Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3945: Tính Tiền



Nhìn thấy Dương Khai thần sắc tự nhiên, Công Tôn Hoằng âm thầm gật đầu. 

Phẩm mấy ngụm trà, Công Tôn Hoằng nói: "Lão phu đã nhìn qua bái thiếp của tiểu hữu, lão phu cũng đã biết mục đích ngươi tới đây, bất quá tiểu hữu nói rằng mình đại diện cho Đệ Nhất Khách Điếm, vậy tiểu hữu có tín vật trên người không?" 

"Tất nhiên là có." Dương Khai mỉm cười, đưa ra ngọc bài bà chủ trước đó giao cho hắn, chuyển tới chỗ Công Tôn Hoằng. 

Công Tôn Hoằng tiếp nhận, thôi động một chút lực lượng rót vào trong ngọc bài kia, một chớp mắt sau, ngọc bài bỗng nhiên sáng lên một cái. 

Công Tôn Hoằng hơi biến sắc, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, 

thần sắc hơi run rẩy, nói: "Chưởng quỹ nhà ngươi là Lan phu nhân?" 

"Đúng vậy!" Dương Khai cũng không biết trong ngọc bài kia ẩn giấu mê hoặc gì mà lại làm cho tên Công Tôn Hoằng này lập tức nhận ra thân phận được của bà chủ, bất quá nhìn thần thái này của Công Tôn Hoằng, hình như là có hơi kiêng kị bà chủ a. . . 

Như vậy cũng tốt, Dương Khai âm thầm mừng rỡ, chỉ sợ hắn không kiêng kị, chứ chỉ cần hắn có điểm cố kỵ, khoản sổ sách 1000 vạn này liền dễ xử lý. 

"Lan phu nhân đến đây rồi?" Công Tôn Hoằng lại hỏi. "Đúng!" 

"Đến đây lúc nào, sao lão phu không hề có chút tin tức nào vậy?" 

"Mới tới mấy ngày trước." Dương Khai mỉm cười trả lời: "Bà chủ làm việc khá là khiêm tốn, ngay cả việc Đệ Nhất Khách Điếm một lần nữa khai trương cũng bất quá chỉ là treo lên bảng hiệu mà thôi, cũng không có gióng trống khua chiêng!" 

Biểu lộ của Công Tôn Hoằng lập tức có hơi không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lan phu nhân làm việc. . .  n, quả thực là đủ điệu thấp." Cũng không biết hắn hồi tưởng lại chuyện gì mà khóe mắt lại nhảy nhảy lên mấy cái. 

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Đệ Nhất Khách Điếm khai trương là

đại sự, lão phu đúng ra nên tặng lễ, bất quá nếu như Lan phu nhân không muốn cho mọi người biết, vậy hẳn là cũng có đạo lý của nàng." 

Dương Khai cười ha ha: "Sự tình của bà chủ, vãn bối thân là hạ nhân cũng không tiện tìm hiểu nhiều hơn." 

Công Tôn Hoằng khẽ vuốt cằm, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, giống như đang cân nhắc gì đó, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Sự tình tiểu hữu nói trong bái thiếp, lão phu cũng không hiểu rõ cho lắm, tiểu hữu có thể nói cho ta biết vì sao người của Cửu Tinh phúc lại động thủ trong Đệ Nhất Khách Điếm hay không? Hơn nữa còn làm hỏng cả Đệ Nhất Khách Điếm như vậy." 

Dương Khai lắc đầu nói: "Ta đây không tiện tiết lộ, nếu như Công Tôn chưởng quỹ muốn biết, có thể đến hỏi bà chủ là được." 

Công Tôn Hoằng cười cười, giơ tay lên nói: "Uống trà. . ." 

Dương Khai một hơi uống hết, quay đầu nhìn qua hắn, nói: "Công Tôn chưởng quỹ, vãn bối lần này đến đây là phụng mệnh đến đòi bồi thường. Bà chủ nhà chúng ta nói, Cửu Tinh phúc địa thanh danh vang dội, Tụ Đức Nguyên một ngày thu đấu vàng, điểm ấy bồi thường cu ̃ng không là gì, vãn bối còn muốn đi những địa phương khác tính tiền, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, Công Tôn chưởng quỹ ngài có thể kết sổ trước hay không?"

Công Tôn Hoằng ngạc nhiên nói: "Ngươi còn muốn đi địa phương khác nữa sao?" 

