Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3752: Kinh Thiên Đại Trận



Thần niệm một đường xuyên thẳng qua, Dương Khai rất nhanh nhìn thấy một đồ vật mà hắn chưa từng được chứng kiến.

Mười chỗ Đại Ma quật dùng ma tháp làm căn cơ, kết nối lẫn nhau, giúp cho đại quân Ma tộc có thể nhanh chóng tới lui, hơn nữa mười ngọn ma tháp này hình như còn liên kết chặt chẽ với nhau thành một. Muốn hủy diệt một tòa ma tháp trong đó, nhất định phải đồng thời hủy diệt mười ngọn ma tháp mới được. Tòa ma tháp kia mặc dù cao, nhưng không biết kiến tạo như thế nào mà lại vô cùng chắc chắn, chẳng trách ngay cả hai vị trưởng lão Long tộc cũng thúc thủ vô sách với cái này.

Thực lực của hai vị trưởng lão Long tộc hiện tại mặc dù đã tăng trưởng trên phạm vi lớn, nếu như để cho bọn hắn thoải mái công kích, cũng chưa chắc không thể hủy diệt được ma tháp. Nhưng các Ma Thánh cũng không phải là người chết, một khi Chúc Viêm cùng Phục Truân làm như vậy, bọn hắn nhất định sẽ lập tức nghĩ cách chạy tới cứu viện.

Cẩn thận thăm dò sâu vào trong, Dương Khai rất nhanh liền phát hiện, chẳng những có mười ngọn ma tháp liên hệ lẫn nhau, mà còn có một ít khí tức lít nha lít nhít khác.

Đếm kỹ một chút, rõ ràng là một trăm lẻ tám cái.

Dương Khai giật mình, bỗng nhiên nhớ tới một trăm lẻ tám chỗ Ma Quật trong Tinh Giới. Trước đây trong Tinh Giới xuất hiện một trăm lẻ tám chỗ Ma Quật, chỉ có điều ngoại trừ mười chỗ Đại Ma quật ra, Ma tộc trong 98 chỗ Ma Quật còn lại, hoặc bị đại quân Tinh Giới tiêu diệt toàn bộ, hoặc là đã bỏ mặc Ma Quật mà rời đi.

Thế nhưng Ma Quật cùng Ma Thổ bị ăn mòn vẫn được bảo tồn như cũ, thiên địa pháp tắc của Tinh Giới vậy mà không có cách nào tu bổ.

Con số này sớm đã khiến cho đông đảo cường giả của Tinh Giới âm thầm cảnh giác, dù sao thì còn số một trăm lẻ tám này không bàn mà hợp ý với con số Chu Thiên, điều này khiến cho người ta cảm thấy rằng Ma tộc bên kia có thể là đang có âm mưu quỷ kế gì đó.

Hôm nay xem ra, quả nhiên là có âm mưu.

Hiện tại Ma tộc cũng không biết dùng phương pháp gì, dùng một trăm lẻ tám chỗ Ma Quật này làm trận cơ, âm thầm bày ra một đại trận kinh thiên, một khi đại trận này vận chuyển, liền có hiệu quả thôn tính Tinh Giới.

 

Một quân cờ này, Ma tộc từ lúc cuộc chiến lưỡng giới lần thứ hai bộc phát đã sắp xếp xong xuôi, cho đến hiện tại mới bạo phát ra, có thể nói là mưu tính sâu xa.

Theo những gì Dương Khai dò xét được, một trăm lẻ tám chỗ Ma Quật trong Tinh Giới hiện tại đang dùng một loại tốc độ kinh người điên cuồng khuếch trương ra tứ phía, mỗi một khắc trôi qua đều có một mảng lớn đất đai Tinh Giới hóa thành Ma Thổ, linh thụy mất hết.

Điều duy nhất khiến cho Dương Khai có chút không rõ ràng cho lắm chính là, căn cơ của đại trận đã được bố trí xuống từ nhiều năm trước, vì sao Ma tộc bên kia phải một mực chờ đến hiện tại mới phát động?

Ở trong đó rốt cuộc thiếu khuyết cái gì, khiến cho Ma tộc phải ẩn nhẫn trong nhiều năm như vậy?

Thần niệm của hắn muốn tìm tòi sâu hơn một bước nữa, nhưng bỗng nhiên, từng màn kinh người xuất hiện trong đầu của Dương Khai, sau đó lại rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa.

Dương Khai bỗng nhiên trợn mắt, vẻ mặt kinh sợ, nói: “Đáng chết!”

