Hồi lâu sau, ửng hồng trên mặt nàng mới chậm rãi tán đi, trong mật thất còn có hương phiêu tán, làm cho người ngửi vào trong mũi muốn ngừng mà không được, không biết Mị Ma khác là thế nào, thời gian gần đây tiếp xúc, Dương Khai phát hiện mỗi lần Ngọc Như Mộng động tình, trong cơ thể đều có kỳ hương tràn ra, hương khí kia không có tác dụng gì khác, chỉ có thể trợ khuê phòng chi nhạc.
Được một lát, Ngọc Như Mộng mở mắt ra, nhu tình nhìn Dương Khai, ánh mắt kiều mỵ cơ hồ có thể chảy ra nước, trên đời bất luận nam nhân nào thấy bộ dáng này của nàng, chỉ sợ đều sẽ phải sắc thụ hồn cùng, chính là Dương Khai, cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Chỉ là bây giờ cũng có việc trong người, hắn cũng chỉ có thể đè xuống kích động trong lòng, thu liễm tâm thần nói: “Phu nhân, theo ta tới Bách Linh đại lục, ngươi không ở trước mặt Trường Thiên tiền bối tỏ thái độ, sợ là hắn sẽ không an tâm.”
Ngọc Như Mộng gật gật đầu: “Đi.” Lại cười nhẹ một tiếng: “Nhưng về sau đừng gọi hắn là tiền bối, nếu không thiếp thân ở trước mặt hắn cũng phải thấp hơn một bậc.”
“Theo ngươi!” Dương Khai cười to, đứng dậy, đỡ nàng lên, sóng vai rời khỏi mật thất.
Đến hành cung, phân phó thủ lĩnh hộ vệ vài câu, hai người vút không bay lên, thẳng vào Vân Tiêu.
Đến khi rời xa hành cung, Dương Khai mới thúc giục Ma Nguyên, bao lại Ngọc Như Mộng, truyền âm nói: “Phu nhân đừng chống cự.”
Ngọc Như Mộng buông lỏng người, tùy ý hắn làm.
Nháy mắt sau đó, Không Gian pháp tắc ba động, hai người đã vượt qua cả đại lục, Ngọc Như Mộng quay đầu nhìn, thoáng thấy được giới môn cách đó trăm dặm, không khỏi kinh ngạc nói: “Phu quân tạo nghệ trên Không Gian pháp tắc thật sự thâm hậu.”
Phải biết rằng nơi đây cách hành cung vài trăm vạn dặm, Dương Khai thuấn di một cái lại có thể xa như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi, bản lãnh như thế, ai có thể làm gì hắn? Dù đối mặt Ma Thánh, Dương Khai cũng đã ở thế bất bại.
Nghe vậy Dương Khai cười cười: “Ta là mượn nhờ vật này mới có thể tới đây.” Nói rồi, lấy ra một viên Không Linh Châu.
Ngọc Như Mộng tiếp nhận, tiếp tục được Dương Khai mang nàng bay tới giới môn, một bên vuốt vuốt một bên điều tra, mở miệng nói: “Vật này dùng thế nào?”
Dương Khai giải thích nói: “Học được từ Lý Vô Y.” Đem diệu dụng của Không Linh Châu giải thích cho nàng một lần, Ngọc Như Mộng nghe liên tục gật đầu, cuối cùng trực tiếp thu viên Không Linh Châu này vào, lại từ Không Gian Giới tìm lấy một sợi tơ tuyết trắng, đeo vào tay.
Xuyên qua giới môn, Dương Khai lần nữa kích phát Không Linh Châu, hai người lại xuất hiện một chỗ cách nơi cũ trăm vạn dặm. Kể từ đó, hiệu suất đi đường của hai người cực cao, một đại lục cũng chỉ cần thuấn di hai ba lần là qua, tiết kiệm nhiều thời gian xa so với phi hành.
Trên nửa đường, Dương Khai hỏi thoáng qua tình huống lưỡng giới chiến trường, biết được sau Trụ Thiên chi chiến, Thiết Huyết Đại Đế chiến Vô Ngân ngang nhiên ra tay, đơn thương độc mã giết hết hàng tỉ Ma tộc, đuổi đại quân Ma tộc chạy về cố thủ ở lưỡng giới thông đạo, lúc ấy Bán Thánh chết trên tay hắn có tới ba người.
Lúc kia, trên cơ bản toàn bộ Bán Thánh đều được hồi về Ma vực, tham dự cướp đoạt cơ duyên, Bán Thánh còn lưu thủ tại Tinh Giới cũng chỉ có ba người mà thôi, kết quả chính là ba người kia đều bị Thiết Huyết Đại Đế làm thịt hết, không sót một tên.
Chiến Vô Ngân hành động như vậy không thể nghi ngờ là đã phá vỡ hiệp nghị trước đó của hai bên, nhưng đối với việc này, các Ma Thánh cũng biết rõ lí do, nên cũng không truy cứu.
