Dương Khai cắn răng, trông cậy vào chuyện Ô Quảng thủ hạ lưu tình với Ngọc Như Mộng là một điều không thực tế. Hơn nữa bọn hắn bất kể ai thắng ai thua cũng đều không phải là điều mà Dương Khai hi vọng nhìn thấy. Vì kế hoạch hiện tại, chỉ có mau chóng đánh vỡ kế hoạch của Đại Ma Thần thì mới có thể vãn hồi thế cục được.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai liền tập trung ý chí, chăm chú nhìn về phía trước, phẫn nộ quát: "Mạc Thắng, nhận lấy cái chết!"
Lực lượng thiên địa quét qua, ép lui ma khí, quét dọn chướng khí che lấp càn khôn, tái hiện lại quang minh!
Mạc Thắng gầm thét, hai tròng mắt của thân thể ma khí khổng lồ kia hiện lên sát cơ cùng vẻ không cam lòng nồng đậm. Chỉ thiếu một chút xíu, một chút xíu nữa thôi là kế hoạch của hắn đã có thể hoàn mỹ thu quan, thế nhưng lại chính vì một chút đó, đã khiến cho hắn thất bại trong gang tấc tại thời khắc sống còn nhất.
Mấy chục vạn năm mưu đồ cùng ẩn nhẫn, bị một tiểu tử chỉ sống mấy trăm năm làm hỏng tại thời khắc mấu chốt. Sự tức giận trong lòng Mạc Thắng, thiên địa này khó lòng dằn xuống được.
Không thể mượn tạm lực lượng của Đại Đế, mặc dù thủ đoạn của hắn còn nhiều, nhưng lại vô pháp tranh đoạt quyền khống chế lực lượng thiên địa với Dương Khai. Hơn nữa, át chủ bài cuối cùng mà hắn ký thác kỳ vọng vào, cũng bị Dương Khai trực tiếp đánh gục một người, trong khi hai người còn lại lại không có cách nào đột phá hàng phòng ngự Ô Quảng trong một khoảng thời gian ngắn.
Không thể kéo dài được nữa!
Nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, tình huống phe mình sẽ chỉ càng thêm bị động và hỏng bét mà thôi.
Hắn đã sống nhiều năm như vậy, tung hoành khắp các chốn càn khôn hoàn vũ, cũng đồng thời là một người vô cùng quyết đoán. Mắt thấy không có cách nào ngăn cản Dương Khai được nữa, hắn ngay lập tức đưa ra quyết định mới.
"Tất cả các ngươi đều sẽ phải trả giá đắt!"
Nương theo tiếng gầm thét của hắn, ma khí giữa thiên địa kịch liệt quay cuồng lên, phảng phất như biến thành một thứ có linh tính, cùng nhau rót vào trong thân thể của Đại Ma Thần. Chỉ trong chớp mắt, phong khởi vân động, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy ma khí từ bốn phương tám hướng khắp Tinh Giới giống như trường hồng quán nhật, điên cuồng hội tụ vào trong cơ thể của Đại Ma Thần.
Thần sắc của Dương Khai chợt cứng lại, mặc dù hắn không biết Mạc Thắng đang muốn làm gì, nhưng đối phương hiển nhiên là sẽ không muốn ngồi yên chờ chết. Có thể nói, trận chiến này tính đến thời điểm hiện tại mới chính là giai đoạn khẩn yếu nhất.
Dương Khai nào dám có nửa điểm lơ là sơ suất. Hằn nhìn chằm chằm không chớp mắt, theo dõi sát sao động tĩnh của Mạc Thắng bên kia, không dám bỏ lỡ một giây một phút nào!
Cùng lúc đó, Ngọc Như Mộng đang dây dưa với Ô Quảng đột nhiên phát lực, không để ý tới sống chết của mình, phát động công kích về Ô Quảng, chiêu chiêu đoạt mệnh, cả người toàn là sơ hở.
Ô Quảng chỉ có thể phòng thủ.
Nhân cơ hội này, Trường Thiên bứt ra lui về sau, đánh thẳng về phía Chiến Vô Ngân.
Dương Khai thấy thế thì hơi ngẩn người ra, không biết đối phương muốn làm gì. Nhưng cử động lần này hiển nhiên là do Đại Ma Thần chỉ huy, mặc kệ ý đồ của Đại Ma Thần là gì, hắn cũng không thể để cho đối phương được như ý nguyện được, vì vậy hắn lập tức quát lớn: "Ngăn hắn lại!"
Thế nhưng làm sao có thể ngăn được. Trường Thiên dù sao cũng là cường giả cấp bậc Ma Thánh, nếu như hắn một lòng bỏ chạy, dù là bản thân hắn tự mình xuất thủ thì cũng không thể ngăn cản được, chứ đừng nói chi là Ô Quảng còn bị Ngọc Như Mộng dây dưa ở bên kia.
Trơ mắt nhìn Trường Thiên cấp tốc tiếp cận Chiến Vô Ngân, cảm giác bất an trong lòng Dương Khai lại càng thêm mãnh liệt.
Oanh một tiếng, Trường Thiên xông vào chiến trường, hợp lực với Hoang Vô Cực, nhất cử đè ép Chiến Vô Ngân vốn đang đánh nhau ngang tay với kẻ địch. Nhân cơ hội này, Hoang Vô Cực lập tức xoay người bay tới chỗ của Đại Ma Thần.
Chiến Vô Ngân muốn đuổi theo, nhưng bị Trường Thiên xả thân ngăn cản, ép cho Chiến Vô Ngân chỉ có thể một mực chống đỡ.
Giành được sự tự do, tốc độ của Hoang Vô Cực lại càng nhanh hơn. Dưới sự quan sát của Dương Khai, vị Ma Thánh đứng đầu Ma Vực này đâm đầu vào trong thân thể cao lớn của Đại Ma Thần, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa. Sau đó chỉ thấy Đại Ma Thần nhe răng cười một tiếng vang vọng khắp thiên địa: "Các ngươi, tất cả các ngươi đều phải chết!"
Vừa dứt lời, thân thể cao lớn kia liền sụp đổ, co rút, tập trung vào vị trí trung tâm. Ở bên trong hắc khí vô biên, hình dáng của một thân ảnh mơ hồ hiển lộ ra.
Mà thân ảnh kia, lại chính là Hoang Vô Cực trước đó!
Nhìn thấy tình hình này, Dương Khai biến sắc, sao còn không rõ dự định của Đại Ma Thần.
Lúc trước hắn cũng có hơi kỳ quái, Đại Ma Thần mặc dù hiện thân, nhưng thân thể khổng lồ này lại hoàn toàn do ma khí ngưng tụ mà thành, cũng không phải là thực thể. Mặc dù hắn đã thôn phệ hơn phân nửa Linh Thụy của Tinh Giới, nhưng hắn làm thế nào để khôi phục lại thân thể cơ chứ?
Hiện tại xem ra, thần hồn đoạt xá thân thể của cường giả, không thể nghi ngờ là một biện pháp cực tốt. Tất cả Ma tộc đều sinh ra từ ma khí của hắn, đương nhiên sẽ không tồn tại điểm không ổn nào.
Có thể nói, chỉ cần Đại Ma Thần nguyện ý, hắn liền có thể đoạt xá bất kỳ tên Ma tộc nào, hơn nữa còn không hề có tai hoạ ngầm.
Nghĩ thông suốt được chuyện này, Dương Khai bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người. Cũng may Đại Ma Thần không lựa chọn Ngọc Như Mộng để đoạt xá, bằng không hắn thật sự không biết nên xử lý như thế nào. Đối mặt với Ngọc Như Mộng, nên giết hay là không giết? Giết, Ngọc Như Mộng nhất định sẽ hương tiêu ngọc vẫn, còn nếu không giết, thì lại không có cách nào bàn giao với toàn bộ Tinh Giới. Bất quá Ngọc Như Mộng dù sao cũng là nữ tử, Đại Ma Thần chỉ cần không có bị điên, thì hẳn là cũng sẽ không chọn đoạt xá nàng.
Đây là bị bức đến mức bất đắc dĩ rồi sao? Trước đó Mạc Thắng một mực tranh đoạt một khối tịnh thổ cuối cùng của thiên địa này với mình, về sau vì đủ loại biến cố ngăn cản, mắt thấy chuyện này không thể thực hiện được, hắn đành phải cải biến kế hoạch.
Dương Khai không biết nếu như một khối tịnh thổ cuối cùng kia bị Đại Ma Thần thôn phệ thì sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng xét theo tình huống trước mắt, đó tuyệt đối là kết cục mà Tinh Giới không thể nào tiếp thu được.
Sự thật thực ra cũng đúng như những gì Dương Khai suy đoán, nếu không phải là bị bức đến mức bất đắc dĩ, Mạc Thắng cần gì phải cải biến kế hoạch của mình.
Theo mưu đồ ban đầu của hắn, căn bản là không cần đoạt xá thân thể của người ngoài. Chỉ cần hắn hoàn toàn thôn phệ lực lượng Linh Thụy của Tinh Giới, dùng Linh Thụy hoàn chỉnh kia, kết hợp với bàn tay bị đánh gãy của hắn do Hoang Vô Cực bảo quản và thần thông của hắn, hắn sẽ có thể tự tái tạo nhục thân. Đến lúc đó mặc dù không khôi phục được lực lượng lúc toàn thịnh, nhưng cũng sẽ không lưu lại tai hoạ ngầm gì cho bản thân, đợi đến ngày sau từ từ khôi phục, luôn sẽ có một ngày hắn bình phục hẳn.
Nhưng chính vì Dương Khai tử thủ một khối tịnh thổ cuối cùng kia, khiến cho lực lượng Linh Thụy mà hắn thôn phệ thiếu thốn một bộ phận, khiến hắn không thể không làm ra cải biến.
So sánh với toàn bộ Tinh Giới mà nói, diện tích của một khối tịnh thổ cuối cùng này gần như không có ý nghĩa, lực lượng Linh Thụy tích chứa trong đó cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Thế nhưng thiếu một chút vẫn là không hoàn chỉnh, minh ngọc có tỳ vết, minh châu bị long đong. Lực lượng Linh Thụy không hoàn chỉnh mang đến hậu quả viễn siêu những gì Dương Khai có thể tưởng tượng được!
Tiếng gầm thét rung trời, cỗ nộ ý mênh mông của hắn giống như là sóng thần tràn dâng, bất kỳ người nào cảm nhận được sự tức giận này cũng đều có thể tinh tường cảm nhận được sự không cam lòng của Đại Ma Thần.
Bên trong biển ma khí vô biên, Hoang Vô Cực dấn thân đi vào bỗng phát ra những tiếng kêu đau đớn thảm thiết, giống như đang tiếp nhận một sự tra tấn tột cùng vậy.
Dương Khai hít sâu một hơi, lấy ra một ít linh đan từ trong không gian giới chỉ, nhét lung tung vào trong miệng, gắt gao nhìn chăm chú nơi phương xa, thần sắc tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Trận chiến đầu tiên với Đại Ma Thần đã kết thúc. Trận chiến này lấy việc tranh đoạt - thủ hộ một khối tịnh thổ cuối cùng của Tinh Giới làm trung tâm để triển khai, tuy nói mình cuối cùng thành công giữ vững một vùng tịnh thổ kia, nhưng cũng không phải là thắng, nhiều nhất chỉ là chiếm cứ một chút thượng phong mà thôi.
Nhưng vì giành được một chút thượng phong này, Tinh Giới đã phải bỏ ra đại giới cực kỳ thê thảm và đau đớn. Bao nhiêu tướng sĩ Tinh Giới vì thế mà vong mạng, bao nhiêu Đế Tôn vì vậy mà bỏ mình đạo tiêu. .
Mà đây hoàn toàn không phải là kết thúc, trận chiến tiếp theo mới là cuộc chiến nhất cử định càn khôn. Thắng, vậy thì thiên hạ yên bình, bại, vậy thì Tinh Giới diệt vong!
Thế nhưng khi đối mặt với tên cường giả đến từ thế giới bên ngoài này, Dương Khai vẫn cảm thấy chiến ý dâng cao.
Chỉ vì vào thời khắc này, hắn không hề lẻ loi một mình!
Hoặc có thể nói, từ đầu đến giờ, hắn không hề một mình tác chiến. Bên cạnh hắn, còn có mấy chục lộ đại quân Tinh Giới, sau lưng hắn, có hi vọng của cả thiên địa!
Bỗng nhiên, tiếng kêu thảm thiết của Hoang Vô Cực ngưng lại, sau đó biến thành những tiếng cười gằn. Trong cái nhìn của hắn, một thân thể cao lớn cấp tốc căng phồng lên.
Khác hoàn toàn thân thể do ma khí ngưng tụ lúc trước, vào thời khắc này, Đại Ma Thần chính thức có được thân thể của mình.
Đó là một đầu quái vật khổng lồ cao tới trăm trượng, cực kỳ kinh người, hơn nữa theo quá trình ma khí trong người nó phồng lên, thân thể kia vẫn còn tiếp tục bành trướng.
300 trượng, 500 trượng, 1000 trượng, đầu đội trời, chân đạp đất, cái bóng của thân thể khổng lồ đó, che đậy quang minh trước mắt của tất cả mọi người.
Thẳng đến khi đã cao hơn ngàn trượng, thân thể của Đại Ma Thần mới đình chỉ biến hóa. Vào giờ phút này, khi tên cường giả khủng bố kia xuất hiện trong tầm mắt của những sinh linh trong thiên hạ, bộ dạng của nó lại không hề giống Hoang Vô Cực một chút nào.
Hoang Vô Cực chân chính, đã bị tiêu diệt triệt để trong thiên địa này.
Trên trán mọc sừng, cặp mắt thật to giống như hai vầng mặt trời nhỏ, tản ra quang mang kinh người, lỗ mũi phun ra khí tức cực nóng, giống như có thể đốt xuyên hư không. Khi hắn đưa tay ra, bầu trời bị xé rách, khi hắn đạp xuống đất, mặt đất liền vỡ tan, cặp mắt cao cao tại thượng kia, giống như đang quan sát toàn bộ chúng sinh.
Uy áp kinh khủng quét ngang cả Tinh Giới, ngay cả các Đại Đế cũng cảm thấy lồng ngực khó chịu, khí huyết quay cuồng.
"Lũ sâu kiến nhỏ bé, chỉ mới tử thủ một phương càn khôn liền cho rằng mình là vô địch thiên hạ, thật đúng là buồn cười. Hiện tại bản tọa sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân!" Giọng nói của Đại Ma Thần chấn động như sấm nổ, khí thế mờ mịt trên người hắn chảy xuôi trên bầu trời, đó là thứ mà bất kỳ vị Đại Đế nào cũng đều không thể so sánh được.
Đúng vào lúc này, một vệt tử khí đông lai bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Đại Ma Thần tại thời điểm cực kỳ nguy cấp này. Tử khí kia tán đi, để lộ ra một đạo thân ảnh yểu điệu.
Nàng một tay cầm kiếm, thần sắc nghiêm túc, ngón tay lướt trên thân kiếm, miệng khẽ kêu: "Chém!"
Vừa dứt lời, bỗng có một đạo kiếm quang chém xuống phía dưới.
Kiếm này vừa ra, ở phía sau thân ảnh yểu điệu kia chợt hiện ra hư ảnh cự đại của một nữ tử. Nữ tử kia dung mạo tuyệt mỹ, giống như không phải là người trong trần thế. Nàng cũng cầm kiếm trên tay, kiếm chém về phía Đại Ma Thần, không hề lưu tình một chút nào.
Biến cố xuất hiện, đừng nói là Dương Khai không kịp phản ứng, ngay cả Đại Ma Thần bên kia cũng không kịp phản ứng. Hắn vừa mới đoạt xá, có được nhục thân của mình, chính là thời điểm hăng hái nhất, lúc một kiếm này chém tới, hắn đúng là không có nửa điểm phòng bị nào.
Nhưng hắn dù sao cũng là Đại Ma Thần, trong nháy mắt liền cảm nhận được nguy cơ. Hắn lập tức lướt qua bên cạnh một chút, sau đó ầm ầm đánh ra một quyền về phía sau.
Kinh thiên kiếm mang cắt xuống, thân ảnh yểu điệu kia miệng phun máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.
Xoẹt xoẹt xoẹt. . . Phảng phất như âm thanh lợi khí cắt qua gấm lụa, máu tươi vẩy ra, Đại Ma Thần bị đau, gầm thét một trận, thân hình lảo đảo, những nơi chân hắn giẫm qua, hết cái hố to này đến cái hố to khác xuất hiện.
"Hậu nhân của Thiên Hình!" Đại Ma Thần quay đầu nhìn chằm chằm kẻ địch, lửa giận trong mắt hắn giống như biến thành thực chất.
"Nhược Tích!" Dương Khai đầu tiên là đại hỉ, sau đó là kinh hãi. Vui chính là vì Trương Nhược Tích xuất quan vào lúc này, tính toán thời gian, hẳn là còn chưa tới lúc mới đúng. Lúc trước nàng bảo mình kéo dài thời gian, hơn nữa còn cung cấp một khoảng thời gian cực kỳ chính xác, thế nhưng nàng lại xuất quan sớm hơn dự tính. . .
Hiện tại xem ra, hình như là Trương Nhược Tích đang cố ý lừa dối Đại Ma Thần.
Còn hắn kinh hãi chính là vì Nhược Tích vừa xuất quan liền bị đánh cho thổ huyết, cũng không biết thương thế như thế nào.