Mười đội ngũ, mấy trăm người tụ tập lại, lẳng lặng ẩn núp tại sơn cốc vô danh bên trong Tứ Quý Chi Địa, cũng không biết là đang muốn làm gì trong đó.
Mười vị Đế Tôn cảnh kia tu vi cao có thấp có, có đủ từ tầng một đến tầng ba, nếu là Dương Khai trước khi tiến vào Ma vực thì có lẽ cần phải cẩn thận một chút, cố gắng không để bị bọn họ phát hiện tung tích. Có điều tu vi thần hồn của hắn hiện tại đã được gia tăng đáng kể, còn mạnh hơn cả Ngụy Đế Bán Thánh một đoạn. Nếu như hắn cố tình che giấu khí tức, vậy thì những người trong sơn cốc này căn bản là không có khả năng phát giác ra được sự hiện hữu của hắn.
Không có gì dị thường xảy ra, nhưng Dương Khai lại cảm thấy rằng những người hội tụ trong sơn cốc này tám chín phần mười đều đến từ Ma Thiên Đạo.
Sau khi nhíu mày dò xét một hồi, Dương Khai quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến. Sự tình liên lụy đến Tứ Quý Chi Địa tuyệt đối không phải là một chuyện bình thường, nếu như bây giờ hắn ra tay, với sự tương trợ của Bạch Chước và Bá Nha, tuy rằng có thể chém giết tơi bời những người này, nhưng nếu muốn tìm hiểu mục đích khiến cho bọn hắn tới đây thì chỉ sợ không phải là chuyện dễ. Dù sao thì ngay cả tên Đế Tôn cảnh bị ném vào Tiểu Huyền giới trước đó cũng không rõ ràng mục đích khi tới đây cho lắm, những Đế Tôn cảnh khác cũng chưa chắc có thể biết được.
Những người này đại khái đều là phụng mệnh mà đến!
Nếu là phụng mệnh mà đến, vậy thì chắc chắn là đã có một người nào đó mệnh lệnh cho bọn hắn tập hợp tại đây.
Người này tuyệt đối là có quyền cao chức trọng trong Ma Thiên Đạo, vô cùng có khả năng là một vị Ngụy Đế! Giết chết những con tôm tép nhãi nhép này, tất nhiên không bằng bắt được một con cá lớn, lựa chọn làm như thế nào là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Trong hơn mười ngày kế tiếp, Dương Khai vẫn một mực ẩn nấp trong Tứ Quý Chi Địa, âm thầm quan sát động tĩnh của những kẻ thuộc Ma Thiên Đạo này. Hắn vốn còn muốn tìm cơ hội để lẫn vào trong đó, thế nhưng những người này hình như cũng có quen biết lẫn nhau, Dương Khai một là chưa từng học qua thuật dịch dung, hai là không có đồ vật để thay hình đổi dạng, ngẫm lại cũng chỉ có thể ngồi rình mà thôi.
Vào ban ngày, những tên gia hỏa thuộc Ma Thiên Đạo này đều vô cùng yên vị, tự mình trốn trong những chỗ ẩn thân ngồi tu luyện, nhưng khi đêm xuống thì bọn hắn liền làm việc lu bù cả lên.
Dương Khai quan sát hơn mười ngày, phát hiện ra những người này hình như là đang bố trí một trận pháp, một trận pháp có quy mô hùng vĩ, gần như bao trùm toàn bộ cửa vào của sơn cốc vô danh trong Tứ Quý Chi Địa.
Trận pháp cũng không phải là thứ mà người nào cũng có thể táy máy tay chân, có điều trong đám người Ma Thiên Đạo này có một tên Trận Pháp Sư có bổn sự không tầm thường, dưới sự chỉ huy của hắn, một tòa đại trận không tên dần dần thành hình.
Dương Khai ghi nhớ hết tất cả những điểm mấu chốt trong trận pháp kia, sau đó lạc ấn vào trong ngọc giản, vào ban ngày tìm cơ hội dùng Không Linh Châu đưa ngọc giản về Lăng Tiêu Cung, thỉnh giáo Nam Môn Đại Quân.
Có điều đám người Ma Thiên Đạo kia chỉ mới bố trí ra một phần trận pháp, thông tin mà Dương Khai ghi lại cũng không đầy đủ, cho nên Nam Môn Đại Quân tuy là Đế trận sư, nhưng muốn phá giải thứ này thì cũng hao phí không ít tinh lực.
