Một tiếng hoa lạp chợt vang lên, cự đỉnh vỡ nát, biến mất vô tung vô ảnh trong chớp mắt.
Dương Khai như rớt vào hầm băng, bỗng nhiên dừng lại thân hình, thất thần nhìn về phía trước: "Tình huống như thế nào?"
Hư Thiên Đỉnh này là đồ vật mấu chốt để tranh phong đại đạo, chờ nhiều ngày như vậy, rốt cục cũng được triệu hoán ra, nhưng lại bỗng nhiên vỡ nát. Đây chẳng phải ý nói rằng lần này, tất cả mọi người đều sẽ tay không mà về hay sao? Bất quá Dương Khai rất nhanh liền trấn định lại, bởi vì cự đỉnh kia mặc dù vỡ nát, nhưng khí tức đại đạo giữa thiên địa vẫn không hề biến mất, mà trái lại còn càng thêm nồng đậm.
Cự đỉnh kia vốn chỉ là một đoàn hư ảnh, do Hư Thiên Đỉnh chân chính phản chiếu ra. Hư ảnh vỡ nát, cũng không đại biểu cho việc Hư Thiên Đỉnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Cho nên hắn chỉ vẻn vẹn dừng chân trong chớp mắt, sau đó lại lập tức bay về phía trước.
Mà theo thời gian trôi qua, biểu lộ của Dương Khai cũng dần dần trở nên cổ quái. Khí tức đại đạo trong không khí hiện tại quá mức nồng nặc, khiến lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc động, hận không thể dừng chân lại để hảo hảo cảm ngộ một chút. Nhưng nếu như hắn thật sự làm như vậy mà nói, thì đó chính là một việc làm vô cùng ngu xuẩn, bỏ lớn lấy nhỏ. Cho nên mặc dù trong lòng khát vọng, nhưng hắn vẫn một mực áp chế.
Bất quá khí tức đại đạo ngập tràn này, quả thật để cho tất cả các Ngụy Đế cùng Bán Thánh thu hoạch được chỗ tốt thật lớn. Mặc dù chịu sự giới hạn của thiên địa, khiến cho bọn hắn không có cách nào tấn thăng đến cấp độ Đại Đế Ma Thánh, nhưng với chỗ tốt do khí tức đại đạo mang lại, chỉ cần bọn hắn có thể còn sống rời khỏi Huyền Thiên điện, thì thực lực nhất định đều sẽ đại tiến.
Đáng tiếc a. . . Dương Khai chợt nhớ tới Lý Vô Y. Với bản sự của Lý Vô Y, nếu như đi vào nơi này, chỗ tốt có mà hắn lấy được sẽ nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng được, mà cơ duyên duy nhất kia, hắn cũng có tỷ lệ cực lớn có thể đoạt được. Nhưng mà Lý Vô Y vì Tinh Giới, vì thương sinh, chủ động từ bỏ cơ duyên lần này, hi sinh như vậy, có thể nói là tự tuyệt con đường phía trước, khiến cho người ta kính nể, nhưng sau đó cũng có cảm giác đau lòng.
Cũng may lần này mình góp nhặt được không ít Thiên Địa Nguyên Dịch, về sau đưa một chút cho hắn, hẳn là có thể đền bù được một chút tổn thất. Trong Thiên Địa Nguyên Dịch kia tích chứa khí tức khai thiên tích địa, không hề kém cạnh khí tức đại đạo trong Huyền Thiên điện vào giờ phút này.
"Có ngửi được mùi gì hay không?" Băng Vân bỗng nhiên mở miệng hỏi, vừa nói chuyện, mũi của cô nàng vừa nhẹ nhàng run lên khe khẽ.
"Hương khí." Dương Viêm lập tức nói, hiển nhiên nàng cũng phát giác ra được.
Sau khi hai người bọn họ nói xong, Cam Lễ mới cảm thấy ở bốn phía quả thực nhiều hơn một chút hương khí như có như không. Hương khí này trước kia hắn chưa bao giờ ngửi qua, không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, sự mỏi mệt một trận đại chiến trước đó đều bị quét sạch sành sanh, tinh thần cũng sáng láng hẳn lên.
