"Nữ nhân kia thực lực bỗng nhiên tăng mạnh, một trận tranh đấu tự nhiên là chiếm hết thượng phong, nhưng tên kia cũng không phải quả hồng mềm tùy tiện nhào nặn, dưới cục diện tử chiến, cũng liều được lưỡng bại câu thương" Mạc Thắng ngữ khí bình thản, tựa như nói chuyện của người khác, "Cả hai đều có kiêng kị, đều cùng tạm thời dừng tay, tự đi chữa thương."
"Nhưng mà tu vi đến cấp độ này, sẽ không tùy tiện bị thương, một khi thụ thương nặng muốn khôi phục sao mà gian nan? Mà nếu muốn nhanh, không phải thôn phệ Linh Thụy một phương đại thế giới là không thể, thế là, tên kia liền tới giới này." Nói xong, Mạc Thắng nắm tay lại.
Dương Khai thần sắc khẽ động, nói như thế, Đại Ma Thần không phải người trong Ma Vực, mà là khách không mời từ ngoài càn khôn tới? Sở dĩ tới Ma Vực, cũng chỉ là vì chữa thương, đi thôn phệ cái gọi là Linh Thụy trong Ma Vực.
Mạc Thắng lại mỉm cười, nhìn qua Dương Khai nói: "Ngươi biết không? Giới này vốn cũng không gọi là Ma Vực, nó có một cái tên khác, gọi là Vô Song giới, chỉ là về sau mới biến thành Ma Vực, mà Chúa tể của Vô Song giới này cũng là Nhân tộc."
Dương Khai một mặt kinh ngạc, nếu là như vậy, vậy Ma tộc là chuyện gì xảy ra, Ma tộc từ đâu tới, nhân tộc “Ma vực” đâu?
Mạc Thắng lại tự lo nói: "Sinh linh Thiên hạ, ngoài Nhân Yêu Ma Linh tứ đại tộc, phàm là có suy nghĩ của mình, có linh trí, đều có thể quy về trong tứ đại tộc này, 3000 thế giới cũng hầu hết là do tứ đại tộc này làm Chúa Tể. Vô Song giới này chính là do Nhân tộc cầm giữ, chỉ vì tên kia đến mà phát sinh cải biến mà thôi. Tên kia tại giới này chữa thương, thôn phệ Linh Thụy giới này, sinh linh giới này bị ảnh hưởng, dần dần nhiễm ma tính, dưới năm này tháng nọ, hóa thành Ma tộc, liên đới lấy Thiên Địa pháp tắc cũng theo đó phát sinh biến hóa."
Dương Khai ngạc nhiên, chưa từng nghĩ tới lúc đầu Ma tộc thế mà cũng là Nhân tộc, chỉ vì Đại Ma Thần ảnh hưởng mới có chỗ chuyển biến.
"Mấy vạn năm yên lặng chữa thương, Vô Song giới có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tên kia thương thế cũng đã dần hồi phục, lại thêm một hai vạn năm, chưa hẳn không thể khỏi hẳn, đến lúc đó tự nhiên là có thể xuất quan, đi tìm nữ nhân kia đánh tiếp một trận." Nói đến đây, Mạc Thắng cau mày lại, lộ ra vẻ khó chịu, "Nhưng trong lúc đó, trong Vô Song giới có một vị khách không mời mà đến, một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, tên kia thương thế mặc dù tốt lên không ít, nhưng dù sao chưa hoàn toàn khôi phục, người tới lại thực lực không tầm thường, trận đại chiến đó, Vô Song giới vỡ nát, tên kia cũng bị đánh cho nhục thân vỡ nát, thật sự là tạo hóa trêu ngươi." Lắc đầu thở dài không thôi.
Hắn mặc dù không có chỉ mặt gọi tên nói rõ là ai, nhưng Dương Khai đâu còn không biết vị khách không mời mà đến này chỉ chính là Tuế Nguyệt Đại Đế, mà Ma Vực vỡ nát quả nhiên cũng như mình suy đoán trước đó, có quan hệ trực tiếp cùng trận đại chiến kia.
"Sau đó thì sao?" Dương Khai tò mò hỏi, không thể không nói, cố sự này mặc dù nghe rất bình thường, nhưng đã khiên động tinh thần của hắn, để hắn không kịp chờ đợi muốn biết chuyện về sau.
"Nhục thân vỡ nát, thần hồn không diệt, mặc dù có hơi thê thảm, nhưng chưa hẳn không có khả năng khôi phục như cũ." Mạc Thắng nhìn Dương Khai một chút, "Nhưng mà Linh Thụy trong Vô Song giới này đã bị tên kia dùng hết, ngay cả toàn bộ thế giới đều bị nó nhiễm ma tính, thì sao có thể giúp đỡ khôi phục? Cũng may còn có lựa chọn khác."
