Dương Khai lắc đầu, cười nói: “Người không biết không có tội, huống hồ ngươi nói cũng đúng mà.”
Từ khi trở thành Tinh Vực chi chủ, hắn liền đi Tinh Giới, sự tình trong tinh vực hắn đâu thèm quản tới? Quả thực là quá không có trách nhiệm, nhìn thấy Mai Tửu Nhi còn muốn nói nữa, Dương Khai khoát khoát tay nói: “Vừa hoàn thành một đại sự, thân thể có chút hư nhược, ngươi có việc gì thì cứ nói thẳng, nếu như không có việc gì thì kính xin ngươi thay ta hộ pháp, ta muốn điều tức một hồi.”
Mai Tửu Nhi nghe vậy thì đôi mắt dễ thương chợt sáng ngời, khuôn mặt rạng rỡ, nói: “Có thể hộ pháp cho đại nhân chính là vinh hạnh của đệ tử.” Trong nội tâm cô cũng biết, với khả năng của Dương Khai thì làm gì cần cô đến hộ pháp? Thân là Tinh Vực chi chủ, ngay cả một khỏa Tinh Thần cũng có thể lăng không tạo ra, trong tinh vực này làm gì có thứ có thể gây tổn thương cho đến hắn được chứ? Người ta nói như vậy, bất quá là cho cô chút mặt mũi mà thôi, cũng làm cô càng thêm vững tin rằng Dương Khai không để ý tới sự tình trước đây.
Khi chưa biết Dương Khai là Tinh Vực chi chủ, Mai Tửu Nhi vẫn luôn một bụng oán trách vị Tinh Vực chi chủ kia, cảm thấy tên kia không không mang danh tiếng to như vậy, nhưng lại mặc kệ sự tình của tinh vực, quả thực là ngồi không ăn bám, nhưng bây giờ ngẫm lại, ngược lại bản thân đã làm người khác khó chịu rồi. Tinh Vực chi chủ thần thông quảng đại như thế, khẳng định là có sự tình trọng yếu hơn chờ hắn đi làm, nói thí dụ như... tạo một ngôi sao, làm gì có thời gian để ý tới một chút việc nhỏ vụn vặt chứ.
Đại nhân vật nha, tất nhiên là đều bề bộn đại sự.
Thừa dịp Dương Khai ngồi xuống điều tức, Mai Tửu Nhi vụng trộm đánh giá hắn vài lần, phát hiện vị Tinh Vực chi chủ này cũng có vẻ khí vũ hiên ngang, một đầu tóc đen lộ ra vài sợi tóc bạc, tăng thêm một cỗ ý vị tang thương, lại nghĩ tới bản thân trước đó níu lấy cổ áo của hắn, mang theo hắn chạy trốn, Mai Tửu Nhi liền không nhịn được mà bật cười.
Phóng nhãn toàn bộ tinh vực, e rằng cũng chỉ có bản thân trải qua loại sự tình này thôi.
Liên tiếp hơn mười ngày sau, Dương Khai một mực điều tức khôi phục, thẳng đến hơn mười ngày sau mới chậm rãi mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
Mai Tửu Nhi thấy thế, vội vàng chạy ra chào, thái độ vẫn cực kỳ cung kính như cũ, nào còn bộ dạng dữ dằn lúc trước, đôi mắt đẹp của cô lộ ra một cỗ sắc thái ngưỡng mộ, nói: “Đại nhân!”
“Vất vả ngươi rồi.” Dương Khai muốn duỗi duỗi cái lưng mỏi của mình một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sùng bái kia của Mai Tửu Nhi, liền muốn giữ lại chút sĩ diện cho mình, tiếp tục bày ra phong phạm cao nhân, khẽ gật đầu với cô ta.
Mai Tửu Nhi liền dính chiêu này, mặt mày toả sáng nói: “Đại nhân nghiêm trọng, đệ tử không khổ cực.” Dù gì cô cũng là một vị Hư Vương cảnh, đừng nói chỉ là hộ pháp hơn mười ngày, là vài chục năm cũng không có việc gì.
Dương Khai cười cười: “Sự tình nơi đây đã xong, ta cũng nên đi, đa tạ ngươi rồi!”
