Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3943: Thiếu Nợ Thì Trả Tiền



Đóng cửa phòng lại, Dương Khai lấy ra Thất Diện từ trong hộp. Dưới ánh nến yếu ớt, hắn cẩn thận dán cái mặt nạ kia lên khuôn mặt mình. 

Giống như không có gì, cũng không cảm giác được điểm khó chịu nào, thậm chí sau khi dán lên cũng không có bao nhiêu cảm giác. Bất quá hình dạng của hắn cũng không có biến hóa bao nhiêu, dù sao hắn vẫn còn chưa luyện hóa nó a. 

Xoay người ngồi xếp bằng trên giường, tĩnh khí ngưng thần, yên lặng thôi động lực lượng luyện hóa. 

Nhoáng một cái đã là mấy ngày sau, Dương Khai đang luyện hóa Thất Diện thì chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập đi về phía này. Ngay sau đó, cửa phòng liền bị người ta đẩy ra, Bạch 

Thất thăm dò nói: "Tiểu tử, khai trương, đi đến tiền sảnh!" 

Dương Khai lên tiếng, lấy Thất Diện ra khỏi khuôn mặt mình, cất kỹ cẩn thận, cất bước đi ra. 

Luyện hóa mấy ngày, nhưng hắn vẫn chưa luyện hóa xong Thất Diện, tạm thời không có cách nào phát huy được công hiệu của nó. Bất quá đây cũng là sự tình không vội vàng được, cần công phu mài nước (1), về sau tìm được cơ hội thì sẽ từ từ xử lý. 

So sánh với chuyện này, Dương Khai thật ra hiếu kỳ vì sao bà chủ không ngại cực khổ chạy đến đến Tinh Thị này hơn. Theo lý mà nói, Đệ Nhất Khách Điếm kia của nàng bị hủy, hẳn là tại nên trùng kiến một tòa khách điếm mới trên địa điểm cũ mới đúng, cần gì phải chạy đến nơi xa xôi như thế này chứ? 

Bất quá đây cũng không phải việc mà hắn cần quan tâm, bây giờ hắn chỉ là tiểu nhị của Đệ Nhất Khách Điếm, mọi thứ chỉ cần nghe theo sự phân phó của bà chủ là được. 

Đến tiền sảnh, phát hiện mọi người trong Đệ Nhất Khách Điếm về cơ bản là đều đã tề tựu, chỉ thiếu một mình hắn. Dương Khai vội vàng đứng ở bên cạnh Bạch Thất, thoáng dò xét một chút, tất cả đồ đạc trong tiền sảnh đều đã được đổi, bàn ghế sáng loáng mới tinh, ắt hẳn là mới được đổi trong mấy ngày nay.

Khi hắn đã đứng vững chân, ba ̀chủ mới dạy bảo bọn họ một phen. Cũng không có gì đặc biệt, nàng đơn giản nói rằng Đệ Nhất Khách Điếm bị hủy, sau này mọi người sẽ dừng chân ở chỗ này. Tuy rằng đổi địa điểm, nhưng chuyện cần làm lại không cần thay đổi, mong mọi người cố gắng nhiều hơn, dắt tay nhau cùng tiến lên. 

Đám nhân viên tất nhiên là ầm ầm đồng ý. 

Sau đó bà chủ lại sai Dương Khai cùng Bạch Thất treo lên lệnh bài của Đệ Nhất Khách Điếm, vậy là coi như khai trương xong. Dương Khai thấy thế thì có hơi cạn lời, Đệ Nhất Khách Điếm tên tuổi lớn 

như vậy, vậy mà ngày khai trương lại không có ai đến đây chúc mừng, ngược lại có hơi giản dị quá mức. 

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đoán chừng cũng là do bà chủ không mời quan khách đến đây. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới tới đây được vài ngày, cu ̃ng không có thời gian đi làm những việc này. Huống hồ, chỉ cần lệnh bài Đệ Nhất Khách Điếm treo ở đó, vậy thì liền không lo không có sinh ý, danh tiếng mấy ngàn năm của người ta cũng không phải tùy tiện nói. Hơn nữa nơi đây còn là Tinh Thị, là nơi người người hội tụ, tin tức truyền đi cấp tốc, chỉ cần có người muốn tìm hiểu tin tức bí ẩn gì đó, vậy khẳng định là sẽ đến Đệ Nhất Khách Điếm! 

