắm!”
Bạch Chước càng cúi thấp đầu, trong lòng mắng Dương Khai máu chó dội lên đầu, ngươi thong dong quay mông đi rồi, lưu lại ta ở đây chịu đủ Thánh Tôn mưa rền gió dữ, quả thực rất không trượng nghĩa.
Bản năng cảm giác lcú này ở lại thánh thành khẳng định không có chuyện gì tốt, Bạch Chước cũng bất chấp mình còn thương trong người, chắp tay ôm quyền nói: “Thánh Tôn, thuộc hạ trở về đã nhiều ngày, lưỡng giới chi chiến bên kia như rắn mất đầu, thỉnh Thánh Tôn ân chuẩn, để thuộc hạ hồi tiền tuyến, chủ trì đại cục.”
Nghe lời ấy, Ngọc Như Mộng sắc mặt hơi dịu lại, quan tâm nói: “Thương thế của ngươi ra sao rồi?”
Bạch Chước nói: “Cũng không đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khôi phục, đa tạ Thánh Tôn lo lắng.”
Ngọc Như Mộng gật gật đầu nói: “Ngươi đã có tâm này, bản tôn liền thành toàn ngươi, cầm thứ này, có thể trợ ngươi khôi phục thương thế.” Khi nói, một hộp ngọc bay đến trước mặt Bạch Chước.
Bạch Chước biết bên trong khẳng định là bảo vật chữa thương khôi phục, vội vàng tiếp nhận tạ ơn, đang muốn đi luôn, Ngọc Như Mộng đột nhiên nói: “Lần này đi lưỡng giới chiến trường, lấy phòng thủ là chính, không cần khai chiến.”
Bạch Chước nghe vậy ngẩn ngơ, không biết Ngọc Như Mộng vì sao lại hạ mệnh lệnh này. Phải biết rằng đại quân dưới trướng mười hai Ma Thánh đang chia làm mười hai đường, các lộ đại quân đánh hạ được địa bàn nào thì sẽ thành của mình, ngày sau nhất thống tinh giới, địa bàn các Ma Thánh chiếm cứ cũng sẽ căn cứ theo địa bàn chiếm được mà đến luận, Ngọc Như Mộng ra mệnh lệnh này, chẳng khác nào buông bỏ địa bàn, về sau cho dù thật sự đánh hạ tinh giới, nàng cũng sẽ không có nhiều đất.
Không có lãnh địa thì không thể an trí con dân trên các đại lục, an trí không được khẳng định sẽ ra đại loạn...
Trong lòng khó hiểu, nếu ngày thường, Bạch Chước chắc chắn sẽ cẩn thận hỏi dò một phen, nhưng hôm nay Thánh Tôn đang tức giận, Bạch Chước nào dám mở miệng, chỉ ngoan ngoãn nghe lệnh, lĩnh mệnh mà đi.
Đợi Bạch Chước đi rồi, Ngọc Như Mộng mới đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng khiếp, quét ngang cả đại điện, hết thảy bài trí trong điện cũng chấn thành bột mịn, cắn răng kêu: “Hỗn đản!”
Hộ vệ cùng các thị nữ trong điện sợ tới phát run, tất cả đều phủ phục xuống.
...
Phi Vân đại lục cảnh sắc tuyệt đẹp, dãy núi phập phồng, linh xuyên sông lớn vô số, năng lượng thiên địa cũng cực kỳ dư thừa, chính là một trong những lãnh thổ dưới trướng Ngọc Như Mộng, dưới sự thống trị của một vị Bán Thánh, thực lực cả đại lục cũng không kém.
Chỉ là phong thổ đại lục này so với đại đa số các đại lục khác có một sự khác nhau cực kỳ rõ ràng, đó là trọng nữ khinh nam.
Nam tử Ma tộc, trừ phi thực lực đạt tới trình độ nhất định, nếu không ở trên đại lục này địa vị là không bằng nữ tử Ma tộc, nhìn quần thể bà con cô cậu Ma tộc tầng dưới chót là hiện cực kỳ rõ ràng, các thôn trang bộ lạc thậm chí thành trì, đảm nhiệm chức vị quan trọng thường là nữ tử.
Mà truy cứu nguyên nhân, chính là bởi vì Bán Thánh thống trị đại lục này là một nữ ma, hơn nữa chủng tộc xuất thân giống Ngọc Như Mộng, Mị ma!
Ma vực bách tộc, từng chủng tộc đều có đặc điểm cùng khả năng riêng, Mị ma bộ tộc tinh thông thần hồn, tu vi thần hồn lợi hại hơn so với Ma tộc khác, mà nhất là nữ Mị ma, mỗi một nữ Mị ma đều là trời sinh vưu vật, Ma tộc hơi chút có thực lực cùng địa vị, người nào trong nhà không dưỡng mấy nữ Mị ma tìm niềm vui, thuật chống đẩy ngược của nữ Mị ma trong cả ma vực đều là đại danh đỉnh đỉnh.
Điểm này, Dương Khai cảm thụ từ trên người Ngọc Như Mộng quá nhẹ nhàng, mặc dù là sơ kinh nhân sự, biểu hiện của Ngọc Như Mộng trong khuê phòng cũng khiến Dương Khai lưu luyến quên về, gần bằng được Phiến Khinh La, đây còn chỉ là mới bắt đầu mà thôi, nếu lâu thêm một thời gian, Phiến Khinh La cũng phải cam bái hạ phong.
Thân là chúa tể Phi Vân đại lục, Bán Thánh Ngân Ti tuy rằng xuất thân Mị ma, nhưng bởi vì có tu vi cùng địa vị siêu cao, tự nhiên không ai có tư cách mời nàng khoe mã tìm niềm vui, ngược lại là nàng ở Phi Vân Cung mình trung dưỡng ba nghìn trai lơ, hơn nữa con số này hàng năm cũng tiếp tục gia tăng, tân trai lơ tiến vào Phi Vân Cung, tự nhiên có lão trai lơ bị tống xuất cung, trai lơ vô luận là chủng tộc nào, tu vi nào, chỉ cần ở Phi Vân Cung quá ba năm, bình thường sau khi bị tống xuất cũng sẽ không sống được lâu.
Mị ma bộ tộc tinh diệu chống đẩy ngược :v thuật, thải dương bổ âm thuật các nàng cũng tinh thông, một vị Bán Thánh thải bổ, Ma tộc nào có thể chịu nổi?
Mỗi một năm, Phi Vân đại lục đều phải bận rộn một trận, Ma Vương tọa trấn các nơi đều phải vắt hết óc nghĩ biện pháp, từ lãnh địa của mình mà tuyển ra Ma tộc thân cường thể tráng đưa tới Phi Vân Cung, cung cho Ngân Ti tìm hoan mua vui.