"Ta từng nói những lời này sao?" Bùi Bộ Vạn tỏ vẻ mờ mịt quay đầu nhìn quanh bốn phía.
"Không có!" Đám người ở bốn phía ầm ầm no ́i.
Bùi Bộ Vạn nhìn về phía Dương Khai, chắp tay sau lưng cười ha hả nói: "Ngươi nhìn đi, bọn hắn đều nói không có, vậy ta khẳng định là chưa từng nói qua câu nói kia."
Da mặt Dương Khai giật giật mấy cái, có hơi không dám tin nhìn qua hắn: "Bùi chưởng quỹ ngươi làm vậy thật sao?" Gia hỏa này thế mà lại giả ngu! Quả thực hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, hắn tốt xấu gì cũng là một tên Khai Thiên tứ phẩm, hơn nữa còn là chưởng quỹ của một cửa hàng trực thuộc phúc địa a. Người làm ăn, từ trước đến nay đều lấy chữ tín làm gốc, kẻ như hắn kiếm tiền được
mới là lạ, không bồi thường chết thì Dương Khai liền theo họ của hắn.
Quả nhiên là một tên đần, La Hải Y không hề nói sai. Bùi Bộ Vạn ha ha cười, cu ̃ng không đáp lại.
"Lĩnh giáo!" Dương Khai chắp tay, muốn xoay người rời đi. Tuy hắn bị người ta đùa bỡn một trận, trong lòng oán giận đến tột đỉnh, nhưng hắn đang ở trên địa bàn của người ta, thực lực giữa hai bên lại chênh lệch lớn như vậy, Dương Khai đúng là không có biện pháp nào để xử lý đối phương. Hắn âm thầm quyết tâm, sau này mình sẽ kéo ba ̀chu ̉ qua đây giáo huấn đối phương một trận mới được.
Bùi Bộ Vạn đứng phía sau nhìn qua Dương Khai, vuốt vuốt nhúm râu trên cằm, nói: "Tiểu tử, giúp ta đánh một trận, ta tuyệt đối sẽ dâng lên 1000 vạn kia."
Cước bộ của Dương Khai không ngừng lại, loại đồ vật như tín nhiệm này một khi tan vỡ, sẽ rất khó bù đắp lại được. Sau khi ăn một hồi thua thiệt, Dương Khai sao lại có thể bị lừa ở cùng một nơi như vậy được.
"Bản tọa còn bồi thường riêng cho ngươi 50 vạn Khai Thiên Đan!" Dương Khai xem những lời này như gió thoảng qua tai. "100 vạn!" Bùi Bộ Vạn cắn răng nói, mắt thấy Dương Khai sắp đi ra
khỏi nội viện, hắn chợt quát một tiếng: "Bản tọa lấy đạo ấn của bản thân ra phát thệ!"
Dương Khai bước đều bước ra khỏi nội viện, khi nghe được câu này thì thân thể lập tức dừng lại tại chỗ, phảng phất như bị ai đó thi triển Định Thân Thuật, làm cho cả người đứng bất động ngay tại chỗ vậy.
Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi quay người, tà tà trở về.
Bùi Bộ Vạn nhếch miệng ha ha cười. Nhìn thấy Dương Khai đi tới một bên ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống theo, sau đó đưa đầu tới, nói: "Tiểu tử, đánh một trận, lập tức dâng lên 1100 vạn Khai Thiên Đan!"
"Ngươi thề trước đã!" Dương Khai cầm chén trà, không thèm nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
Bùi Bộ Vạn nói: "Thề là việc đơn giản, bất quá bản tọa còn có một điều kiện, chính là ngươi phải đánh thắng mới được. Nếu như đánh thua, chẳng những không có Khai Thiên Đan, mà bản tọa cũng sẽ không tha cho ngươi."
Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, liền nhìn thấy một mảnh hung quang trong mắt hắn, xem ra không phải là nói chơi. Dương Khai nhíu nhíu mày nói: "Ngươi sẽ không để cho ta đánh nhau với Khai Thiên cảnh
đúng không?"
