Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3631: Bảo tháp dị biến



Dương Tiêu là do Dương Khai ấp mà sinh ra, cũng được Dương Khai thu làm nghĩa tử, thậm chí còn tự mình đặt tên, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn là nhi tử của Phục Truân cùng Chúc Viêm, thân chảy xuôi huyết mạch Long tộc.

 

Đối với Dương Tiêu, Phục Truân cưng chiều đến cực điểm, nếu không phải năm đó Dương Tiêu giả bộ huyết mạch không tinh thuần, nhất định không thể theo Dương Khai rời Long Đảo.

 

Đem con của mình đi, lại không chiếu cố tốt, giờ tiến vào Tứ Quý Chi Địa không có tin tức, Phục Truân tự nhiên căm tức vô cùng, lúc ấy nghe tin, nàng thậm chí còn chuẩn bị giết đến Ma vực tìm Dương Khai tính sổ rồi.

 

May có Mạc Hoàng ngăn nàng lại, nếu không nàng thực sự sẽ làm như vậy.

 

Ma vực không đi được, nhưng Dương Khai không cho nàng một lời giải thích là không được.

 

Chúc Tình sở dĩ sẽ xuất hiện tại Lăng Tiêu Cung, nguyên nhân chủ yếu chính là do Phục Truân lưu nàng lại đưa tin cho Dương Khai.

 

Dương Khai cũng đau đầu a, làm sao có thể đi Long Đảo giải thích với nàng, giờ mà đi Long Đảo chắc chắn sẽ bị Phục Truân đánh cho một trận a.

 

Nhị trưởng lão cho tới bây giờ cũng không phải ngioì thích giảng đạo lý.

 

Nhưng nói lại, bất kể là vì Dương Tiêu tiểu tử thúi kia, hay là vì tiểu đệ muội Dương Tuyết, Tứ Quý Chi Địa Dương Khai nhất định phải đi một chuyến. Nhưng việc này Dương Khai thật sự không có bao nhiêu hy vọng, Phục Truân điều tra nửa năm còn không có manh mối, hắn đi chỉ sợ cũng vô dụng.

 

Vì trấn an cha mẹ, Dương Khai lại không đi không được.

 

Hơn nữa hắn còn phải đi Tinh Thần Cung.

 

Nhưng trước đó, hắn còn có một nơi khác cần đến.

 

Có chuyện quan trọng trong người, cũng không phải là chỉ là lí do đẩy Hào Tự đi, mà xác thực là như thế.

 

Mười ngày sau, Dương Khai một lần nữa đạp vào không gian pháp trận....

 

Lúc hiện thân lại, đã ở trong một cái cây.

 

Đông Vực, Man Hoang Cổ Địa! Nơi đây là chỗ cư trụ của Thạch Khôi nhất tộc, nhà trên cây là nhà trên cây của Tiểu Tiểu, năm đó Dương Khai lưu lại không gian pháp trận nơi đây.

 

Bốn phía một mảnh im ắng, đi ra ngoài xem xét, cũng không thấy ai.

 

Thạch Khôi nhất tộc cùng với Mộc Linh nhất tộc đều ở trên chiến trường Tây Vực, chống lại Ma tộc, nơi đây đã nhiều năm không có ai rồi.

 

Dương Khai tiện tay hái một trái cây đỏ rực, vừa ăn, vừa vút không mà đi

 

Những nơi đi qua, cũng là sinh khí rải rác. Man Hoang Cổ Địa an phận ở một góc, nhưng sau khi lưỡng giới chiến bộc phát, đại đa số Yêu tộc nơi đây đều đã theo bọn người Loan Phượng lên chiến trường, lưu lại cơ bản đều là người già yếu.

 

So sánh với sự náo nhiệt lần đầu tiên tới Man Hoang Cổ Địa năm đó, hiện tại cô tịch hơn rất nhiều.

 

Dương Khai muốn đi là Huyết Môn, Thiên Hình cung.

 

Dương Tiêu cùng Dương Tuyết tiến vào Tứ Quý Chi Địa, không có tin tức, Trương Nhược Tích cùng Tiểu Tiểu tiến vào Huyết Môn, cũng không có tin tức, so ra, thời gian Trương Nhược Tích cùng Tiểu Tiểu tiến vào Huyết Môn dài hơn, đã được vài chục năm rồi.

 

Hôm nay thực lực Dương Khai đại trướng, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, trước sau chỉ nửa canh giờ đã đến Huyết Môn.

 

Trên ngọn núi chỉ là một mảnh trụi lủi, không có vật gì, nếu không biết chắc Huyết Môn ở chỗ này, Dương Khai cũng sẽ không quá mức lưu ý.

 

Nhưng Trương Nhược Tích cùng Tiểu Tiểu xác thực là từ đây tiến vào Thánh Linh cung, bốn phía nơi đầy còn từng bộc phát qua một hồi đại chiến, Thánh Linh Thạch hỏa là bị Trương Nhược Tích một chiêu chém chết, đoạt bổn nguyên, pháp thân cũng bởi vậy mà được hưởng lợi.

 

Không thấy Huyết Môn, Dương Khai cũng không thất vọng, dù sao nếu là Huyết Môn thật sự mở ra, Tinh Giới nhất định sẽ có chút tin tức, hắn tới đây, chỉ là muốn nhìn qua....

 

Vù vù hai tiếng truyền đến, Dương Khai quay đầu lại.

 

Bên kia, dưới cành cây một cây đại thụ, một người ôm hai tay, chân móc trên cành cây, có vẻ đang ngủ say.

 

Dương Khai đến cũng đã nhận ra, đó là một yêu tướng, Nhưng cũng không để ý gì nhiều. Nhưng yêu tướng này cho cảm giác cũng không phải yếu, hắn có chỗ phát giác, trợn mắt nhìn, đối diện hai mắt Dương Khai.

 

Bốn mắt nhìn nhau, yêu tướng ngơ ngác một chút, chợt ai nha kêu to một tiếng, không để ý mà ngã rơi xuống đất, vội vàng đứng lên, nhảy dựng lên liền chạy tới, cúi đầu khom lưng nói: “Tiểu nhân bái kiến Dương đại nhân, Dương đại nhân Phúc Thọ lâu dài, trọn đời an khang, ...”

 

Dương Khai nhìn hắn, yêu tướng này đầu to, một đôi mày kiếm dài như tóc mai, cái mũi rất bé, miệng chu lên, trông như một con chim mỏ, mỉm cười: “Biết ta?”

 

Yêu tướng vội vàng gật đầu: “Cổ địa ta ai không biết lão nhân gia ngài, năm đó ngay ở chỗ này, tiểu nhân dưới trướng Ưng Phi đại nhân, thấy được lão nhân gia ngài đại sát tứ phương, uy phong lẫm lẫm,...”

 

“Ngươi là tộc nào?” Dương Khai hiếu kỳ hỏi.

 

Yêu tướng nói: “Tiểu nhân là con cú mèo khai trí thành yêu, chỉ là năm đó tu hành xảy ra vấn đề, Hóa Hình Thuật có chút không quá hoàn mỹ, để cho đại nhân chê cười.”

 

Chẳng trách nhìn bộ dáng có chút kỳ quái, yêu soái trước mắt này hiện rõ đặc thù yêu tộc, là con cú mèo khai trí thành yêu, đúng là rất có điểm giống.

 

“Ngươi ở nơi này làm gì?”

 

Yêu tướng cung kính trả lời: “Phụng mệnh Đại Vương nhà ta, trông coi Huyết Môn, a đúng rồi, Đại Vương nói đây là mệnh lệnh các Thánh Tôn.”

 

“Chỉ có mình người?”

 

“Chỉ có mình ta...”

 

Dương Khai liếc qua hạ thân của hắn: “Ngươi bị thương hay sao?”

 

Yêu tướng vẻ mặt tự hào trả lời: “Tại Tây Vực chém giết Ma tộc, tiểu nhân giết chết hắn, bị hắn chém một chân, lúc đó huyết chảy đầy đất, đau thì rất đau,nhưng may mắn tiểu nhân vận khí tốt, nhặt về một cái mạng, hắc, một chân đổi một mạng, không lỗ không lỗ, tiểu nhân còn muốn đi giết, tiểu nhân còn có một chân, còn có thể đổi một mạng. Chỉ là Đại Vương kêu ta trở lại, trông coi Huyết Môn.”

 

Dương khai há to miệng, không nghĩ tới trong cái chân gãy này còn có rất nhiều chuyện, đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói: “Vậy mới tốt chứ.”

 

Yêu tướng lập tức lộ vẻ thụ sủng nhược kinh, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, vành mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng...

 

Dương Khai nghiêm nghị nói: “Trên chiến trường phấn đấu chém giết cố nhiên là phải do đàn ông chúng ta, nhưng Huyết Môn cũng là chuyện trọng đại, hảo hảo ở đây trông coi, nếu có dị thường, nhất định phải đưa tin ra ngoài, cáo tri Đại Vương cùng Thánh Tôn nhà ngươi.”

 

“Vâng, lão nhân gia ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định thủ tại chỗ này, chết cũng không đi.” Yêu tướng đứng thẳng tắp, vỗ ngực cam đoan.

 

“Được rồi, ta cũng chỉ đến xem qua.” Dương Khai gật gật đầu, quay người hướng đường cũ, hai bước ra, người dần dần mơ hồ rồi biến mất, yêu tướng kia nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

 

Sau một lát, mới đột nhiên tỉnh người, ôm quyền nói: “Tiểu nhân cung kính đại nhân...”

 

Còn chưa dứt lời, bỗng phát giác trên tay khác thường, mở lòng bàn tay ra, rõ ràng có một miếng Không Gian Giới.

 

Hắn không biết trên tay mình lúc nào nhiều thêm một miếng Không Gian Giới, nghi thần nghi quỷ thả thần niệm ra điều tra một phen, lập tức kinh hãi a một tiếng. Trong không gian giới kia lại chất đống mấy ngàn nội đan Yêu thú, nhìn cấp bậc, đều cực kỳ bất phàm, mặc dù không có nội đan Yêu thú cấp mười hai, nhưng cũng đủ hắn đang cần.

 

Nào còn không biết đây là Dương Khai ban thưởng, phù phù quỳ xuống, hướng phương hướng Dương Khai rời đi mà dập đầu không ngừng, miệng không ngừng nói lời cảm tạ.

 

...

 

Lại là một canh giờ sau, Dương Khai đã hiện thân trong Tinh Thần Cung.

 

Mặc dù không dám đối mặt, Tinh Thần Cung hắn vẫn phải đến, pháp thuế Minh Nguyệt Đại Đế đã được Lôi Hồng nghênh hồi Tinh Thần Cung, hắn tới đây, là muốn đưa Đại Đế đoạn đường cuối cùng, cũng muốn gặp Lam Huân nói lời xin lỗi.

 

Trước khi đến, Dương Khai đã chuẩn bị tâm lý, cho dù Lam Huân mắng hắn đánh hắn, hắn cũng sẽ không có nửa điểm phản kháng, dù sao vô luận như thế nào, Minh Nguyệt xác thực là chết ở trên tay hắn.

 

Hắn thậm chí đã tưởng tượng ra cục diện Tinh Thần Cung sẽ không hoan nghênh hắn.

 

Nhưng khi Dương Khai thật sự đặt chân tới Tinh Thần Cung, thật sự không ngờ trụ cột vững vàng Nam Vực, tông môn Đại Đế đã xảy ra rung chuyển cực lớn.

 

Không gian pháp trận, không một bóng người, không có một đệ tử nào thủ hộ, không chỉ như thế, bên ngoài đại điện đầy ngũ sắc hào quang, sáng lạn thành sông, giữa thiên địa, Linh khí xao động, một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm từ một chỗ nào đó trong Tinh Thần Cung phát ra, giống như tùy thời đều có thể đánh vỡ phiến thiên địa này.

 

Dương Khai kinh hãi, lắc mình ra khỏi ngoài điện, ngẩng đầu nhìn lên, mắt co rụt lại.

 

Tinh Thần Cung cũng không phải là đã tao ngộ kẻ thù, mặc dù Minh Nguyệt đã chết, nhưng tông môn Đại Đế sao tùy tiện người nào cũng có thể rung chuyển, sở dĩ xuất hiện biến cố như vậy, chỉ là nội hoạn mà thôi.

 

Lọt vào trong tầm mắt, ngũ sắc bảo tháp lơ lửng giữa không trung, ngũ sắc hào quang kia đúng là từ nơi này tràn ra.

Lúc này, bảo tháp đang run sợ không ngớt, bốn phía bảo tháp, từng bóng người sắc mặt nghiêm túc trang trọng, tay ấn quyết, dốc sức liều mạng duy trì bảo tháp an ổn.

 

Lôi Hồng, Tiết Chính Mậu, Tiêu Vũ Dương Tam đại trưởng lão tất cả đều ở đây, còn có hơn mười vị Đế Tôn cảnh ở bên hiệp trợ, càng có vô số đạo nguyên cảnh kết trận vây tụ bốn phía bảo tháp, nhưng giờ phút này tất cả đều là sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa.