Vô tận đồng hồ cát, bên trong có một vạn lẻ tám hạt Tuế Nguyệt Thần Sa, mỗi một hạt Tuế Nguyệt Thần Sa đều do Tuế Nguyệt Đại Đế tự mình luyện hóa mà thành, nội uẩn Tuế Nguyệt Chi Lực, một hạt thần sa có thể thúc một tháng quang âm, một vạn lẻ tám hạt là hơn tám trăm năm quang âm.
Lực lượng thời gian pháp tắc này huyền diệu vô song, lệnh bài quân đoàn trưởng phong ấn thần thông Đại Đế, uy năng khó lường, nhưng so với Tuế Nguyệt Chi Lực vẫn còn có phần thua, cứ như vậy mà tiêu tán, trong điện quang hỏa thạch, Dương Khai đã hiểu rõ hết thảy.
“Muốn thử nữa không?” Phong Quân cười nhìn Dương Khai, tuy là hỏi, lại không cho hắn thời gian trả lời, thúc dục Đế nguyên, đồng hồ cát trên tay lần nữa trở mình, thần sa từ từ chảy ngược lại, mắt thường có thể thấy được vầng sáng phóng ra, thoáng cái liền bao phủ Dương Khai.
Mà vừa bị vầng sáng kia bao phủ, Dương Khai rõ ràng cảm giác được bản thân cùng cái gì đó đã có một tầng liên hệ chặt chẽ, ánh mắt nhìn tới đồng hồ cát!
Trong đồng hồ cát tản ra một cỗ khí cơ, một mực tập trung vào mình, trong sâu thẳm như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, còn cho người ta có cảm giác căn bản không cách nào thoát khỏi.
Dương Khai không cần suy nghĩ, lập tức đâm vào kẽ hở gần nhất. Đồng hồ cát này ngay cả thần thông Đại Đế cũng có thể đối kháng, hắn không muốn lấy thân thử nghiệm, giờ nên tranh thủ thời gian trốn để khỏi chết quan trọng hơn.
Huống chi, đồng hồ cát uy năng tuy mạnh, nhưng Phong Quân không có khả năng ngự sử vô hạn, luôn luôn có thời điểm cực hạn, lúc đó mới là thời khắc mình phản kích.
Theo trong khe xông ra, giống vừa rồi như đúc, lại đi tới một chỗ trong đại điện, lần nữa về tới nguyên điểm, phương thời không này đã thác loạn rồi.
Nhưng Dương Khai rất nhanh phát hiện, tầng khí cơ tập trung trên người mình cũng không bởi vì mình chạy qua không gian khác mà biến mất, vẫn còn chặt chẽ tương liên, hơn nữa sau một khắc, mình vừa thoát ra khỏi, Phong Quân đã theo đuôi đến, lại tay nâng đồng hồ cát, cười cười nói: “Vô dụng vô dụng, ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng vô dụng, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, có thể miễn chịu tra tấn.”
Dương Khai cắn răng, tránh gấp vài bước, tìm một khe hở xông vào.
Phong Quân chậm rãi lắc đầu, nhếch miệng lên, vẻ đùa cợt, cười nhạo Dương Khai không biết lượng sức, bộ pháp không nhanh không chậm, đi theo như giòi trong xương, thanh âm xuyên phá thời không vang lên bên tai Dương Khai: “Tội gì phải như vậy, mặc dù ngươi không tệ, nhưng có thể thoát khỏi bảo vật này sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ không phát giác được cái gì? Tranh thủ thời gian buông xuôi đi.”
Dương Khai quả nhiên là đã nhận ra gì đó, hoặc đã xác nhận được gì, trước đó hắn đã có chút phát giác, chỉ có điều không dám khẳng định mà thôi.
Ngay khi đồng hồ cát bị Phong Quân xoay lại, khí cơ kia tập trung mình, Tuế Nguyệt Thần Sa chậm rãi xuống, Dương Khai liền sinh ra cảm giác như tuế nguyệt đang đè xuống người mình.
Phong Quân cười to: “Tiểu bối ngu xuẩn, đồng hồ cát cũng không phải đang chảy xuống Tuế Nguyệt Thần Sa, mà là thọ nguyên của ngươi!”
Dương Khai trầm mặt xuống, cũng không phải bởi vì Phong Quân nói chuyện giật gân, mà hắn nói là sự thật.
Mới trốn trong chốc lát, trên trăm năm thọ nguyên của Dương Khai đã mất, là bị đồng hồ cát đoạt! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, mình phải chết già ở chỗ này sao.
Chết, không có gì đáng sợ. Mặc dù tu hành thời gian ngắn ngủi, nhưng cả đời này hắn đã kinh lịch quá mức đặc sắc, đã trải qua rất nhiều mỹ diệu, dù giờ có chết trận, cũng không có gì tiếc nuối. Nhưng không chiến mà vong, thọ nguyên tuôn ra như nước, thật sự khiến người ta không thể nào tiếp nhận.
Lần nữa vào khe hở, trở lại đại điện.