Dương Khai nói: "Đó là tất nhiên. . ." Sau đó hắn liền mở miệng báo ra danh tự của mấy cửa hàng khác. 

Công Tôn Hoằng kinh ngạc không thôi: "Chẳng lẽ trước đó có nhiều người động thủ trong Đệ Nhất Khách Điếm như vậy?" Trong số những cửa hàng kia, cũng có không ít cửa hàng trực thuộc các thế lực phúc địa. 

"Quả thực không ít." Dương Khai gật đầu nói: "Không dối gạt Công Tôn chưởng quỹ, bà chủ của chúng ta sở dĩ mang bọn ta đến Tinh Thị này, chính là vì tính tiền. Ba ̀chủ nói, ai cũng chạy không được, 

đều phải bồi thường, nếu lấy được thì thôi, còn nếu không thì bà chủ liền đi đến tổng đàn của các nhà để hảo hảo nói chuyện một chút. Bà chu ̉còn nói, các đại động thiên phúc địa đồng khí liên chi, không cần thiết vì một việc nhỏ tí tẹo như thế mà làm cho mọi người không vui." 

Công Tôn Hoằng nhíu mày, cũng không nhìn ra đang có tâm tình gì. 

Dương Khai quan sát trái phải rồi nói: "Tụ Đức Nguyên lớn như vậy, hàng năm hẳn là có thu nhập không ít. Công Tôn chưởng quỹ, 1000 vạn mặc dù không phải số lượng nhỏ gì, nhưng đối với Tụ Đức Nguyên mà nói, ắt hẳn không phải là áp lực gì quá lớn. Nếu như

thuận tiện, vậy ngài có thể giúp đỡ một chút hay không? Để vãn bối có thể giao nộp cho bà chu ̉bên kia sớm một chút." 

Công Tôn Hoằng gật đầu nói: "Tiểu hữu đã là người của Đệ Nhất Khách Điếm, lại cầm tín vật của Lan phu nhân tới đây, việc này ắt hẳn không phải là giả, lão phu cũng nên bồi thường. Bất quá. . ." Hắn chuyển đề tài, nói: "Đây dù sao cũng chỉ là lời nói một phía của nhà các ngươi, tình huống rốt cuộc như thế nào, lão phu còn phải đưa tin cho tổng đàn để hỏi thăm cẩn thận mới được. Nếu thật như lời ngươi nói, vậy thì Cửu Tinh phúc địa chúng ta chắc chắn sẽ không quịt nợ." 

Liền biết không có đơn giản như vậy, nếu như hắn thật sự tùy tiện nói một chút liền có thể thu được 1000 vạn sổ sách về, vậy chứng tỏ Cửu Tinh phúc địa cũng quá e ngại Đệ Nhất Khách Điếm đi. Bất quá chuyện này cũng nằm trong dự liệu, cho nên Dương Khai cũng không quá thất vọng, hắn vuốt cằm nói: "Nên như vậy, chỉ là không biết Công Tôn chưởng quỹ nhắn tin hỏi thăm, đại khái cần bao nhiêu thời gian?" 

"Một tháng!" Công Tôn Hoằng nói: "Một tháng sau ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn!" 

Dương Khai đứng dậy ôm quyền: "Vậy làm phiền Công Tôn chưởng quỹ!"

"Đi thong thả, không tiễn!" Công Tôn Hoằng đưa tay ra hiệu. 

Rời khỏi Tụ Đức Nguyên, đi ra ngoài một chút liền nhìn thấy La Hải Y đứng ở góc phố đối diện cách đó không xa. Hắn vẫy vẫy tay với nàng ta, La Hải Y lập tức tiến lên đón, thấp giọng hỏi: "Sự tình của đại nhân đã xong xuôi rồi sao?" 

"Tạm được." Dương Khai gật gật đầu, việc này cũng coi như đạt được mục đích mong muốn: "Đi tới một nhà khác!" 

Đi qua từng nhà, đi đến trưa cũng mới được ba nhà mà thôi. Trong ba nhà ngoại trừ Tụ Đức Nguyên ra, còn có một nhà có bối cảnh phúc địa. Câu trả lời mà hắn nhận được không khác mấy so với những gì Công Tôn Hoằng nói với hắn, cũng là câ ̀n đưa tin về tổng đàn để hỏi thăm cẩn thận, chờ hỏi ra kết quả thì mới có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn. 