Hắn đưa tay chộp lấy Thương Long Thương, đột ngột phi thân lên, trường thương thẳng tiến, mang theo Vô Thượng chi uy, oanh kích thẳng về phía tòa ma tháp cao vút trong mây kia.

Mấy tên Ma tộc Bán Thánh ở bốn phía thấy thế thì liền hoảng sợ, không ai có thể ngờ được rằng Dương Khai sẽ nổi điên như vậy, đến khi bọn hắn kịp phản ứng lại thì đều biến sắc, tên Cốt Ma Bán Thánh dẫn đầu hét lớn một tiếng: “Ngăn hắn lại!”

Lời này vừa dứt, các Bán Thánh liền đồng loạt ra tay, rất nhiều ma bảo bí thuật một mạch đánh về phía Dương Khai.

Thân hình của Dương Khai mặc dù khổng lồ giống như một tòa núi nhỏ, nhưng lại vô cùng quỷ dị và linh hoạt. Chỉ thấy thân hình của hắn lập loè bất định, liên tiếp tránh đi vài đạo công kích khủng bố, chỉ trong nháy mắt liền đứng trước mặt ma tháp.

Trong khi mấy vị Bán Thánh ở đằng kia vẫn còn đang kinh hãi nhìn chằm chằm vào hắn, Dương Khai đã tập trung một thân tinh khí thần vào trong trường thương, rồi hung hăng đâm về phía trước. Ở trên mũi thương, bất ngờ nhiều ra một hắc cầu cực lớn đường kính vài chục trượng. Ở bên trong hắc cầu là Không Gian pháp tắc bạo ngược, một mảnh Hỗn Độn hư vô, giống như khí tức trong kẽ hở hư không kia.

Oanh oanh một tiếng...

 

Tòa ma tháp cao vút trong mây dâng lên một trận gợn sóng, hắc cầu nhanh chóng co rút lại, thiên địa mãnh liệt sụp đổ về phía hắc cầu kia.

Những tiếng răng rắc răng rắc vang lên, ma tháp bỗng nhiên truyền ra một âm thanh làm cho người ta ê răng.

Một đạo công kích hung mãnh bổ trúng vào bả vai của Dương Khai, cự lực truyền đến khiến cho thân thể to lớn của Dương Khai bay ra xa, nhưng khi đang ở giữa không trung, hắn vẫn như cũ trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh của ma tháp.

Hắc cầu cực lớn mãnh liệt co rút lại thành một tiểu hắc điểm, lóe lên rồi biến mất, cùng lúc đó, chỗ ma tháp bị oanh kích bất ngờ nhiều ra một lỗ hổng cự đại hình tròn, gần như chặt đứt đôi cả tòa ma tháp.

Trúng phải đòn nghiêm trọng này, ma tháp liền trở nên cực kỳ bất ổn, lung la lung lay vài cái, sau một hồi chi chi nha nha thì bắt đầu nghiêng lệch đi.

Nhóm Bán Thánh kinh hãi gần chết, cả tinh thần và thể xác đều run rẩy dữ dội. Bọn hắn đều không thể ngờ được rằng công kích của Dương Khai vậy mà lại cuồng mãnh đến vậy, chỉ một đòn đánh liền khiến cho ma tháp biến hóa đến mức này.

Vào giờ phút này, ma tháp chính là điểm mấu chốt trong đại kế của Ma tộc, nếu như ma tháp bị phá huỷ, các Ma Thánh sao có thể tha cho bọn hắn?

Dương Khai chau mày, mắt thấy ma tháp ngã xuống, nhưng lòng hắn lại không có nửa điểm vui sướng, ngược lại còn có một loại cảm giác không ổn. Thực lực của hắn hiện tại tuy mạnh, nhưng chỉ có thể sánh ngang với Bán Thánh mà thôi, một thương vừa nãy hắn đã phát huy ra mười hai phần lực lượng, nếu không vừa rồi hắn cũng không trúng phải đòn công kích của địch nhân.

Nhưng công kích như vậy, thật sự có thể hủy diệt ma tháp ư?

Theo hắn biết, hai vị trưởng lão Long tộc cũng không phải là chưa từng đánh chủ ý tới ma tháp, cũng đã từng ra tay công kích, nhưng dù là hai đại trưởng lão liên thủ thì cũng không thể làm gì được ma tháp trong một khoảng thời gian ngắn.

Dương Khai cảm thấy bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Chúc Viêm và Phục Truân, sự tình bọn hắn không làm được, bản thân sao lại có thể làm được chứ?

