Lý Vô Y biến sắc, hét lớn: “Ngăn bọn hắn lại!”
Lít nha lít nhít bóng người bay lên trên không, quang mang bí thuật bí bảo bao trùm lấy luồng Huyết Quang kia.
Nhưng bọn họ làm sao có thể ngăn được. Huyết Quang chỉ cần uốn éo vài cái liền tránh được tất cả các đòn công kích, xông ra khỏi vòng vây trong giây phút cực kỳ nguy cấp đó, sau đó lóe lên mấy cái, rồi liền biến thành một chấm nhỏ màu đỏ.
Trong Ma tộc, Ảnh Ma đứng đầu về khả năng ẩn nấp, nhưng nếu nói về độn thuật, Huyết Ma nếu như tự xưng thứ hai, không có Ma tộc nào dám nhận thứ nhất. Huyết Độn thuật, thiên hạ vô song!
Lý Vô Y sắc mặt tái nhợt! Hơn hai mươi tên Ma tộc trốn chạy, nhìn số lượng thì có vẻ không nhiều lắm, thế nhưng bọn chúng đều là Bán Thánh. Nếu như để cho bọn chúng ẩn nấp trong Tinh Giới làm xằng làm bậy, tất sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. Nhưng vào thời điểm hiện tại, căn bản là không có người nào có thể ngăn trở được bọn hắn.
Số lượng Ngụy Đế của Tinh Giới bên này cũng không phải ít, nhưng sau nhiều ngày liên tục đại chiến, sớm đã tinh bì lực tẫn. Không nói đến việc có thể đuổi kịp hay không, dù đuổi kịp đi chăng nữa thì có thể làm được gì?
“Ta đi!” Thân hình của Dương Khai nhoáng lên một cái, muốn xuất phát, thế nhưng Lý Vô Y lại ra tay nhanh như chớp, bắt được cánh tay của hắn, chậm rãi lắc đầu: “Không cần đuổi.”
Dương Khai nói: “Cứ để mặc cho bọn hắn đào tẩu như vậy?” Hôm nay thế cục cực tốt, nếu như không thừa cơ đuổi tận giết tuyệt, về sau tất hậu hoạn vô cùng.
Lý Vô Y nói: “Một mình ngươi đuổi theo thì có thể làm được gì?” Sau đó lại nhìn về phía song phương ác chiến, bĩu môi nói: “Hôm nay ở đây mới là mấu chốt.”
Dương Khai cũng biết lời đối phương nói có đạo lý, nhưng trơ mắt đứng nhìn nhiều Bán Thánh Ma tộc như vậy bỏ trốn mất dạng, trong lòng hắn vẫn tràn đầy sự không cam lòng.
Lý Vô Y nhìn ra tâm tư của hắn, khuyên giải nói: “Đợi giải quyết xong chiến sự bên này rồi đi xử lý bọn hắn cũng không muộn. Bọn chúng đều là Bán Thánh Ma tộc, nếu như ẩn nấp không ra thì thôi, còn một khi bọn chúng dám xuất đầu lộ diện, tất nhiên sẽ lập tức bạo lộ hành tung.”
Dương Khai nhẹ gật đầu, hồ nghi nói: “Bọn hắn sao lại trốn đi quyết đoán như vậy...” Thông đạo lưỡng giới mặc dù bị hắn phong ấn, nhưng Ma tộc vẫn có đủ lực đánh một trận, tiếp tục đánh nhau như vậy, mặc dù Tinh Giới có thể thắng, nhưng khẳng định là cũng phải trả một cái giá cực lớn. Thế nhưng hơn hai mươi tên Bán Thánh Ma tộc kia vừa thấy tình huống không ổn thì ngay lập tức bỏ chạy, phảng phất như đã sớm thương lượng tốt, không thèm để ý tới ngàn vạn đại quân Ma tộc ở đây.
Thiếu đi những tên Bán Thánh này tọa trấn, Ma tộc vốn ở vào hoàn cảnh xấu làm thế nào có thể nào chống lại đại quân Tinh Giới? Có thể nói, nhóm Bán Thánh Ma tộc trốn chạy, mặc dù lưu lại tai hoạ ngầm cho Tinh Giới, nhưng lại giúp bọn họ một đại ân trong trận chiến này.
Nếu nói là tráng sĩ chặt tay, vậy thì cái giá phải trả cũng không khỏi quá lớn đi.