Lệnh bài này vừa mới được treo lên, liền có một tên nam tử trung

niên đầu trâu mặt ngựa thân hình gầy gò, có vẻ không phải là nhân vật gì tốt quỷ quỷ túy túy đi đến. 

Hình như hắn vẫn còn chưa tin được rằng mình có thể nhìn thấy chiêu bài của Đệ Nhất Khách Điếm trong một khu phố xá sầm uất như thế này. Sau khi đi vào thì hắn liền xem trái xem phải, sau đó lại hỏi trái hỏi phải, thẳng đến khi bà chủ thoáng triển lộ ra khí tức Khai Thiên lục phẩm thì tên gia hỏa này mới hoàn toàn xác định được. 

Hắn muốn một gian mật thất, tâm tình với ba ̀chủ một phen. 

Không biết bà chủ cân nhắc điều gì, sau đó vậy mà lại mang theo Bạch Thất và Dương Khai cùng đi mình. 

Tên này đến đây để tìm hiểu tin tức, sự tình cần hỏi cũng không phải là sự tình gì đó quá cơ mật, mà chỉ là nơi hạ lạc của một kiện thiên tài địa bảo. Bà chủ nói tin tức cho hắn biết, người này liền mừng rỡ như điên, luôn miệng nói tạ ơn, sau khi lưu lại thù lao thì liền nhẹ nhàng rời đi. 

Dương Khai thấy thế thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hắn cũng không biết người kia trả bao nhiêu thù lao, nhưng có lẽ là cũng sẽ không quá ít. Tùy tiện bán một chút tin tức liền có thể kiếm tiền, mối làm ăn không vốn này của Đệ Nhất Khách Điếm quả thật làm cho người ta hâm mộ.

Sau khi đưa tiễn tên khách nhân kia đi, bà chủ đưa cho Bạch Thất cùng Dương Khai mỗi người một miếng ngọc giản, khẽ hé môi son nói: "Xem một chút đi." Nói xong, nàng ta liền nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một miếng. 

Dương Khai hoài nghi tiếp nhận, thần niệm quét qua, phát hiện tin tức ghi lại trong ngọc giản rất là kỳ lạ, hình như là danh tự của mấy cửa hàng, sau đó còn có vị trí của những cửa hàng này, ngoài ra còn có danh tính tu vi của chưởng quỹ của những cửa hàng này. Hắn bỗng nhớ lại mấy ngày trước Viên Thụy Đức đã từng giao cho bà chủ một miếng ngọc giản, thứ bên trong đó có lẽ là những tin tức này. 

Trong lòng tràn đầy sự khó hiểu, Dương Khai nhìn bà chủ nói: "Đây là những người nào?" 

Bà chủ ngẩng đầu nhìn hắn một chút: "Giống như ngươi, đều là người thiếu tiền của chúng ta." 

Dương Khai ngạc nhiên nói: "Còn có người dám thiếu tiền của Đệ Nhất Khách Điếm ư?" Hơn nữa Đệ Nhất Khách Điếm không phải là mua bán tình báo hay sao? Làm ăn từ trước đến nay đều là trả tiền mặt, làm sao có người nợ tiền được a? 

Bạch Thất đứng bên cạnh đá hắn một cước, Dương Khai quay đầu nói: "Muốn gì?"

Khóe miệng của Bạch Thất bỗng nhiên co quắp lại, hắc hắc gượng cười. 

Bà chủ tức giận nói: "Việc Đệ Nhất Khách Điếm bị hủy có liên quan tới thế lực sau lưng bọn hắn, ta nói, những tên kia đừng hòng chạy thoát một tên nào!" 

Dương Khai ngơ ngác một lúc, sau đó rất nhanh liền kịp phản ứng: "Ý của ngươi là, chỗ dựa của những cửa hàng này, chính là những thế lực trước đó đã xuất thủ phá hư Đệ Nhất Khách Điếm?" 

"Đương nhiên, nếu không ta chạy tới nơi xa xôi này làm gì." Dương Khai cau mày nói: "Vậy chúng ta cần làm gì?" 

"Tính tiền!" Ngón tay của bà chủ gõ gõ mặt bàn, gằn từng chữ một: "Mỗi nhà 1000 vạn, phải mang tiền mặt trở về cho ta!" 