Thế nhưng ma tháp quả thật đã bị hắn đánh cho lung lay sắp đổ, dưới sự chú ý của hắn, ma tháp nghiêng nghiêng chỉ giữ vững được không tới một phút, sau đó liền ầm ầm sụp đổ.

 

Đại địa chấn động, khói bụi dâng lên bốn phía.

Mấy tên Bán Thánh tay chân lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Ở bên kia, Dương Khai nhắm mắt, thần niệm trải ra, tìm tòi bốn phía.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền lạnh lùng nghiến răng.

Quá trình Ma Quật khuếch trương cũng không bởi vì ma tháp bị hủy mà đình chỉ, một trăm lẻ tám chỗ Ma Quật vẫn liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ như cũ, thậm chí còn không có nửa điểm biến hóa.

Hiện tại xem ra, đại trận kỳ dị do Ma tộc bố trí ở đây một khi mở ra, sự tồn tại của ma tháp đã biến thành râu ria rồi.

Chẳng trách bản thân đánh ra một kích liền có thể đánh sập ma tháp, cũng không phải là mình cường đại hơn hai vị trưởng lão Long tộc, mà là vì bản thân ma tháp đã không còn nhất thiết phải tồn tại nữa.

Quân cờ của Ma tộc đã được đánh xuống, hiện tại chỉ cần chờ đợi Ma Thổ khuếch trương, thôn tính toàn bộ Tinh Giới. Đến lúc đó, Tinh Giới liền đem trở thành thiên đường của Ma tộc, trở thành Ma vực thứ hai!

Mà Tinh Giới, cũng sẽ nối gót Vô Song giới.

Hắn bỗng ho nhẹ một tiếng, một cỗ khí tức ngai ngái dâng lên trong cổ họng hắn, chỉ thấy hắn quay đầu nhổ ra một búng máu.

Trúng phải một kích của Bán Thánh, dù là trăm trượng long khu của hắn cũng không chịu nổi.

Vào giờ khắc này, mấy tên Bán Thánh mặt xám mày tro hiển nhiên cũng phát hiện ra điều gì đó, thần niệm trao đổi lẫn nhau một hồi, sắc mặt vốn tái nhợt dần dần khôi phục huyết sắc, biểu lộ khi nhìn qua Dương Khai cũng tràn đầy vẻ trêu chọc.

Dương Khai lạnh lùng ngưng mắt liếc nhìn bọn hắn, nắm chặc Thương Long Thương, quay người liền đi.

Mục đích khiến hắn đến đây đã đạt được, đã không cần nhất thiết phải lại lưu lại, một chọi một, hắn hiện tại có lẽ không sợ bất kỳ tên Bán Thánh nào, nhưng nếu là lấy một địch nhiều, vậy thì lực lượng của hắn lại có vẻ không đủ.

Vội vàng trở về Lăng Tiêu Cung, hắn cũng không có thời gian đi chữa thương, mà trực tiếp đi đại điện nghị sự.

 

Ở phía trước đại điện, có một đạo thân ảnh quen thuộc đang chờ hắn.

Dương Khai tiến lên, chắp tay nói: “Tổng quân đại nhân!”

“Nghe nói ngươi mới đi điều tra tình hình Ma Quật? Có kết quả gì không?” Lý Vô Y vội vã hỏi. Hắn cũng chỉ vừa mới nhận được báo cáo của Hoa Thanh Ti, sau đó liền nhanh chóng chạy tới đây. Nếu như nói trong Tinh Giới hiện tại có người nào có thể đến được Ma tộc bên kia để tìm kiếm tin tức, vậy thì chắc chắn chỉ có một mình Dương Khai. Hắn đang lo lắng trong lòng, nên cũng không có tâm tư chờ đợi tin tức hồi đáp, liền dứt khoát đi tới trước mặt đối phương để hỏi thăm.

“Có một chút, vào rồi nói.” Dương Khai lên tiếng, rồi cùng Lý Vô Y tiến vào đại điện.

Trong đại điện, được hắn dặn dò trước đó, Hoa Thanh Ti đã triệu tập cao tầng của các quân đoàn đến đây, chuẩn bị trà nước, chờ đợi Dương Khai trở về.

Nhưng vào thời điểm Tinh Giới tồn vong khẩn yếu quan đầu này, làm gì có ai có tâm tư uống trà? Tất cả mọi người đều có chút tâm thần không yên nhìn ra bên ngoài, khi nhìn thấy Dương Khai xuất hiện thì đều nhao nhao đứng dậy.

