Chính là vì mưu đồ này, cho nên mấy năm trước khi lưỡng giới chi tranh bộc phát, các Ma Thánh mới ngay lập tức lôi các Đại Đế vào trong vùng đất kỳ lạ kia. Thứ nhất là không cho bọn hắn nhúng tay vào những cuộc tranh đấu sau đó, hạn chế lực lượng của Tinh Giới bên này, thứ hai chính là vì luyện hóa thiên địa ý chí trên người bọn họ để phá giải lớp phòng hộ của Tinh Giới.
Hôm nay mọi sự đều đủ, Ma tộc một khi làm khó dễ, Tinh Giới sẽ liền vô lực ngăn cản, phần lớn đất đai bị ăn mòn, hóa thành Ma Thổ.
Bầu không khí ngưng trọng bao phủ đại điện, những lời của Dương Khai hiện tại không ngừng trùng kích tinh thần của bọn hắn, khiến cho ngay cả những người như bọn hắn cũng khó có thể tiêu hóa được.
“Làm thế nào mới có thể ngăn lại được?” Chợt có người hỏi.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Hiện tại thủ đoạn của Ma tộc đã hiển lộ, Tinh Giới bên này căn bản là vô lực ngăn cản, trừ phi các Đại Đế nghĩ ra được biện pháp thoát khốn, hoặc là ngăn cản được quá trình luyện hóa, nếu không Tinh Giới sớm muộn rồi cũng sẽ rơi vào tay giặc.
“Thiên Cơ biến, Huyền Thiên hiện...” Ở một góc của đại điện, bỗng có một một giọng nói ung dung vang lên.
Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia, đôi mắt lộ ra vẻ dị sắc, chỉ thấy người nói chuyện rõ ràng là Cao Chiêm, liền vội vàng hỏi: “Cao huynh, lời này huynh nghe được từ đâu vậy?”
Dương Khai không tiếp xúc nhiều lắm với người tên Cao Chiêm này, chỉ là vào hơn hai mươi năm trước, trong kẽ hở không gian giữa Tinh Giới và Ma vực, bọn họ từng có một đoạn thời gian đồng hành. Đối phương là thân truyền đệ tử của Thiên Xu Đại Đế, mặc dù không có bổn sự nhìn rõ thiên cơ, nhìn thấu tương lai, nhìn tận quá khứ của Đại Đế, nhưng vẫn có được chân truyền của Đại Đế.
Ban đầu khi ở trong kẽ hở không gian kia, Cao Chiêm cũng đã từng nhắc nhở Dương Khai phải cẩn thận, sự việc xảy ra sau đó cũng chứng tỏ lời này không phải là bắn tên không đích. Ngọc Như Mộng biến thành bộ dạng của Lý Thi Tình, gieo xuống thần hồn bí thuật trong đầu Dương Khai, từ đó về sau, hắn mới có đủ loại dây dưa với Ngọc Như Mộng.
Cao Chiêm những năm gần đây này vẫn một mực nán lại Lăng Tiêu Cung, bất quá bởi vì hắn là đệ tử của Thiên Xu Đại Đế, cho nên cũng không được sắp xếp vào trong bất kỳ quân đoàn nào, là một người tự do. Hiện tại nghị sự hắn cũng tham gia, vẫn một mực không nói một lời, ai ngờ vừa nói thì liền nói ra những lời này.
Nếu là những lời khác thì cũng thôi đi, mấu chốt ở chỗ những lời này Dương Khai đã từng nghe qua, hơn nữa còn do hắn chính miệng nói ra.
Trước đó tại Man Hoang Cổ Địa, hắn đã từng hôn mê một lần. Theo như lời của Tô Nhan và Loan Phượng, trước khi hôn mê, hắn đã nói ra những lời này, chỉ có điều bản thân Dương Khai lại không hề có ấn tượng.
Hôm nay nghĩ lại, có lẽ đó là thiên địa Tinh Giới cảnh báo hắn. Khi Ma tộc bày ra hết thủ đoạn của mình, cảnh tú càn khôn Tinh Giới trong minh minh ý thức được một tia nguy cơ, Dương Khai thừa hưởng di trạch của Minh Nguyệt Đại Đế, có một phần thiên địa ý chí gia thân, nên có thể trong minh minh thấy được một tia Thiên Cơ.
