Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3816: Ta Bị Người Đánh Chết



Nhưng các Đại Đế sao lại không phải như vậy, lúc trước tề tâm hợp lực một kích gần như đã hao hết tất cả bọn hắn có.

Thiên băng địa liệt, linh khí hỗn loạn, năng lượng cuồng bạo, lần lượt từng bóng người không ngừng phóng tới Đại Ma Thần, bị đánh về, lại tiến lên, vòng đi vòng lại, máu tươi kia nhuộm đỏ thiên địa.

. . .

Trong hư không chìm nổi, Dương Khai lâm vào một trạng thái cực kỳ cổ quái, tựa như vô hình thoát khỏi gông xiềng, cả người đều cảm thấy thâm thúy yên tĩnh, không có đau xót, không có cảm giác, muốn nắm tay, phát hiện lực bất tòng tâm, muốn cử động đầu, cũng bất lực.

Bỗng nhiên phát hiện, thế mà không thấy thân thể của mình. . .

Trong thoáng chốc mới nhớ tới, mình đoạn chưởng kia vào trong khe hẹp hư không này, ngay sau đó nhận một chấn kích kịch liệt, rồi thành như này.

Đây coi là cái gì? Tan xương nát thịt sao? Dương Khai có chút sững sờ.

Không phải chứ, mình thật trở thành Đại Đế đoản mệnh nhất sử thượng Tinh Giới sao, mình mới vấn đỉnh Đại Đế không bao lâu mà thôi, mình còn rất trẻ, còn có bó lớn tuế nguyệt có thể tiêu xài.

Ngay lúc cảm nhận được trong đoạn chưởng kia tích chứa nguy cơ to lớn, trong đầu của hắn là không minh, chỉ có một ý niệm trong đầu: Nhanh đoạn chưởng kia đi, nếu không tất sẽ có tai nạn cực lớn giáng xuống Tinh Giới.

Giờ có kết quả này, Dương Khai không thể nào tiếp nhận được.

Hối hận không? Để tay lên ngực tự hỏi, cũng không phải quá hối hận, nếu như cho chọn một lần nữa, dù lúc ấy biết sẽ có kết quả như vậy, cũng sẽ làm ra lựa chọn giống vậy.

Trong vùng thế giới kia, có người quan tâm mình, có người để ý mình, có người xem mình là sinh mệnh trọng yếu nhất, vì những người kia, thịt nát xương tan lại coi là cái gì?

Nhưng nếu như mình tan xương nát thịt, vậy tình huống dưới mắt này là thế nào? Nhục thân vỡ nát, thần hồn bất diệt? Nhưng nhục thân của mình còn bị đoạn chưởng kia nổ vỡ nát, sao thần hồn có thể bình yên vô sự?

Giờ Dương Khai rõ ràng phát giác được thần hồn của mình không có nhận bất cứ trùng kích nào, còn hoàn hảo không chút tổn hại.

Sau đó hắn phát hiện thần hồn mình cũng không phải là phiêu đãng trong kẽ hở hư không, mà là ẩn thân trong nhụy hoa một đóa Thất Thải Liên Hoa, từng cánh hoa kia bao lấy mình, ngăn cách tất cả nguy hiểm bốn phía.

Ôn Thần Liên!

Thì ra là thế, là Ôn Thần Liên trong trùng kích kinh khủng kia che trở thần hồn của hắn, để hắn có thể may mắn còn sống sót.. Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng Dương Khai cũng coi như được giải khai. 

Chỉ cần thần hồn bất diệt, cho dù nhục thân vỡ vụn cũng là không phải chuyện quá đáng sợ, cùng lắm thì giống như Đại Ma Thần, tìm thân thể khác đoạt xá, lại có thể làm lại từ đầu. Có điều nơi này là kẽ hở hư không, trừ hắn ra, chỉ sợ sẽ không có người tới đây, chuyện đoạt xá càng không thể nói đến. Có chút khó làm đây, giờ mình không có nhục thân, rất nhiều năng lực cũng không thể hiện ra được, kể cả muốn rời khỏi kẽ hở hư không này cũng bất lực.

Tinh Giới như thế nào rồi? Đại Ma Thần chắc cũng sắp không chịu nổi a, không biết những người còn lại có thể giết Đại Ma Thần hay không, lại sẽ trả giá ra sao.

Nghĩ hơi nhiều, Dương Khai không nghĩ nữa, đã mất đi nhục thân, chỉ còn lại thần hồn, cả người cũng trở nên uể oải, mà lại rõ ràng không có thân thể, bốn phía lại vẫn có cảm giác ấm áp bao lấy mình, khiến mình cảm thấy như được về tới nhà, cảm thấy rất hài lòng.

Cứ như vậy ngủ say đi, có lẽ cũng là lựa chọn tốt. . .

Nghĩ như vậy, tư duy dần dần dừng lại, như muốn mãi mãi lâm vào ngủ say.

Bỗng nhiên, trước mắt hiện lên từng khuôn mặt lê hoa đái vũ, Dương Khai giật mình tỉnh lại, sợ hãi lớn lao bao phủ trong lòng.

Tô Nhan các nàng hiện thế nào? Tình huống của mình các nàng hẳn là thấy được, lúc này chỉ sợ đều thương tâm gần chết đi, nếu mình không thể quay về, các nàng lại càng cực kỳ bi ai rồi thành bộ dáng gì?

Phải trở về! Dù không có nhục thân cũng phải trở về nói với các nàng một tiếng mình bình an, mà lại chỉ cần có thể trở về, còn có thể tìm Diệu Đan Đại Đế giúp mình luyện chế một viên Sinh Thân Đan.

Năm đó Thiên Diễn cũng không có nhục thân, chính là dựa vào Sinh Thân Đan mới có thể tạo nên thân thể, hắn có thể, mình tự nhiên cũng có thể! Về phần luyện chế Sinh Thân Đan cần có Sinh Thân Quả tạm thời là không có, nhưng trong dược viên Tiểu Huyền Giới mình có cây ăn a.

Nghĩ tới đây, Dương Khai lại khẽ giật mình, Huyền Giới Châu đâu?

Đến nay, Huyền Giới Châu đều được hắn nạp trong thân thể, bây giờ cả người đều tan xương nát thịt, chỉ sợ Huyền Giới Châu cũng không ổn, không chưng đi theo nhục thân cùng bị đánh nát.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai hoảng hốt, vội vàng điều tra bốn phía.

Thần niệm đảo qua, trong hư không tràn đầy thịt nát cùng tàn chi, còn có mảng lớn mảng lớn kim huyết, dáng vẻ mình thịt nát xương tan thật đúng là khó coi.

Hắn không nhìn thấy vết tích sau sụp đổ của Huyền Giới Châu, cương vực Huyền Giới Châu vô cùng to lớn, nếu quả thật bị đánh nát, vậy trong tinh không này khẳng định sẽ có đại lượng tàn vết Huyền Giới Châu, nếu không nhìn thấy, vậy đã nói rõ Huyền Giới Châu hẳn là vô sự. Chỉ cần Huyền Giới Châu không có việc gì, tất cả đều dễ nói, xem như vạn hạnh trong bất hạnh.

Nương theo tầng liên hệ kia, Dương Khai rất nhanh từ trong một mảnh hư không hỗn độn tìm được Huyền Giới Châu, cách mình cũng không quá xa, thần niệm khóa chặt Huyền Giới Châu, Huyền Giới Châu ứng thanh bay tới, vọt vào trong Ôn Thần Liên.

Hóa xuất thần hồn linh thể, cầm lấy Huyền Giới Châu, hung hăng hôn một cái, cảm khái một tiếng lão thiên chiếu cố.

Ôn Thần Liên, Huyền Giới Châu, hai bảo vật này trên con đường trưởng thành của hắn bồi bạn với hắn, bất kỳ một cái nào đều không vứt bỏ được.

Giờ tình huống bên ngoài như thế nào Dương Khai không quản được, cũng không có lực đi quản, dứt khoát vứt bỏ hết thảy, ngẫm lại đường ra của mình. Việc cấp bách vẫn là phải đi điều tra Sinh Thân Quả Thụ, chu kỳ trưởng thành của thứ này thật sự quá dài, Dương Khai cũng không muốn chờ đợi vài ngàn năm vạn năm cái gì, thực sự không được thì chỉ có thể gọi là hai Tiểu Mộc Linh nghĩ biện pháp thúc, với bản sự các nàng hẳn là có thể làm được.

Thần hồn linh thể vào tới trong Tiểu Huyền Giới, trực tiếp hiện thân trong dược viên.

Mộc Châu cùng Mộc Lộ nghe tiếng mà đến, cúi đầu nhẹ nhàng: "Chủ nhân!"

Các nàng ngược lại là không thấy có chỗ nào kỳ quái, Dương Khai thường xuyên sẽ hiện thần hồn linh thể tiến vào dược viên, sớm đã nhìn lắm thành quen.

Dương Khai ừ một tiếng, một mặt nặng nề: "Gia chủ của các ngươi gặp phiền toái, phiền phức ngập trời, cái gọi là nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, bây giờ chính là lúc cần dùng đến các ngươi"

Mộc Châu cùng Mộc Lộ liếc nhau, người trước nói: "Chủ nhân, ngươi cũng không có nuôi chúng ta a. . .=))" Cho tới bây giờ đều là hai người bọn họ trong dược viên bận bịu đến bận bịu đi, trừ phi Dương Khai có cần, cơ bản không gặp, hai Tiểu Mộc Linh từ sau khi theo hắn, tựa như là hai tiểu khổ dịch, mà lại Dương Khai nhiều lần thụ thương, đều là hai người bọn họ hỗ trợ chữa thương.

Dương Khai không thấy đỏ mặt, giơ tay lên nói: "Bây giờ việc này cũng chỉ có các ngươi có thể giúp ta."

"Chủ nhân muốn chúng ta làm cái gì?" Mộc Lộ đơn thuần nghe Dương Khai nói mà một mặt phấn chấn, nắm chặt tay nhỏ, một bộ cúc cung tận tụy chết thì mới dừng, Mộc Châu thì đưa tay nâng trán, thở dài lắc đầu.

"Ta bị đánh chết!" Dương Khai một mặt nghiêm túc nhìn các nàng.

Mộc Châu nháy nháy mắt, Mộc Lộ lại lập tức đỏ cả hốc mắt lên, khẩn trương nói: "A? Vậy làm sao bây giờ? Chủ nhân ngươi không sao chứ?"

Mộc Châu vỗ ót nàng một cái, khiển trách: "Người ta nói cái gì ngươi cũng tin a?"

"Thế nhưng là, thế nhưng là. . . Chủ nhân bị đánh chết a!" Mộc Lộ nước mắt ngăn không được chảy cuống.

Mộc Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nếu hắn chết, làm sao còn có thể chạy vào nói chuyện với ngươi?"

Mộc Lộ mơ màng, rốt cục lấy lại tinh thần, nhảy cẫng nói: "Đúng a đúng a. . ." Quay đầu nhìn Dương Khai: "Chủ nhân ngươi đùa đúng không?"

"Ta cũng muốn đùa với các ngươi một chút, nhưng hiện thực sự không có tâm tình đó." Dương Khai nhún nhún vai, "Ta lại nghiêm túc nói một lần, ta bị người đánh chết."

Mộc Châu nhíu mày, trên dưới dò xét hắn: "Ngươi nghiêm túc?"

"Há có thể là giả?"

"Vậy ngươi. . ."

"Bản tọa có Ôn Thần Liên thủ hộ, dù nhục thân diệt, thần hồn không diệt!" Dương Khai vung tay lên, một bên xuất hiện một cảnh tượng, chính là tràng cảnh trong hư không, nhìn thấy thịt nát cùng tàn chi trải rộng kia, sắc mặt hai Tiểu Mộc Linh lập tức tái nhợt, giờ mới hiểu được Dương Khai cũng không phải là đang nói đùa.

Kẻ trước mắt này, thật tan xương nát thịt!

"Chủ nhân. . . Có đau hay không a?" Mộc Lộ nước mắt lại chảy xuống, nhìn tràng cảnh thảm liệt kia khiến nội tâm nàng phát lạnh, chớ đừng nói chi là thử đặt mình là Dương Khai.

"Ngươi muốn chúng ta làm thế nào?" Mộc Châu biểu lộ cũng biến thành nghiêm túc, nhục thân bị hủy cũng không phải việc nhỏ, nếu là người khác, cơ bản đã nhận định tử vong, cũng chỉ có Dương Khai có Ôn Thần Liên, tình huống bây giờ coi như không tệ nhất.

"Sinh Thân Quả!" Dương Khai nhìn thẳng hai mắt nàng, "Ta cần tìm người giúp ta luyện chế Sinh Thân Đan."

Mộc Châu nói: "Vật kia ngàn năm khai hóa, ngàn năm kết quả, ngàn năm thành thục, bây giờ cách lần lấy trước cũng không bao lâu, tối thiểu nhất ngươi còn phải đợi ba ngàn năm. . ."