Mai Tửu Nhi khẽ giật mình, đôi mắt lập tức ảm đạm xuống: “Đại nhân muốn đi sao?”
Dương Khai nhìn qua cô: “Ngươi còn có việc?”
Mai Tửu Nhi nháy mắt mấy cái, hàng lông mi thật dài thoáng run lên một phát, vội vàng nói: “Đại nhân nếu như có thời gian, ta muốn mời ngài qua bên kia nhìn xem, Tinh Không bên kia hình như có chút cổ quái.”
“Cổ quái?” Dương Khai Nhíu mày: “Cổ quái chỗ nào?”
Mai Tửu Nhi lắc đầu: “Ta không nói nên lời được, mấy tháng trước khi ta đi ngang qua đó, liền cảm giác ở bên kia có một cỗ khí tức không tầm thường. Lúc ấy ta đang tìm kiếm tung tích của đại nhân, cũng không dám tới gần để điều tra, bây giờ nghĩ lại, bên kia hình như quả thật có chút không thích hợp.”
Dương Khai giống như cười mà không phải cười nhìn qua cô, Mai Tửu Nhi lập tức nóng mặt, trong giọng nói còn lộ ra một cỗ ủy khuất: “Đệ tử nói chắc chắn trăm phần trăm, xin đại nhân minh giám!”
Dương Khai gật đầu nói: “Được rồi, ta nhìn xem.”
Nói xong, tâm thần đắm chìm vào trong thức hải, điều tra tình huống của Tinh Đồ. Hắn có tinh vực bổn nguyên, bổn nguyên là hình chiếu của hết thảy tinh vực, nếu như trong tinh vực thật sự xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cần câu thông bổn nguyên, liền có thể điều tra ra, ngược lại cũng không phải cần phải tự mình đi qua xem.
Chỉ chớp mắt sau, Dương Khai liền biến sắc, cắn răng khẽ quát: “Vô liêm sỉ!”
Không nhìn thì không biết, vừa xem xét thì thật đúng là đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ.
Thanh âm của hắn nén giận mà ra, tự có uy nghiêm, Mai Tửu Nhi còn tưởng rằng Dương Khai đang răn dạy bản thân, bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt đi, vành mắt cũng trở nên đỏ hoe.
Dương Khai thấy thế, vội vàng nói: “Không phải nói ngươi.” Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn về phương hướng của phiến Tinh Không kia một cái, ánh mắt thâm thúy, giống như có thể xuyên thủng ức vạn dặm, cau mày nói: “Ngươi đi qua bên kia vào lúc nào.”
Mai Tửu Nhi ổn định lại tâm thần, nhỏ giọng nói: “Khoảng bảy tháng trước...”
Dương Khai nghe vậy thì gật đầu: “Cũng không tính là quá muộn!” Nói xong, hắn liền vung tay lên, dùng Ma Nguyên bọc lấy Mai Tửu Nhi, đi về phía trước một bước.
Mặc dù được Dương Khai thi pháp bảo vệ, nhưng Mai Tửu Nhi vẫn cảm giác được một hồi trời đất quay cuồng, chờ đến khi cô lấy lại được tinh thần, thì bản thân đã hiện thân tại một mảnh trong tinh không khác, không biết có cách chỗ vừa nãy xa lắm không nhỉ. Cô quay đầu nhìn chung quanh, thoáng nhìn qua một phát thì liền lập tức xác định, nơi này là phiến Tinh Không bảy tháng trước cô đi ngang qua.
Điều này không khỏi làm cô líu lưỡi, lúc ấy cô thế nhưng đã bỏ ra hơn mấy tháng thời gian mới từ nơi này chạy tới vị trí bế quan của Dương Khai, thế nhưng Tinh Vực chi chủ chỉ cần bước ra một bước liền dẫn cô trở về chỗ này, từ đó có thể thấy được Tinh Vực chi chủ có năng lực lớn đến cỡ nào.
Bất quá vào giờ khắc này, cảnh sắc của phiến Tinh Không phía trước so với những gì cô từng chứng kiến lại có chút bất đồng, lúc trước chỉ là cảm giác hình như bên này có khí tức nguy hiểm gì đó, không tiến lại quá gần. Nhưng bây giờ khi liếc nhìn lại, Tinh Không rộng lớn như vậy, nhưng lại có một sắc thái xanh thẳm đang nhanh chóng tiến quân về phía cô, những nơi sắc thái xanh thẳm đi qua, Tinh Không đều bị xâm nhiễm.