Tất cả mọi người biết rõ nguyên nhân Chiến Vô Ngân làm vậy, nếu thật cầm việc này làm văn, làm không tốt sẽ sớm kích phát kíp nổ giữa Đại Đế cùng Ma Thánh. Ma vực mặc dù chiếm cứ tuyệt đại ưu thế, nhưng nhóm Ma Thánh cũng chưa muốn để xu thế chiến tranh phát triển quá nhanh, cho nên việc này không đành lòng cũng phải nhẫn.
Mà Chiến Vô Ngân làm vậy, để Tinh Giới thu phục được lại không ít địa bàn, hôm nay lưỡng giới chi tranh lại trở về giai đoạn bắt đầu.
Biết được những tin tình báo này, Dương Khai trong lòng mới hơi an tâm, hắn sợ Tinh Giới chống đỡ không nổi, hôm nay hắn đã có kế hoạch, chỗ khiếm khuyết chính là thời gian.
Nửa ngày sau, Bách Linh đại lục.
Quen việc dễ làm tiến vào, rất nhanh đi tới chỗ Trường Thiên tu luyện.
Tới trước đại điện, Dương Khai còn chưa mở miệng cầu kiến, Ngọc Như Mộng bỗng nhẹ kêu một tiếng, quay đầu hướng lại một hướng khác.
“Làm sao vậy?” Dương Khai hồ nghi, nhìn theo ánh mắt của nàng, một lát sau liền thấy trên không trung một đạo lưu quang kích xạ mà đến, trong lòng còn sinh ra một cảm ứng, khẽ cười nói: “Nàng cũng ở đây, vậy thì dễ xử lý rồi.”
Tốc độ người đến rất nhanh, Dương Khai vừa mới dứt lời được mấy hơi, lưu quang liền rơi xuống gần đó, lộ ra thân ảnh Bắc Ly Mạch.
Hiển nhiên là nàng đã sớm đến, vừa rồi hẳn là đã nhận ra khí tức Ngọc Như Mộng, cho nên mới vội vàng chạy tới.
Hai nữ nhân này gặp mặt, tự nhiên không thể thiếu một hồi tranh đấu gay gắt.
Một kiều diễm Như Hỏa, một trong trẻo lại lạnh lùng như sương, bốn mắt nhìn nhau, ẩn có ánh lửa lập loè.
Ngọc Như Mộng mở miệng trước, hé miệng cười nói: “Hơn một năm không thấy, tỷ tỷ phong thái càng ngày càng tốt a, đây là gặp chuyện gì tốt sao? Nói cho muội muội nghe một chút được hong, muội muội cũng có thể vui lây.”
Bắc Ly Mạch sắc mặt lạnh như băng, nghe vậy liền trừng mắt Dương Khai. Nàng đã biết rõ chuyện này không giấu nổi Ngọc Như Mộng, nếu không, tiện tỳ này làm sao vừa thấy mặt đã kẹp thương trong lời.
Đường đường một vị Ma Thánh, bị người ta dùng thần hồn lạc ấn kiềm chế, nhất là người khống chế nàng còn là một Thượng phẩm Ma Vương, chuyện này có gì hay mà vui sao?
Hừ nhẹ một tiếng, Bắc Ly Mạch mở miệng nói: “Chuyện tốt chuyện xấu không cần muội muội quan tâm, muội muội vẫn là nên chú ý tốt chính mình trước đi a.”
“Tỷ tỷ nói là phương diện nào?” Ngọc Như Mộng cười thản nhiên.
Bắc Ly Mạch hơi nghiêng qua Dương Khai, cười lạnh nói: “Phương diện nào chính ngươi rõ, muội muội dầu gì cũng là Ma Thánh, muốn tuyển nam nhân cũng nên dùng tâm mới phải, Ma vực ta binh sĩ tốt vô số, muội muội làm ẩu như vậy chẳng phải là mất hết thể diện Ma Thánh chúng ta, làm cho người ta chế nhạo.”
Ngọc Như Mộng nghe vậy hé miệng cười cười, cả người dán dán tới sát bên Dương Khai, còn chủ động khoác cánh tay hắn, nghiêng đầu tựa trên vai hắn, một bộ ngọt ngào: “Tỷ tỷ đây là hâm mộ sao?”
“Ta hâm mộ?”
“Ngươi tự đắm mình, đừng ở chỗ này làm cho người ta bật cười là được rồi.”
Ngọc Như Mộng nói: “Tỷ tỷ làm gì phải mạnh miệng như vậy, tuy chúng ta là Ma Thánh, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, sớm muộn gì cũng phải có một quy túc mới được, hôm nay muội muội tìm được quy túc của mình, tỷ tỷ lại vẫn côi cút, tỷ muội ta nhiều năm hàng xóm, tỷ tỷ cô đơn như vậy ta thấy thật sự là không đành lòng đấy.”
Bắc Ly Mạch cười lạnh cuống quít.
