Đạo Nguyên tam tầng cảnh cách Đế Tôn cảnh có xa lắm không? Hiểu thông rồi, đó chỉ như một tầng cửa sổ, ngộ không thông, đó chính là rãnh trời.
Trên đời rất nhiều chuyện đều là như thế, chính như Huyền Giới Châu có thể chứa người sống...
Phó Nhân Kiệt nói: “Dương đại nhân, lão phu nghĩ như vậy, bảo vật như thế đúng là khó được, nếu có thể mở rộng trong quân tất có trọng dụng, thử nghĩ xem, nếu lão phu cùng một cường địch đơn đả độc đấu, dưới cục diện giằng co, bỗng gọi ra mấy vị cường lực giúp đỡ, địch nhân kia sẽ là phản ứng gì? Còn là kết cục gì? Mặt khác, không biết Dương đại nhân có nghĩ tới không, bảo vật này thích hợp nhất là hành quân, chính như lần này, Dương đại nhân từ Bắc Vực đến, thời gian một mình đến đây, so với suất lĩnh đại quân Kỷ Tử quân đến đây có thể so sánh sao? Trên chiến trường, điều động đại quân là một chuyện rất phiền phức, lại có câu binh quý thần tốc, mà có Huyền Giới Châu bảo vật như vậy tương trợ, hắc hắc hắc hắc...”
Dương Khai hai mắt tỏa sáng, gật đầu nói: “Phó đại nhân nói phải, ta hiểu được. Có lẽ... Ta có thể thử luyện hóa ra một thứ tương tự Huyền Giới Châu.”
Tạo Càn Khôn, luyện thiên địa, nếu trước kia Phó Nhân Kiệt nói với hắn những thứ này, hắn có thể còn không nghĩ tới cái gì, nhưng vài chục năm tìm hiểu tu luyện, giờ Phó Nhân Kiệt gợi ý như vậy, Dương Khai lập tức nghĩ đến rất nhiều điều.
Huyền Giới Châu cũng là tiền bối đại năng luyện chế ra, đã có người từng làm được, mình chưa hẳn không được. Huống chi, mình còn có vài chục năm kinh nghiệm có thể tham khảo, không dám nói nhất định có thể thành công, nhưng Dương Khai tối thiểu nhất có sáu bảy thành nắm chắc.
Phó Nhân Kiệt nghe vậy hai mắt tỏa sáng: “Dương đại nhân quả thật có thể?”
“Hết sức thử một lần!”
Phó Nhân Kiệt xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: “Lão đầu tử này mày dạn mặt dày sớm đặt hàng trước với Dương đại nhân, nếu thật có thể luyện chế ra loại vật này, Mậu Dần quân ta muốn một phần.”
“Dễ nói, nếu có thể luyện chế thành công, nhất định không thiếu Phó đại nhân.”
Phó Nhân Kiệt cười to, đưa tay vỗ bả vai Dương Khai nói: “Về sau Kỷ Tử quân ngươi có chuyện gì muốn giúp đỡ, cứ việc đến tìm đến lão phu!”
“Vậy trước tiên tạ ơn Phó đại nhân rồi.” Dương Khai chắp tay nói.
Phó Nhân Kiệt khoát khoát tay: “Còn nhiều thời gian, ngày sau quân hai chúng ta phải thân cận nhiều hơn, Dương đại nhân mới tới, quân vụ bận rộn, lão phu sẽ không quấy rầy nữa, ngày khác lại đến tiếp.”
Dương Khai gật đầu nói: “Phó đại nhân đi thong thả.”
Bên này mới đưa Phó Nhân Kiệt đi, Hào Tự liền đã bay đi lên xin chỉ thị soái trướng đặt nơi nào, hắn cũng đã tuyển cho Dương Khai ba chỗ cũng không tệ lắm, mới đến để chính hắn quyết định.
Dương Khai không có chú ý gì quá lớn, phân phó hắn tuỳ cơ ứng biến là được, quay người cũng cùng đại quân công việc lu bù lên.
Chính như Lý Vô Y nói, Kỷ Tử quân mặc dù sơ thành, nhưng trong quân lão luyện không ít, mặc dù có một số mới gia nhập, đối với sự vụ trong quân dốt đặc cán mai, đại quân bận rộn, đã đến ban đêm, tám trăm dặm liên doanh kéo, doanh trướng giăng khắp nơi, quân dung cường thịnh.
Soái trướng an trí tại vị trí chính giữa, cực kỳ bắt mắt, gian trong là chỗ Dương Khai nghỉ ngơi, tất cả phương tiện sinh hoạt đầy đủ hết, bên ngoài trướng là nơi cao tầng trong quân nghị sự, không gian rộng rãi, ngoài trướng còn có một mặt đại cổ, đã được luyện hóa, gõ vang âm thanh truyền ngàn dặm, đủ để toàn bộ Kỷ Tử quân đều có thể nghe được.