Nghe Dương Khai hỏi như vậy, Cao Chiêm nghiêm túc ôm quyền đáp: “Đại nhân, lời ấy chính là tôn sư trước khi đi lưu lại. Gia sư trong mấy năm trước khi đi từng suy diễn thiên cơ, tính ra Tinh Giới chắc chắn có một kiếp nạn, ông ấy nói với đệ tử rằng, nếu như thật sự đến lúc đó, vậy thì liền đem lời này nói cho đại nhân.”
“Nói cho ta?” Dương Khai chau mày, có chút ngạc nhiên nói: “Đại Đế còn nói lời nào khác hay không?”
Cao Chiêm chậm rãi lắc đầu.
Hàng lông mày của Dương Khai nhíu lại càng chặt hơn, tại thời điểm hắn hôn mê đã thấy rõ được một đường thiên cơ, nên mới không tự chủ được mà nói ra lời lập lờ nước đôi này, ai ngờ Thiên Xu Đại Đế vài năm trước cũng đã dặn dò trước.
Sáu chữ này, rốt cuộc có thâm ý gì?
Thiên Cơ biến thật ra cũng rất dễ lý giải, hiện tại Ma tộc đánh xuống quân cờ của mình, Ma Thổ nhanh chóng khuếch trương, thôn phệ linh thụy của Tinh Giới, đại nạn của Tinh Giới buông xuống, phong vân biến ảo, thiên cơ khó lường.
Thế nhưng Huyền Thiên hiện kia thì lại có nghĩa là gì? Nhìn ý tứ trên mặt chữ, hình như là nói có đồ vật gì đó sắp sửa xuất hiện, nhưng hai chữ Huyền Thiên lại quá mức mơ hồ, khiến cho Dương Khai nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra manh mối gì.
Trong đại điện, mọi người lại bắt đầu mồm ba miệng bảy thảo luận một hồi, tất cả đều cảm thấy thúc thủ vô sách với cục diện trước mắt. Có người đề nghị lập tức khởi xướng tổng tiến công, năm mươi lăm lộ đại quân khuynh sào xuất động, phối hợp với hai đại trưởng lão của Long tộc, đuổi tận giết tuyệt Ma tộc.
Cũng có người đề nghị án binh bất động, xem xem việc Ma Thổ khuếch trương rốt cuộc có huyền hư gì trong đó, nói không chừng các Đại Đế đã có biện pháp ngăn cản cũng nên.
Trong một khoảng thời gian ngắn, đại điện ồn ào không ngớt, Lý Vô Y thật vất vả mới trấn an được cảm xúc của đám đông, sau đó hắn phân phó các lộ đại quân nghiêm ngặt giám thị tình hình Ma Quật, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Một canh giờ sau, mọi người đều giải tán đi.
Lý Vô Y không đi mà ở lại.
Dương Khai ôm quyền nói: “Đại nhân còn có chuyện gì cần phân phó?”
Lý Vô Y chăm chú nhìn Dương Khai một cái thật sâu, ánh mắt hắn dường như thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, điều này khiến cho Dương Khai đầu óc mờ mịt. Hắn nhận thức Lý Vô Y trong một khoảng thời gian lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế, trong thần sắc của hắn, có một tia tiếc hận, còn có một tia hâm mộ...
“Tiền bối?” Dương Khai khẽ nhíu mày, nói.
Lý Vô Y hơi thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thiên Cơ biến, Huyền Thiên hiện... Cũng không biết là phúc của Tinh Giới, hay là họa của Tinh Giới a.”
Dương Khai thần sắc khẽ động: “Đại nhân có phải biết chút gì đó hay không?”
Lý Vô Y không đáp, chỉ nhếch miệng mỉm cười nói: “Đi theo ta.”
Sau khi nói xong, thân hình hắn lóe lên một cái, bước ra bên ngoài. Dương Khai có hơi trầm ngâm, theo sát phía sau.
Cả hai người đều tinh thông Không Gian pháp tắc, thân hình chớp hiện một trận, đại địa dưới chân nhanh chóng trôi qua, cảnh sắc bên người họ cũng không ngừng biến ảo.
Đến tận một canh giờ sau, bọn họ mới đi đến một nơi hoang dã. Nơi này vô cùng hoang vu, không có người ở, đại đa số địa phương ở Bắc Vực đều là trời đông giá rét, ở đây cũng không phải là ngoại lệ. Tuyết trắng bao trùm lấy đại địa, hơi thở thoát ra khỏi miệng có thể thấy được bằng mắt thường.
