Thời gian trôi qua dường như dài dằng dặc, mỗi một hơi thở, mỗi một phút giây chờ đợi đều là một loại dày vò.
Chín bóng người đứng trong hư không lẳng lặng quan sát, hai cỗ khí tức trong người Đại Ma Thần bị đinh trụ phía dưới Thương Long
Thương không ngừng phát sinh giao phong kịch liệt.
Dần dần, giao phong suy yếu đi, sau cùng lắng xuống.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Đại Ma Thần nhắm lại hai mắt, lẳng lặng nằm ở nơi đó, phảng phất như đã thật sự chết rồi vậy.
Nhưng dưới sự giám sát bằng thần niệm của đám người Dương Khai, bọn họ vẫn co ́thể cảm giác được sinh cơ yếu ớt ở bên trong cơ thể Đại Ma Thần. Đại Ma Thần cũng chưa chết, chỉ là thật sự đã đến thời điểm dầu hết đèn tắt mà thôi.
Đại Ma Thần bây giờ, đâu còn dáng vẻ hăng hái lúc trước khi vừa mới phục sinh, bộ dạng kia quả thực vô cùng thê thảm, thê thảm đến mức không muốn nhìn thẳng.
Trong một tích tắc, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, bộ dạng mặc dù thê thảm, thế nhưng ánh mắt lại sáng ngời rạng rỡ. Hắn nhếch miệng lên, phát ra tiếng cười hơ hơ nhè nhẹ. m thanh ban đầu không phải là quá lớn, nhưng tiếng cười này lại liên tục to lên, dần dần biến thành tiếng ha ha cười lớn, giống như gặp được sự tình gì đó khiến hắn cực kỳ vui vẻ, đúng là hoàn toàn không dừng được.
Chúng Đại Đế thờ ơ lạnh nhạt.
Dương Khai quay đầu liếc mắt nhìn về phía Đoạn Hồng Trần, thần sắc của hắn lúc này giống như giếng cổ không gợn sóng, hiển nhiên là cu ̃ng không có cách nào kết luận được giờ phút này ai mới là người chủ đạo thân thể của Đại Ma Thần.
"Mạc Thắng?" Dương Khai lạnh giọng quát.
Tiếng cười thu lại, Đại Ma Thần giương mắt nhìn lên: "Ngươi nói xem?" Sau đó hắn lại tê một tiếng, tức giận nói: "Tiểu bối, còn không tranh thủ thời gian rút ra cây trường thương đáng chết này cho bản tọa đi!"
Dương Khai một lần nữa quay đầu nhìn về phía Đoạn Hồng Trần.
Hắn thực sự không có cách nào phân biệt được Ô Quảng liệu có thôn phệ thành công hay không. Bây giờ người có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, cũng chỉ có Hồng Trần đã từng chung sống nhiều năm với Ô Quảng.
Những người khác cũng đều nhìn về phía Đoạn Hồng Trần.
Đoạn Hồng Trần lắc đầu nói: "Nhìn không ra!"
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Vậy dễ làm, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!" Dù sao Ô Quảng cũng không phải vật gì tốt. Năm đó tại
thời điểm hắn tung hoành Tinh Giới, đã độc hại vô số tinh vực hạ vị diện, cũng coi như báo thù cho những sinh linh đã chết trong những tinh vực kia.
Đại Ma Thần kinh sợ: "Hồng Trần lão quỷ, nói chuyện nhớ uốn lưỡi bảy lần, ngươi có tin bản tọa bí tung ra mật của ngươi hay không." Rồi hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Ảnh Đại Đế: "Hoa Linh Lung, ngươi còn nhớ có một năm ngươi đến Nam Vực Thanh Dương Thần Điện hay không. . ."
"Im ngay!" Đoạn Hồng Trần biến sắc, đưa tay ra hiệu dừng lại. Dưới sự quan sát của đám người, cái trán của hắn lại rịn ra một chút mồ hôi lạnh.
Hoa Ảnh Đại Đế nhíu chặt hàng mi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ ngờ vực.
"Thế nào?" Đại Ma Thần cười mỉm nhìn qua Đoạn Hồng Trần.
Đoạn Hồng Trần hung tợn nhìn hắn chằm chằm, lại liếc qua những người khác một chút, khẳng định nói: "Hắn chính là Ô Quảng!"
"Mạc Thắng đâu?" Dương Khai hỏi.
Ô Quảng nhe răng cười: "Bản tọa còn sống, ngươi cảm thấy hắn sẽ có kết cục gì?"
Dương Khai tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngờ Ô Quảng lại thành công. Mà lần này bại vong, chẳng những nhục thân phục sinh bị đoạt, ngay cả thần hồn cũng bị thôn phệ, tên Mạc Thắng kia cho dù có bản lĩnh thông thiên, e rằng cũng vô pháp lại gây sóng gió.
Gánh nặng trong lòng được giải khai, một sự mỏi mệt khó nói nên lời quét sạch thể xác tinh thần của hắn. Dương Khai thở phào một hơi, đồng thời thân thể của hắn rơi cắm đầu xuống phía dưới.
Không chỉ có hắn, những Đại Đế còn lơ lửng ở trên trời, hai vị trưởng lão Long tộc, ngay cả hậu nhân của Thiên Hình Trương Nhược Tích, có một người tính một người, tất cả đều rớt xuống dưới đất giống như sủi cảo.
Một hồi đại chiến kinh thiên, cũng kéo dài không quá lâu. Từ lúc Đại Ma Thần hiện thân đến nay, trước sau bất quá chỉ có mấy ngày mà thôi. Các cường giả Đại Đế tung hoành Tinh Giới nhiều năm, sinh tử chi chiến vô số, đừng nói chỉ là mấy ngày tranh đấu, ngay cả tiếp tục đánh nhau mấy tháng hay thậm chí là mấy năm cũng được.
Nhưng lại không có lần chiến đấu nào gian khổ như lần này, quả thực khiến cho người ta cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Trong giây phút xác định Mạc Thắng đã chết, phe mình chiến thắng, dây cung căng cứng trong lòng bọn hắn lập tức buông ra, khiến cho các Đại Đế đều có hơi thất thố.
Bất quá tu vi tốt xấu cũng bày ra ở chỗ này, cũng không đến mức thật sự chó đớp cứt. Bọn hắn chỉ loạng chà loạng choạng mà rơi xuống, bước chân phù phiếm một chút mà thôi.
Tình huống của Dương Khai xem như tốt nhất, hắn luyện hóa Bất Lão Thụ, lại có bản nguyên Long tộc, năng lực khôi phục viễn siêu người khác, giờ phút này ít nhất vẫn còn có một chút khí lực. Thần niệm hắn đảo qua, khắc sâu tất cả mọi thứ trong thiên địa vào nội tâm, cảm nhận được từng cặp mắt nhìn về phía này, phát giác được tâm tình của mọi người trong Tinh Giới đều đang vô cùng bâ ́t định, Dương Khai hít vào một hơi rồi nói: "Mạc Thắng đã chết, chúng ta chiến thắng!"
Thanh âm không lớn, nhưng lại được lực lượng thiên địa gia trì, truyền khắp mỗi một hẻo lánh trong Tinh Giới, truyền vào trong tai của bất kỳ người nào còn sống.
Sau một phút yên lặng ngắn ngủi, những tiếng hoan hô kinh thiên đồng thời vang lên, trong ngoài Lăng Tiêu cung triệt để sôi trào, một loại vui sướng phá mở mây mờ gặp trăng sáng, thấy lại ánh mặt trời tràn ngập ra.
Dương Khai nhếch miệng cười to, trực tiếp nằm thành một hình chữ đại, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Bầu trời trên kia vẫn còn đang chướng khí mịt mù, ma khí quay cuồng, Dương Khai dốc hết khí lực, phun ra một hơi, ma khí che thiên tỏa địa bị phá vỡ ra một lỗ thủng cự đại trong nháy mắt. Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, xua tan đi hắc ám trong thiên địa này, khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Lần lượt từng bóng người xông ra từ trong Lăng Tiêu cung, từng bộ thân thể mềm mại tràn vào trong ngực Dương Khai, không ngừng ríu rít bên tai, Tiểu sư tỷ khóc hung nhất, con mắt đều sưng thành quả đào, Tuyết Nguyệt cũng khóc đến mức lê hoa đái vũ, Phiến Khinh La mặc dù có khắc chế, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt kia chảy xuống.
Chúc Tình cùng Tô Nhan tốt hơn một chút, nhưng trong đôi mắt đẹp của hai người vẫn còn tràn đầy ý vị nghĩ mà sợ. Khi Dương Khai ôm lấy cánh tay gãy kia xâm nhập vào trong hư không, khi hư không sụp đổ, thứ đồng thời vỡ vụn còn có lòng của các nàng .
Trong nháy mắt đó, nhóm người Tô Nhan chỉ cảm thấy bầu trời sập xuống.
Cũng may tầm nửa ngày sau, Dương Khai một lần nữa giết trở về, hơn nữa vẫn còn sinh long hoạt hổ. Nhưng dù là vào giờ phút này, loại cảm giác đó vẫn khiến cho trái tim của các nàng đập nhanh giống như gặp ác mộng.
Dương Khai trái ôm phải ấp, trấn an một hồi lâu, nhưng không thấy hiệu quả bao lớn, thế nhưng Tô Nhan chỉ xụ mặt khiển trách một câu, chúng nữ liền đình chỉ thút thít.
"Uy tiểu bối, náo đủ rồi có thể tới xem bản tọa một chút hay không? Bản tọa còn bị đinh ở chỗ này này, ngươi còn không tới thì bản tọa sẽ chết đó." Một giọng nói bất mãn vang lên từ một nơi không xa.
Dương Khai nhìn cũng không nhìn, đáp: "Gấp cái gì, dù sao cũng không chết liền được, để cho ta thở một chút!"
Hắn bây giờ đã kiệt sức, thật sự là đã kiệt sức. Mặc dù hắn luyện hóa Bất Lão Thụ, thân thể đang nhanh chóng tự chữa trị thương thế, giờ phút này toàn thân trên dưới cũng đều hoàn hảo không chút tổn hại, thế nhưng lực lượng tiêu hao kia thì lại không có cách nào tu bổ trở về.
Lần này không tu dưỡng mười ngày nửa tháng, e rằng còn không có khí lực động thủ với người khác.
Bất quá Mạc Thắng mặc dù chết, nhưng Tinh Giới bây giờ đã biến thành một diện rối rắm cực lớn, vẫn cần phải hảo hảo thu thập một chút mới xong được, sự tình này vẫn còn xa xa chưa kết thúc.
Sau khi vuốt ve an ủi một trận, để cho Tô Nhan mang theo chư nữ lui ra, Dương Khai lúc này mới lấy lại tinh thần đứng dậy, tiến từng bước một về phía thân thể cao lớn kia của Đại Ma Thần.
Khi đã tới gần đó, hắn bay lên không trung, ôm chặt lấy đuôi thương của Thương Long Thương. Tâm niệm vừa động, Thương Long Thương cấp tốc thu nhỏ, rất nhanh chỉ còn lại ba trượng, bị Dương Khai rút ra.
Ô Quảng kêu rên, máu tươi từ ngực bụng chảy ra, bất quá sau khi thoát khỏi Thương Long Thương, hắn rốt cuộc có thể ngồi dậy, cúi đầu nhìn lại, liền hít vào một hơi.
"Như thế nào?" Dương Khai liếc mắt nhìn hắn. Ô Quảng tức giận nói: "Không chết được."
"Ta hỏi thân thể mới này của ngươi thế nào." Dương Khai cười xùy một tiếng.
Ô Quảng yên lặng cảm nhận, nhếch miệng cười nói: "Thật tốt, tốt hơn thân thể mục nát của Hồng Trần lão quỷ đâu chỉ nghìn lần vạn lần!"
"Cũng coi như tiện nghi ngươi."
Lấy được nhục thân này, chỉ cần có thể khôi phục lại, Ô Quảng sẽ lập tức có thể trở thành cường giả Khai Thiên cảnh. Hắn đã thôn phệ
thần hồn của Mạc Thắng, hết thảy mọi thứ của Mạc Thắng đều được hắn thuận lý thành chương kế thừa.
Tuy nói cử động lần này khẳng định sẽ để lại chút tai hoạ ngầm, không thể so sánh với thân thể mà mình tu luyện từng bước một. Nhưng đối với Ô Quảng giờ phút này mà nói, vẫn là lợi nhiều hơn hại, bằng không, hắn sẽ còn phải song hồn chung thể với Đoạn Hồng Trần không biết bao lâu nữa. Đây là sự tình mà hắn cùng Đoạn Hồng Trần đều không thể nhẫn nại được.
Những năm gần đây, hắn một mực không đi đoạt xá thân thể của những người khác, thứ nhất là vì không tìm thấy đối tượng thích hợp. Hắn dù sao cũng là Đại Đế , sao có thể vừa ý với thân thể người bình thường. Thứ hai chính là Đoạn Hồng Trần cũng không dám tùy tiện thả hắn rời đi.
Lần này lại có cơ hội ngàn năm một thuở, Đoạn Hồng Trần muốn quấy nhiễu cũng không được.
Khi hai người đang nói chuyện, một cỗ khí tức không giống bình thường bỗng nhiên lan tràn khắp đại địa. Cỗ khí tức kia cường đại đến mức chỉ có Đại Đế và Ma Thánh mới có thể đứng ngang hàng, mà xét theo đặc tính của cỗ khí tức này, hiển nhiên là của một vị Ma Thánh nào đó.
Đông đảo Đại Đế liền sợ hãi, lúc này tất cả mọi người đều đã vô lực lại động thủ, nếu như thật sự có một vị Ma Thánh đột kích, ai ai cũng phản kháng không được.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, lập tức liền nhìn thấy một đạo cầu vồng bay nhanh đến từ bên kia, không khỏi bật cười. Nữ nhân này tỉnh lại thật đúng thời điểm, hoàn mỹ tránh đi một hồi họa sát thân.
Trước mắt bao người, cầu vồng kia dừng lại giữa không trung, lộ ra thân ảnh của Bắc Ly Mạch.
Đôi mắt đẹp đảo qua phía dưới, thu hết tình huống của vô số cường giả vào mắt, rất nhanh ánh mắt của nàng ta dừng lại trên người Dương Khai cùng Ô Quảng, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Đây. . . đây là tình huống như thế nào?
Nàng đang nhìn thấy Dương Khai cùng Đại Ma Thần chuyện trò vui vẻ, hai bên đứng cách nhau không tới trăm trượng. Dương Khai cầm Thương Long Thương, không có chút địch ý nào, Đại Ma Thần ngồi dưới đất, cũng không có nửa điểm sát cơ. Tất cả các Ma Thánh đều không thấy bóng dáng đâu nữa, trong khi cường giả cấp bậc Đại Đế của Tinh Giới đều dầu hết đèn tắt, khí tức phù phiếm.
Bản thân hôn mê đoạn thời gian này, rốt cuộc đẫ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại Tinh Giới và Ma Vực bên này giảng hòa rồi?
Thế nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Bắc Mạch cách chỉ cảm thấy đầu mình chóng mặt, giống như là đang nằm mơ.
"Vận khí không tệ!" Dương Khai khẽ vuốt cằm với nàng, khiến cho Bắc Ly Mạch càng thêm mờ mịt. Trí nhớ của nàng còn dừng lại tại thời điểm Dương Khai làm cho mê muội trong một chớp mắt kia.
Lúc đó nàng tuy bị Đại Ma Thần khống chế, thân bất do kỷ, thế nhưng ý thức lại thanh tỉnh. Nàng cùng Ngọc Như Mộng, Trường Thiên ba người từ không gian vô danh kia đi ra, còn chưa kịp xuất lực, thần hồn lạc ấn bị Dương Khai gieo xuống trong thức hải liền phát huy tác dụng, sau đó nàng trong nháy mắt hôn mê, cho tới giờ khắc này đầu vẫn còn đau như muốn nứt ra a.
Bắc Ly Mạch đoán chừng thần hồn của mình hẳn là bị thương một chút, lúc ấy Dương Khai lòng nóng như lửa đốt, đâu có tâm tư khống chế sức mạnh của thần hồn lạc ấn kia, chỉ muốn mau mau khiến cho Bắc Ly Mạch hôn mê mà thôi.
Sau đó Đại Ma Thần một thân một mình không địch lại một đám, bị ép cho bất đắc dĩ dung hợp rất nhiều Ma Thánh. Thân thể hôn mê của Bắc Ly Mạch vậy mà trái lại, không tiếp nhận sự chiêu mộ, vẫn còn an toàn tồn tại. Nếu không nàng e rằng cũng sẽ giống như bọn người Huyết Lệ, hóa thành vốn liếng cường đại của Đại Ma Thần. Nếu thật là như thế, giờ phút này đâu còn Bắc Ly Mạch nàng nữa.