Nam Môn Đại Quân lần này cũng theo quân xuất chinh, dẫn một đám Trận Pháp Sư bố trí đại trận bên ngoài soái trướng, ở trong đại doanh càng có Hào Tự an bài người qua lại tuần tra, Ma tộc không hiện, trong đại doanh lại đã tràn đầy vẻ khắc nghiệt.
Dương Khai chính ngồi ngay ngắn ở trong trướng, một đạo tịnh ảnh vén rèm mà vào, mang theo một làn gió thơm, Tô Nhan.
Dương Khai mỉm cười, Tô Nhan lại thần sắc cẩn thận tỉ mỉ, đi đến gần ôm quyền nói: “Đại nhân!”
“Khục, chuyện gì?” Phu nhân nhà mình bỗng thái độ giải quyết việc chung như vậy, Dương Khai hơi có chút không quá thích ứng, nhưng trong trướng còn có người ngoài, hắn cũng không thể biểu hiện quá mức tùy ý.
Tô Nhan nói: “Nghe người ta nói Bính thần quân đóng quân ngay tại bên tay phải, ty chức nhiều năm không gặp sư tôn, muốn đi bái kiến, kính xin đại nhân ân chuẩn.”
Dương Khai giật mình, đứng lên nói: “Cùng đi, vừa vặn ta cũng muốn đi tiếp Băng Vân tiền bối.”
Trước đó trong đại điện Thất Vụ Hải, Băng Vân trước khi đi truyền âm cho Dương Khai một câu, nói hắn dàn xếp xong xuôi rồi qua gặp, không biết có chuyện gì muốn phân phó, Dương Khai vốn cũng có ý định qua tiếp, giờ Tô Nhan có ý nghĩ này, tự nhiên là cùng muốn đi òi.
Tô Nhan gật gật đầu, theo sát sau lưng Dương Khai.
Ra soái trướng, hai người phân biệt phương hướng, phóng lên trời.
Một lát sau, hai người đã cách xa Kỷ Tử quân ngàn dặm, Dương Khai tốc độ chậm dần, chờ Tô Nhan tới gần, đưa tay nắm tay nàng.
Tô Nhan thoáng nhăn nhó chút, như có tật giật mình tả hữu nhìn quanh, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới yên lòng lại, quay đầu giận liếc Dương Khai, cho phép hắn rồi. =)))
Không ngờ, Dương Khai lại được một tấc lại muốn tiến một thước, thuận tay kéo một phát, nàng đã nằm trong ngực hắn.
Tô Nhan đỏ mặt lên, tay đặt trên lồng ngực Dương Khai, cố gắng duy trì chút khoảng cách với hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy!”
“Đâu có ai thấy.” Dương Khai mặt dày, tay càng dùng sức.
“Không ai thấy cũng không thể như vậy.” Vừa nói, Tô Nhan nhẫn tâm véo một cái trên tay Dương Khai, thừa dịp hắn bị đau liền thoát ra, nhấp nhẹ cặp môi đỏ mọng nói: “Tỷ muội chúng ta thương lượng tốt rồi, trong đại quân, không có nhi nữ tư tình, bất kể là trước mặt người khác hay là nơi khác cũng không thể cùng ngươi quá mức thân cận.”
Dương Khai kinh hãi: “Có việc này? Sao ta không biết? Thương lượng lúc nào vậy?”
Tô Nhan hé miệng cười nói: “Thương lượng xong lúc trước trời tối rùi.”
“Ai đề nghị việc này? Quả thực hồ đồ!” Dương Khai vẻ mặt hung ác.
“Bất kể là ai, ngươi hôm nay là Kỷ Tử quân quân đoàn trưởng, mọi thứ đều phải làm gương tốt, trong quân mấy chục vạn ánh mắt đều nhìn ngươi, ngươi không có chút bộ dạng quân đoàn trưởng, phóng túng tư dục, trên làm dưới theo, Kỷ Tử quân sẽ quân không thành quân, cho nên sư đệ...”
“Sư cái gì, đệ cái gì?” Dương Khai trừng nàng.
Tô Nhan đổi giọng, sắc mặt ngượng ngùng: “Phu quân ngươi nhịn một chút, ngày sau luôn luôn có thời điểm khổ tận cam lai.”
“Nhịn tới khi nào?” Dương Khai sắc mặt đen kịt, có dự cảm bất tường.
Tô Nhan nhỏ giọng nói: “Lưỡng giới chiến hết thảy đều kết thúc!”
Dương Khai ha ha cười: “Các ngươi thật đúng là phu nhân tốt của ta a! Thời thời khắc khắc đều vì phu quân suy nghĩ, phu quân ta thật sự là đủ cảm động!”
Tô Nhan véo tay hắn: “Bớt nói nhảm, ngươi biết chúng ta vì muốn tốt cho ngươi.”
Dương Khai hết hứng thú, chép miệng chậc lưỡi nói: “Được rồi được rồi, ngày sau ta sẽ là người kỷ luật, được rồi a?” Trong lòng cười lạnh, chuyện lớn như vậy dám không nói với ta.