Lý Vô Y chắp hai tay sau lưng, đứng sừng sững trong hư không, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Dương Khai cũng ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy thiên không là một mảnh tối tăm mờ mịt, bông tuyết giống như lông ngỗng tà tà bay xuống.
Hắn không biết Lý Vô Y bỗng nhiên dẫn hắn đến tới nơi này để làm gì, hẳn là vì có chuyện gì đó muốn nói cho hắn biết. Hơn nữa câu nói vừa rồi của hắn cũng làm cho Dương Khai cực kỳ để tâm, hình như là hắn biết rõ câu châm ngôn kia uẩn tàng điều gì.
“Đại nhân...” Dương Khai hô lên một tiếng, đang muốn hỏi thăm cho rõ ràng, thì Lý Vô Y bỗng nhiên quay người lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ túc sát, một thân sát cơ gần như ngưng tụ thành thực chất, đưa tay đánh ra một chưởng về phía Dương Khai.
Dương Khai hoàn toàn không đề phòng được đòn này. Hắn cũng căn bản là không thể ngờ được Lý Vô Y sẽ lại ra tay với hắn. Từ khi hắn nhận thức Lý Vô Y đến giờ, dáng vẻ của đối phương vẫn luôn là hiền hòa ấm áp. Cho dù là năm đó khi Dương Khai còn rất nhỏ yếu, Lý Vô Y cũng không hề có nửa điểm miệt thị hắn. Ở chung với hắn, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ có một loại cảm giác giống như đang tắm gió xuân.
Hắn mặc dù được công nhận là đệ nhất nhân dưới Đại Đế, nhưng lại chưa từng tự ngạo, đối nhân xử thế hòa ái dễ gần. Trong nhiều năm qua, các lộ đại quân Tinh Giới dưới sự thống lĩnh điều hành của hắn, liên tiếp giành được thắng lợi trong những trận chiến với Ma tộc, Tinh Giới có thể kiên trì đến nay, không thể nào không kể đến công lao của Lý Vô Y.
Nếu không có hắn, Tinh Giới hiện tại không biết đã biến thành dạng cục diện gì.
Đứng trên lập trường của Dương Khai, Lý Vô Y là một vị cao nhân tiền bối nguyện ý dẫn dắt vãn bối, đã trao đổi với hắn không ít tâm đắc cùng kinh nghiệm tu luyện Không Gian pháp tắc, nhờ đó, Dương Khai đã hấp thu không ít thứ tốt từ trên người của Lý Vô Y.
Hắn đối với Dương Khai, vừa là thầy vừa là bạn! Dương Khai vẫn luôn cực kỳ tôn kính với hắn.
Thế nhưng Dương Khai vạn vạn không nghĩ tới chuyện, sẽ có một ngày đối phương hạ sát thủ với mình!
Một chưởng đánh tới kia lăng lệ ác liệt một cách đáng sợ. Đây tuyệt đối không phải là thử chiêu bình thường, mà thật sự có ý muốn lấy tính mạng của Dương Khai.
Một chưởng này đánh ra mặc dù không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng Dương Khai phản ứng cũng không chậm, vội vàng đưa tay ra nghênh tiếp.
Song chưởng vừa tiếp xúc, Dương Khai liền biến sắc, chỉ cảm thấy pháp tắc đánh úp tới từ phía đối diện biến hóa một cách khó lường. Tuy rằng hắn quen thuộc với Không Gian pháp tắc, nhưng đòn tấn công này lại làm cho hắn có một loại cảm giác khó có thể chống đỡ được. Lý Vô Y chìm đắm trong Không Gian pháp tắc đã lâu, cách hắn điều khiển pháp tắc chi lực quả thực là đã xuất thần nhập hóa.
Dương Khai vận khởi Ma Nguyên, pháp tắc tùy thời biến hóa, hư không run rẩy, thiên địa ở giữa hai người bắt đầu nứt vỡ, sụp đổ thành từng khối từng khối.
Một tiếng Oanh thật lớn vang lên, Dương Khai văng ngược ra ngoài, thân thể không tự chủ được mà run lên vài cái, mới có thể hóa giải pháp tắc chi lực tiến vào trong cơ thể mình.