Dương Khai mặc dù cắm đầu mà đi, nhưng cũng ngửi được cỗ hương khí này. Ban đầu hương khí còn không quá rõ ràng, bất quá càng tiến lên, hương khí kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Giống như mùi trái cây, cũng giống như hương hoa. . .
Dùng thần niệm cảm giác một phen, lúc này có không ít khí tức cường đại xâm nhập vào trong phạm vi giám sát của Dương Khai. Những khí tức này có của Ngụy Đế Tinh Giới, cũng có của Bán Thánh Ma tộc, chẳng qua hiện nay tất cả mọi người đều bị Hư Thiên Đỉnh hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng tiến về phía kia, cho nên căn bản là không có ai có tâm tư động thủ cùng người khác.
Trong chớp nhoáng này, trong khắp cả Huyền Thiên điện, tất cả mọi người đều đang làm cùng một việc —— lao tới chỗ của Hư Thiên Đỉnh!
Hư Thiên Đỉnh vậy mà lại được đặt trong một tòa thanh đồng đại điện. Thanh đồng đại điện kia vô cùng nguy nga, phong cách cổ xưa, cũng không biết đã tồn tại từ lúc nào. Chỉ cần nhìn nó một cái thì liền có một cỗ khí tức tuyên cổ thê lương nhào tới trước mặt, phảng phất như muốn kéo người ta quay về thời đại cực kỳ cổ lão kia.
Dương Khai thân mang không gian thần thông, mặc dù khoảng cách xa xôi, nhưng lại chạy tới đây khá sớm. Liếc nhìn lại, chỉ thấy thanh đồng đại điện kia đứng vững trên đại địa. Mặt ngoài đại điện loang lổ sắc thái tuế nguyệt. Từ trong tòa đại điện kia tản ra một cỗ khí tức khiến cho người ta không nhịn được mà muốn quỳ bái. Khí tức kia, phảng phất như ý chỉ của thiên địa, chỉ trong nháy mắt, Dương Khai liền cảm giác trong người mình có một đồ vật gì đó đang rục rịch, hô ứng lẫn nhau với toàn bộ thanh đồng đại điện.
Trong lòng hắn liền minh ngộ, đó là do trên người mình có một tia thiên địa ý chí. Trước khi Hư Thiên Đỉnh xuất hiện, hắn chính là dựa vào sự chỉ dẫn của một phần thiên địa ý chí này, mới ẩn ẩn phát giác ra được phương vị của thứ mấu chốt giúp hắn vấn đỉnh Đại Đế. Chỉ có điều hắn còn chưa kịp cẩn thận điều tra thì đã đụng phải đám người Thương Mạt cùng Giáp Long. Sau khi đại chiến một phen, Hư Thiên Đỉnh đã hiện ra, khiến cho một tia tiên cơ hắn vừa mới lấy được đã mất đi đất dụng võ.
Đây mới là Huyền Thiên điện!
Tuy nói từ xưa đến nay, tất cả mọi người đều gọi chỗ Thiên Địa Bí Cảnh này là Huyền Thiên điện, thế nhưng Huyền Thiên điện chân chính hẳn là ám chỉ tòa thanh đồng đại điện trước mắt này.
Trong Huyền Thiên điện có Hư Thiên Đỉnh, trong Hư Thiên Đỉnh có chứa bí mật vấn đỉnh Đại Đế!
Từng bước một đi tới, huyền bí lớn nhất bày ở trước mắt mình, chờ mình gỡ đi tấm màn thần bí xuống, nói hắn không kích động thì chính là giả. Có điều mặc dù kích động, thế nhưng Dương Khai cũng không tới mức máu nóng lên não, chính như lời Giáp Long trước đây nói, Hư Thiên Đỉnh xuất hiện bất quá chỉ là mới bắt đầu, kết quả cuối cùng như thế nào, còn phải nhìn vào thủ đoạn của từng người.
Hít một hơi thật sâu, Dương Khai trầm giọng nói: "Cam đại nhân, sau khi tiến vào Huyền Thiên điện, đi hay ở tùy vào tâm tư của ngươi, bất quá trước đó, còn xin giúp ta một chút sức lực."
Cam Lễ nghe vậy thì gật đầu nói: "Dương đại nhân yên tâm, không tới một khắc cuối cùng kia, địch nhân của lão phu vĩnh viễn chỉ có Ma tộc." Đồng thời hắn cũng để xuống một tia lo nghĩ cuối cùng trong lòng mình. Hắn vốn đang nghĩ đến việc sau khi tiến vào trong Huyền Thiên điện thì sẽ rời khỏi nhóm người Dương Khai, mỗi người đi một ngả. Truy cầu suốt đời đang ở trước mắt, cho dù phải liều tính mệnh, hắn cũng muốn đi giành giật một lần, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ không thể đi cùng một đường với Dương Khai được nữa.
"Vậy thì tốt!" Dương Khai cười lớn một tiếng, Không Gian Pháp Tắc phun trào, bao bọc lấy ba người phóng về phía trước.
Trước đại điện có một cánh cửa thanh đồng cao mấy trăm trượng, nguy nga to lớn, tràn đầy cảm giác áp bách. Cánh cửa đó đang rộng mở ra hai bên, giống như đang nghênh tiếp khách nhân từ nơi xa đến chơi. Trong đại điện đen ngòm đó, ai mà biết sẽ tích chứa cơ duyên và hung hiểm như thế nào.
Dương Khai lách mình mà vào.
Chỉ trong nháy mắt, những đòn công kích cuồng bạo đánh tới từ bốn phương tám hướng, sau một trận giao thủ ầm ầm ngắn ngủi, bỗng có người kinh hô: "Dừng tay dừng tay, là người một nhà!"
Những thân ảnh đang giao thoa riêng phần mình tản ra hai bên.
Băng Vân, Dương Viêm cùng Cam Lễ gắt gao tụ hội bên cạnh Dương Khai, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, đợi đến khi bọn họ thấy rõ rốt cuộc là ai đang đánh lén nhóm người mình thì mới bật cười một tiếng.
Tại thời điểm nhìn thấy hai phiến cửa đồng rộng mở kia, Dương Khai liền có dự cảm, khẳng định là đã có người tiến vào Huyền Thiên điện trước mình. Nếu đổi lại là mình, nếu như chiếm cứ tiên cơ, vậy thì hắn rất có thể sẽ mai phục ở gần cửa vào, sau đó thừa cơ chém chết địch nhân tiến đến. Cho nên trước khi tiến vào, Dương Khai đã sớm chuẩn bị tinh thần đón tiếp công kích.
Nếu không phải như vậy, một vòng tấn công mạnh mẽ vừa rồi nhất định sẽ đánh cho hắn đầu đầy bụi đất.
"Nguyên lai là Dương đại nhân." Lão già choai choai cầm đầu cười cười một cách lúng túng, chắp tay ra bốn phía, vẻ mặt xin lỗi nói: "Chuyện xảy ra bất ngờ, cũng do không thấy rõ, kính xin mấy vị chớ trách."
Dương Khai giơ tay lên, nói: "Lạc đại nhân nghiêm trọng rồi, chúng ta cũng không có tổn thương gì." Trong lúc nói chuyện, hắn cũng tranh thủ dò xét đội hình phía đối diện. Nhân số không nhiều, chỉ có ba người mà thôi, bất quá đều không có thương thế nghiêm trọng gì, trạng thái tinh thần không tệ. Lão già cầm đầu choai choai là Ngụy Đế xuất thân từ Tây Vực, cũng là một trong các vị quân đoàn trưởng hiện tại, Lạc Mông.
Chuyện này đối với Dương Khai mà nói, xem như là một tin tức tốt. Số lượng Ngụy Đế Tinh Giới bên này còn sống càng nhiều, vậy thì trận đại đạo chi tranh sau đó sẽ chiếm cứ ưu thế càng lớn.
"Lạc đại nhân chạy tới đây từ khi nào?" Dương Khai hỏi.
Lạc Mông nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Bốn người Dương Khai, Dương Khai là người có tu vi cảnh giới thấp nhất, nhưng mấy người bọn hắn hình như lại lấy Dương Khai cầm đầu, điều này khiến cho hắn không khỏi liên tưởng đến nhiều thứ. Vả lại sau một trận giao phong ngắn ngủi vừa rồi kia, hắn quả thực cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại từ trên người Dương Khai.
Không chân chính giao thủ so chiêu cùng Dương Khai thì rất khó cảm nhận được một tên Ma Vương thượng phẩm lại có thể mạnh đến cỡ nào. Tất cả mọi người đều chỉ biết rằng hắn từng liên thủ với nhóm người Lam Huân, chém chết một tên Bán Thánh Ma tộc, thế nhưng đây cũng chỉ là nghe nói, làm gì được cảm thụ trực quan, thẳng đến khi vừa rồi.
Yêu nghiệt! Lạc Mông âm thầm cho Dương Khai một cái đánh giá, Ma Vương thượng phẩm tương đương với Đế Tôn tam trọng. Tại thời điểm hắn là Đế Tôn tam trọng, e rằng ngay cả xách giày cho Dương Khai cũng không xứng. . .
Trong lòng xấu hổ, ngoài miệng trả lời: "Mới đến không bao lâu, vốn nghĩ có thể âm mấy tên Ma tộc ở chỗ này, ai ngờ thiếu chút nữa đã ngộ thương chư vị đại nhân."
Dương Khai nói: " Ý nghĩ của Lạc đại nhân không sai, nhưng Lạc đại nhân dám khẳng định Huyền Thiên điện chỉ có một cửa vào ở đây thôi sao?"
Lạc Mông ngạc nhiên: "Chẳng lẽ còn có rất nhiều cửa vào ư?"
Dương Khai lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta chỉ tuyển một phương hướng gần nhất để bay tới, liền nhìn thấy được cửa vào này, còn những hướng khác có cửa vào hay không thì ta không chắc."
Lạc Mông nghe vậy thì da mặt co rút lại, nếu thật là như thế, vậy bọn hắn còn mai phục ở nơi này làm gì? Vừa uổng phí thời gian, lại khó có thu hoạch, dù cho thật sự có Bán Thánh Ma tộc xông tới nơi này, ai có thể cam đoan đối phương nhất định sẽ bị bọn hắn chém chết chứ.
"Hơn nữa, đám người Giáp Long hẳn là cũng sẽ đi qua nơi này." Nhóm người mình và đám người Giáp Long đi cùng một hướng. Ỷ vào không gian thần thông nên hắn đi đến đây trước, không bao lâu sau, Giáp Long chắc chắn cũng sẽ dẫn theo ba tên Bán Thánh Ma tộc đuổi tới chỗ này.
Với lực lượng của nhóm người Lạc Mông, cho dù bọn hắn mai phục Giáp Long ở chỗ này thì kết quả đoán chừng cũng sẽ là ăn trộm không thành mà còn mất nắm gạo.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Giáp Long, sắc mặt của đám người Lạc Mông liền nhịn không được mà biến đổi: "Dương đại nhân gặp phải bọn người Giáp Long kia rồi?"
"Mới giao thủ qua với bọn hắn." Dương Khai gật đầu. Khi nhớ tới người bị Thương Mạt hại chết kia, đôi mắt của hắn không khỏi trở nên âm lãnh hơn nhiều. Lần này, tuyệt đối không thể để cho Thương Mạt còn sống rời khỏi Huyền Thiên điện.
"Bọn hắn có mấy người?"
"Bốn người!"
Lạc Mông lập tức toát mồ hôi lạnh, thầm hô may mắn. May mắn vừa rồi người tới là Dương Khai, nếu như đụng phải bọn người Giáp Long, mấy người bọn hắn làm gì có quả ngon để ăn. Tên Giáp Long kia vô cùng khó chơi, ngay cả Lý Vô Y cũng không làm gì được hắn.
Lấy bốn đánh bốn, lại có thể từ toàn thân trở ra từ trong tay của Giáp Long, Lạc Mông chợt phát hiện mình hình như vẫn còn hơi coi thường thực lực của Dương Khai.
"Vậy theo ý kiến của Dương đại nhân, chúng ta nên làm như thế nào?" Lạc Mông hỏi.
Dương Khai nhìn hắn rồi nói: "Bây giờ Hư Thiên Đỉnh đã hiện thế, có thể khẳng định, Hư Thiên Đỉnh đang ở ngay trong Huyền Thiên điện này. Tìm kiếm Hư Thiên Đỉnh là việc quan trọng nhất, bất kể như thế nào, mọi người rồi cũng sẽ phải chạm mặt, đến lúc đó lại tranh cơ duyên, quyết sinh tử cũng không muộn."