Mấy ngày sau, Nam Môn Đại Quân đưa tin tới, nói với Dương Khai rằng đây là một triệu hoán trận, nhưng lại có một ít cải biến so với triệu hoán trận bình thường. Trận pháp không được đầy đủ, Nam Môn Đại Quân không có cách nào phán đoán ra người của Ma Thiên Đạo rốt cuộc là muốn triệu hoán thứ gì, lúc này hắn đang xin phép Lăng Tiêu Cung để chạy tới đây nhìn tận mắt một phen.
Đối với loại chuyện về trận pháp như thế này, hắn tất nhiên là cảm thấy vô cùng hứng thú.
Dương Khai quyết đoán cự tuyệt hắn.
Nam Môn Đại Quân chỉ là Đế Tôn tầng một, nếu như hắn tới đây, vậy thì khẳng định là không thể nào che giấu được khí tức, dù cho có mình yểm hộ thì đoán chừng cũng sẽ bạo lộ hành tung mà thôi.
Dương Khai không đồng ý cho hắn tới, Nam Môn Đại Quân cũng đành chịu, chỉ có thể dặn dò Dương Khai: “Tạm thời không nói tới việc trận này có uy lực như thế nào, nếu đã là triệu hoán trận, vậy thì cung chủ cần phải đề phòng đám người kia triệu hoán ra tuyệt thế hung vật gì đó. Nếu như đúng là như thế, kính xin cung chủ cẩn thận là hơn.”
Dương Khai trả lời: “Ta biết rồi.”
Nam Môn Đại Quân không biết trong Huyền Giới Châu của hắn còn có ba vị Bán Thánh đang ẩn thân, dù cho đám người Ma Thiên Đạo thật sự triệu hoán ra tuyệt thế hung vật gì đó thì ai giết ai vẫn còn chưa biết được đâu. Dương Khai thật sự không tin đồ vật do đám người Ma Thiên Đạo triệu hoán ra có thể lợi hại hơn ba vị Bán Thánh phe hắn liên thủ.
Nghe ra Dương Khai có ý qua loa, Nam Môn Đại Quân một lần nữa trịnh trọng dặn dò: “Kính xin cung chủ mấy ngày này cẩn thận quan sát, trận này hẳn là thiếu đồ vật mấu chốt gì đó, nếu như có phát hiện, xin lập tức báo cho thuộc hạ.”
Thiếu cái gì thì Dương Khai không biết, nhưng Nam Môn Đại Quân đã có phán đoán như vậy, vậy thì cũng có lý của hắn, Dương Khai dĩ nhiên là phải chú tâm quan sát hơn.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, đại trận kia càng ngày càng hoàn thiện, từng khối trận cơ được dấu diếm bên dưới sơn cốc, từ ngoài nhìn vào không thể nhìn ra bất kỳ mánh khóe gì. Toàn bộ sơn cốc vô danh đều bị một cỗ khí tức không hiểu bao phủ, làm cho người ta cảm giác có chút áp lực.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một ý niệm do pháp thân truyền đến phát ra từ trong Tiểu Huyền giới.
Dương Khai sau khi nhận được tin thì thần sắc liền trở nên vui vẻ, một mặt tiếp tục quan sát biến hóa của đại trận, mặt khác sử dụng thần niệm tạo thành hình chiếu trong Tiểu Huyền giới.
Nhìn thấy Dương Khai hiện thân, Bá Nha cùng Bạch Chước đều chắp tay nói: “Dương huynh.”
Dương Khai cúi đầu nhìn qua một tên trung niên nam tử đang khoanh chân ngồi dưới đất, nhíu mày nói: “Cứu về rồi?”
Tên trung niên nam tử này, đúng là tên Đế Tôn cảnh của Ma Thiên Đạo bị bắt giữ trước đây, những ngày này, Bạch Chước vẫn một mực nghiên cứu cách phá giải bí thuật của Huyết Ma nhất tộc trồng trên những người thuộc Ma Thiên Đạo, cho đến hôm nay mới có điểm tiến triển.
Vào giờ khắc này, tên trung niên nam tử kia sắc mặt tái nhợt, một thân khí tức phù phiếm đến cực điểm, xem ra là đã bị thương không nhẹ.