Bùi Bộ Vạn nói: "Yên tâm, đối thủ của ngươi không phải Khai Thiên cảnh, thậm chí còn không đến nửa bước Khai Thiên, thực lực không chênh lệch với ngươi bao nhiêu."
"Thề đi." Dương Khai gật gật đầu.
Chỉ cần không phải Khai Thiên cảnh, vậy thì Dương Khai liền không cần e ngại điều gì, huống hồ đối thủ chưa gặp mặt kia ngay cả nửa bước Khai Thiên cũng chưa tới.
"Có lòng tin như vậy?" Bùi Bộ Vạn ngạc nhiên không thôi. Hắn lúc trước nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ Dương Khai đi đánh một trận, nhưng hiện tại khi thấy Dương Khai biểu hiện như vậy, hắn lại có hơi do dự bất định.
"Nếu ngươi tin ta thì thề đi, còn nếu như không tin thì ta lập tức rời đi." Dương Khai nhấp một ngụm trà, để cái chén xuống, muốn đứng dậy.
Bùi Bộ Vạn chau mày, thần sắc do dự, bất quá chỉ vẻn vẹn một lát sau, hắn liền bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm túc phát thệ nói: "Bản tọa Bùi Bộ Vạn lấy đạo ấn của bản thân ra phát thệ, chỉ cần. . . Ngươi tên là gì?" Hắn ngập ngừng giữa chừng, đành quay sang hỏi Dương Khai, vừa rồi Dương Khai tự giới thiệu, đoán chừng hắn cũng không
nghe cẩn thận.
Dương Khai lại báo tên của mình ra.
Bùi Bộ Vạn nói tiếp: "Chỉ cần Dương Khai có thể đánh thắng một trận, bản tọa liền đưa đủ 1100 vạn Khai Thiên Đan cho hắn, nếu như nuốt lời, con đường phía trước của Bùi Bộ Vạn ta sẽ bị đoạn tuyệt, đại đạo sụp đổ!"
Dương Khai ở một bên bình chân như vại, nói: "Tu vi cảnh giới của đối thủ của ta!"
Bùi Bộ Vạn nhe răng, lại phát thệ một lần nữa kèm theo yêu cầu của Dương Khai, sau đó hắn cúi đầu nhìn qua: "Ngươi thấy được chưa, đừng có quá mức a tiểu tử!"
Dương Khai gật đầu nói: "Được rồi."
Tên đần này lấy đạo ấn của bản thân phát thệ, chuyện này vẫn độ tin cậy rất cao. Không có ai dám cầm đạo ấn của mình ra để nói đùa, nếu như hắn dám đổi ý, vậy tất nhiên là sẽ lưu lại tì vết trong tâm linh. Đến lúc đó, con đường phía trước của hắn thật sự có thể đoạn tuyệt, đại đạo cũng theo đó sụp đổ. Dương Khai ngược lại cũng có hơi hiếu kỳ, vì sao tên gia hỏa này lại muốn mình đi đánh nhau với người khác một trận, chuyện này mang đến chỗ tốt gì đó cho hắn sao, nếu như không có chỗ tốt thì hắn làm gì nỡ bỏ ra 1100 vạn Khai
Thiên Đan như vậy chứ.
Bất quá Dương Khai cũng vô pháp lý giải tư duy của tên đần này, thật lười suy nghĩ, vì vậy hắn đứng lên nói: "Đối thủ của ta đâu? Kêu hắn ra đây đi." Đánh sớm một chút để kết thúc công việc cho sớm a.
Bùi Bộ Vạn cười hắc hắc: "Đối thủ của ngươi không có ở chỗ này, như vậy đi, ngươi nghỉ lại ở đây một đêm, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai, ngày mai ta liền dẫn ngươi qua chỗ kia đại náo một trận!"
Dương Khai nhíu mày, phát hiện việc này hình như không đơn giản như mình nghĩ, nghe ý tứ trong lời nói của Bùi Bộ Vạn, hình như là muốn đi đến địa phương nào đó đập quán a. . .
Chắc không bị người ta hố đâu ha? Dương Khai bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, mọi sự tình đều đã được thỏa thuận ổn thỏa, hơn nữa 1100 vạn Khai
Thiên Đan kia đúng là quá mức hấp dẫn, cho nên hắn cũng không thể đánh trống lui quân được nữa.
Đưa tin cho La Hải Y, bảo nàng về trước đi, ngày mai mình lại đến tìm nàng, sau đó dưới sự dẫn đường của hạ nhân trong Bách Luyện đường, hắn tiến vào trong tĩnh thất nghỉ ngơi.
Bách Luyện đường chiêu đãi hắn rất chu đáo, đưa tới cho Dương Khai rất nhiều món ăn đại bổ, thậm chí còn có mấy bình linh đan
chữa thương, nhìn qua liền biết là hàng thượng đẳng, đem ra ngoài bán cũng có thể bán được không ít tiền.
Dương Khai có thể mơ hồ cảm giác được rằng trường tranh đấu ngày mai rất trọng yếu với Bùi Bộ Vạn, bằng không hắn cũng sẽ không đầu tư nhiều thứ cho mình như vậy.
Một đêm vô sự, thẳng đến xế chiều ngày thứ hai, Bùi Bộ Vạn mới long hành hổ bộ đẩy cửa vào, hai tay chống hông, giống như một tên hộ vệ thiết tháp đứng sừng sững ở cửa ra vào: "Tiểu tử, chuẩn bị xong chưa?"
Dương Khai đứng lên nói: "Đi thôi." Cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, đơn giản là đi đánh nhau với người ta một chầu mà thôi.
Bất quá hắn biểu hiện càng lạnh nhạt thì hai mắt của Bùi Bộ Vạn lại càng tỏa sáng, điều này chứng tỏ người ta có lực lượng a, vì vậy Bùi Bộ Vạn nhếch miệng cười một tiếng, ngoắc tay nói: "Đi theo ta."
Ra khỏi cửa lớn của Bách Luyện đường, Dương Khai liếc mắt liền thấy được La Hải Y đứng cách đó không xa, nên không khỏi dừng lại bộ pháp, vẫy vẫy tay với nàng ta.
La Hải Y tỏ vẻ sợ hãi liếc mắt nhìn qua Bùi Bộ Vạn, chủ yếu là do gia hỏa này tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách quá mạnh, hơn nữa bộ dạng của hắn đúng là hung thần ác sát quá mức. Nếu là vào
ngày thường, lỡ như nàng gặp phải loại người này thì khẳng định là sẽ tránh ra xa ba thước, có điều bây giờ nàng lại bị Dương Khai gọi tới, nên nàng cũng chỉ có thể cắn răng đi qua đó, thi lễ với Bùi Bộ Vạn một cái: "Bái kiến Bùi chưởng quỹ."
Bùi Bộ Vạn nhìn La Hải Y một cái, rồi lại nhìn qua Dương Khai: "Nữ nhân của ngươi hả?"
La Hải Y hơi đỏ mặt, cũng không biết nên giải thích như thế nào, trong khi Dương Khai lại mặc kệ hắn, nhìn qua La Hải Y, nói: "Sao ngươi lại đứng ở chỗ này? Không phải ta bảo ngươi trở về rồi sao."
La Hải Y nói: "Ta sợ rằng đại nhân còn có việc gì đó cần làm."
"Hôm nay cũng không có việc gì." Dương Khai cười cười, trầm ngâm một chút, nói: "Nếu như ngươi rảnh rỗi thì đi chung với chúng ta đi."
Hắn quay đầu nhìn Bùi Bộ Vạn, nói: "Mang thêm một người không sao chứ?"
"Không sao, đi theo đi." Bùi Bộ Vạn hào sảng khoát khoát tay, chính hắn cu ̃ng mang theo một số người, đoán chừng đều là tiểu nhị trong tiệm. Bách Luyện đường kia cũng là một địa phương bán bí bảo, đáng tiếc cửa hàng lại vắng vẻ tới mức có thể giăng lưới bắt chim, sinh ý vô cùng thê thảm, bọn tiểu nhị trong tiệm không có việc gì làm, nếu không thì Bùi Bộ Vạn cũng không mang theo nhiều
nhân thủ như vậy được.
Dương Khai nghiêng nghiêng đầu với La Hải Y, ra hiệu cho nàng đi theo.
Hai người dẫn đường ở phía trước, một đám người đi theo ở phía sau, những người đang đi trên đường cái nhìn thấy bọn họ thì liền né ra xa xa, tránh như tránh rắn rết. Dương Khai thấy thế thì có hơi cạn lời, thầm nghĩ tên Bùi chưởng quỹ này đúng là hung danh vang dội, chẳng trách sinh ý lại nát bét như thế. Nếu như hắn là chủ nhân sau màn của Bách Luyện đường thì hắn đã sớm đuổi việc tên Bùi Bộ Vạn này rồi.
"Bùi chưởng quỹ, lát nữa phải đánh nhau rồi, còn lời gì muốn nhắn nhủ thì nói ra nhanh đi." Dương Khai mở miệng nói.
Bùi Bộ Vạn vuốt cằm nói: "Đúng là phải nói cho ngươi biết một chút quy củ, ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Trận chiến này không cho phép vận dụng bí bảo, không cho phép phục dụng đan dược, chỉ có thể dựa vào bản sự của bản thân để phân định thắng thua, đây là quy củ cơ bản nhất."
"Không thể vận dụng bí bảo đan dược?" Dương Khai nhíu mày lại, nếu quy củ là vậy, vậy thì ưu thế của hắn cũng khá là lơ ́n.
"Tuyệt đối không thể dùng." Bùi Bộ Vạn nghiêm túc nói: "Đến lúc đó ngươi cũng đừng căng thẳng quá mức mà tế ra bí bảo gì đó, nê ́u như
ngươi làm thế, dù ngươi có đánh thắng thì cũng sẽ bị xử thua."
Dương Khai gật đầu nói: "Yên tâm, ta sẽ không dùng." Bí bảo mà hắn có thể vận dụng bây giờ thực sự không nhiều, mấy cái bí bảo hắn mang theo từ Tinh Giới đã không còn theo kịp tiết tấu của hắn, Sơn Hà Chung đã bị hủy, thứ bây giờ hắn có thể sử dụng chỉ có Thương Long Thương, Như Ý Đại cùng Vô Ảnh Sa.
Bùi Bộ Vạn nói tiếp: "Trận chiến lần này, bất luận sinh tử! Nói một cách khác, nếu như ngươi có bản sự, vậy thì giết chết đối thủ cũng không sao."
Dương Khai ngạc nhiên nói: "Trong Tinh Thị mà lại có thể giết người ư?" Không phải nói nơi đây ngay cả tranh đấu nho nhỏ cũng không được hay sao?
Bùi Bộ Vạn cười hắc hắc: "Chỉ có ở chỗ kia mới được phép giết người, bất quá nếu như có bất kỳ bên nào nói ra hai chữ nhận thua, vậy thì trận chiến sẽ lập tức kết thúc, không được tiếp tục ra tay, nếu không cũng sẽ bị xử thua!" Hắn quay đầu nhìn qua Dương Khai: "Hai quy củ này, ngươi nhớ rõ chưa?"
"Nhớ rõ rồi."
Sắc mặt của La Hải Y bỗng nhiên trở nên trắng bệch, đứng ở một bên nói: "Bùi chưởng quỹ, chẳng lẽ các ngươi đang nói tới Tu La
tràng ư?"
Bùi Bộ Vạn quay đầu cười với nàng ta một tiếng, tiện thể trưng ra cả hàm răng nanh trắng hếu, trông vô cùng đáng sợ: "Không sai, chính là Tu La tràng!"
La Hải Y vội vàng giật giật góc áo của Dương Khai, thấp giọng nói: "Đại nhân, Tu La tràng rất hung hiểm, ngày nào cũng chết rất nhiều người, tốt nhất là đừng nên đi."