Mai Tửu Nhi thất thần: “Đây là...”
Dương Khai cười lạnh không ngớt: “Có người thừa dịp bổn tọa không ở nhà, ngầm chiếm địa bàn của bổn tọa đấy.”
Loại sự tình này Hằng La Tinh Vực trước kia đã từng trải qua một lần, mà một lần kia, tất cả các tinh vực đều bị liên lụy, vô số sinh linh tu lụyện bị đồ thán.
Cho nên nghe thấy Dương Khai nói như vậy, Mai Tửu Nhi liền kịp phản ứng: “Đại Hoang Tinh Vực lại đến gây chuyện?”
Trước đó là do Tinh Vực chi chủ của Đại Hoang Tinh Vực Ô Hằng làm xằng làm bậy, ai ngờ không trộm được gà còn mất nắm gạo, không thể nuốt mất Hằng La Tinh Vực, ngược lại còn mất đi một mảng lớn Tinh Không. Sau lần đó, hai cái tinh vực liền tương thông lẫn nhau, cho nên khi phát giác tinh vực nhà mình có dấu hiệu bị cắn nuốt, Dương Khai liền vô ý thức nghĩ rằng Ô Hằng đã ngóc đầu trở lại rồi.
Một câu vô liêm sỉ kia, đúng là đang mắng Ô Hằng!
Hiện tại tinh vực đã bị cắn nuốt rất nhiều, bất quá bởi vì bộ phận bị thôn phệ vốn thuộc về Đại Hoang Tinh Vực, cũng là do Dương Khai trước kia thôn phệ ngược lại, cho nên hắn ngay từ đầu cũng không có phát giác, thẳng đến khi Mai Tửu Nhi bẩm báo thì mới phát hiện.
Mai Tửu Nhi đứng ở một bên lạnh lùng nói: “Xem ra bọn họ đã liền sẹo quên đau, kính xin đại nhân hạ lệnh, đệ tử liền đi triệu tập tất cả thế lực lớn trong tinh vực, lúc này đây nhất định phải khiến cho bọn hắn đẹp mặt mới được.”
Dương Khai không đáp, chỉ là nhíu mày cẩn thận nhìn qua sắc thái xanh thẳm đang ngầm xâm chiếm tới, tình huống lúc này cùng lần trước hình như có hơi không quá giống nhau, về phần ở đâu không giống thì Dương Khai lại không nói ra được.
Đúng vào lúc nào, pháp thân đột nhiên truyền âm một câu từ trong Tiểu Huyền giới, nghe xong, khuôn mặt của Dương Khai liền giật giật mấy cái, hiện lên bộ dạng vô cùng đau đầu.
Bất quá rất nhanh, hắn liền làm ra quyết định, nói với Mai Tửu Nhi đang đứng bên cạnh: “Ngươi nhanh chóng lui ra xa một chút, ta muốn qua đó xem một chút.”
Nói xong, hắn liền phi thẳng về phía trước, chủ động nghênh tiếp sắc thái xanh thẳm đang ngầm xâm chiếm kia.
Một làn gió thơm phất qua bên cạnh hắn, Mai Tửu Nhi không nghe lời hắn, ngược lại cứ đuổi theo, vừa bay vừa nói: “Đệ tử nguyện làm tận sức mọn!”
Dương Khai chỉ biết im lặng, bất quá người ta đã nhiệt tình như vậy, cũng không nên làm phật ý của người ta, đành phải thúc dục Ma Nguyên bao bọc lấy cô ấy.
Không bao lâu sau, hai người liền đâm đầu vào trong sắc thái xanh thẳm. Bỗng nhiên, bất kể là Dương Khai hay là Mai Tửu Nhi đều sinh ra một loại cảm giác đắm chìm vào trong nước, nhưng khi nhìn kỹ lại bốn phía, bọn họ lại không nhất định là đang ở trong nước, bất quá có Ma Nguyên hộ thân, thủy dịch bốn phía ngược lại không có cách nào xâm nhập thân thể của bọn họ.
