Ngụy sư huynh giật mình, cũng không phải là A Duẩn bị ai khi dễ, mà là nhà không còn, thần sắc cũng ảm đạm xuống, vỗ vỗ đầu A Duẩn: "Về sau chỗ ta chính là nhà của ngươi!"
A Duẩn lại vùi đầu vào, oa oa khóc lớn.
Thấy cảnh này, Dương Khai không khỏi nhớ lại. Tinh Giới bây giờ cũng không quá lạc quan, bị Mạc Thắng giày vò như vậy, toàn bộ Tinh Giới bị làm loạn thất bát tao, phải có Thế Giới Thụ mới có thể tu bổ. Nếu mình tìm không thấy Thế Giới Thụ thì sao? Vậy sau này Tinh Giới có thể cũng như cố thổ A Duẩn hay không, triệt để hủy diệt.
Đến lúc đó, lại có bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi, này càng khiến hắn kiên định phải tìm được Thế Giới Chi Thụ, trở về chữa trị Tinh
Giới.
A Duẩn khóc một trận, cuối cùng cảm xúc thong thả, sắc mặt đỏ bừng từ trong ngực Ngụy sư huynh lùi ra, cực kì xấu hổ. Vừa rồi không kiềm chế được nỗi lòng, chủ yếu là đoạn đường này đã trải qua rất nhiều hung hiểm, thật vất vả mới gặp được người cuối cùng đến từ cùng một thế giới với mình, cảm xúc khó tự kiềm chế. Giờ thấy rất ngượng ngùng. . .
Ngụy sư huynh cười ha ha, đưa tay vỗ cái đầu nhỏ của A Duẩn: "Còn biết thẹn thùng, được, xem ra ngươi cũng không tệ lắm." Ngẩng đầu nhìn Dương Khai, gật đầu nói: "Ngươi râ ́t tốt!"
Vừa rồi hắn lách mình tới, Dương Khai lập tức ngăn lại trước mặt những người khác, không biết người tới thực lực mạnh yếu thế nào mà có thể có cử động như vậy, nói rõ thanh niên trước mắt này là người rất có khả năng đảm đương, Ngụy sư huynh cảm thấy Dương Khai rất không tệ.
"Tiền bối quá khen." Dương Khai khách khí một câu.
"Tiểu Duẩn Nhi, không giới thiệu cho ta mấy vị bằng hữu này của ngươi sao?" Ngụy sư huynh cúi đầu nhìn A Duẩn.
A Duẩn dụi mắt một cái, thong thả hạ cảm xúc, lúc này mới nhất nhất giới thiệu, qua nàng giới thiệu, bọn người Dương Khai mới biết
đại hán khôi ngô tên Ngụy Khuyết, đám người tự nhiên lại là một trận hành lễ.
Ngụy Khuyết phóng khoáng vung tay lên: "Đều chớ khách khí, đã là bằng hữu Tiểu Duẩn Nhi, vậy không phải ngoại nhân, trước theo ta tới nơi an toàn rồi nói tiếp đi."
"Tiền bối làm chủ." bọn người Dương Khai đương nhiên sẽ không có dị nghị gì, lần này tới, vốn là có ý nghĩ nhờ Đại Nguyệt châu bao che dưới cánh chim.
Ngụy Khuyết dẫn đám người tới vị trí trụ sở Đại Nguyệt châu, vừa bay vừa nói: "Tiểu Duẩn Nhi, sao ngươi lại tìm tới nơi này? Không phải ta cho ngươi cầm tín vật tới Đại Nguyệt châu tìm ta sao?" Điểm ấy hắn vô cùng hiếu kỳ, vừa rồi nếu không phải cảm nhận được khí tức tín vật kia, hắn cũng không dám tin A Duẩn thế mà lại tìm tới nơi này, nơi này cách Đại Nguyệt châu quá xa.
"Nói rất dài dòng. . ." A Duẩn có chút lúng túng thè lưỡi. Ngụy Khuyết cười nói: "Vậy từ từ nói, dù sao cũng không có việc gì."
A Duẩn lúc này kể lại chuyện từ khi mình đi từ Càn Khôn thế giới ra, nghe nói A Duẩn bị Thất Xảo Địa cho làm tạp dịch hơn nửa năm, sắc mặt Ngụy Khuyết đen như đáy nồi, lại biết Thất Xảo Địa phát sinh biến cố lớn, ngay cả Hộ Địa Tôn Giả đều đã chết không chỉ một,
Thất Xảo Thiên Quân càng bị thương nặng, lại biến sắc: "Chẳng trách lần này không thấy người Thất Xảo Địa, nguyên lai là xảy ra chuyện. . ."
"Sau đó thì sao?" Ngụy Khuyết truy vấn.
A Duẩn nhìn Dương Khai một chút, không đề cập chuyện Đại tướng quân, chỉ nói mấy người mình sau khi trốn ra khỏi Thất Xảo Địa, liền kích phát bạch ngọc hồ ly kia, hồ ly dẫn tiến về Đại Nguyệt châu, ai ngờ chỉ đi qua hai đạo vực môn, hồ ly đã mất đi tác dụng.
