Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3889: Hộ Địa Đại Trận



Dương Khai hãi nhiên, đây chính là Khai Thiên cảnh! Trung phẩm Khai Thiên đã có uy thế như thế, vậy thượng phẩm Khai Thiên thì sao? 

Miệng không ngừng phun máu, ánh mắt Dương Khai lại cực sáng! 

Khói bụi nổi lên bốn phía, đại điện sụp đổ, toàn thân Dương Khai đau đớn vô cùng, kiến trúc sụp đổ đè xuống người, nhưng đáng được ăn mừng chính là lực lượng trói buộc mình kia đã biến mất. Nơi đây đã hủy, trận pháp bố trí trong này đương nhiên cũng mất đi tác dụng. 

Xông ra ngoài, còn chưa kịp dò xét tình huống bốn phía, đã nghe cách đó không xa, một tiếng ho nhẹ truyền đến, Dương Khai quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên hung quang, đưa tay ra trong hư 

không, Thương Long Thương giữ trên lòng bàn tay, thân thương run run, một thân lực lượng rót vào trong trường thương, tiếng long ngâm lên, một thương đảo ra. 

Oanh một tiếng, cát đá bay tán loạn, Vu Luyện liên tục phun máu, mắt trừng như trâu, hãi nhiên nhìn. 

"Chết!" Dương Khai gầm thét, thôi động Không Gian Pháp Tắc, đầu mũi thương đã đâm thằng vào người đối phương, một hắc cầu lóe lên một cái rồi biến mất. 

Chỗ ngực Vu Luyện lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn, ngũ tạng lục phủ biến mất hơn phân nửa, một tay gắt gao bắt lấy Thương Long Thương, tay kia hướng tới Dương Khai, bàn tay phóng ra khí tức hủy diệt. 

Dương Khai hít sâu một hơi, lồng ngực phồng lên, há miệng thổ tức, kình khí sắc bén như lưỡi dao gọt qua cánh tay đối phương, tầng tầng huyết nhục biến mất, lộ ra xương trắng hếu. 

Vu Luyện kêu thảm thiết, Dương Khai nhấc thương, phóng lên không trung, đầy trời thương ảnh bao phủ. 

Ngắn ngủi ba hơi, Dương Khai thu thương lại, Vu Luyện đã ngã xuống đất, toàn thân không biết có bao nhiêu lỗ thủng, máu tuôn ra như suối, sinh cơ cấp tốc ảm đạm xuống.

Không kịp may mắn mình vừa trở về từ cõi chết, một đạo sát cơ đã từ phía sau đánh tới, Dương Khai vội vàng xoay người, hoành thương cản, đinh đương một tiếng, cự lực truyền đến, cả người ngã bay ra ngoài, giữa không trung đẫm máu không thôi. 

Vội vàng rơi xuống đất, giương mắt nhìn lên, thấy Đỗ Như Phong một mặt thất thần nhìn một bên, đầy mắt không thể tin: "Vu sư huynh?" 

Vu Luyện há miệng, lại thở hổn hển, được một lúc như vậy, nghiêng cổ một cái, khí tức triệt để biến mất. 

Đỗ Như Phong rùng mình, không thể tiếp nhận, rõ ràng vừa mới trước đó sư huynh mình còn hăng hái, chuẩn bị đoạt được Mộc hành đi tấn thăng Khai Thiên, giờ sao đã hồn quy Địa phủ! 

Cường địch kia cùng Tôn Giả chiến đấu, dư âm chấn bốn phía, vừa rồi Đỗ Như Phong gần như cho là mình phải chết, mặc dù cuối cùng nhặt được mạng, nhưng bản thân cũng đã trọng thương. Nghĩ đến Vu Luyện sư huynh cu ̃ng không tốt hơn, thân trọng thương lại bị đánh lén, tim đập nhanh một hồi, vừa rồi nếu Dương Khai không ra tay với Vu Luyện, mà là với mình, mình có thể sống sao? 

Quay đầu nhìn lại, kia Dương Khai cũng đang không ngừng ho ra máu, hiển nhiên cũng không quá dễ chịu.