“Cung chủ bị thương sao?” Hoa Thanh Ti nhìn thấy nơi khóe miệng của Dương Khai ẩn ẩn có vết máu, sắc mặt còn có chút tái nhợt, liền nói.

“Không sao.” Dương Khai khoát tay áo, bảo mọi người ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói ra những tin tức mình dò la được.

Mọi người trong đại điện sau khi nghe xong, sắc mặt đều rất khó coi.

Quân đoàn trưởng của Mậu Dần quân Phó Nhân Kiệt cắn răng nói: “Đã sớm biết một trăm lẻ tám chỗ Ma Quật kia có điểm dị thường, nhưng lại không ngờ được nó sẽ như thế này, nước cờ này của Ma tộc thật đúng là hiểm độc.”

“Thôn tính Tinh Giới, khẩu vị của bọn hắn thật là lớn.” Có người hừ lạnh, nói.

“Cũng không biết bọn hắn có thể nuốt được hay không.” Quân đoàn trưởng của Ất Ngọ quân Thân Đồ Tinh hắc hắc cười lạnh: “Thực sự xem đại quân Tinh Giới chúng ta là một món hàng bài trí a!”

Quân đoàn trưởng của Giáp Hợi quân Phan Canh Niên cau mày nói: “Hiện tại quá trình Ma Thổ khuếch trương nếu như không bị áp chế mà nói, Tinh Giới e rằng thật sự sẽ rơi vào tay giặc. Đến lúc đó, nhân số của đại quân Tinh Giới có nhiều hơn nữa, thực lực có mạnh hơn nữa thì có lẽ cũng sẽ không làm nên trò trống gì.”

 

Thân Đồ Tinh quay đầu nhìn hắn, nói: “Phan đại nhân cần gì phải thổi phồng sức mạnh của người khác, tự diệt uy phong của phe mình như vậy.”

Phan Canh Niên thản nhiên nói: “Tình hình thực tế mà thôi.”

Thân Đồ Tinh đang muốn nói thêm gì nữa, nhưng Dương Khai đã mở miệng chặn lại: “Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Ma tộc quả thực có tiền vốn ăn chặt Tinh Giới.”

Cả đám người đều nhìn qua hắn.

Dương Khai đứng dậy, liếc qua toàn trường, cất cao giọng nói: “Chư vị có từng nghe nói qua Đại Ma Thần hay chưa?”

“Đại Ma Thần?”

“Đó là cái gì?”

“Là cường giả Ma tộc? Là tên Ma tộc nào gan lớn như vậy, lại dám dùng danh xưng bực này.”

Một đám quân đoàn trưởng cấp bậc Ngụy Đế nghe thấy vậy thì kinh hô không thôi, hiển nhiên là đều chưa từng nghe qua ba chữ Đại Ma Thần này, ngay cả Lý Vô Y cũng kinh ngạc nhìn qua Dương Khai, rõ ràng là cũng chưa từng nghe nói tới.

Thật ra cũng không thể nói Ngụy Đế của Tinh Giới bên này cô lậu quả văn, Dương Khai nếu như không phải nhờ cơ duyên xảo hợp tiến vào trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh, hồi tưởng lại Nhân Ma đại chiến vào thời kỳ Thượng Cổ, thì e rằng cũng sẽ không biết về danh xưng Đại Ma Thần này. Tồn tại này, trong Ma vực cũng là một điều cấm kị, trước đó khi Dương Khai lần đầu tiên tiến vào Ma vực, hắn đã từng muốn thám thính một ít tin tức tình báo về Đại Ma Thần từ chỗ Ngọc Như Mộng, nhưng lại bị Ngọc Như Mộng lập tức ngăn cản, tránh như rắn rết.

Hôm nay xem ra Ngọc Như Mộng cũng biết một chút gì đó về sự tình Đại Ma Thần, nàng dù sao cũng là Ma Thánh, thực lực đến cấp độ đó, cũng có thể tiếp xúc với một ít bí mật người ngoài không biết.

Nhưng những chuyện nàng biết tuyệt đối cũng sẽ không quá nhiều, bằng không cũng sẽ không nhắc nhở Dương Khai như vậy.

Hội nghị này vốn thương thảo về nguy cơ mà Tinh Giới hiện tại đang phải đối mặt, nhưng Dương Khai lại bỗng nhiên nhấc lên Đại Ma Thần gì đó, khiến cho tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao. Bất quá bọn họ cũng không vội vàng hỏi thăm cái gì, Dương Khai nhắc tới chuyện đó vào thời điểm này, vậy thì Đại Ma Thần tất nhiên có liên quan tới cục diện trước mắt.