Bối cảnh của một nhà còn lại là một nhị đẳng thế lực, bọn hắn liền không có được khí phách như phúc địa. Khi bọn hắn biết được có người của Đệ Nhất Khách Điếm đến đòi sổ sách, bọn hắn liền có hơi kinh sợ, thái độ đối với Dương Khai cu ̃ng rất khách khí, bất quá câu chốt cuối cùng cũng vẫn là một loại kết quả. 

Màn đêm buông xuống, Tinh Thị vẫn phi thường náo nhiệt, Dương Khai chạy đến trưa, lá mặt lá trái với người ta, cũng cảm thấy hơi

mệt mỏi. Hắn để cho La Hải Y trở về nghỉ, đợi ngày mai lại đến tìm nàng. 

Trước khi tạm biệt, hai người thay đổi phương thức liên lạc, ước định ngày mai lại tiếp tục, La Hải Y lập tức đồng ý. 

Trở lại Đệ Nhất Khách Điếm, chỉ thấy bên trong vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, tân khách ngồi đầy trong đại sảnh, mọi người đẩy chén cạn ly, Dương Khai nhìn mà sững sờ. . . 

Bà chủ đi thẳng qua hành lang, nói cười vài câu với từng khách nhân, Dương Khai chợt cảm thấy hoảng hốt, giống như đã trở về Đệ Nhất Khách Điếm trong hư không kia. 

Bất quá chỉ mới một ngày, sinh ý nơi này liền trở nên nóng nảy như vậy, xem ra Đệ Nhất Khách Điếm đúng là vô cùng nổi tiếng. 

Bà chủ vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Dương Khai, đưa tay vẫy vẫy với hắn, Dương Khai vội vàng đi tới. 

Đi theo bà chủ tiến vào trong phòng, bà chủ thân eo nhất chuyển, ngồi xuống, nhìn qua Dương Khai nói: "Thế nào a?" 

"Cũng được!" Dương Khai đi qua, cầm lấy ấm trà rót cho mình một chén nước, uống vào mấy ngụm, nói: "Đệ Nhất Khách Điếm nổi tiếng bên ngoài, cũng không có ai dám làm khó ta." 

"Ai hỏi ngươi chuyện này." Bà chủ tức giận nguýt hắn một cái: "Thu

được tiền chưa?" 

Dương Khai đặt chén trà xuống, bật cười nói: "Nào có nhanh như vậy, người ta toàn nói phải đưa tin về tổng đàn hỏi thăm trước, chờ xác nhận rồi mới quyết định đưa tiền hay không." 

"Chạy mấy nhà?" 

"Ba nhà, đều nói như vậy." 

Bà chủ gật gật đầu: "Đương nhiên, thời hạn cho bọn họ cũng không thể quá dài." 

"Yên tâm, đều đã ước định cẩn thận, nội trong thời gian một tháng, cũng không lâu lắm!" 

"Một tháng. . . Cũng được, đi, ngươi mau đi đi." Ba ̀chủ phất phất tay. "Đi đâu?" Dương Khai ngạc nhiên nhìn qua nàng. 

Bà chủ nháy nháy mắt nói: "Ngươi là tiểu nhị của khách sạn, không cần phải làm việc của tiểu nhị sao? Khách sạn hiện tại làm ăn khá khẩm, không đủ nhân thủ, nhanh đi hỗ trợ!" 

"Ta. . ." Dương Khai im lặng, hắn lớn như vậy rồi nhưng lại chưa từng làm qua công việc của tiểu nhị. 

"Ta cái gì mà ta, còn không mau đi, chẳng lẽ muốn bà chủ như ta này tự mình lược trận sao?"

Dương Khai hận hận trừng mắt nhìn nàng, thật lâu về sau, hắn thua trận, người ta con mắt to, trừng không lại, hắn cắn răng nói: "Được, ngươi điên rồi!" Sau đó hắn quay người đóng sập cửa lại. 

Ở phía sau, bà chủ vểnh chân bắt chéo, hé miệng mỉm cười. 

Đến đại sảnh, Dương Khai nhìn quanh một chút, trực tiếp đoạt một khối vải trắng trên tay của một cái gã sai vặt rồi vắt lên bờ vai, tiến về phòng bếp bưng thức ăn lên. 