Bùi Bộ Vạn cười to: "Đã chậm, tiểu tử này đã đáp ứng ta, không thể không đi."
La Hải Y nghe thấy thế thì trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Dương Khai cười cười: "Không có việc gì, ngươi nói cho ta biết một chút, Tu La tràng là địa phương gì?" Việc này hỏi Bùi Bộ Vạn thì chắc cũng không hỏi ra được gì, đúng lúc có La Hải Y biết, vậy không bằng tìm nàng nghe ngóng.
La Hải Y cân nhắc một chút, mở miệng giải thích: "Trong ba mươi sáu Động Thiên, có một nhà gọi là Tu La Động Thiên. Người trong Tu La Động Thiên này thị sát thành tính, làm việc hung tàn, rất khó dây vào. Bọn hắn mở ra Tu La tràng ở khắp các Tinh Thị, cho phép người ta tiến vào trong đó để huyết đấu, không cấm giết người. Người giành chiến thắng trong Tu La tràng sẽ nhận được một chút
ban thưởng, nếu như liên thắng, vậy thì ban thưởng sẽ tăng lên gấp đôi, mãi cho đến khi đạt đến một mức ban thưởng cực hạn do bọn hắn thiết định."
"Tỉ như nói đánh thắng trận đầu có thể đạt được 50 mai Khai Thiên Đan, như vậy đánh thắng trận thứ hai chính là 100 mai, trận thứ ba chính là 200 mai, cứ thế mà suy ra, thẳng đến một cái hạn mức cao nhất, trong lúc đó nếu thua một trận cũng sẽ mất một nửa tích lũy."
Dương Khai gật đầu nói: "Đây cũng đúng." Đừng nhìn trận đầu mới thắng 50 mai Khai Thiên Đan, nhưng nếu thắng 7~8 tràng, vậy ban thưởng có thể lấy được liền nhiều lên, nếu là có thể thắng liền chín trận mười trận, vậy ban thưởng lấy được có thể hơn vạn.
"Trong Tu La tràng phân ra ba cấp độ Thiên Địa Nhân, đối ứng với ba cấp độ Thiên Địa Nhân là ba Tu La bảng, trong đó Nhân Bảng là
phía dưới nửa bước Khai Thiên, Địa Bảng là nửa bước Khai Thiên, mà Thiên Bảng thì là Khai Thiên cảnh. Bất quá mặc kệ là bảng nào, có thể đứng trong Tu La bảng đều không phải là dễ trêu."
Bố trí này cũng là hợp tình hợp lý, dù sao đối với võ giả mà nói, nửa bước Khai Thiên là một đường ranh giới, một khi thể nội ngưng tụ đủ năm loại lực lượng, thực lực liền sẽ tăng vọt lên, sau khi tấn thăng nửa Khai Thiên, đều sẽ có biến hóa, cho nên Tu La tràng mới có thể lấy nửa bước Khai Thiên làm giới hạn, phân chia ba bảng Thiên Địa Nhân.
Bùi Bộ Vạn nói đối thủ của mình chưa đến nửa bước Khai Thiên, như vậy lần này đánh hẳn là cao thủ trên Nhân Bảng.
"Thiếp thân còn nghe nói, mục đích thiết lập Tu La tràng, là sử dụng sân bãi rèn luyện môn hạ đệ tử Tu La Thiên, người Tu La Thiên, lấy đấu chiến lập thân, đấu chiến làm gốc, trải qua chiến đấu càng kịch liệt, tốc độ bọn hắn trưởng thành càng nhanh, chỉ bất quá Tu La Thiên tuy là một trong 36 Động Thiên, cũng không có cơ hội thường xuyên có tranh đấu cùng người ta, Tu La tràng này liền thỏa mãn nhu cầu của bọn hắn."
Bùi Bộ Vạn quay đầu cười một tiếng: "Tiểu phụ nhân biết rất nhiều, không sai, Tu La tràng tồn tại, bản thân là vì cho đệ tử Tu La Thiên dùng để tu luyện, tất cả người tiến vào Tu La tràng đều là nền tảng
để bọn hắn thí luyện, thế nhưng đâu phải là không có hậu đãi đâu, liền xem như Nhân Bảng, chỉ cần ở bên trong đánh thắng một trận cũng có thể thu hoạch được 50 mai Khai Thiên Đan, về phần ban thưởng của Địa Bảng Thiên Bảng còn nhiều hơn một chút, tự nhiên ứng giả như mây, từ xưa đến nay, tiền tài động nhân tâm a!"
Đang nói chuyện, một nhóm người đã đến cửa ra vào của một cửa hàng, nhìn từ bên ngoài cửa hàng này không có gì đặc biệt, chỉ bất quá là bề ngoài rộng rãi hơn một chút so với tiệm khác thôi, nhưng
không kịp tới gần, Dương Khai liền cảm giác được một mùi máu tanh nhào tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên cửa hàng kia, treo một tấm biển, ba chữ to "Tu La tràng", ba chữ này một mảnh đỏ rực, tựa hồ là dùng máu tươi đổ bê tông mà thành, vừa nhìn lần đâ ̀u tiên còn không có cái gì đặc biệt, nhưng nhìn hơi lâu một chút mà nói, liền sẽ phát hiện ba chữ này lại có dấu vết huyết hồng chảy xuống, theo bảng hiệu nhỏ xuống.
Lông mày Dương Khai nhíu lại, ánh mắt lấp lóe, tấm biển khôi phục như lúc ban đầu, cảnh tượng đẫm máu trước đó đã biến mất không thấy gì nữa.
"Bùi chưởng quỹ tới, mời vào bên trong mời vào bên trong!" Nơi cửa ra vào có gã sai vặt nhiệt tình chào mời, Bùi Bộ Vạn hiển nhiên là khách quen nơi này.
Bùi Bộ Vạn bình chân như vại ừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng dẫn một đám người đi vào.
Tiến vào trong tiệm, Dương Khai mới phát hiện bên trong có Động Thiên khác, một gian đại điện rộng rãi vô cùng, trong đại điện tụ tập không ít người, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc độc lai độc vãng, trong đại điện, có ba cây cột to, trên cây cột kia, từng dãy chữ viết chiếu lấp lánh.
Bùi Bộ Vạn quay đầu lại nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ một hồi, bản tọa đi tìm người an bài."
Nói xong, dẫn hai tên tiểu nhị trong tiệm đi. Đợi sau khi hắn đi, La Hải Y mới đi tới, nói khẽ: "Đại nhân, thật muốn đánh sao? Tu La tràng thế là nơi hung hiểm, tốt nhất không nên đánh."
Dương Khai cười nói: "Sự tình đã quyết định."
La Hải Y thần sắc ảm đạm, dặn dò: "Lát nữa đại nhân cũng nên cẩn thận, tranh đấu ở trong Tu La tràng, dùng bất cứ thủ đoạn nào, không thể dùng kinh nghiệm bình thường đối đãi."
"Ta đã biết." Dương Khai gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ba cây cột kia: "Đó chính là ba bảng Thiên Địa Nhân?"
Lúc tiến vào hắn liền chú ý tới ba cây cột này, không ngoại lệ, kiến tạo của ba cây cột này quá mức dễ thấy, không nhìn thấy cũng khó
khăn, mà trên đỉnh của ba cây cột này, còn khắc ba chữ to Thiên Địa Nhân, tự nhiên liếc qua là thấy ngay.
La Hải Y gật đầu nói: "Không sai, đó chính là ba bảng Thiên Địa Nhân."
Dương Khai ngẩng đầu xem kỹ, sau khi nhìn lướt qua phát hiện danh sách tên người trên bảng này có chút lạ, đại đa số nhìn không giống như là danh tự, mà giống như là một loại danh hiệu hoặc là biệt danh, tỉ như nói Hắc Hồ cái gì, Sát Thiên Đao các kiểu, cũng có mấy danh tự tương đối bình thường, hẳn là bản danh.
Mà danh sách trên ba bảng này, màu sắc chữ khắc mà xếp hạng cũng khác nhau.