Khi nghe thấy giọng nói của Dương Khai, người này vội vàng mở mắt, giãy dụa muốn đứng dậy. Dương Khai mỉm cười một cái, đưa tay đặt trên bả vai của hắn, ý bảo hắn cứ ngồi là được rồi. Người này đoán chừng thật sự là không còn chút khí lực nào, chỉ có thể ngồi yên thi lễ với Dương Khai: “Đa tạ ân cứu mạng của Dương cung chủ.”
“Thực sự cứu về rồi?” Dương Khai nhíu mày hỏi.
Bạch Chước khẽ đảo cổ tay, trên lòng bàn tay hắn có một giọt máu tươi màu đỏ thẫm đang giãy dụa giống như vật sống, bên trong tràn đầy ma tính cùng tà lệ, đây rõ ràng là một giọt ma huyết. Bạch Chước nói: “Đây chính là họa căn.”
Dương Khai nhìn một giọt ma huyết kia, cau mày nói: “Là sao?”
Bạch Chước nói: “Huyết Ma gieo xuống tiên huyết của mình trên người hắn, trải khắp kinh mạch huyết nhục của hắn. Lúc bình thường nó sẽ không hiện ra, những tại thời điểm chiến đấu thì nó sẽ kích phát ma tính. Cho nên nếu như muốn cứu hắn thì phải hoàn toàn rút ra một giọt tinh huyết này. Đây cũng không phải là một sự tình dễ dàng, cũng may bản thân hắn cũng không phải là chủ động gia nhập Ma Thiên Đạo, tiềm thức theo bản năng bài xích một giọt ma huyết này, cho nên mới có cơ hội thành công. Có điều mặc dù là như thế, nhưng trước khi thi thuật thì xác suất sinh tử của hắn vẫn là 50-50.”
Dương Khai nghe vậy thì nhướng mày, nói: “Nói một cách khác, dù ngày sau ta có thể bắt được người của Ma Thiên Đạo thì cũng không chắc chắn cứu được bọn chúng?”
Bạch Chước chậm rãi lắc đầu: “Năng lực của ta không đủ.”
Hắn là Bán Thánh, ngay cả hắn cũng nói rằng năng lực của mình không đủ, chẳng lẽ chỉ có thể đi tìm Huyết Lệ thôi sao? Dương Khai thầm thở dài, dù sao cũng đã cứu được một người, cũng có thể xem là một điều an ủi. Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn về phía Đỗ Quyên đã hôn mê ở một bên rồi nói: “Nàng thì sao? Có thể cứu được không?”
Bạch Chước không dám thẳng: “Ta sẽ nỗ lực hết sức.”
Dương Khai cũng biết chỉ có thể như thế, nên hắn quay đầu nhìn về phía tên trung niên Đế Tôn cảnh kia rồi nói: “Xưng hô như thế nào?”
Đối phương hữu khí vô lực địa đáp: “Chu Quyền!”
Sau khi hỏi đáp một phen, Dương Khai biết được vị Chu Quyền này vốn là trưởng lão của một tông môn trung đẳng ở Tây Vực. Khi chiến sự tại Tây Vực bộc phát, hắn vì yểm hộ đồng môn lui lại nên đã rơi vào trong tay Ma tộc. Hắn vốn tưởng rằng mình hẳn phải chết, ai ngờ Ma tộc chỉ giam giữ hắn, sau đó, có một tên cường giả Ma tộc dẫn hắn vào trong một gian mật thất, gieo xuống tà thuật trên người hắn, sau đó hắn đã trở thành người của Ma Thiên Đạo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Chước trước đó nói rằng hắn không phải chủ động gia nhập Ma Thiên Đạo, hắn là vì yểm hộ đồng môn nên mới rơi vào tay Ma tộc.
Theo như lời hắn nói, rất nhiều võ giả bị Ma tộc bắt được bị gieo xuống Huyết Ma tinh huyết, trở thành một phần tử của Ma Thiên Đạo. Trong đó cũng có một bộ phận rất lớn không thể thừa nhận được mà tử vong tại chỗ.
Nhưng chỉ cần không chết, vậy thì người đó về sau sẽ luôn trung thành tận tâm với Ma tộc, giống như biến thành một người khác vậy.
