Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3694: Xơi tái



Tên thích khách đến đây đánh lén một kích không trúng, lập tức viễn độn, cũng có thể nói là am hiểu sâu sắc ám sát chi đạo.

Bất quá tên thích khách kia mặc dù chạy được, thế nhưng vẫn bị Cùng Kỳ âm thầm ra tay gây thương tích, vết máu trên mặt đất chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Đúng vào lúc này, tổng trấn Ưng Phi của Phi Ưng trấn bỗng tiến đến nhanh như chớp, sắc mặt lo lắng, vừa tới nơi thì liền chắp tay vội vàng nói: “Đại nhân, Lý tổng quân bên kia truyền đến tin tức, trên chiến trường có vài tên Bán Thánh Ma tộc biến mất không thấy bóng dáng, vì vậy tổng quân bảo đại nhân...” Hắn nói còn chưa dứt lời, nhưng khi cúi đầu liếc nhìn thấy vết máu trên mặt đất, lại nhìn thần sắc của đám người Hào Tự cùng Dương Tiêu Dương Tuyết, hắn chợt nói: “Đã tới?”

Hào Tự gật đầu: “Nhờ có Cùng Kỳ tiền bối âm thầm ra tay.”

Cùng Kỳ không kể công, chỉ nhàn nhạt khoát tay, lại trở về đứng tronng đội thân vệ, thu liễm khí tức, ngoại trừ tướng mạo hung ác một chút ra thì không thấy có điểm gì đặc biệt.

Hào Tự ngẩng đầu nhìn qua Ưng Phi, nói: “Tổng quân đại nhân nói rằng có mấy tên Bán Thánh biến mất không thấy đâu nữa?”

“Năm vị, đều là Ảnh Ma!”

Hào Tự hắc hắc cười lạnh: “Ta biết ngay là như thế.” Có thể lặng yên không một tiếng động địa mò tới kế bên hắn, thẳng đến lúc bạo khởi mới khiến hắn có chút cảnh giác. Việc này ngoại trừ Ảnh Ma ra, trong Ma tộc không có chủng tộc nào khác có được khả năng này.

Ảnh Ma vốn khó chơi, huống chi người tới còn là Bán Thánh, lúc này đây nếu không phải có Cùng Kỳ thủ ở bên cạnh, Hào Tự khẳng định phải ăn chút thiệt thòi. Bị giết thì chắc chắn là không, trên người hắn vẫn còn có vài kiện bảo bối bảo vệ tánh mạng, nhưng đầu đầy bụi đất thì nhất định là không tránh khỏi.

Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy một đạo thân ảnh cự đại chợt hiển hiện ở nơi cách chỗ này khoảng mấy ngàn dặm. Thân ảnh kia đầu đội trời, chân đạp đất, cũng có thể xem là một tên cự nhân, chỉ có điều thân ảnh của nó phập phù phập phù, cũng không phải là thực chất, nhìn xem thân ảnh kia, có thể nhận ra đó là bộ dạng của U Hồn Đại Đế.

Bản tôn của U Hồn Đại Đế sớm đã đuổi theo nhóm Ma Thánh rời khỏi đây, giờ phút này căn bản là không có ở trong chiến trường. Thân ảnh xuất hiện cách chỗ này mấy ngàn dặm của hắn, rõ ràng là do có vị quân đoàn trưởng nào đó kích phát thần thông Đại Đế phong ấn trong lệnh bài quân đoàn trưởng, gọi ra hư ảnh Đại Đế.

Thân ảnh của U Hồn Đại Đế lóe lên rồi biến mất, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đứng ở xa xa nhìn thấy một màn như vậy, mọi người trong Kỷ Tử quân đều hiểu rõ, năm tên Ảnh Ma Bán Thánh thoát ly ra khỏi chiến trường, e rằng đã phân tán ra đi ám sát quân đoàn trưởng của các lộ quân đoàn rồi. Kỷ Tử quân bên này có Cùng Kỳ âm thầm bảo hộ, Ảnh Ma Bán Thánh đến đây ám sát bị đánh lui, nhưng những quân đoàn trưởng khác chưa hẳn có người mạnh mẽ như Cùng Kỳ thủ hộ bên người a.

Nguy cơ sinh tử trước mắt, chỉ có thể kích phát thần thông bên trong lệnh bài quân đoàn trưởng ra để ngăn địch.

Cũng không biết vị quân đoàn trưởng kia rốt cuộc còn sống hay chết!

Ưng Phi nhìn ra lo lắng trong mắt Hào Tự, chắp tay xin đi giết giặc nói: “Ty chức nguyện đi tìm hiểu một chút.”

Hào Tự trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói: “Cẩn thận một chút, đi nhanh rồi quay về!”

Ưng Phi gật đầu, triển khai cặp Hắc Dực cực lớn sau lưng, cuồng phong gào thét, phóng lên trời, vọt về phía bên kia.

Hào Tự không chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài nữa, mà quay đầu nhìn về phía chiến trường của Kỷ Tử quân. 60 vạn đại quân Ma tộc bên kia đối mặt với sự cường đại Kỷ Tử quân, sớm đã không còn sức hoàn thủ, tiên phong ba trấn xung phong liều chết qua lại, Nộ Giao, Thiên Hồ, Lạc Hoa, Linh Xà cũng không cam chịu yếu thế, ngay cả Thiên Phượng trấn phụ trách giám quân, dưới sự chỉ huy của Lưu Viêm Tô Nhan cũng đã xâm nhập chiến trường, tùy ý giết địch.

Gần chín mươi vạn người, liều chết bác đấu trong chiến trường dài gần vài trăm dặm, mặt đất đã biến một mảnh lầy lội, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy thây người nằm xuống khắp nơi trên mặt đất.

Hào Tự đứng nhìn một hồi, liền biết đại cục đã định, Kỷ Tử quân ăn tươi nuốt sống 60 vạn Ma Tộc này bất quá là sự tình sớm hay muộn mà thôi.

Một lát sau, Ưng Phi trở về, Hào Tự nhìn lại, Ưng Phi lập tức báo cáo, nói: “Bốn tên Ảnh Ma Bán Thánh khác đều đã hiện thân, bất quá cũng không thành công, ngoại trừ quân đoàn trưởng Mã Khanh của Đinh Ngọ quân trọng thương ra, ba lộ ám sát khác đều lấy kết quả thất bại mà chấm dứt.”

Hào Tự nhẹ gật đầu nói: “Có nguy hiểm đến tính mạng hay không?”

Ưng Phi trả lời: “Đại nhân yên tâm, khi thuộc hạ chạy tới, Mộc Linh nhất tộc Mộc Na Tộc trưởng đã tự mình chữa thương cho Mã đại nhân, mặc dù nhất thời vẫn không có cách nào khỏi hẳn, nhưng cũng không có nguy hiểm về tính mạng.”

“Như thế tốt lắm, bất quá.”

Ưng Phi quay đầu liếc nhìn chiến trường ồn ào náo nhiệt sau lưng, lại quay đầu lại, lắp bắp nói: “Đại nhân, hiện tại đại cục đã định, ngài xem...”

Hào Tự cười khẽ: “Ngươi muốn giết địch?”

Ưng Phi nói: “Chỉ nhìn thôi rất không có ý tứ a.” Hắn dù gì cũng là Yêu Vương, sát tính rất nặng, nhưng lại bị Dương Khai giao cho nhiệm vụ trấn thủ Phi Ưng trấn, phụ trách chỉ huy trinh sát, điều tra tình báo. Có điều hiện tại Ma tộc binh bại như núi đổ, cũng không có tình báo gì cần điều tra, hắn tất nhiên là muốn ra trận giết địch, đánh một trận cho đỡ nghiền.

Hào Tự trầm ngâm một lát rồi phất phất tay, không nói thêm gì nữa.

Ưng Phi đại hỉ, nói: “Đa tạ Đại nhân.” Sau đó quay người đi, vui vẻ rạo rực phóng về phía chiến trường, không bao lâu sau liền giết vào trong tràng, những nơi cặp móng vuốt sắc bén của hắn đi qua, huyết vũ liền bay tứ tung.

Một hồi đại chiến, đánh trọn vẹn một ngày một đêm, khi trên chiến trường không còn bất kỳ thân ảnh Ma tộc nào nữa, đại quân Kỷ Tử quân mới dần dần an tĩnh lại, quay đầu nhìn xung quanh một chút. Người nào người nấy cũng đều sát khí trùng thiên, đều phảng phất giống như đi ra từ trong biển máu, toàn thân máu tươi đầm đìa, có của địch nhân, cũng có của bản thân.

Sau một phút giây yên tĩnh ngắn ngủi, bỗng có những tiếng hoan hô rung trời vang lên!

Trống trận được đánh lên, đại quân Kỷ Tử quân hồi doanh chấn chỉnh.

Sau một phen kiểm kê, số người tử thương đươc báo lên, Hào Tự lắng nghe báo cáo, nhẹ gật đầu. Đối mặt với cường địch nhiều gấp hai lần mình, Kỷ Tử quân phát huy sức chiến đấu siêu cường khó lòng tưởng tượng được, toàn diệt địch nhân, đại giới bất quá chỉ là chết trận ba vạn người mà thôi.

Con số này nằm trong sự mong muốn của hắn, cũng nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được. Bất quá phần lớn những người còn sống sót đều bị thương.

Trận chiến mở màn của Kỷ Tử quân kết thúc, nhưng lưỡng giới chi tranh vẫn đang tiếp tục như cũ.

Đầu Cự Long kia cuộn quanh chiến trường, từng giây từng phút giảo sát những tên Ma tộc xâm lấn tới, nhưng đám Ma tộc kia lại phảng phất như giết hoài không hết, không ngừng có binh lực xông ra từ trong hắc động để bổ sung thêm.

Mặc dù Bàn Long đại trận là do hơn hai mươi chi quân đoàn của Tinh Giới cấu thành, nhân số nhiều đến gần ngàn vạn, nhưng dưới sự ác chiến cường độ cao thì cũng đã mấy lần xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Liên tục có những nhóm Ma tộc lớn nhỏ bị thả ra khỏi đại trận, làm giảm xuống áp lực đè lên đại trận, trong khi các quân đoàn thủ hộ ở bên ngoài thì phải nhanh chóng tiến lên ngăn chặn đường đi của Ma tộc, sau đó triển khai một hồi giao phong giết chóc.

Kỷ Tử quân sau khi tu chỉnh một ngày, liền có một lỗ hổng trên Bàn Long đại trận hướng về phía bọn họ, bất quá số lượng Ma tộc được thả ra lần này cũng không có khủng bố như lần đầu tiên, chỉ có hơn hai mươi vạn mà thôi.

Sau một ngày nghỉ ngơi, Kỷ Tử quân quân thế trọng chỉnh, lại nghênh cường địch, vẫn là dùng một cái giá vô cùng nhỏ để tiêu diệt toàn bộ ma tộc.

Trong lúc nhất thời, sĩ khí dâng cao, mấy tên Yêu Vương nhao nhao thỉnh cầu Hào Tự, để cho bọn hắn đưa tin cho Lý Vô Y, bảo Lý Vô Y bên kia phóng thêm ít Ma tộc tới.

Yêu cầu vô căn cứ bực này tất nhiên là bị Hào Tự không chút lưu tình bác bỏ.

Nhóm Yêu Vương thực lực cao thâm, giết đến cao hứng, đồ ma giống như chém dưa thái rau, không hề tốn sức một chút nào, ngay cả Ma Vương cũng không qua được mấy chiêu dưới tay bọn họ.

Nhưng Kỷ Tử quân cũng không phải tất cả đều là Yêu Vương, đại đa số mặc dù có thực lực vừa đủ nhìn, nhưng cũng không tính là cường đại. Hai trận đại chiến đi qua, không nói tới việc bị thương hay không, nhưng cũng cần bổ sung tinh lực đã tiêu hao.

Chiến đấu quá nhiều lần không có lợi cho đại quân, thả lỏng một chút mới có thể đánh chết càng nhiều Ma tộc, đạo lý này Hào Tự hiểu, Lý Vô Y càng hiểu hơn.

Chỉ có điều Kỷ Tử quân có thời gian tu chỉnh, các lộ quân đoàn thủ hộ ở bên ngoài khác cũngcó thời gian tu chỉnh, nhưng những người ở bên trong Bàn Long đại trận thì sao?

Hào Tự nhìn qua đầu Cự Long phủ phục trên mặt đất, trên khuôn mặt ẩn ẩn vẻ lo lắng.

Thông đạo lưỡng giới một lần nữa được mở ra kia nếu như không bị phong ấn, Bàn Long đại trận sớm muộn rồi cũng sẽ bị Ma tộc kéo sụp, đến lúc đó sẽ không có người nào có thể ngăn cản đại quân Ma tộc tàn sát bừa bãi.

Theo thời gian trôi qua, Hào Tự rõ ràng cảm nhận được sự mỏi mệt của Bàn Long đại trận, dấu hiệu rõ ràng nhất chính là Bàn Long đại trận mở ra lỗ hổng với tần suất càng ngày càng cao.

Sau khi chấm dứt trận chiến thứ hai không đến nửa ngày, Kỷ Tử quân liền nghênh đón trận chiến thứ ba, lúc này số lượng Ma tộc bị thả ra khỏi Bàn Long đại trận chỉ có hơn mười vạn mà thôi.

Nhưng hơn mười vạn này, bọn hắn ứng phó so với hai mươi vạn lần thứ hai còn muốn gian nan hơn.

Kỷ Tử quân liên tục đại chiến hai trận, sĩ khí tuy cao ngút trời, nhưng nhân lực cũng có lúc cạn, tinh lực đã theo không kịp. Bàn Long đại trận bên kia cũng đã sắp sửa không chịu nổi phụ trọng, đại trận mặc dù vẫn còn vận hành hoàn hảo, nhưng đó là do nhóm Quân Vu không ngừng phóng thích Thị Huyết Thuật, kích phát tiềm năng của con người, trong khi Sinh Mệnh Tỏa Liên thì cũng có một mối họa ngầm không thể bỏ qua.

Dưới sự gia trì của Sinh Mệnh Tỏa Liên, tuy có thể làm cho tổn thương của tất cả mọi người được chia đều, nhưng theo quá trình góp gió thành bão, rốt cuộc cũng sẽ có lúc bộc phát. Một khi Sinh Mệnh Tỏa Liên sụp đổ, Bàn Long đại trận nhất định sẽ tự sụp đổ.

Theo tính toán của Hào Tự, Bàn Long đại trận nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm hai ngày, trong vòng hai ngày này nếu như vẫn không nghĩ ra phương pháp phá cục, vậy thì Tinh Giới bên này chắc chắn phải rút quân, đến lúc đó hàng tỉ Ma tộc dũng mãnh tiến vào, Tây Vực nhất định sẽ thất thủ toàn diện.

Kỷ Tử quân bên này, chỉ có ba vạn quân tinh nhuệ ở trung quân là hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không phải là Hào Tự không bỏ được, chỉ là sau mấy ngày huyết chiến này, Hào Tự muốn lưu trung quân lại như một đạo kỳ binh, có thể phát huy ra được tác dụng không thể tưởng tượng được vào thời điểm mấu chốt.

Giờ phút này, mắt thấy tình hình chiến trận trong Bàn Long đại trận đang vô cùng căng thẳng, Hào Tự đang do dự có nên cho trung quân tiến vào chiến trường hay không, thì hắn chợt nghe thấy sau lưng có một giọng nói kích động truyền đến: “Sư đệ?”

Hào Tự quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, hắn lập tức có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại nhân cuối cùng cũng trở lại rồi?”

Một tiếng sư đệ kia, đúng là do Hạ Ngưng Thường kêu lên, Dương Khai cũng chỉ vừa xuất hiện ở ngay bên cạnh nàng.

Mỉm cười với Hạ Ngưng Thường một cái, cũng không kịp nói thêm cái gì, Dương Khai lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Vừa nhận được tin tức của các ngươi, ta liền vội vàng chạy đến, tình huống như thế nào?”

Vừa nói chuyện, hắn cũng vừa đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó không khỏi rùng mình một cái.

Hắn mặc dù cũng từng tham gia lưỡng giới chi tranh, nhưng chưa từng nhìn thấy qua tràng cảnh tráng lệ như thế. Tràng cảnh hơn mười năm trước hắn suất lĩnh đại quân cố thủ Hổ Khiếu Thành, tác chiến với Ma tộc nếu đem so với một màn trước mắt này, quả thực có thể xem là tiểu đả tiểu nháo.

Hào Tự biết rõ lúc này không phải là thời điểm chỉ trích hắn, nên đành đè xuống sự nóng nảy trong lòng, mở miệng nói: “Như đại nhân chứng kiến, Bàn Long đại trận bên kia duy trì không được bao lâu, các lộ quân đoàn Tinh Giới đều đã mỏi mệt không chịu nổi, nếu như không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, Tinh Giới nhất định sẽ thua.”