"Chẳng lẽ kêu mỗ gia ngồi yên trơ mắt nhìn xem không lý đến?" Hạng Dũng gầm thét, mặt mũi dữ tợn vặn vẹo.
Thấy vậy, Chu Chính nói: "Hạng Dũng, càng những lúc như này càng phải tỉnh táo, ngươi xúc động một cái sẽ có thể làm hỏng đại sự."
"Thì saoooo!" Hạng Dũng trầm giọng nói: "Chu quản sự, việc hôm nay ngươi coi như cái gì cũng không biết, bây giờ ta đi giết hắn!"
"Muốn hắn chết cũng không cần phải tự mình động thủ!" Chu Chính cười lạnh một tiếng.
Đang muốn đi ra ngoài, Hạng Dũng nghe vậy, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn Chu Chính.
Chu Chính biến sắc: "Say rượu nói mê sảng, không thể coi là thật, đêm đã khuya, bản tọa về nghỉ ngơi." Nói xong, lập tức muốn tông cửa xông ra.
Hạng Dũng vung tay chặn lại, thân hình khôi ngô ngăn lại cửa, từ trên cao nhìn xuống Chu Chính.
Chu Chính không sợ, hơi híp mắt lại: "Hạng Dũng, ngươi đây là muốn động thủ với bản tọa sao?."
Hạng Dũng trầm giọng nói: "Quản sự đại nhân Khai Thiên cảnh, mỗ gia tự nhận không phải đối thủ, thật muốn đánh lên, cũng chỉ có nước bị lăng nhục, nhưng chuyện Tiểu Điệp, mỗ gia không thể để yên, quản sự đại nhân nếu có thượng sách, không ngại nói thẳng, mỗ gia vô cùng cảm kích."
"Nếu ta nói không?" Chu Chính lạnh lùng nhìn hắn.
Hạng Dũng hắc hắc nhe răng cười: "Quản sự đại nhân tuy là Khai Thiên, lại cũng chỉ là nhất phẩm Khai Thiên, mỗ gia liều mạng, đoán chừng cũng có thể gặm xuống hai ba cân thịt của ngươi!"
"Ngươi điên rồi!" Chu Chính biến sắc.
Hạng Dũng thần sắc dữ tợn: "Còn xin quản sự đại nhân dạy ta!"
Chu Chính không nói, cùng hắn bốn mắt đối mặt, trong mắt Hạng Dũng chỉ có kiên nghị cùng ngoan lệ.
Thật lâu, Chu Chính mới nói: "Hạng Dũng, ngươi tội gì phải như ậy! Điệp U cô nương vô ý với ngươi, ngươi cần gì phải dây dưa không rõ?"
"Đó là chuyện của mỗ gia, không phiền quản sự đại nhân để ý tới!"
"Aizz!" Chu Chính thở dài một tiếng, "Việc này vốn cũng không tới phiên ta nhiều lời, nhưng coi ngươi si tình như vậy, bản tọa cũng không
phải không thể đề điểm ngươi một câu, chỉ là. . ."
Hạng Dũng nói: "Quản sự đại nhân yên tâm, việc này không có quan hệ gì với ngươi, vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, Hạng mỗ một người gánh chịu!"
"Rất tốt!" Chu Chính gật đầu, "Nếu như thế, tới đây!"
Hạng Dũng vội vàng nghiêng người tới, Chu Chính thấp giọng, nói tỉ mỉ một hồi. Hạng Dũng nghe mà thần sắc biến ảo không thôi, âm thầm cảm khái tên này quả thật tâm ngoan thủ lạt, việc này nếu thật xảy ra, Dương Khai hẳn phải chết không nghi ngờ, hơn nữa còn không đánh mà thắng!
Một lát sau, Chu Chính trầm giọng nói: "Việc này liên lụy quá lớn, nếu bại lộ, ngươi cũng không có gì kết cục tốt, phải cẩn thận suy nghĩ kỹ."
Hạng Dũng hắc hắc cười nhẹ nói: "Quản sự đại nhân ra ý kiến hay, nếu ta không làm nên chuyện, chẳng phải là rất phụ kế ngươi."
"Liên can gì bố?" Chu Chính kinh hãi.
Hạng Dũng vội vàng vỗ miệng: "Đúng đúng đúng, không quan hệ quản sự đại nhân, đều là chủ ý một mình mỗ gia, tới tới tới, uống rượu uống rượu."
Bàn đều bị đạp tung rồi, còn uống cái cc. Chu Chính phất tay áo nói: "Đêm đã khuya, bản tọa về nghỉ ngơi."
Hạng Dũng nói: "Vậy chuyện này xin nhờ Chu quản sự."
Chu Chính lảo đảo người một cái, cũng không biết mình bày kế cho hắn đến cùng là phúc hay họa, nhưng giờ hối hận cũng không kịp, nhìn thần thái Hạng Dũng, đó là không thể không làm, cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, để hắn vĩnh thế không thoát thân được.
Tạp Dịch phòng sinh hoạt không có gì đặc sắc, Dương Khai từ chỗ Điệp U trở về liền ngồi xuống nghỉ ngơi, ngày thứ hai lại kéo lão Phương đi phường thị một chuyến, chủ yếu là đi mở rộng tầm mắt. Trong phường thị tình hình đại khái hắn biết, nhưng rất nhiều quầy hàng vẫn có một vài đồ chơi cổ quái kỳ lạ, đều là bọn tạp dịch mang từ trong Càn Khôn thế giới của mình tới. Vì mua cho Điệp U tam phẩm Vô Cấu Kim Lộ, hắn có thể nói là táng gia bại sản, còn thiếu lão Phương một chút Khai Thiên Đan, nhưng hắn cũng không vội, tháng sau lại có thể thu nhập một số lớn Khai Thiên Đan.
Ăn uống trong phường thị đều tính trên đầu lão Phương, lão Phương đương nhiên sẽ không so đo, lần này còn thần thần bí bí địa dẫn hắn đi một chỗ. Chỗ này cực kì ẩn nấp, từ bên ngoài nhìn vào không chút thu hút nào, nhưng tiến vào trong mới biết được bên trong có càn khôn, mà người tới đây, chẳng những bao gồm bọn tạp dịch, thậm chí còn có một ít đệ tử Thất Xảo Địa ra ra vào vào, không ít đệ tử mặc áo bảy sắc Thất Xảo Địa trái ôm phải ấp, tận hưởng tề nhân chi nhạc.
Dương Khai cực kỳ kinh ngạc, kéo lão Phương lại nói: "Trong phường thị còn có loại địa phương này?"
Lão Phương cười nhạo: "Cái này có gì mà kỳ lạ, từ xưa đến nay, chỗ như này khắp nơi đều có thể thấy được."
"Những cô nương này. . . Là người nào?" Dương Khai quan sát quanh.
Lão Phương thở dài một tiếng: "Đều là tạp dịch các linh địa, mọi người cũng đều là vì sinh hoạt, trước kia không có năng lực gì, bây giờ có năng lực, tự nhiên có khả năng giúp thì giúp một tay."
Dương Khai thần sắc cổ quái nhìn hắn, lần đầu nghe người ta đem việc này nói thành cao thượng như vậy, khẽ nhíu mày: "Bọn tạp dịch hẳn là đều không có tiền gì đi."
Lão Phương nói: "Cho nên a, nơi này tới nhiều nhất là đệ tử Thất Xảo Địa, tạp dịch tới đây tầm hoan tác nhạc, rất rất ít, nơi này tuy nói không phải chuyên mở vì đệ tử Thất Xảo Địa, nhưng trên cơ bản cũng là dựa vào bọn hắn mới có thể duy trì."
Cũng xác thực như lão Phương nói, Dương Khai nhìn thấy phần lớn đều là đệ tử Thất Xảo Địa, tạp dịch tới đây cũng vẻn vẹn chỉ có mấy người mà thôi, đây đã còn bao gồm hai người bọn họ.
"Đừng nói nhảm, nhanh đi tìm cô nương chiếu cố một chút." Lão Phương đẩy hắn, chỉ vào một đám nữ tử bên kia nói: "Ưng bé nào, trực tiếp mang lên lâu."
Nói xong, mình lập tức lên trước, xe nhẹ đường quen đi vào trước một căn phòng gõ cửa một cái, một lát sau, cửa phòng kia mở ra, một cánh tay ngọc nhô ra, kéo lão Phương vào.
Dương Khai trợn mắt hốc mồm, đứng tại chỗ gãi đầu một cái, nhìn một bên, mười nữ tử bên kia cũng đều tò mò nhìn hắn, nhưng không một người có ý nghĩ muốn tới bắt chuyện.
Nơi này chủ yếu là dựa vào đệ tử Thất Xảo Địa mới có thể duy trì, mà lại mỗi tháng cu ̃ng vẻn vẹn chỉ gầy dựng ba ngày, các cô nương cũng
đều biết, muốn kiếm tiền, tốt nhất là từ trên thân những người mặc áo bảy sắc kia kiếm lấy, như Dương Khai dạng tạp dịch này đến, phần lớn đều là không ai quan tâm, trừ phi chủ động tới với các nàng.
Không ai để ý tới càng tốt, vừa đẹp!
Đi thẳng tới một cái bàn, gọi gã sai vặt, kêu lên một bàn thịt rượu, tự uống một mình.
Không thể không nói, mặc dù nơi đây có chuyện giao dịch da thịt, nhưng không có nhiều vẻ phong trần, giống như là một tòa trà lâu bình thường.
Nếu không phải vì lão Phương, Dương Khai đã sớm rời đi.
Đợi trái đợi phải không thấy ra, thịt rượu cũng đã đổi một bàn, cuối cùng có một cô nương nhìn không được, đi tới nói: "Vị sư huynh này ngươi đang chờ đồng bạn ngươi sao?"
Dương Khai gật gật đầu.
Cô nương kia hé miệng cười nói: "Vậy ngươi không cần đợi nữa, ta nghe các sư tỷ bên kia nói, vị đồng bạn kia của ngươi mỗi lần tới đều sẽ ngủ lại ở nơi này."
Dương Khai suýt nữa thì chửi mẹ, mặt đen lại nói tiếng cám ơn, kết toán tiền thịt rượu, đang muốn rời đi, cô nương kia lại là bỗng đưa tay bắt tay áo Dương Khai.
Dương Khai quay đầu nhìn nàng, thấy mặt nàng đỏ bừng, không khỏi hỏi: "Sư muội có việc?"
Nữ tử cúi đầu: "Sư huynh tới đây, chỉ là vì uống rượu thôi?"
Dương Khai cũng không phải đồ đần, tự nhiên hiểu nàng là có ý gì, quan sát tỉ mỉ nàng một chút, phát hiện nữ tử này tướng mạo thanh tú, toàn thân trên dưới không có chút vẻ phong trần, bật cười nói: "Ta chính là bồi người mới tới, trước kia chưa từng tới nơi như này."
Tiếng cô gái rất nhỏ: "Mọi thứ đều có lần thứ nhất, sư huynh muốn hay không. . . Có muốn thử một chút hong?"
Nói xong, đầu đã nhanh vùi vào ngực, sắc mặt càng đỏ lên như lửa.
Dương Khai im lặng, biết nữ tử này hoặc là bản tính dễ dàng thẹn thùng, hoặc là chưa từng thử mấy lần, còn không quá thoải mái.
Đang nghĩ như vậy, cô gái kia nói: "Không dối gạt sư huynh. . . Sư muội ta. . . Ta, ta cũng là lần thứ nhất *33."
Dương Khai nhíu mày hỏi: "Sư muội tới đây, là vì cái gì?"
Nữ tử ngậm miệng không đáp. nhưng Dương Khai cũng biết làm tạp dịch sinh hoạt kham khổ, một năm ba viên Khai Thiên Đan thù lao, muốn mua một phần vật liệu nhị phẩm, cũng phải một ngàn năm sáu trăm viên, muốn cấp tốc tấn thăng Khai Thiên, phải có những biện pháp khác.
Thầm thở dài, biết lão Phương nói không sai, nếu không phải sinh hoạt không dễ, ai lại sẽ đến nơi này?
Ngay vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên đi vào một đại hán khôi ngô, quét mắt qua, ánh mắt dừng lại trên người Dương Khai, kinh ngạc đi tới.
Phát giác động tĩnh, Dương Khai quay đầu nhìn lại, cũng ngạc nhiên: "Phương huynh?"
"Ngươi làm sao ở đây?" Phương Thái tò mò nhìn Dương Khai, "Ngươi có phải đến lộn chỗ hay không?"
"Phương huynh muốn nói cái gì?" Dương Khai khẽ nhíu mày.
"Không có gì." Phương Thái chậm rãi lắc đầu, đại khái cũng không muốn nhiều lời với hắn, nhìn trái phải một chút, sau đó nhìn nữ tử bên người Dương Khai, mỉm cười nói: "Vị sư muội này, mắt nhìn người phải nhìn chuẩn một chút mới được, có ít người xem như tiếp đãi sợ cũng không có thù lao, đến lúc đó không công bận rộn một trận lại không có lời."
Nữ tử kia cười lớn một tiếng: "Vị sư huynh này nói đùa."
Phương Thái nói: "Không nói đùa, ngươi kéo người này là người mới, tới đây mới chỉ mấy tháng, ngay cả tiền công còn chưa kết toán, sao có thể trả cho ngươi thù lao gì?"
Nữ tử kỳ quái nhìn Dương Khai, biểu hiện vừa rồi của Dương Khai cũng không giống như là một người mới, tiền một bàn thịt rượu kia hắn thống khoái mà đưa, chỉ nhiều không ít.
"Phương mỗ không giống vậy, nhất định để sư muội hài lòng =))." Nói như vậy, đưa tay bắt tới cánh tay nữ tử, nữ tử kia cũng không tốt tránh
né, bị bắt lại, vội vàng quay đầu nhìn Dương Khai, một mặt cầu khẩn, tương đối mà nói, nàng càng muốn tiếp đãi Dương Khai hơn, nếu không, vừa rồi cũng sẽ không chủ động tới nói chuyện với hắn.
Nhưng để nàng cảm thấy thất vọng là Dương Khai chỉ nhìn nàng một chút, liền chắp tay nói: "Vậy không quấy rầy Phương huynh làm chuyện tốt :V, cáo từ."
"Hừ!" Phương Thái hừ lạnh một tiếng.
Dương Khai cất bước ra ngoài, lại có thể tinh tường cảm nhận được phía sau có một đôi mắt một mực nhìn mình.