Hơn nữa, lời Lý Vô Y nói cũng không phải là không có đạo lý, Ma tộc có ma khí quanh quẩn trên người, đặc thù rõ ràng, lần này đào tẩu nếu như ẩn nấp không ra thì cũng thôi đi, một khi bọn chúng dám hiện thân, tất sẽ gặp phải sự vây quét của cường giả Tinh Giới, ngược lại cũng không tính là đại sự gì.
Lý Vô Y có hơi không rõ ràng lắm Ma tộc bên kia rốt cuộc đang muốn giở trò quỷ gì, đang lúc trầm tư, hắn lại bỗng nhiên nhướng mày: “Tình huống không đúng.”
Dương Khai cả kinh, vì khi hắn nhìn lại, chỉ thấy ở chiến trường phía dưới, vô số Ma tộc ma khí trùng thiên, vô số Ma tộc bỗng nhiên giống như nổi điên, công kích hết thảy những sinh vật sống ở tứ phía.
Đối tượng công kích của bọn hắn chẳng những bao gồm đại quân Tinh Giới, mà còn có đồng bạn ở bên cạnh.
Ma tộc tầng dưới chót như thế, Ma Tướng như thế, Ma Soái như thế, thậm chí rất nhiều Ma Vương cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi. Chỉ trong tích tắc, Ma tộc đều đỏ ngầu hai mắt, trở nên lục thân không nhận, chỉ biết giết chóc.
Đại quân Ma tộc vốn ở trong hoàn cảnh xấu, lúc này lại càng thêm xấu. Nhóm Bán Thánh Ma tộc mặc dù rời khỏi chiến trường, nhưng đại quân Ma tộc còn tàn lưu ở nơi đây vẫn là một cỗ lực lượng không thể bỏ qua. Thế nhưng hiện tại dưới sự điên cuồng, Ma tộc vậy mà tương tàn lẫn nhau. Không chỉ có Lý Vô Y cùng Dương Khai thấy thế thì vẻ mặt ngốc trệ đi, ngay cả các tướng sĩ đang huyết chiến với Ma tộc cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Ma tộc liền tử thương vô số.
Lý Vô Y cùng Dương Khai liếc nhau, cả hai đều thấy được trong mắt nhau sự khiếp sợ cùng mờ mịt, nhưng giờ khắc này lại không phải là để thời điểm điều tra ngọn nguồn. Lý Vô Y lập tức truyền lệnh cho tên thân binh biến hóa cờ hiệu.
Dương Khai cũng lóe lên thân ảnh, rút về Kỷ Tử quân.
“Đại nhân, tình huống như thế nào?” Hào Tự cấp cấp hỏi, biến cố tứ phía hắn cũng thấy được, giờ phút này đúng là không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Không biết, cứ rút lui trước đi!” Dương Khai ngó trái ngó phải, tìm một địa phương yếu kém nhất, dẫn Kỷ Tử quân công kích về phía đó.
Một đường xông một đường giết, người nào người nấy cũng đều máu tươi đầm đìa, sát khí trùng thiên.
Chẳng những Kỷ Tử quân tại rút lui, các lộ quân đoàn khi nhìn thấy cờ hiệu của Lý Vô Y thì cũng đều nhao nhao rút lui khỏi chiến trường.
Tất cả năm mươi lăm lộ đại quân trên chiến trường hóa thành năm mươi lăm dòng lũ sắt thép, nghiền nát Ma tộc ngăn cản ở phía trước, giết ra một phương thiên địa.
Từng phiến từng phiến đại quân dần dần rút ra khỏi chiến trường, Giáp Tý quân của Lý Vô Y là những người lui lại cuối cùng.
Quay đầu nhìn lại, âm thanh chém giết trên chiến trường vẫn chưa ngừng lại, chỉ có điều trên mảnh chiến trường kia đã không còn một mống Nhân tộc, tất cả đều là Ma tộc.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, gió lạnh thổi đến, mọi người đều cảm thấy lạnh cả người.
“Đây... Đây rốt cuộc là làm sao vậy?” Tạ Vô Vị thì thào lên tiếng.
Có quỷ mới biết là chuyện gì đang diễn ra, Dương Khai cũng không thể đưa ra đáp án. Tình hình này e rằng có là ai thì cũng không thể ngờ được. Bàn Long đại trận đã được giải tán, Giáp Tý quân bên kia, vẻ mặt của Lý Vô Y cũng đang vô cùng mờ mịt.