Khuôn mặt của Mai Tửu Nhi hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không thông, rõ ràng đang hảo hảo bay trong tinh không, sao lại chìm vào trong nước rồi, hơn nữa nước này hình như không giống như nước bình thường. Dương Khai chau mày, bộ dạng giống như gặp phải đại địch, dắt cô chuyển hướng, thẳng hướng xông lên.
Một tiếng động rầm rầm vang lên, bọt nước văng lên khắp nơi, hai người cùng nhau lao ra khỏi mặt nước.
Mai Tửu Nhi kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vừa ra khỏi mặt nước liền thúc dục Thánh Nguyên, đôi mắt dễ thương nhìn chung quanh, điều tra tình hình quân địch, đồng thời bàn tay nắm chặt khối Thần Thạch kia, bộ dạng tùy thời có thể chọi bể đầu người khác.
Bất quá khi cô nhìn qua thì thần sắc không khỏi ngây dại đi.
Nơi bọn họ tới cũng không phải Đại Hoang Tinh Vực gì đó, mà là một tòa đình viện diện tích không tính quá lớn, liếc có thể thấy được điểm cuối cùng. Bất quá cảnh sắc cũng không tệ, hai hòn non bộ đứng sừng sững, cầu nhỏ nước chảy, trong khuôn viên có đình nghỉ mát, còn có hồ nước nho nhỏ, cô cùng Dương Khai đúng là xông ra từ trong cái hồ kia, nước hồ một màu xanh thẳm, giống y như đúc sắc thái xanh thẳm ngầm chiếm tinh vực của bọn họ.
Mai Tửu Nhi cảm thấy khá là bối rối, hồ nước trước mặt bất quá chỉ rộng vài chục trượng, nhưng trước đó khi cô đắm chìm trong đó, lại rõ ràng giống như bơi giữa biển lớn mênh mông vậy.
Bất quá rất nhanh, cô liền lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì thiên địa linh khí trong đình viện nồng đậm đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng được, cô vốn có tư chất không tầm thường, nếu không cũng không có cách nào tấn chức Hư Vương cảnh, nhưng nếu như có thể tu lụyện tại loại địa phương này, vậy thì hiệu suất tuyệt đối phải tăng lên không chỉ gấp trăm lần!
Trên đời này lại có động thiên phúc địa như vậy? Nồng đậm không chỉ có thiên địa linh khí, mà hình như còn có thứ gì đó khác, chỉ có cấp độ võ đạo của cô quá thấp, căn bản là không có cách nào cảm ngộ.
Khi cô còn đang thất thần, lại nghe Dương Khai nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là chuyện tốt ngươi làm!”
Mai Tửu Nhi nghe vậy, liền nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó lập tức có chút sởn hết cả gai ốc. Chỉ thấy ở chỗ đình nghỉ mát bên kia, rõ ràng có một người đang ngồi, là một lão già râu tóc bạc phở, tinh thần quắc thước, mi từ mục thiện, rất có một cỗ ý vị tiên phong đạo cốt.
Điều khiến cho Mai Tửu Nhi cảm thấy kinh hãi không phải là vì lão già này có bộ dạng như thế nào, mà là trước đó cô rõ ràng cẩn thận đánh giá bốn phía, vậy mà không có phát hiện ra bóng dáng của lão già này, thẳng đến khi Dương Khai lên tiếng thì cô mới phát giác.
Giờ này khắc này, lão già được gọi là Ô Quảng đang xếp một bộ cờ trước mặt, Hắc Bạch hai phe trên bàn cờ đang dây dưa giảo sát, khí tức sát phạt nồng đậm tỏa ra từ trên bàn cờ, đâm thẳng vào tâm thần người xem.
Chỉ nhìn liếc qua bàn cờ, sắc mặt Mai Tửu Nhi liền trắng nhợt đi, đồng thời trong lòng cảm thấy rất kỳ quái: Lão đầu tử này thật quá nhàm chán, vậy mà tự đánh cờ với bản thân! Hơn nữa còn trông có vẻ là đang bất phân thắng bại...
Lão già ngồi trong đình nghỉ mát ngẩng đầu lên, nhìn Dương Khai một hồi, bật cười nói: “Sao ngươi lại tới đây?”