Lý Vô Y vậy mà lại chỉ lùi về sau ba bước, sau đó lại một lần nữa ổn định thân thể, hai người khí lực va chạm, lập tức phân ra cao thấp!
“Đại nhân, đây là ý gì!” Dương Khai hét lên. Hắn không muốn động thủ với Lý Vô Y, nhất là loại tranh đấu không hề có nguyên do này.
“Bớt nói nhiều lời, hiện tại không phải ngươi chết thì chính là ta vong!” Lý Vô Y sắc mặt lạnh lùng, trong lúc nói chuyện, hắn đã phốc đến trước mặt Dương Khai rồi oanh xuống một quyền.
Trong khi đó, ở chỗ cũ vẫn còn một đạo thân ảnh của hắn, nhưng chỉ là tàn ảnh mà thôi.
Dương Khai dựng hai tay lên, ngăn trở một kích này, thân hình bạo lui hơn ngàn trượng, sắc mặt hơi trắng đi, cắn răng nói: “Đại nhân nhập ma ư?”
Lý Vô Y bỗng nhiên tính tình đại biến, khiến cho hắn rất hoài nghi đối phương có phải là không cẩn thận bị ma ý xâm nhiễm hay không. Trong lúc nói chuyện, thần niệm của hắn cũng tràn ra, bao phủ lấy Lý Vô Y, muốn điều tra tình trạng của đối phương.
Lý Vô Y nghiêm nghị nói: “Ngươi xem bộ dạng của ta giống như nhập ma sao?” Không Gian Chi Lực quanh người hắn vũ động, lập tức chặt đứt thần niệm dò xét của Dương Khai.
Dương Khai chỉ cảm thấy đầu mình hơi tê rần một chút, sau đó Ôn Thần Liên liền phát huy ra tác dụng, tu bổ thần niệm bị hao tổn của hắn.
Ở phía đối diện, Lý Vô Y đưa tay điểm ra một chỉ về phía Dương Khai, pháp tắc chi lực vô hình hóa thành công kích mắt thường có thể nhìn thấy được, phóng thẳng tới mi tâm của Dương Khai.
Một kích này nếu như đánh trúng, Dương Khai e rằng cũng sẽ vỡ đầu chỉ trong thoáng chốc.
Dương Khai sớm đã biết Lý Vô Y là đệ nhất nhân dưới Đại Đế, sớm đã biết rõ cho dù là trong cấp độ Ngụy Đế Bán Thánh, hắn cũng là tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất. Nhưng Dương Khai lại chưa từng thật sự động thủ với hắn, nên không phải rất rõ ràng về khái niệm đệ nhất nhân dưới Đại Đế này.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới chính thức nhận ra, cái gì gọi là Đại Đế chi hạ, Đệ Nhất Nhân!
Người trước mặt hắn, hoàn toàn khác với những Bán Thánh Ngụy Đế mà Dương Khai từng giao thủ, thế công lăng lệ ác liệt này, gần như đánh cho hắn thở không nổi.
Thẳng đến khi Pháp Tắc Chi Lực sắp sửa tiếp cận cơ thể, Dương Khai mới miễn cưỡng đưa tay đánh ra một đạo Nguyệt Nhận trảm kích.
Hai bên vô thanh vô tức va chạm, hai cỗ Không Gian chi lực trừ khử lẫn nhau.
Dương Khai mặt sắc mặt ngưng trọng, nói: “Đại nhân, xin dừng tay!”
Nguy cơ tồn vong của Tinh Giới đang ở trước mắt, hắn thật sự không muốn động thủ với Lý Vô Y ở chỗ này, đến lúc đó bất kể người thắng là ai thì Tinh Giới cũng đều có sự tổn thất.
Huống hồ, đối mặt với Lý Vô Y, Dương Khai cũng không có lòng tin tất thắng, cho dù hắn có triển khai ra toàn bộ thủ đoạn thì e rằng cũng chỉ có thể chật vật bảo vệ tính mạng mà thôi.
“Xuất ra bản lãnh của ngươi, bằng không hiện tại liền chết ở chỗ này!” Trong lúc Lý Vô Y vẫn còn đang nói chuyện, hai tay hắn chợt vỗ vào khoảng không, sau đó hắn bỗng nhiên chắp tay trước ngực. Theo động tác này của hắn, Dương Khai lập tức cảm thấy cả người bị xiết chặt lại, giống như bị một lực lượng vô hình giam cầm tại chỗ.