Ngụy Khuyết có chút xấu hổ: "Ừm, là như vậy a, ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ mang nhiều bằng hữu như vậy đi cùng, ha ha ha. . . Cho nên lúc đó luyện chế hồ ly kia. . . Ngụy mỗ thất sách, để cho ngươi chịu khổ."
A Duẩn lắc đầu nói: "Tiền bối không cần nói như vậy, nếu không có hồ ly kia, chúng ta cũng không tìm thấy nơi này, mặc dù nửa đường có chút khó khăn trắc trở, A Duẩn vẫn đã tìm được tiền bối, A Duẩn đã thỏa mãn ư ư."
"Giờ ngươi ta đã gặp nhau, về sau ở lại Đại Nguyệt châu đi, chỉ cần Ngụy mỗ không chết, ta bảo đảm ngươi không bị làm sao."
"Tạ ơn tiền bối. . ." A Duẩn hé miệng gật đầu, lại hơi liếc nhìn bọn người Dương Khai.
Ngụy Khuyết nói: "Mấy vị bằng hữu này của ngươi, nếu có ý, đều có thể ở lại Đại Nguyệt châu, Ngụy mỗ tại Đại Nguyệt châu coi như có chút địa vị, thu mấy người không vấn đề."
Lão Phương cùng Điệp U nghe vậy đều vui mừng, Dương Khai cũng vội vàng nói: "Vậy trước tiên cám ơn tiền bối."
Trong lúc nói chuyện, đám người đã tới trước một chiếc thuyền lớn, Ngụy Khuyết dẫn đám người leo lên boong thuyền, boong thuyền kia sớm đã đứng đầy người, cầm đầu là một cung trang phụ nhân, cười mỉm nhìn qua bên này.
Bọn người Dương Khai hai mặt nhìn nhau, cười khổ không thôi.
Thuyền lớn này trước đó bọn hắn cu ̃ng từng xa xa nhìn qua, chỉ là không phát hiện bóng dáng Ngụy Khuyết, khi đó hắn hẳn là đang trong khoang thuyền không có lộ diện ra ngoài, cũng may Ngụy Khuyết chủ động đến gặp, nếu không thật đúng là phải đến từng nhà hỏi.
"Ngụy sư huynh, tìm được người rồi?"Phụ nhân kia nhìn bọn người Dương Khai một chút, cũng không xác định được ai là hậu bối Ngụy Khuyết.
Ngụy Khuyết đưa tay kéo A Duẩn đến trước mặt mình, cười to nói: "Tới tới tới, bái kiến Đào sư thúc ngươi!"
A Duẩn nhu thuận hành lễ: "Bái kiến Đào sư thúc!"
Nữ tử họ Đào đánh giá A Duẩn một chút, mỉm cười nói: "Tiểu cô nương thật xinh đẹp, ngươi tên là gì?"
"A Duẩn. . ." A Duẩn cúi đầu, có chút xấu hổ.
"Danh tự cũng dễ nghe." Nữ tử họ Đào gật đầu, "Đoạn đường này tới hẳn là vất vả a, đến nơi này chính là đến nhà, về sau nếu ai khi dễ ngươi, nói cho Đào sư thúc, sư thúc ra mặt cho ngươi."
"Ừm. . . Tạ ơn Đào sư thúc." Vành mắt A Duẩn lại đỏ lên, đã bao nhiêu năm, lẻ loi một mình, bỗng có người đối với mình đầy đủ quan tâm như thế, không khỏi để nàng sinh ra cảm giác như trong mộng, hết thảy đều không chân thật.
"Ngươi nha đầu này. . ." Ngụy Khuyết đau cả đầu, "Làm sao động một chút lại khóc."
Nữ tử họ Đào trừng Ngụy Khuyết: "Chưa nghe nói qua nữ nhân là làm bằng nước sao? Khóc mấy lần thì làm thao." Đưa tay ôm A Duẩn vào trong ngực, vỗ nhẹ bờ vai nàng.
Ngụy Khuyết vò đầu: "Là vậy sao?" Nghĩ thấy khó hiểu vl, hai tay chống nạnh, nhìn đệ tử Đại Nguyệt châu chung quanh nói: "Các ngươi đám ranh con này, đều nghe kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi, Tiểu Duẩn Nhi chính là đệ tử thân truyền Ngụy mỗ ta, cũng là tiểu sư
muội của các ngươi, ngày sau không cho phép khi dễ nàng, nghe chưa? Nếu ai dám khi dễ nàng, ta rút da hắn!"
Một thanh niên cười hì hì nói: "Ngụy sư thúc tổ, tiểu sư muội đáng yêu như thế, chúng ta thương nàng còn không kịp, sao lại khi dễ nàng."
Một đám người mãnh liệt gật đầu.
Ngụy Khuyết hừ lạnh: "Tốt nhất nên như vậy!"
Nữ tử họ Đào nói: "Sư huynh, phương pháp tu hành của ngươi thích hợp với Tiểu Duẩn Nhi sao? Ta rất khó tưởng tượng, một mỹ nhân nhi nũng nịu như thế cho ngươi dạy dỗ mấy năm sẽ biến thành bộ dáng gì."
Ngụy Khuyết nháy mắt mấy cái, âm vang nói: "Phương pháp tu hành có gì thích hợp không thích hợp, có thể mạnh lên là được rồi." Quay đầu nhìn qua một đám đệ tử: "Các ngươi nói đúng hay không!"
Lấy thanh niên vừa rồi cầm đầu, một đám người đồng nói: "Ngụy sư thúc tổ nói cái gì cũng đúng!" :V
Nữ tử họ Đào khẽ cười nói: "Ngươi hỏi bọn hắn cũng vô dụng, trên dưới Đại Nguyệt châu ai dám làm trái lại ngươi. Sư huynh nếu yên tâm, ta thấy như này, Tiểu Duẩn Nhi ta nhận, về sau theo ta tu hành, nhất định dạy nàng thật tốt."
"Ngươi muốn thu nàng?" Ngụy Khuyết ngạc nhiên nhìn sư muội mình.
"Làm sao? Chẳng lẽ sư huynh không nỡ?"
Ngụy Khuyết cười to: "Nào có cái gì không lỡ, nhưng cũng phải xem ý Tiểu Duẩn Nhi." Nhìn qua A Duẩn nói: "Tiểu Duẩn Nhi, ta hỏi ngươi, ngươi nguyện ý theo ta tu hành, hay nguyện ý theo Đào sư thúc ngươi?"
A Duẩn ngẩng đầu nhìn Ngụy Khuyết một chút, lại nhìn nữ tử họ Đào, cúi đầu nói: "Tiền bối làm chủ là được, ta không có ý kiến." Mới đến, nào có cái chủ kiến gì.
Nữ tử họ Đào liền nói ngay: "Vậy cứ định như vậy, Tiểu Duẩn Nhi ta nhận.".
Ngụy Khuyết lập tức nói: "Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh Bái kiến sư phụ ngươi!" Nói rồi, đẩy A Duẩn một cái.
A Duẩn cũng là xem thời cơ nhanh, vội vàng uyển chuyển quỳ gối: "Đệ tử A Duẩn, Bái kiến sư tôn!"
Nữ tử họ Đào nhận nàng thi lễ, lúc này mới đầy mặt mỉm cười đỡ nàng: "Chỗ đơn sơ, đại điển bái sư về Đại Nguyệt châu lại nói, vi sư trước đưa ngươi một lễ vật đi." Nói xong, đưa tay lên tóc mai của mình gỡ xuống một ngọc trâm, nhét vào trên tay A Duẩn nói: "Đây là
một bí bảo phòng ngự, hảo hảo luyện hóa, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!"
Ngụy Khuyết hơi biến sắc: "Vật này sao ngươi có thể đưa ra ngoài, quá quý giá, không được không được, ngươi thu hồi đi, sau lại đưa thứ khác."
Nữ tử họ Đào khẽ cười nói: "Ta đưa đồ đệ mình mắc mớ gì tới ngươi." Ngụy Khuyết im lặng. . .
Một đám đệ tử Đại Nguyệt châu ở một bên nhìn hâm mộ đến cực điểm, tiểu sư muội này vừa đến đã bị hai vị sư thúc cướp thu đồ đệ, bây giờ bái nhập Đào sư thúc, còn được tặng một bảo vật quý làm lễ bái sư, đệ tử ở đây nào có đãi ngộ này?
Nhưng cũng chỉ là hâm mộ, người ta cùng Ngụy sư thúc tổ có nguồn gốc như vậy, mà Đào sư thúc đối với Ngụy sư thúc tổ lại cảm mến nhiều năm, nhưng mà Ngụy sư thúc tổ người ngốc đầu đần, lại không có chút phát giác nào, Đào sư thúc làm vậy hiển nhiên cũng là biểu hiện yêu ai yêu cả đường đi.
Đâu chỉ đệ tử Đại Nguyệt châu nhìn hâm mộ, lão Phương cùng Điệp U làm sao không hâm mộ? Đều là từ Thất Xảo Địa trốn tới, đoạn đường này đi trong gió trong mưa, sánh vai tiến lên, đến nơi này, A Duẩn lập tức thành bánh trái thơm ngon. Nhưng hâm mộ thì hâm
mộ, càng nhiều hơn là cao hứng, mặc dù ở chung không được mấy tháng, nhưng A Duẩn cá tính đơn thuần, quả thật làm cho người ta thích.
Thu đồ, nữ tử họ Đào tâm tình cũng rất vui vẻ, nhìn qua bọn người Dương Khai nói: "Mấy vị này là. . ."
A Duẩn vội nói: "Hồi sư tôn, bọn hắn là bằng hữu của đệ tử, may mắn mà có mấy người họ hộ tống đệ tử, đệ tử mới có thể đến đây."