Tô Nhan lúc này mới thoả mãn gật đầu: “Về sau hảo hảo đền bù tổn thất ngươi.”
Dương Khai mặt mày hớn hở, lần nữa ôm Tô Nhan vào lòng: “Đền bù tổn thất như thế nào?”
Tô Nhan lại đỏ mặt, buồn bực không nói lời nào.
Dương Khai cười hắc hắc không ngừng, chuyển lời nói: “Nói thực ra, rốt cuộc là ai đề nghị việc này?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết.” Tô Nhan lắc đầu.
“Có phải Chúc Tình nha đầu kia hay không, ta biết ngay nhất định là nàng, chỉ có nàng mới có thể đề nghị loại chuyện này, xem ta có hảo hảo thu thập nàng không!” Dương Khai sinh ý nghĩ ác độc, vẻ mặt dữ tợn.
“Không phải nàng, ngươi cũng đừng hỏi.” Tô Nhan dở khóc dở cười, thầm nghĩ đợi lát nữa trở về nhất định phải ở cùng Chúc Tình mới được, miễn cho bị Dương Khai thừa dịp hư đốn. :V
Vài nghìn dặm đường, không tính quá xa, Dương Khai cùng Tô Nhan tốc độ chậm dần, một nén nhang sau đã đến, doanh trướng phía dưới không ngớt ánh lửa.
Phi thân mà đến, tới bên ngoài đại doanh, lập tức có người ngăn lại, cao giọng nói: “Người đến người phương nào, nơi đóng quân Bính thần quân, không được tự tiện xông vào!”
Vừa nói xong, bên trong liền thoát ra một thân ảnh, giơ tay lên nói: “Không được vô lễ!”
Người tới tiến lên hai bước, nhẹ nhàng thi lễ: “Bái kiến Dương sư huynh!”
“Lưu sư muội?” Dương Khai nhìn nàng, ha ha cười cười, “Nhiều năm không gặp, sư muội đã tấn Đế Tôn, quả nhiên thiên tư không tầm thường, thật đáng mừng.”
Lưu Tiêm Vân ngòn ngọt cười: “Không so được với tiểu sư muội, tiểu sư muội nhập môn trễ nhất, thiên tư lại tốt nhất, sư tôn đối với nàng khen không dứt miệng đấy.” Tiểu sư muội trong miệng nàng, dĩ nhiên là Tô Nhan.
“Lưu sư muội ở chỗ này...” Dương Khai nhìn qua nàng.
Lưu Tiêm Vân nói: “Phụng mệnh gia sư, đặc kính bồi tiếp đại nhân!”
Bất tri bất giác, nàng đã cải biến xưng hô, cũng không phải muốn làm Dương Khai bất hòa, chỉ có điều trong quân làm việc, đều có quy củ, nói chuyện, luôn sư huynh sư muội cũng không được, nghiêng người nói: “Đại nhân, thỉnh!”
Dương Khai gật đầu: “Làm phiền!”
Một đường thông hành, đến trước soái trướng, Lưu Tiêm Vân dừng lại, quay đầu nói: “Đại nhân chờ một lát, ta đi bẩm báo sư tôn.”
Dương Khai nhập gia tùy tục, tự nhiên không có chuyện gì để nói, liền cùng Tô Nhan chờ ngoài trướng.
Qua một lát, Lưu Tiêm Vân đi ra, biểu lộ có chút cổ quái: “Sư tôn không tại, đại nhân đi theo ta.”
Dương Khai nói: “Băng Vân tiền bối có chuyện gì phải xử lý sao, nếu là như thế, ta ở chỗ này chờ cũng không sao.”
Lưu Tiêm Vân lắc đầu: “Ta cũng không biết, sư tôn nhắn lại, nói đại nhân tới thì mang ngươi đến một chỗ khác gặp người.”
Dương Khai gật gật đầu, đi theo Lưu Tiêm Vân, tả hữu dò xét quân dung Bính thần quân. Trên đường gặp được không ít người Bính thần quân, đều tranh thủ thời gian dừng lại hành lễ.
Đi không bao lâu, ba người tới trước một chỗ doanh trướng khác.
Lưu Tiêm Vân chắp tay nói: “Khởi bẩm sư tôn, Kỷ Tử quân Dương đại nhân tới.”
Bên trong lập tức truyền đến tiếng Băng Vân: “Vào đi.”
Lưu Tiêm Vân đưa tay xốc lên màn cửa, nhìn Dương Khai cùng Tô Nhan mỉm cười nói: “Thỉnh!”
Dương Khai cất bước vào, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Băng Vân đang cười mỉm nhìn mình, đang muốn hành lễ, lại bỗng phát giác được một ánh mắt khác đang chú mục mình.
Quay đầu nhìn lại, đối diện là một đôi ngươi thanh tịnh.