Dương Khai lập tức to đầu rồi. Lúc trước hắn sở dĩ thiếu bà chu ̉ 1000 vạn, cũng là bởi vì việc Đệ Nhất Khách Điếm bị hủy có liên quan tới hắn, bây giờ mỗi nhà phải trả 1000 vạn cũng không phải là quá phận. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn bất quá chỉ là một tên Đế Tôn cảnh mà thôi, xuất thân của những người trước đó động thủ tại Đệ Nhất Khách Điếm không phải là thế lực nhất đẳng như động thiên phúc địa thì chính là nhị đẳng thế lực có Khai Thiên trung phẩm trấn giữ. Một tên tiểu tốt như mình chạy tới thu tiền, người ta

sẽ để ý sao? 

Giống như nhìn ra được sự lo lắng trong lòng Dương Khai, bà chủ nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, việc này nói thế nào thì chúng ta cũng đều chiếm một chữ lý. Nếu như bọn hắn chịu trả tiền thì cũng thôi đi, nếu như không chịu, lão nương sẽ nháo tới tổng đàn của bọn hắn." 

Dương Khai đau răng nói: "Bà chủ, nếu ta nhớ không lầm thì lúc ấy trong số những người gây chuyện tại Đệ Nhất Khách Điếm còn có mấy người thuộc thế lực Động Thiên, những người kia. . ." 

Bà chủ nói: "Mấy nhà kia ta tự mình xuất mã, cũng không cần các ngươi quản, danh sách giao cho các ngươi đều là phần còn lại." Mắt phượng quét tới: "Việc này liên quan đến tên tuổi của Đệ Nhất Khách Điếm của chúng ta, tuyệt đối không được thất bại." 

"Bà chu ̉yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, sẽ không làm cho ba ̀chủ mất mặt!" Bạch Thất chắp tay nói năng một cách vô cùng khí phách. 

Mấy lời Dương Khai định nói ra liền bị ép ngược trở về. Bà chủ nhìn qua hắn, nói: "Ngươi thì sao?" 

Đây là đang ép mình tỏ thái độ a, Dương Khai nhe răng nói: "Ta sẽ tận lực, ta cũng chưa từng làm mấy việc như thu tiền này, không

quen a." 

Bà chủ nói: "Ngươi không phải thiếu ta 1620 vạn sao? Như vậy đi, số tiền ngươi thu về được, nửa thành trong đó xem như trả nợ cho ngươi." 

"Thật chứ?" Dương Khai hai mắt tỏa sáng, nửa thành nghe không nhiều, nhưng nếu hắn thu được 1000 vạn, vậy thì nửa thành chính là 50 vạn. Số lượng cửa hàng trên ngọc giản bà chủ đưa cho mình có khoảng chừng hai mươi nhà, nếu như thật sự thu hết trở về, vậy thì số tiền hoa hồng có khi lên tới ngàn vạn. 

"Thật!" Bà chủ gật đầu. 

Dương Khai bỗng nhiên ôm quyền: "Bà chu ̉yên tâm, ti chức có chết cũng phải thu được sổ sách trở về." 

Ba ̀chủ hài lòng gật đầu, khua tay nói: "Đi đi." 

Dương Khai cùng Bạch Thất cùng nhau quay người, ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí, giống như một mình ta chấp hết vậy! 

Sau khi ra khỏi mật thất, Bạch Thất nói: "Từ lu ́c na ̀o lại thiếu thêm 500 vạn? Không phải là 1120 vạn sao?" 1000 vạn là tiền thiếu lúc đầu, 120 vạn là tiền tiêu tốn do việc lạc ấn ở Càn Khôn điện, những việc này hắn đều nhớ rõ ràng, nhưng đột nhiên nhiều ra 500 vạn làm hắn có hơi không hiểu.

Dương Khai nhìn trái nhìn phải rồi nói hắn: "Lão Bạch, ta cảm thấy chúng ta trước tiên cần phải bàn bạc một chút xem xem nên thu tiền như thế nào." Bà chu ̉trước đó kêu hắn tới một mình, cho hắn mượn Thất Diện, Dương Khai cảm thấy việc này tốt nhất là không nên nói cho bọn hắn biết. 

Bạch Thất nói: "Ngươi không nói thì ta cu ̃ng có ý nghĩ này, đi đi đi, đi tới phòng của ta, chúng ta thương nghị thật kỹ lưỡng một chút!" Sau đó hắn liền túm lấy cánh tay lôi kéo Dương Khai đi. 

Vào trong phòng, hai người ngồi xuống, Dương Khai nói: "Ngươi trước đó đã từng thu tiền nợ chưa?" 

Bạch Thất lắc đầu nói: "Không có a, đại cô nương lên kiệu hoa, lần đầu." 

Dương Khai trừng mắt: "Lần đầu mà ngươi cũng dám phát ngôn bừa bãi như vậy?" Còn nói cái gì có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn nữa chứ! 

Bạch Thất tỏ vẻ không quan tâm: "Sợ cái gì, bà chủ đứng sau lưng chúng ta, chúng ta đi đòi nợ trước, nếu đòi không được thì xin ba ̀ chủ xuất mã, lúc đó bọn hắn cũng không dám không cho!" 

Dương Khai không biết nên nói thế nào nữa, lão Bạch có thể ôm ý nghĩ này, nhưng mình lại không được a. Bà chủ nói, số tiền mình thu

về được có nửa thành xem như trả nợ cho mình, hắn còn đang mong đòi được nhiều nhiều một chút, xin bà chủ xuất mã thì còn được cái rắm. 

Bạch Thất nói: "Thôi kệ đi, chúng ta trước tiên cần phải tiên lễ hậu binh, người ta cũng là người có mặt mũi, hơn nữa không nhất định biết về chuyện lúc trước, chúng ta tự nhiên chạy tới tính tiền như thế này cũng không thích hợp cho lắm." 

"Nói có lý!" Dương Khai khẽ vuốt cằm: "Hay vầy đi, chúng ta gửi bái thiếp cho bọn hắn trước, sau đó giải thích tiền căn hậu quả trong bái thiếp một phen, sau đó lại nói rõ nguyên do bái phỏng, xem xem người ta có hợp tác hay không rồi lại tính tiếp." 

"Ý này hay đó, cứ làm như thế đi!" 

"Nếu vậy thì chúng ta phải tìm ba ̀chủ để xin một kiện tín vật a, bằng không người ta sao có thể tin tưởng chúng ta là người của Đệ Nhất Khách Điếm được?" 

"Cái này dễ xử lý, đợi lát nữa chúng ta đi tìm bà chủ là được." 

Sau khi thương nghị thỏa đáng, hai người liền bận rộn hẳn lên, bắt đầu lấy ra từng miếng ngọc giản trống không để chế tác bái thiếp. Giống như đã thương nghị từ trước, hắn bắt đầu trình bày nguyên do trong bái thiếp, sau đó nói rõ mục đích bái phỏng, dùng từ uyển

chuyển, ngữ khí hiền lành, tuy là đòi tiền, nhưng lại không đến mức khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. 

Trong ngọc giản của Dương Khai có mười chín cửa hàng, hắn đương nhiên cũng phải làm ra mười chín phần bái thiếp, có lẽ số lượng của Bạch Thất bên kia cũng kém không bao nhiêu. 

Sau khi làm xong, hai người kiểm tra lẫn nhau một phen, xác định không có vấn đề gì, bọn hắn mới cùng nhau đi tìm ba ̀chủ, yêu cầu tín vật của Đệ Nhất Khách Điếm. 

Bà chu ̉cũng sảng khoái, trực tiếp cho mỗi người một khối ngọc bài, lớn chừng bàn tay, ở trên viết bốn chữ to Đệ Nhất Khách Điếm! 

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, hai người đến lúc này mới đi ra khỏi khách sạn, chắp tay với nhau ở cửa khách sạn, nói với nhau một tiếng mã đáo thành công, sau đó mỗi người đi một ngả, rất có một loại cảm giác bi tráng giống như phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn. . . (1) 

(1): Cái này lấy từ điển tích Kinh Kha đi ám sát Tần Thủy Hoàng. Khi lên đường, tại bờ sông Dịch (biên giới nước Triệu), Kinh Kha đã ứng tác hai câu thơ với các bạn đi tiễn: 

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn 

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản

Lược dịch: 

Gió thổi hiu hiu, sông Dịch lạnh 

Tráng sĩ ra đi, không trở về