“Không bằng tỷ tỷ cũng theo muội muội cùng hưởng chỗ tốt, ngày sau mọi người mưa sương cùng chịu, cùng hưởng khuê phòng chi nhạc, muội muội sẽ không để ý đôu.” Nói xong, Ngọc Như Mộng nhìn Dương Khai, vẻ mặt xấu hổ nói: “Hắn bổn sự khác không nói, công phu trên giường thế nhưng là rất lợi hại, muội muội một người có chút chống đỡ không nổi.”
Bắc Ly Mạch trừng to mắt, giật mình nói: “Lời này ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra.”
“Nhân luân chi đạo, thiên kinh địa nghĩa, có cái gì không thể nói ra.” Ngọc Như Mộng trong nháy mắt nhìn qua nàng, ánh mắt bình thản.
Hai người lại nhìn nhau một lát, bỗng nhiên trăm miệng một lời mắng lên.
“Đồ đĩ!”
“Tiện nhân!”
Chỉ có điều, mắng xong, Ngọc Như Mộng liền dậm chân khó chịu: “Phu quân, nàng mắng ta!”
Dương Khai thần sắc ngưng túc, rủ mắtxuống, gật đầu nói: “Ân, ta đã nghe được.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn qua Bắc Ly Mạch, động niệm.
Bắc Ly Mạch lập tức hoa dung thất sắc, kêu rên một tiếng, thân thể mềm mại run rẩy lên, nhưng nàng cũng rất cao minh, tuy là đau đớn không chịu nổi, lại vẫn cắn răng không kêu thêm, chỉ có một đôi mắt hung hăng trừng lấy Dương Khai, tràn đầy huyết cùng nước mắt mà lên án.
Ngọc Như Mộng vỗ tay nói: “Báo ứng!” Đồng thời lặng lẽ đánh mắt cho Dương Khai, kêu hắn có chừng có mực. Nàng muốn mượn tay Dương Khai cho Bắc Ly Mạch một bài học cho bõ tức, nhưng cũng không thể quá phận, Bắc Ly Mạch dù sao cũng là Ma Thánh, hơi quá đáng là không tốt.
Ngay lúc này, theo tiếng két két.. Đại điện trầm trọng chậm rãi mở ra, thanh âm Trường Thiên từ trong truyền ra: “Như Mộng Thánh Tôn đường xa mà đến, Trường Thiên không có từ xa tiếp đón, kính xin thứ lỗi.”
Ngọc Như Mộng nghe vậy cười cười, cất bước tới điện, ngửa đầu ưỡn ngực, bộ dáng đánh thắng trận lớn.
Đợi nàng đi vào, đại môn lại bắt đầu chậm rãi khép lại.
Bắc Ly Mạch bất chấp, hung hăng trừng mắt Dương Khai nói: “Ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn cho ngươi đẹp mặt!”
Nói xong, cũng vội vã vọt vào, bỗng một chưởng từ trong vỗ ra, đại môn lập tức đóng lại, Bắc Ly Mạch tức giận nói: “Dựa vào cái gì không cho ta vào, ta cũng muốn vào.”
Đang mang tương lai bản thân, nàng đương nhiên cũng muốn tham dự trong đó, miễn cho Trường Thiên cùng Ngọc Như Mộng ở bên trong đạt thành hiệp nghị mình lại không biết. Nàng nén giận một kích, đại môn sao có thể cản, Bắc Ly Mạch đã lách mình đi vào.
Dương Khai hít hít mũi, cũng muốn đi vào, chỉ là hắn còn chưa tới gần đại môn, liền cảm thấy trước mặt có một cỗ lực lượng ngăn cản, đúng là không tiến thêm được.
Dương Khai không khỏi há hốc mồm.
Nhưng Trường Thiên cũng tỏ rất rõ ý rồi, hiển nhiên là không muốn muốn hắn vào đại điện.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể lui lại, yên tĩnh đứng chờ ở ngoài. Nghĩ nghĩ, đem Truy Phong từ Tiểu Huyền Giới ra.
Trở về Bách Linh đại lục, Truy Phong đương nhiên là rất cao hứng, chạy quanh Dương Khai một hồi liền hướng một hướng khác mà vọt đi, rất nhanh không thấy bóng dáng, đoán chừng là đi tìm những thị thiếp của nó mà sung sướng.
Không bao lâu, Hắc Liên Bạch Liên hai tỷ muội bọc theo một trận gió bay tới, sau khi rơi xuống đất Hắc Liên hỏi: “Bắc Ly Mạch Thánh Tôn đâu? Có phải đã tới đây hong?”
Hai người các nàng được mệnh Trường Thiên, đi cùng Bắc Ly Mạch du lãm Bách Linh đại lục, vừa rồi Bắc Ly Mạch bỗng nhiên vọt trở lại, hai người tốc độ chậm hơn, lúc này mới chạy tới.
Dương Khai duỗi ngón tay chỉ đại điện, ánh mắt thâm thúy địa ngắm nhìn phương xa, khẽ nói: “Nơi tốt a.”
Tỷ muội hai người liếc nhau, không biết Dương Khai đang cảm khái cái gì.