"Tinh Giới?" Dương Khai hơi híp mắt lại.
Mạc Thắng gật đầu: "Không sai, chính là Tinh Giới. Hai càn khôn này quy cách không kém bao nhiêu, nếu có thể thôn phệ Linh Thụy Tinh Giới, nhất định có thể tái tạo nhục thân, không nói khôi phục đỉnh phong, tối thiểu nhất cũng có thể thoát khỏi quẫn cảnh dưới mắt."
Dương Khai vẻ mặt hiểu rõ: "Xem ra tên kia đánh cái chủ ý này không phải một năm hai năm, thật lâu trước đó đã có ý định này rồi."
Nếu không phải như vậy, vậy thời đại Thượng Cổ sao lại có đại chiến Nhân Ma hai tộc? Tuế Nguyệt Đại Đế đoán chừng cũng chính là cảm thấy điểm này, mới tới gây sự với hắn, nếu không Tuế Nguyệt không có việc gì chạy đến đây làm gì.
"Chữa thương vốn cũng không phải là một chuyện đơn giản." Mạc Thắng thờ ơ trả lời.
Dương Khai hơi trầm ngâm, hỏi ra một vấn đề để hắn quan tâm: "Nếu Linh Thụy Tinh Giới bị nuốt, sẽ có hậu quả gì."
Mạc Thắng mỉm cười: "Vô Song giới là bộ dáng gì, Tinh Giới dĩ nhiên cũng sẽ như vậy, không có bao nhiêu ảnh hưởng tới sự sinh diệt của sinh linh, chỉ có tình thế phát sinh một chút cải biến nho nhỏ."
Dương Khai cười ha ha: "Nhân hóa ma, há lại chỉ có một điểm cải biến nho nhỏ."
"Vậy thì thế nào?" Mạc Thắng có chút thương hại nhìn qua Dương Khai, phảng phất nhìn một tên đầu óc chậm chạp, "Bây giờ ngươi không phải cũng xem như nửa Ma tộc hay sao."
"Không giống." Dương Khai lắc đầu, "Không giống."
Mạc Thắng cười nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi nói không giống thì không giống đi, tốt, cố sự nói xong, đến phiên ngươi."
"Ta?" Dương Khai đưa tay chỉ mũi mình, "Ta không có cố sự gì để nói."
"Ai muốn ngươi nói cố sự, chỉ là muốn ngươi giúp ta một chuyện."
"Giúp cái gì?".
"Giúp ta nhập chủ Tinh Giới." Mạc Thắng trả lời, một bộ đương nhiên.
"Dựa vào cái gì?"
Mạc Thắng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn thấy sinh linh Tinh Giới đồ thán? Ma tộc dốc toàn bộ lực lượng, Tinh Giới làm sao có thể chống lại? Bây giờ các ngươi chỉ như kiến càng lay cây."
Dương Khai nhíu mày: "Ngươi ở đây, làm sao có thể biết tình cảnh ngoại giới?" Mạc Thắng từ thật lâu trước đó đã bị Dương Khai kéo vào trong Tiểu Huyền Giới, những năm gần đây chưa từng ra ngoài, nhưng giờ lời hắn nói lại như rất hiểu rõ đối với thế cục ngoại giới.
"Ta tự nhiên có thể biết, ngươi không cần quản, giúp ta, cũng là giúp chính ngươi, càng là giúp ức vạn sinh linh Tinh Giới kia."
"Để bọn hắn rơi vào Ma Đạo sao?" Dương Khai thanh âm lạnh dần, hắn nhập ma, còn có thể có Ôn Thần Liên che chở, duy trì bản tâm, nhưng nếu là người trong Tinh Giới nhập ma, vậy không được rồi.
"Làm gì ngu xuẩn mất khôn như vậy, ta cũng chỉ là không muốn tiếp tục kéo dài thêm mà thôi."
Dương Khai không đáp, trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: "Các Đại Đế bây giờ ở đâu?"
Mạc Thắng nói: "Bọn hắn không chết, đối với ta còn có đại dụng." Giương mắt nhìn Dương Khai, cười nói: "Ngọc Như Mộng cũng không có việc gì, chỉ là không tránh khỏi phải chịu lấy chút trừng phạt."
Nhìn thần thái kia, hiển nhiên là biết quan hệ giữa Ngọc Như Mộng với Dương Khai.