Ba danh tự trên cùng rõ ràng là kiểu chữ màu ám kim, hạng tư đến hạng mười thì là màu vàng, hạng mười đến 30 là màu bạc, 30 trở xuống thì là màu trắng.
Trên mỗi một bảng, đều chỉ có trăm cái tên, không nhiều hơn không ít hơn.
Những tên trên bảng kia cũng không phải là khắc vào trên cây cột, mà là một loại thủ pháp kỳ lạ lưu lại.
Lúc đang quan sát, một cái tên trên Địa Bảng bỗng nhiên ảm đạm, không khỏi dẫn tới Dương Khai chú ý, khó hiểu nói: "Làm sao cái tên
này biến xám rồi?"
Sắc mặt La Hải Y có chút trắng bệch: "Hắn chế rồit!"
Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên, danh tự biến xám này vốn là màu bạc, xếp hạng 15, thực lực hiển nhiên không thấp, bây giờ thế mà chết rồi, có thể thấy được tranh đấu trong Tu La tràng này có bao nhiêu hung hiểm, mặc dù nơi này ban thưởng phong phú, lại là cần đặt cược tính mệnh, võ giả bình thường không có dũng khí này.
Ngây người một lúc, danh tự biến xám kia bỗng nhiên sụp đổ, tiêu tán vô hình, từ trên Địa Bảng bị bỏ ra ngoài, ngay sau đó, nguyên bản những danh tự xếp phía dưới hắn đều cùng nhau nhảy lên, tận cùng dưới đáy xuất hiện một cái danh tự mới tinh, bổ sung số lượng 100.
Một góc trong đại điện, có một cái lối đi, lúc này từ trong lối đi kia, có người cõng một thi thể toàn thân đẫm máu, sinh khi tiêu tán nhanh chân đi ra, máu tươi tích táp rơi xuống đất, đụng vào trong tâm thức của mấy người vây quanh, để không ít người nhìn phát lạnh trong lòng.
Trong lòng Dương Khai biết gia hỏa đã chết này hẳn là tên vừa rồi bị xoá tên trên Địa Bảng, nhìn thảm trạng của hắn, rõ ràng đã trải qua một trận tranh đấu cực kỳ gian khổ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã, Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bùi Bộ Vạn nhanh chân đi tới, đợi cho phụ cận nói: "Sắp xếp xong xuôi, sau nửa canh giờ, ngươi ra sân." Gãi đầu một cái nói: "Hiện tại có một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Dương Khai hỏi.
"Ngươi dùng danh tự gì?" Bùi Bộ Vạn tra hỏi, chỉ chỉ danh sách ba bảng kia nói: "Ngươi muốn dùng tên giả cũng được, dùng bản danh cũng được, tùy ngươi!"
Dương Khai một mặt không có vấn đề nói: "Bản danh đi." Dù sao chính là đến đánh một trận, cu ̃ng không có gì nhận không ra người, không cần thiết làm thần thần bí bí, huống chi, danh tự có thể tùy tiện lấy, nhưng hình dạng không đổi được cũng không có ý nghĩa gì.
Bùi Bộ Vạn gật gật đầu, lấy ra một viên châu liên lạc, đoán chừng đang liên lạc cùng người Tu La tràng.
Chờ sau khi hắn hết bận, La Hải Y mới mở miệng hỏi: "Bùi chưởng quỹ, đối thủ của Dương đại nhân là ai?"
Bùi Bộ Vạn nhếch miệng cười một tiếng, nhìn Dương Khai một chút, ngón tay chỉ lên Nhân Bảng: "Cái tên xếp hạng thứ tư kia!"
Lúc này sắc mặt La Hải Y trắng bệch: "Làm sao có thể, trước đó Dương đại nhân chưa bao giờ đánh ở Tu La tràng, sao có thể có tư
cách cùng người kia giao thủ?" Sau khi nói xong mới ý thức tới mình có vấn đề, vội vàng giải thích nói: "Đại nhân, Tu La tràng có quy củ, chỉ có thể khiêu chiến đối thủ chênh lệch mười tên, nếu có thể thắng liền thay vào đó."
Bùi Bộ Vạn nhếch miệng cười một tiếng: "Đối với người bình thường mà nói, quy củ tự nhiên là quy củ, đối với bản tọa mà nói, quy củ này chính là dùng để đánh vỡ." Một bộ dáng lợi hại.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xếp ở vị trí thứ bốn trên Nhân Bảng, là một cái danh tự màu vàng.
Ngọc La Sát! Nhìn danh tự này cũng không phải là gia hỏa dễ gây.
"Đi thôi, chỉ có nửa canh giờ, nghỉ ngơi thật tốt một chút, đem trạng thái điều chỉnh tốt." Bùi Bộ Vạn nói một tiếng, dẫn đám người tới một góc đại điện.
Không lâu sau, đến một gian phòng, tự có tỳ nữ đến đây nghênh đón phục thị.
Phòng khách rất lớn, mà chỗ đối diện phòng khách, chính là Tu La tràng to lớn, giờ này khắc này, đang có hai người ở trong đó tranh đấu không ngớt, bất quá nhìn ra, một phương rõ ràng ở thế yếu, hẳn là chèo chống không được bao lâu, bốn phía Tu La tràng, người quan chiến ngồi đầy, hô to gọi nhỏ theo chiến đấu chập trùng.
Bùi Bộ Vạn chắp tay đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chú phía dưới nói: "Địa hình trong Tu La tràng thiên biến vạn hóa, có thể cùng đối thủ ước định lựa chọn loại địa hình nào, cũng có thể ngẫu nhiên biến hóa, ngươi có muốn chọn hay không, băng thiên tuyết địa, sa mạc cực nóng, rừng cây đầm lầy, tùy ngươi!"
Dương Khai nhíu mày: "Bản thân Tu La tràng này là một kiện bí bảo a."
Bùi Bộ Vạn gật đầu: "Không sai, Tu La tràng chính là một kiện bí bảo."
Dương Khai nói: "Tùy ý đi."
Bùi Bộ Vạn nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười nói: "Liền xem như ngươi có loại tự tin này, tiểu tử, đợi lát nữa hảo hảo đánh cho ta, đánh thắng chuyện gì cũng dễ nói, nếu là thua, có thể ngươi sẽ mất mạng, không nói gạt ngươi, đối thủ của ngươi chính là đệ tử Tu La Thiên."
Dương Khai nghe vậy nhíu mày: "Ngọc La Sát kia là người Tu La Thiên?"
"Sợ?" Bùi Bộ Vạn nhìn chăm chú hắn thật sâu.
Dương Khai lắc đầu nói: "Sợ cũng không sợ, ta chỉ lo lắng đợi lát nữa vạn nhất thất thủ đem người này giết đi. . ."
"Yên tâm!" Bùi Bộ Vạn khoát tay, hiển nhiên biết hắn đang lo lắng thứ gì, "Có thể giết ngươi cứ việc giết, người Tu La Thiên cũng không phải không có chết tại Tu La tràng, bình thường loại tình huống này Tu La Thiên cũng sẽ không để ý tới, sau đó cũng sẽ không tìm ngươi trả thù, nếu không ai còn đến Tu La tràng chơi cùng bọn họ."
"Vậy là tốt rồi."
"Trong Tu La tràng, dùng bất cứ thủ đoạn nào, tuyệt đối không nên nhân từ nương tay!" Bùi Bộ Vạn nghiêm túc dặn dò.
Dương Khai không lên tiếng, đi đến một bên khoanh chân ngồi tĩnh tọa, thứ tư Nhân Bảng, mà người ta còn ra người Tu La Thiên, hiển nhiên cũng không phải quả hồng mềm, mặc dù Dương Khai có lòng tin đối với mình, nhưng tóm lại là một trận liều mạng tranh đấu, tự nhiên muốn dùng trạng thái tốt nhất để đón tiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng người phía dưới huyên náo, Dương Khai lù lù bất động, tâm cảnh bình tĩnh