Thắng lợi đến quá mức đột nhiên, đột nhiên đến mức tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị.
Chính là vì loại đột nhiên này, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác bất an.
Chiếu theo thế cục trước mắt phát triển xuống, những Ma tộc trên chiến trường kia rồi sẽ có lúc giết sạch lẫn nhau. Sau khi trầm ngâm một chút, Dương Khai quay đầu nhìn qua hai người Bạch Chước cùng Bá Nha.
Bạch Chước cùng Bá Nha bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì không hiểu lắm, bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Các ngươi không có việc gì?” Dương Khai hỏi.
Ma tộc bên kia chợt xuất hiện biến cố, Dương Khai muốn hỏi bọn họ một chút xem tình huống như thế nào. Hai vị Bán Thánh này đều lắc đầu, thậm chí ngay cả pháp thân cũng có không phản ứng một chút nào.
Trầm ngâm một chút, Dương Khai vừa nhấc tay lên, trước mặt hắn liền nhiều hơn hai đạo thân ảnh.
Cương vực thứ hai rời khỏi Tiểu Huyền hóa thành một ngôi sao, được Dương Khai lưu lại ở tinh vực hạ vị diện. Còn trong cương vực thứ ba, vẫn còn có rất nhiều Ma tộc đang sinh tồn, Ba Nhã, Hoắc Luân, Mạc Thắng là một phần tử trong đó. Ba Nhã một mực đi theo bên cạnh hắn, Hoắc Luân bị hắn cưỡng ép bắt vào Tiểu Huyền giới. Về phần Mạc Thắng, lai lịch của hắn ngược lại vô cùng minh bạch, nhưng Dương Khai vẫn cảm giác thằng này có chút không đúng lắm. Cho nên khi phóng xuất Ma tộc trong Tiểu Huyền giới ra, Dương Khai tận lực giữ hắn lại, phân phó Ba Nhã giám thị động tĩnh của Hoắc Luân.
Giờ phút này gọi ra hai tên Ma Vương là Ba Nhã cùng Hoắc Luân, Dương Khai chính là muốn xác minh phỏng đoán của bản thân một chút.
Hai người hiện thân, vốn vẫn còn đang mờ mịt, tranh thủ thời gian hành lễ. Bất quá còn không đợi Dương Khai kịp hỏi điều gì, Ba Nhã bỗng nhiên kêu rên một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ, trong khi Hoắc Luân thì lập tức không chịu nổi, trực tiếp đỏ ngầu hai mắt, Ma Nguyên dâng lên cuồn cuộn, đánh ra một chưởng về phía Ba Nhã.
Dương Khai sớm có phòng bị, làm sao có thể để cho đối phương làm Ba Nhã bị thương? Một tay hắn khẽ chụp lấy Hoắc Luân, Ma Nguyên khuấy động, phong bế một thân tu vi của đối phương.
Bị Dương Khai bắt lại, Hoắc Luân lại phảng phất như không biết, vẫn giữ nguyên vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát, bộ dạng dù chết cũng phải gặm xuống một khối huyết nhục của Dương Khai.
Tất cả mọi người bên cạnh hắn đều giật mình, trong khi Bạch Chước cùng Bá Nha đều vô cùng ngưng trọng nhìn qua Hoắc Luân.
“Đại... Đại nhân!” Ba Nhã cắn chặc đôi môi đỏ mọng, ứa ra máu tươi, thần sắc gian khổ, giống như đang chống cự lại thứ gì đó. Nàng và Hoắc Luân đều có tu vi Ma Vương Trung phẩm, nhưng thực lực của Hoắc Luân thấp hơn nàng, cho nên nổi điên nhanh hơn. Ba Nhã mặc dù còn có thể ngăn cản, nhưng xem ra cũng kiên trì không được quá lâu, đôi mắt nàng ta giờ phút này cũng đã biến thành màu đỏ thẫm.
Dương Khai thấy thế, trong lòng hiểu rõ, khuấy động thần niệm, thu cả Ba Nhã cùng Hoắc Luân vào trong Tiểu Huyền giới.
Sau khi tiến vào trong Tiểu Huyền giới được một lúc, sắc đỏ trong mắt của Ba Nhã dần dần thối lui, chậm rãi khôi phục lại. Chỉ có điều một thân quần áo của nàng ta bị mồ hôi thâm ướt nhẹp, lộ ra đường cong lung linh, miệng thở hổn hển, thần sắc mỏi mệt, giống như vừa trải qua một hồi đại chiến kinh thiên.