"Nàng có mệnh hệ gì ngươi chết chắc." Dương Khai sâm lãnh, trong lòng cũng thầm may mắn, đối phương cũng không lấy Như Mộng ra áp chế mình, có lẽ bằng cái cao ngạo của hắn, cũng khinh thường sử dụng thủ đoạn hạ cấp như vậy.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta, sau khi chuyện thành công, tự sẽ để cho các ngươi đoàn viên."
"Nếu ta không đáp ứng đây?"
Mạc Thắng cười nhạt một tiếng: "Vậy cũng không sao, sinh tử do mệnh mà thôi." Với hắn mà nói, để Dương Khai hỗ trợ chẳng qua là rút ngắn thời gian chữa thương, không có Dương Khai, hắn cũng không quan trọng.
"Ta muốn nghĩ." Dương Khai cúi đầu xuống.
"Suy nghĩ thật kỹ, không vội." Mạc Thắng thần tình thản nhiên, chờ nhiều năm như vậy, há lại sẽ quan tâm đợi thêm một chút thời gian như thế.
"Ta nghĩ kỹ òi." Dương Khai liền bỗng ngẩng đầu.
Mạc Thắng nhìn lại hắn, đã thấy Dương Khai nhe răng, khẽ vươn tay tới hắn, miệng nói: "Bắt ngươi trước rồi nói."
Mạc Thắng mỉm cười, như sớm có sở liệu, không nhúc nhích, trong nháy mắt bị Dương Khai bắt lại.
Mặc dù đối phương chỉ là trung phẩm Ma Vương, nhưng đây dù sao cũng là phân thân Đại Ma Thần, ai biết hắn đến cùng có nội tình như thế nào, cho nên Dương Khai xuất thủ không chút lưu tình, thậm chí không tiếc vận dụng thiên địa vĩ lực, muốn giải quyết dứt khoát.
Ai ngờ dưới một trảo này, Mạc Thắng lại mảy may nửa điểm phản kháng cũng không có, bị Dương Khai nắm lấy người, cơ thể lập tức truyền ra tiếng xương gãy, giống như lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Dương Khai giật mình, vô ý thức thu chút lực đạo.
Hắn muốn bắt lấy Mạc Thắng thăm dò thêm một chút tình báo, cũng không phải chặn đánh giết hắn.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một cỗ lực lượng tràn trề không gì chống đỡ nổi đột nhiên từ trong thể nội Mạc Thắng bạo phát ra, ngay lúc Dương Khai thu lực, khi phát giác được đã không còn kịp rồi.
Oanh một tiếng, Dương Khai bị chấn bay ngược ra ngoài, mặt lập tức tái nhợt, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi rơi xuống đất, đứng vững người dậy, một mặt hoảng sợ hướng lại Mạc Thắng: "Thiên địa vĩ lực, ngươi sao có thể. . ."
Lấy tố chất thân thể cường đại, tu vi cũng rất cao của Dương Khai, Mạc Thắng chỉ là một trung phẩm Ma Vương, dù ra hết thủ đoạn cũng chưa chắc có thể làm gì hắn, nhưng trên thực tế, vừa giao phong, Dương Khai đã bị thương.
Mạc Thắng điều động cũng không phải là lực lượng tự thân, mà là thiên địa vĩ lực trong Tiểu Huyền Giới!
Tiểu Huyền Giới là địa bàn Dương Khai, ở chỗ này, hắn là Chúa Tể, chính là bọn người Trường Thiên tiến vào nơi này, cũng có cảm giác chịu sự áp chế của thiên địa..
Cho tới giờ vẫn không nghĩ sẽ có một ngày ngay ở trên địa bàn mình bị người ta dùng lực lượng của mình đả thương.
Dương Khai sao thể nào không ngạc nhiên.
Mạc Thắng ung dung nhìn hắn, khẽ cười nói: "Vô Song giới bởi vì ta mà thay đổi, khí ý ta rải trên mỗi một tấc đất giới này, ta tự nhiên có thể khống chế lực lượng thế giới này." Mặc dù Ma Vực đã bị thôn phệ cũng không thể cải biến sự thật này.
Dương Khai lập tức trầm mặt xuống, cắn răng nói: "Hèn hạ!"
Vừa rồi nếu không phải Mạc Thắng cố ý bày ra thế yếu, hắn cũng sẽ không ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Mạc Thắng cười lạnh: "Đối địch tranh đấu, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ phân cao thấp, lấy đâu ra cái gì mà hèn hạ thiện lương?"
Lời này cũng không sai, Dương Khai hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Thụ giáo!"
Dứt lời, thiên địa vù vù, tiếp tục câu thông thế giới, điều động thiên địa vĩ lực ép tới Mạc Thắng.