"Ngươi giết Vu sư huynh!" Đỗ Như Phong sắc mặt âm lãnh. 

"Kế tiếp chính là ngươi!" Dương Khai chỉ thương, lau máu bên khóe miệng. 

"Trò cười!" Đỗ Như Phong sắc mặt nhăn nhó, "Tôn Giả trước mặt cũng dám lớn tiếng như vậy. . ." 

Nói xong Đỗ Như Phong bỗng nhíu mày, thần niệm quét một vòng, sắc mặt biến hóa, bởi vì hắn phát hiện Đoàn Hải đã không ở nơi này. 

Thất Xảo Địa có đại địch Tôn Giả hẳn là vội vã đến ngăn địch, căn bản không lo được nơi này, một trái tim thẳng chìm xuống đáy, không biết Hứa Hoảng kia rốt cuộc là ai, lại để Tôn Giả như lâm đại địch như vậy. 

Rầm rầm rầm. . . 

Động tĩnh chấn thiên động địa từ thiên ngoại truyền đến, còn có năng lượng rung động kịch liệt, hiển nhiên có cường giả đang giao thủ. 

Xoát xoát xoát. . . 

Từng tiếng xé gió đột kích, là đệ tử Thất Xảo Địa nghe được động tĩnh từ bốn phương tám lao vùn vụt tới điều tra, chợt vừa thấy được nơi đây đổ nát thê lương cũng lấy làm kinh hãi, lại nhìn thi thể Vu Luyện trên phế tích, càng là sắc mặt đại biến, một người trong đó

đứng ra hỏi: "Đỗ sư huynh, đây là thế nào? Là ai giết Vu sư huynh!" 

Đỗ Như Phong lạnh nhạt nhìn Dương Khai nói: "Còn có thể là ai, chính là tên trước mặt này, giết hắn cho ta!" 

"Cuồng đồ lớn mật, ban ngày ban mặt dám hành hung đả thương người, nạp mạng đê!" Một đám đệ tử Thất Xảo Địa nghe vậy tất cả đều giận dữ, nhao nhao tế ra bí bảo, đổ ập xuống Dương Khai. 

Sớm trước khi những người này hiện thân tới, Dương Khai đã âm thầm tụ lực, mặc dù hắn cũng rất muốn quyết nhất tử chiến với Đỗ Như Phong, nhưng bây giờ song quyền nan địch tứ thủ, nên đi trước thì tốt hơn, huống chi, những người này đều là Khai Thiên cảnh, mặc dù đại đa số đều là nhất phẩm, ngay cả lưỡng phẩm Khai Thiên đều ít đến thương cảm, nhưng cũng không phải hắn bây giờ có thể chống lại. 

Lấy không gian thần thông tinh diệu, chỉ cần không có cường giả cấp độ như Đoàn Hải, Dương Khai đào tẩu vẫn rất có nắm chắc. 

Ầm ầm một trận, hư không vỡ nát, vô số công kích đánh tới, Dương Khai cũng đã vọt đến một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Như Phong một chút, thẳng vị trí vườn trái cây mà phi đi. 

Đỗ Như Phong tức hổn hển: "Một đám phế vật, đuổi theo cho ta!" Đông đảo đệ tử Thất Xảo Địa không cần hắn đến phân phó, thấy

Dương Khai bỏ chạy cũng cấp tốc đuổi theo, chỉ một thoáng, Hỏa Linh Địa trên không, một người chạy, một đám người theo đuôi truy kích, tràng diện phi thường náo nhiệt. :V 

Ông. . . Một tiếng, thiên địa run rẩy, tiếng vang trầm nặng truyền thẳng đến thức hải, khiến người ta tai mắt rung động. Nương theo tiếng vang truyền ra, bầu trời bỗng loé lên một quang mang trận văn, trận văn kia to lớn vô cùng, che đậy toàn bộ Hỏa Linh Địa. Một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống, trong Hỏa Linh Địa, tất cả mọi người đều cảm thấy bị một cỗ khí tức tử vong bao phủ. 

Đuổi sát sau lưng Dương Khai, Đỗ Như Phong kinh hô một tiếng: "Hộ Địa đại trận!" 

Dương Khai cũng là toàn thân lông tóc dựng đứng, cảm giác đại nạn lâm đầu dâng lên trong lòng, mặc dù không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Đỗ Như Phong nói, đây hình như là Hộ Địa đại trận Hỏa Linh Địa bị kích phát. 

Ngay lập tức, một tiếng gầm thét vang lên: "Hứa Hoảng ngươi điên rồi, ngươi muốn hủy Thất Xảo Địa sao?" 

Hứa lão cười to vang vọng đất trời: "Hủy thì sao, Thất Xảo Địa này bị nghịch tặc các ngươi mưu đoạt, vậy bản tọa cũng không cần! Chết

hết cho ta!" 

Dứt lời, trận văn to lớn lập tức điên cuồng xoay tròn, từng quang mang như dải lụa từ trong trận văn kích xạ xuống, như mưa to từ không trung phóng xuống. 

Dương Khai không cần suy nghĩ, lập tức lắc mình trốn vào trong Huyền Giới Châu. Ẩn thân trong Tiểu Huyền Giới, lại xuyên qua Huyền Giới Châu quan sát bên ngoài, thấy thiên địa đều bị quang mang tràn ngập, hết thảy Hỏa Linh Địa cũng bắt đầu sụp đổ, đại địa bị đánh ra đầy khe rãnh lớn, một đám đệ tử Thất Xảo Địa truy kích mình tất cả sắc mặt hãi nhiên, vướng trái vướng phải tránh né, lại hiếm có người tránh được. 

Quang mang dứt đi, từng bộ thi thể tàn khuyết không đầy đủ từ trên trời rơi xuống. Dương Khai nuốt nước miếng một cái, âm thầm cầu nguyện Huyền Giới Châu tuyệt đối đừng bị đánh trúng, mặc dù không biết Huyền Giới Châu bị đánh trúng sẽ có hậu quả gì, nhưng cũng hẳn không có kết quả gì tốt. 

Cũng may công kích kia mặc dù miên không dứt, cũng lít nha lít nhít, nhưng Huyền Giới Châu thể tích rất nhỏ, chỉ cần vận khí không quá kém, hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì. 

Cho tới lúc này, Dương Khai mới biết được Hứa lão ỷ vào là gì, vì sao

dám một thân một mình xâm nhập nơi đây để báo thù rửa hận. 

Có lẽ Thất Xảo Địa vốn là của Hứa lão, chỉ là không biết về sau xảy ra chuyện gì, bị người ta cướp đi. Nhưng mặc dù bị cướp đi, Hứa lão còn bảo lưu lại bí pháp khống chế đại trận Thất Xảo Địa, biến mất ba tháng bặt vô âm tín, chính là bởi vì muốn cướp lại quyền khống chế đại trận. 

Lấy bản sự của Hứa lão, lại thêm đại trận toàn bộ Thất Xảo Địa phụ trợ, có lẽ thật có cơ hội báo thù. Bây giờ Dương Khai tự nhiên là ước gì Hứa lão nháo ra động tĩnh càng lớn càng tốt, cũng chỉ có như vậy 

hắn mới có cơ hội thoát khỏi nơi này, nếu Hứa lão chống đỡ không nổi bị giết sớm, vậy hắn chắc chắn cũng phải đi theo chôn cùng. 

Hộ Địa đại trận công kích không lâu, vẻn vẹn chỉ có 20 hơi. Nhưng 20 hơi sau, toàn bộ Hỏa Linh Địa, cũng đã câu tĩnh! 

Dương Khai đợi một lát, đến khi trận văn biến mất mới ra khỏi Tiểu Huyền Giới, quay đầu chung quanh, trong tầm mắt là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất tràn đầy thi thể tàn khuyết không đầy đủ, đều là người mặc áo bảy sắc. 

Một lưới lớn bỗng từ trên trời giáng xuống, che vào đầu Dương Khai, lưới lớn kia lại có lực lượng phong tỏa thiên địa, toàn thân Dương Khai xiết chặt quát: "Đâu Thiên Võng!"