Trong điện có người!
Là “Mình” hoàn hảo không tổn hao gì đang ngốc đứng ở nơi đó, kinh ngạc trông lại, Dương Khai có thể rõ ràng cảm giác được kinh ngạc cùng cảnh giác trong mắt hắn, chính như mình lần đầu vào đại điện!
Đây là... Gặp được “mình”?
Ma xui quỷ khiến, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, há miệng nói một câu: “Đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian tìm con của ngươi!”
Sau khi nói xong mới kịp phản ứng, câu nói này, đúng là câu thời điểm mình mới tiến vào đại điện nghe được, cũng không biết làm sao lại nói ra. Nhưng cũng không có thời gian giải thích, Phong Quân đã ở ngay phía sau, Dương Khai vội vàng lao tới một khe hở cách đó không xa.
Trốn vào khe hở, hắn có thể cảm giác được “mình” cũng đang đuổi sát đến, nhưng thoáng cái lại không thấy bóng dáng đâu.
Phong Quân như thể đã chờ ở phía trước: “Ngươi lại có thể trốn đi đâu?” Vừa nói, đưa tay một chưởng đập tới Dương Khai.
Động tác của hắn không nhanh, Dương Khai có thể nhìn rõ ràng, hai tay cũng nhấc, hơn mười đạo Nguyệt Nhận chém tới.
Nguyệt Nhận vô công, ngược lại là mình lại dính một chưởng, ngực bị đập cho khí huyết quay cuồng, xương cốt toàn thân răng rắc kêu.
Một lần nữa đứng dậy, ánh mắt âm trầm nhìn Phong Quân, Dương Khai híp mắt: “Nguyên lai không phải ngươi nhanh hơn!”
Trước sau hai lần giao thủ, đã đủ để Dương Khai hiểu ra chút, hắn vốn tưởng rằng tốc độ Phong Quân bỗng biến nhanh, cho nên vừa rồi mình mới bị trúng chiêu, nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải là như thế, Phong Quân không có thay đổi gì, có biến hóa chính là mình!
Phong Quân mỉm cười: “Thứ này không đơn giản chỉ có uy năng trừ thọ nguyên, nó dù sao cũng là Đại Đế di bảo, sao có thể đơn giản?”
Dương Khai gật gật đầu: “Nói như vậy, là nó ảnh hưởng tới quan niệm thời gian của ta.”
“Tục ngữ có nói, sống một ngày bằng một năm, đây cũng không phải là vô căn cứ, nếu đủ thực lực, xác thực có thể làm được điểm này.”
“Cho nên là nó kéo dài cảm giác bên trên thời gian của ta”.
“Như thế, ngươi còn không nhận thua sao?” Phong Quân nhàn nhạt nhìn Dương Khai, “Bổn tọa thật sự không muốn giết ngươi.”
Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười: “Có bản lĩnh, ngươi để thời gian triệt để áp chế ta, kể từ đó, ngươi muốn thế nào thì được thế đó rồi.”
Phong Quân nhẹ nhàng thở dài: “Chó nhà có tang kêu rên thật sự là khó nghe!” Tay trái nâng đồng hồ cát, tay phải bấm niệm pháp quyết, chỉ tới Dương Khai.
Chỉ một thoáng, trong đại điện nổ mạnh tiếng sấm, phong cương gào thét bao phủ Dương Khai, phong cương xoay tròn, không ngừng cắt lấy cơ thể Dương Khai.
Dương Khai toàn thân máu tươi chảy đầm đìa, quần áo rách mướp, trong phong cương đã bắt đầu có long âm rung trời.
Dương Khai há miệng, mãnh liệt hút.
Cương phong bốn phía bị hút vào trong miệng, ba hơi liền biến mất.
Phong Quân động dung! Dưới Ngụy Đế, Dương Khai là người mạnh nhất hắn từng gặp, Đế Tôn cảnh hắn tùy ý chém giết là được, nhưng cái tên trước mắt này, xác thực không giống người thường, có thể giãy đến tận bây giờ.
Răng rắc, miệng Dương Khai nhúc nhích, giống như nhai lấy cái gì, Long nhãn cực lớn nhìn chằm chằm vào Phong Quân, há miệng quát lớn: “Trả lại cho ngươi!”
Một chữ cuối cùng ra, đã hóa thành long ngâm uy mãnh, một đạo kình khí bắn xuyên qua Phong Quân.
Trong tầm mắt Dương Khai, một kích này rõ ràng đánh trúng Phong Quân, chỉ là ngay sau đó, hắn lại bình yên vô sự xuất hiện bên khác, đánh trúng, chỉ là Phong Quân trong tầm mắt Dương Khai mà thôi, cảm giác bản thân bị ảnh hưởng về thời gian, thật sự rất khó đánh.
Nhưng Dương Khai không dừng, Long ngữ vang lên, lần nữa há miệng, lần này phun ra từ miệng không phải kình khí, mà là nồng đậm Liệt Diễm, Liệt Diễm đen kịt gào thét.
Hỏa Long tức!