Hôm nay khi tà thuật trong cơ thể đã bị phá, ý thức dần trở lại Thanh Minh, khi hồi tưởng lại đoạn thời gian trước kia thì Chu Quyền quả thực không dám tin rằng bản thân lại có thể cam tâm tình nguyện bán mạng cho Ma tộc như vậy!
Khi nói đến đây, mặc dù vẫn còn đang suy yếu, nhưng Chu Quyền vẫn tỏ vẻ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hồng cả lên.
Dương Khai cười cười, nói: “Hiện tại ngươi có một cơ hội để báo thù, ngươi có dám theo ta hay không?”
Chu Quyền lập tức nói lớn: “Sao lại không dám? Chỉ cần có thể giết chết ma tộc, Chu Quyền ta mất mạng thì có làm sao? Ta từ mấy năm trước vốn đã là một người chết!”
“Không cần mất mạng, chỉ cần ngươi dẫn ta tiến vào trong nội bộ của Ma Thiên Đạo là được.” Dương Khai mỉm cười, nói.
Hắn vốn đã có ý định lẫn vào trong nội bộ của Ma Thiên Đạo, chỉ là một mực không tìm thấy được cơ hội. Hôm nay Bạch Chước cứu về Chu Quyền ngược lại đã mang tới cho hắn một cơ hội.
Chu Quyền cũng là người thông minh, khi nghe Dương Khai nói vậy thì hai mắt liền tỏa sáng: “Dương cung chủ đang nói sự tình Tứ Quý Chi Địa đúng không?”
“Đúng vậy, ta hiện tại đang ở trong Tứ Quý Chi Địa, không gạt ngươi, ở chỗ đó đang có không ít người của Ma Thiên Đạo tụ tập.”
Chu Quyền gật đầu nói: “Nếu là như vậy, Chu mỗ sẽ đi cùng Dương cung chủ một chuyến.”
“Ân, ngươi hồi phục lại một chút, sau đó ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài.” Dương Khai lật tay một cái, trên bàn tay liền hiện ra một hộp ngọc, bên trong có chứa một mai Linh Đan dùng để chữa thương.
Chu Quyền nhận lấy, nói lời cảm tạ, ăn Linh Đan vào rồi bắt đầu tỉnh tọa.
Bên trong sơn cốc, đám người của Ma Thiên Đạo vẫn đang vô cùng bận rộn, có điều đại trận kia cũng đã sắp sửa được hoàn thành, vị trận pháp sư kia không ngừng chạy qua chạy lại thị sát, không ngừng phát ra các loại chỉ thị.
Đến khi bình minh tới, đám người của Ma Thiên Đạo lại giải tán, trở về chỗ ẩn nấp của mình.
Cùng lúc đó, tại ngàn dặm bên ngoài Tứ Quý Chi Địa, thân ảnh Dương Khai bỗng hiện ra, hắn vung tay lên, sau đó Chu Quyền cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
“Xin Dương cung chủ phân phó!” Chu Quyền chắp tay nói. Sau khi trải qua một đêm hồi phục, sắc mặt hắn mặc dù vẫn còn tái nhợt như trước, nhưng cũng đã khá hơn đêm qua nhiều, ít nhất là vẫn có khả năng hành động và lực lượng tự bảo vệ mình.
Dương Khai đơn giản nói thoáng qua tình huống bên trong Tứ Quý Chi Địa cho hắn biết, rồi nói tiếp: “Việc này ngươi làm chủ, ta đi theo ngươi, không cần làm gì nhiều, chỉ cần khiến cho bọn hắn tán thành chúng ta, rồi để cho chúng ta gia nhập là được rồi.”
Chu Quyền nói: “Chuyện này đơn giản, đến lúc đó Dương cung chủ cứ y theo hiệu lệnh của ta mà làm là được.”
“Vậy thì lên đường thôi.” Dương Khai mỉm cười, nói.
Chu Quyền dẫn đường phía trước, Dương Khai đi theo sau lưng hắn, đồng thời mặc vào bộ quần áo đã sớm được chuẩn bị tốt, che đậy diện mạo của mình lại. Cũng thật là hết cách, hắn hiện nay đang rất nổi tiếng trong Tinh Giới, vạn nhất gặp phải một hai người đã từng bái kiến hắn, vậy thì chỉ sợ là hắn sẽ lập tức bị bại lộ thân phận.