Hoắc Luân cũng là như thế, tròng mắt xích hồng của hắn dần dần khôi phục vẻ bình thường. Hắn nhìn thoáng qua Ba Nhã quỳ dưới đất thở dốc, vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “Chuyện này là sao?”
Hắn hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.
Ba Nhã không có để ý đến hắn, bởi vì vào giờ phút này, trong đầu nàng đã vang lên giọng nói của Dương Khai, hỏi thăm biến cố vừa rồi. Cẩn thận ngẫm nghĩ, Ba Nhã yếu ớt nói: “Ta giống như nghe được một giọng nói vang lên trong đầu, sau đó bắt đầu không khống chế nổi bản thân, nếu như kéo dài thêm một chút, e rằng...” E rằng là sẽ trở nên lục thân không nhận, không có thần trí giống như Hoắc Luân. Khi ngẫm lại thì Ba Nhã liền có chút rùng mình, loại cảm giác không thể khống chế được bản thân này quả thực là quá kinh khủng, giống như biến thành một con rối bị người ta giật dây vậy.
“Là giọng nói như thế nào?” Dương Khai truy vấn.
Ba Nhã lắc đầu không biết.
Lại hỏi vài câu, sau đó Dương Khai chỉ có thể thôi.
Ở bên ngoài Tiểu Huyền giới, Dương Khai nói qua một chút về phát hiện vừa rồi với hai vị Bán Thánh Ma tộc, Bạch Chước cùng Bá Nha nghe xong thì đều biến sắc.
Bạch Chước nói: “Như vậy có thể nói, biến cố này là do con người làm ra?”
Ba Nhã trong minh minh nghe được một giọng nói, sau đó tâm tính liền đại biến, đây không phải chuyện do con người làm ra thì là cái gì? Chỉ là rốt cuộc là người nào mà lại có thần thông kinh thiên như thế, chỉ trong thoáng chốc liền ảnh hưởng tới nhiều Ma tộc như vậy?
Hắn cùng Bá Nha đều không bị ảnh hưởng, đoán chừng cũng là bởi vì bọn hắn thực lực cao cường. Tu vi dưới Bán Thánh, rất nhiều Ma Vương cũng không có cách nào chống lại ma lực của giọng nói kia.
Cho nên Ba Nhã cùng Hoắc Luân vừa mới được Dương Khai thả ra khỏi Tiểu Huyền giới thì liền hứng chịu ảnh hưởng.
“Ma Thánh có thể làm được loại sự tình này sao?” Dương Khai quay đầu nhìn qua bọn hắn, hỏi.
Bạch Chước cùng Bá Nha liếc nhau, im lặng một hồi, Bạch Chước nói: “Thánh Tôn thủ đoan Thông Thiên, tu vi cực cao, không phải là người mà chúng ta có thể phỏng đoán.” Nói cũng như không nói, bọn hắn hiển nhiên cũng không thể xác định việc này có phải là do vị Ma Thánh nào làm ra hay không, nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, việc này cũng rất không có khả năng đi. Mười vị Ma Thánh sau khi hiện thân thì liền bỏ chạy, nếu thật sự lưu lại chuẩn bị gì đó ở phía sau, nhóm Đại Đế cũng không có khả năng không phát giác.
Mặc dù không biết Ma tộc ở bên kia rốt cuộc đang đùa nghịch âm mưu quỷ kế gì, nhưng hiện tại ít nhất cũng đã hiểu rõ biến cố này từ đâu tới. Dương Khai đang chuẩn bị nói tin tức này cho Lý Vô Y biết thì bỗng nhiên biến sắc, quát khẽ nói: “Không tốt.”
“Đại nhân sao lại bối rối như thế?” Hào Tự hỏi.
“Đại quân của Như Mộng trú đóng ở đâu?” Dương Khai quay đầu nhìn qua Tô Nhan, hỏi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người liền đại biến.
Giờ phút này tại Tây Vực, chẳng những có Ma tộc từ Ma vực vượt giới mà đến, chẳng những có năm mươi lăm lộ quân đoàn của Tinh Giới, mà còn có một chi đại quân khác một mực không hiện thân —— chính là nhân mã của Ngọc Như Mộng, Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên!