Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3771: Kinh Hỉ Hay Không



Trong rừng, một con cự lang ước chừng cao ba trượng nhảy qua các cây to lớn, cự lang kia lông tóc toàn thân màu bạc, không nhuốm bụi trần, sáng mềm bóng loáng, thân hình mạnh mẽ ưu mỹ, phát khí tức Yêu Vương đỉnh phong. Hai mắt sói xanh thẳm lấp lóe, thỉnh thoảng lại dò xét bốn phía, rất có vẻ nhân tính hóa.

 

Đang chạy, cự lang bỗng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, chút sau, xoay người, chạy một hướng khác.

 

Cách cự lang ngàn dặm, trong một chỗ sơn cốc ba mặt núi vây quanh, năng lượng cuồng bạo, mấy bóng người đang tranh đấu.

 

Lực lượng cường đại quấy cho sơn cốc chướng khí mù mịt, nơi này vốn hẳn là một chỗ cảnh sắc cực kỳ ưu mỹ, nhưng hôm nay lại đầy rẫy rách nát.

 

Kiếm khí lạnh thấu xương,  toàn bộ sơn cốc đều bị bao phủ trong sự lạnh lẽo, mặt đất kết đầy băng sương. Trong âm thanh sắc bén, một  thân ảnh lui nhanh hơn mười trượng, khó khăn lắm mới ổn định người, khuôn mặt trắng noãn hơi đỏ lên, cưỡng chế huyết khí hỗn loạn, chau mày.

 

Nhìn chăm chú hai địch nhân một cao một thấp, toàn thân ma khí phía trước, Băng Vân khẽ thở dài một tiếng, lần này sợ không qua được rồi. Nàng cùng hai  Bán Thánh này không hẹn mà gặp, nàng độc thân một mình, đối phương lại có hai người, tự nhiên không có gì để nói, một trận đại chiến hết sức căng thẳng.

 

Băng Vân tuy có tâm trốn chạy, nhưng đối phương hiển nhiên sẽ không cho nàng cơ hội này, một đường truy kích, đến sơn cốc này thì ngăn được nàng.

 

Bất đắc dĩ, Băng Vân đành phải ứng chiến.

 

Mặc dù nàng cũng là Ngụy Đế, nhưng mới tấn thăng không lâu, mười năm mà thôi, làm sao có thể hơn được đối phương hai vị Bán Thánh nhiều năm hùng hồn tích lũy. Dù chỉ có một người, ứng phó đã có chút miễn cưỡng, huống chi là hai người liên thủ.

 

Trốn không thoát, đánh không lại, Băng Vân hờ hững.

 

Tu hành nhiều năm tháng như vậy, sớm đã coi nhẹ sinh tử, ưu mỹ phong cảnh tất cả đều đã lãnh hội, càng may mắn hơn được tham dự thịnh sự vài vạn năm mới có một lần, chính là chết ở đây cũng không tiếc.

 

Duy nhất để nàng còn bận tâm chính là Dương Khai, trước khi tới Huyền Thiên điện đã an bài thật tốt, nàng sẽ cùng Dương Viêm bảo vệ Dương Khai, tranh đoạt cơ duyên duy nhất kia, thành  Đại Đế, giải nguy cơ Tinh Giới. Đáng tiếc tới  nơi này hơn mười ngày, đồ tốt tìm được không ít, duy chỉ có không tìm được Dương Khai.

 

. . . Thôi, lúc này bản thân còn chưa lo xong, không cân nhắc được quá nhiều.

 

Nhẹ nhàng hít vào một hơi, thả lỏng trường kiếm ra phía sau, băng hàn pháp tắc bắt đầu lưu chuyển.

 

Đối diện, hai  Bán Thánh lặng lẽ nhìn  nàng, kẻ hai mắt màu đỏ tươi kia, ngay cả sợi tóc kia đều là màu máu, Huyết Ma tộc. Kẻ còn lại bắp thịt cuồn cuộn, tràn đầy cảm giác bạo tạc, là Lực Ma tộc, hai ma liên thủ, muốn áp chế Băng Vân thật quá đơn giản, mà trận chiến này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, nhất định lấy Băng Vân vẫn lạc mà kết thúc, mà hai người bọn họ cần làm chính là tận khả năng bỏ ra giá thấp nhất.

 

Nhìn chăm chú nữ tử áo trắng không nhuốm bụi trần kia, Huyết Ma lè lưỡi liếm môi: "Hương vị lạnh như băng, máu của nàng nhất định rất ngon, chút nữa không nên vội giết chết nàng, ta muốn uống máu nàng."

 

Lực Ma hừ lạnh một tiếng: "Đánh chết được trước rồi nói."

 

Nữ nhân trước mặt cố nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thực lực tu vi bọn hắn đến trình độ này, nữ nhân dạng gì chưa từng thấy qua? Đương nhiên sẽ không vì một chút sắc đẹp mà buông lỏng cảnh giác, nữ nhân đối diện dù có như thế nào, đó cũng là một vị Ngụy Đế, nàng liều chết phản kích, không cẩn thận còn có thể kéo một người bọn hắn đi cùng.

 

"Biết rồi, thật sự là không thú vị!" Huyết Ma nói xong liền hóa thành một đạo huyết quang, thẳng tới Băng Vân, Lực Ma theo sát phía sau, tốc độ mặc dù chậm hơn, nhưng lúc hắn bắt đầu động thủ, đại địa dưới chân ầm  vỡ nát, người còn chưa tới quyền đã tới, nắm đấm đầy khí tức hủy diệt vạn vật.

 

Băng Vân thần sắc không đổi, trường kiếm vạch ra trước người một vòng tròn lớn, băng hàn pháp tắc tràn ngập, khí ý lãnh triệt có thể thấy bằng mắt trần.

 

Sau vòng tròn lớn chính là vòng tròn nhỉ. Từng vòng từng vòng cùng nhau diễn sinh, cho cảm giác vô cùng vô tận.

 

Huyết Ma đâm vào trong vô tận kiếm quyển này, lập tức bị kiếm ý tàn phá bừa bãi, quần áo bị cắt chém phá thành mảnh nhỏ, trên da lập tức thêm ra vô số vết thương. Máu  chảy ra từ trong vết thương kia  lại như vật sống, hóa thành từng  Huyết Xà, xuyên phá kiếm quyển, đánh thẳng tới Băng Vân

 

Băng Vân nhướng mày, cầm kiếm họa quyển, người phiêu phiêu lui lại.

 

Lực Ma đã đánh tới, từ trên trời giáng xuống một quyền.

 

Oanh một tiếng thật lớn, kiếm quyển loạn dạng, xuất hiện một chút kẽ hở, Huyết Ma thừa cơ xông vào, nhe răng cười: "Thức thời thúc thủ chịu trói, còn có thể ít chịu đau khổ!" Hắn vẫn còn muốn bắt sống Băng Vân, sau đó luyện hóa máu nàng.

 

Ngay vào lúc này, hắn bỗng nhướng mày, trên mặt hiện vẻ lệ khí, quay đầu lại một hướng: "Thứ súc sinh không biết sống chết!"

 

Ngay lúc hắn chuẩn bị động thủ, một cự lang màu bạc từ trong một đống loạn thạch nhào ra, nhe răng, cơ thể khổng lồ lại có sự nhanh nhẹn  khó có thể tưởng tượng, mở ra miệng to như chậu máu táp tới hắn.

 

Huyết Ma cười lên.

 

Cự lang này mặc dù nhìn có chút bất phàm, nhưng nói cho cùng  là Yêu thú cấp bậc Yêu Vương mà thôi, không biết có phải mất trí hay không, lại có gan phát động công kích tới hắn. Lúc súc sinh này đến hắn đã phát giác, mà không chỉ hắn, đồng bạn mình cùng nữ tử kia khẳng định cũng đều phát hiện nó.

 

Chiến trường chỉ  có Ngụy Đế Bán Thánh, nào có Yêu Vương nào có tư cách nhúng tay? Cho nên ba người không ai đi để ý nó.

 

Cho tới lúc này. . . Cự lang bỗng nhiên nổi lên.

 

Ra  một chỉ, cự lang nhào tới liền nghẹn ngào một tiếng, máu trong cơ thể đều sôi trào lên, cơ thể nhanh chóng bành trướng, chợt oanh một tiếng bạo thành một đoàn huyết vụ.

 

Sớm đã dự liệu được loại tình cảnh này, cho nên sau khi ra một chỉ, Huyết Ma liền không để ý tới nó, lần nữa đi chút ý Băng Vân.

 

Ngay vào lúc này, một bóng người như quỷ mị xuất hiện từ trong cự lang nổ tung, ngay sau đó, cảm giác lạnh cả người bao phủ toàn thân Huyết Ma. Hắn quá sợ hãi, thậm chí cũng không kịp đi xem rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, lập tức hóa thành một đạo huyết quang nhanh chóng lui đi.

 

Một vòng ánh sáng lạnh nở rộ, một đạo thương ảnh hiện lên.

Kiếm ý bị nhiễu, Băng Vân giật mình nhìn thứ đột ngột xuất hiện, ngơ ngác, chợt nở nụ cười.

 

Thì ra là thế, chẳng trách Yêu thú cấp bậc Yêu Vương lại hành động như vậy, lại có lá gan nhúng tay vào chiến đấu vượt quá đẳng cấp, còn tưởng rằng là cự lang kia chưa mở linh trí, giờ xem ra là bị người thúc đẩy.

 

Dù sao Yêu thú dù không mở linh trí cũng sẽ theo bản năng làm việc, không có Yêu thú nào ngu xuẩn như thế, đến đây là tự tìm đường chết.

 

Huyết Ma trừng lớn mắt, hai mắt màu đỏ tươi run rẩy kịch liệt, cắn răng quát: "Dương Khai!"

 

Bỗng xuất hiện từ trong huyết vụ kia, đương nhiên là đối tượng Ma Thánh đại nhân cố ý căn dặn nhất định phải giết! Mà lúc này,  gia hỏa bị tất cả Bán Thánh đều coi là đinh trong mắt gai trong thịt đang đưa lưng về phía hắn, tay cầm thương, trên mũi thương còn chọc xuyên qua một người.

 

Đương nhiên đó chính là đồng bạn Lực Ma của mình.

 

Bị treo trên Thương Long Thương, Lực Ma muốn rách cả mí mắt, hai mắt đầy vẻ không thể tin, còn có vẻ huyết tinh cừu thị trừng Dương Khai.

 

Vốn là lấy hai địch một, chiếm hết ưu thế, ai có thể nghĩ hoành không giết ra một tên Dương Khai, để cục diện mỹ hảo này lập tức quay ngược trở lại.

 

Dương Khai nghiêng đầu liếc qua Lực Ma, nhe răng cười: "Kinh hỉ không?"

 

Lực Ma kêu rên, hai tay nắm Thương Long Thương, người nhúc nhích, hai tay dùng sức muốn rút thương ra.

 

"Nói chuyện nha!" Dương Khai rung tay lên, Thương Long Thương lập tức truyền ra một tiếng long ngâm, vô thượng long uy cùng chân lý võ đạo như thủy triều thuận vết thương đánh tới thể nội Lực Ma.

 

Lực Ma há miệng đẫm máu, khí tức lập tức suy yếu uể oải hẳn đi.

 

Miệng phun đầy máu. "Đi chết đi!" Lực Ma gào thét, không chỉ không tiếp tục cố gắng rút trường thương ra, ngược lại đối cứng, để trường thương càng chọc xuyên qua người, tới gần Dương Khai nện xuống một quyền.

 

Dốc hết toàn lực liều chết một kích, hư không phá toái.

 

Dương Khai một tay cầm thương, tay kia nắm chắc thành quyền, trực diện nghênh tiếp.

 

Song quyền giao phong trong nháy mắt, sóng chấn động to lớn lấy hai người làm trung nổ tung ra bốn phía.