Bọn hắn đều là võ giả, tinh lực thịnh vượng, cũng không có chuyện đóng cửa. Bận rộn cho đến lúc trời sáng, Dương Khai không được nghỉ ngơi một chút nào, hơn nữa làm cho hắn cảm thấy oán giận chính là, cho tới bây giờ hắn vẫn không thấy thân ảnh của lão Bạch đâu, đoán chừng gia hỏa này cũng biết nếu trở về thì sẽ phải làm tiểu nhị, cho nên quyết định qua đêm ở bên ngoài luôn. 

Hắn âm thầm quyết định, tối nay mình cũng sẽ không về. 

Không nghỉ được bao lâu, Dương Khai lại đi ra khỏi cửa, sớm đưa tin cho La Hải Y, rồi đến quán trà hôm qua gặp nàng để đợi nàng đến. 

Khi Dương Khai đến nơi, La Hải Y đã đứng ở nơi đó. 

"Đại nhân đêm qua không ngủ ngon sao?" La Hải Y thấy sắc mặt Dương Khai không tốt, liền tiến lên hỏi thăm. 

"Đừng nói nữa." Dương Khai buồn bực không thôi, không phải là

không ngủ ngon, mà căn bản là không được ngủ. Tuy không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng chuyện này làm hắn cũng có hơi mỏi mệt. 

Dương Khai không nói nhiều, La Hải Y cũng không dám hỏi nhiều, hai người lại lập tức lên đường. 

Tình hình ngày hôm nay không quá khác mấy ngày hôm qua, bái phỏng từng nhà, đều nhận được câu trả lời hao hao giống nhau. Nhưng khi ngẫm lại thì cũng không kỳ quái, nếu như mình gặp phải loại sự tình này, vậy thì mình chắc chắn cũng sẽ không chỉ nghe lời nói của một bên, mặc cho chiêu bài của Đệ Nhất Khách Điếm bày ra đó. 

Đến từng nhà ngồi chơi, trò chuyện một chút với các nhà chưởng quỹ, một ngày chạy show cũng chỉ chạy được sáu bảy nhà mà thôi. Cứ thế mà tính, vậy thì còn cần hai ba ngày nữa mới có thể chạy xong hết, cũng không biết Bạch Thất bên kia tiến triển thế nào rồi. 

Lấy ra đồ vật đưa tin liên hệ với Bạch Thất , bên kia không có hồi đáp, cũng không biết là hắn đang bận chuyện gì. 

Đến buổi chiều, Dương Khai mang theo La Hải Y đến một tửu lâu, điểm chút rượu và đồ nhắm xem như đáp tạ. Người ta mang theo hắn chạy tới chạy lui cả một ngày, quả thực cũng đủ vất vả. 

La Hải Y vốn không muốn để cho Dương Khai tiêu phí, thế nhưng

Dương Khai kiên trì, nàng cũng chỉ có thể thuận theo. 

Trong lúc ăn uống, nàng cung kính mời rượu hắn, Dương Khai hơi không quen dạng này, bất kể nói thế nào, La Hải Y cũng là Đế Tôn cảnh, thật ra không khác biệt nhiều lắm với mình. Nàng cứ mở miệng là nói đại nhân như thế làm cho Dương Khai cũng có hơi chột dạ. 

Qua ba hồi rượu, sắc mặt La Hải Y hơi hồng nhuận phơn phớt, hai mắt cũng mông lung, nhìn bộ dạng có lẽ là do tửu lượng không cao lắm. 

Có một chuyện làm cho Dương Khai cảm thấy hiếu kỳ, nên hắn mở miệng nói: "Đế Tôn cảnh ở bên ngoài càn khôn cảm ngộ Võ Đạo như thế nào?" 

Hắn ngưng tụ đạo ấn của bản thân trong Hư Thiên Điện, mỗi một vị Đại Đế của Tinh Giới đều kinh lịch qua chuyện này, có lẽ các Đại Đế của các Càn Khôn thế giới khác cũng giống như thế. Bất quá dung lượng của những thế giới Tiểu Càn khôn kia là có hạn, cho nên người có thể ngưng tụ đạo ấn không nhiều. Vậy thì người ở bên ngoài càn khôn phải làm như thế nào mới có thể đi đến một bước này đây? Vừa vặn gặp được La Hải Y, hắn liền thuận miệng hỏi thăm.