Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3989: Tự Mình Đa Tình



Ánh mắt buông xuống, nhìn chăm chú trường kiếm trong tay, Khang lão đừng không nhúc nhích. 

Cuồng phong cuốn lên, thiên địa đìu hiu, âm thanh bi thương truyền vào trong tai mọi người: "Tiểu huynh đệ, xin tha ta một mạng!" 

Lời này vừa ra, đám người liền biến sắc. 

Khang lão, vậy mà lại bại? Mặc dù xét theo trận chiến vừa rồi, khí thế của Dương Khai quả thực là vô cùng hung mãnh, nhưng khi chính tai nghe được câu cầu xin hắn tha thứ của Khang lão, mọi người đều cảm thấy không dám tin. 

Một vị Khai Thiên tam phẩm, thế mà lại thua dưới tay một tên Đế Tôn cảnh, mặc dù nơi này là Thái Khư, mặc dù nơi đây phong trấn Tiểu Càn Khôn, nhưng việc này đúng là vẫn không thể tưởng tượng 

nổi. 

Co ́thê ̉ép cho một tên Khai Thiên tam phẩm phải cúi đầu cầu xin tha thứ, điều này chứng tỏ Khang lão thậm chí không có lòng tin có thể chạy thoát khỏi tay Dương Khai. Dương Khai rõ ràng không những chiếm được thế thượng phong, mà còn có khả năng chém chết Khang lão. 

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Hà run rẩy nhìn qua Dương Khai, suy nghĩ chìm nổi một trận. Cũng không biết là nàng ta nhớ ra điều gì đó mà ánh mắt lại bỗng trở nên phức tạp, đôi mắt đẹp của Trần Nguyệt đang ôm lấy nàng cũng hiện lên thần thái khác thường. 

Mạnh Hoành thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Đại trượng phu, nên làm như thế!" Trong lòng hắn tràn đầy sự hướng tới, cũng không biết đời này mình có thể đạt tới độ cao như Dương Khai được hay không, 

sợ là sẽ có hơi khó khăn a. Hắn lơ đãng liếc thấy thần sắc của Trần Nguyệt, nội tâm bỗng nhiên ảm đạm một trận. 

"Bản tọa đã nói giết ngươi, làm sao có thể nuốt lời được!" Dương Khai vẩy thương đâm ra, chỉ trong nháy mắt liền tập kích tới trước mặt Khang lão. 

Khang lão hoảng hốt, vội vàng tế ra bí bảo giống như một mặt khiên tròn ngăn cản trước người, trong khi bản thân thì cấp tốc bỏ chạy về phía sau.

Thế nhưng bí bảo hình khiên tròn kia thậm chí còn không ngăn cản được Thương Long Thương một giây nào, ngay lập tức ầm ầm vỡ nát. Trong ánh nhìn chằm chằm khiếp sợ của Khang lão, trường thương đâm vào ngực hắn, thấu ngực mà ra, trực tiếp bốc hắn lên trên cao. 

Thiên địa vào thời khắc này giống như dừng lại, làm cho người ta kinh hãi đến tột đỉnh. 

Dương Khai lắc cánh tay một cái, lực lượng cuồng bạo tùy ý đánh vỡ ngũ tạng lục phủ của Khang lão. 

"Khục. . ." Khang lão khục khục vài tiếng, phun ra mảnh vỡ nội tạng từ trong miệng, diện mục dữ tợn nhìn qua Dương Khai: "Tiểu bối dám can đảm sử dụng Long Chi Bí Bảo, ngày khác Long tộc định sẽ không tha cho ngươi. Lão phu đi trước một bước, ta chờ ngươi trên Hoàng Tuyền Lộ!" 

"Vậy ngươi cứ từ từ mà chờ!" Dương Khai rút thương quét ngang ra, cái đầu của Khang lão liền vỡ tan. 

Huyết vũ vẩy xuống, thịt nát đầy đất. Dương Khai sảng khoái tinh thần, sau một phen huyết chiến, cảm xúc bị đè nén trong một khoảng thời gian dài trong lòng hắn đã có thể được thư giãn, khiến hắn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy khoái ý. Nếu không phải vẫn còn đang ở trong Thái Khư cảnh mạc danh kỳ diệu này, hắn thậm chí sẽ

nhịn không được cỗ xúc động muốn cười to của mình bây giờ. 

Cả đám người thần sắc khác nhau, đầy vẻ trông chờ nhìn qua hắn. Phần lớn ánh mắt của bọn hắn nhìn chằm chằm vào Thương Long Thương trên tay Dương Khi, câu nói trước khi chết của Khang lão làm cho bọn hắn cực kỳ để tâm. 

Long Chi Bí Bảo, đây là bí bảo dùng bộ phận cơ thể của Long tộc để tạo ra, uy lực không phải tầm thường. Trước đó khi Dương Khai vận dụng Thương Long Thương để chiến đấu cùng với Khang lão, bọn hắn mặc dù cảm thấy bí bảo này bất phàm, nhưng cũng không quá để ý. 

Nhưng khi Khang lão nói ra một câu nói kia, bọn hắn mới phát hiện ra được chân tướng! 

Trường thương kia tản ra long uy nhàn nhạt, không phải Long Chi Bí Bảo thì là cái gì? Chẳng trách trước đó khi bọn hắn giết ra khỏi thú triều, rất nhiều dị thú chủ động lui ra hai bên. Bọn hắn vốn cho rằng đó là do hung uy của Dương Khai, hiện tại xem ra, còn lẽ là do công lao của Long Chi Bí Bảo này. 

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của không ít người chợt hiện lên một tia tham lam. 

Long Chi Bí Bảo a, phóng tầm mắt khắp Tam Thiên thế giới, nó đơn

giản là một sự tồn tại gần như cấm kỵ. Đúng như lời Khang lão trước khi chết đã nói, việc này nếu như để cho Long tộc biết được, vậy thì Dương Khai nhất định là không còn đường sống. 

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Long Chi Bí Bảo này trân quý đến cỡ nào? Trong Thái Khư cảnh này, Thượng Cổ di chủng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nếu như có Long Chi Bí Bảo này trên tay, nhiều khi có thể đưa đến hiệu quả uy hiếp, tránh đi một chút phiền toái không cần thiết. 

Bất quá Dương Khai vẫn còn mang theo dư uy sau khi chém chết một tên Khai Thiên tam phẩm, lúc này mặc dù có một số người tâm tư linh hoạt, nhưng cũng không ai dám có ý đồ gì với hắn. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy hắn và Khang lão chiến đấu, đâu ai dám cam đoan mình là đối thủ của đối phương? Đừng để đến lúc đó thịt không ăn được mà còn tự rước họa vào thân. 

Một hồi lâu sau, Dương Khai mới bình phục lại cảm xúc trong lòng. Hắn thu hồi Thương Long Thương, đi tới trước thi thể của Khang lão để kiểm tra một phen, thu không gian giới chỉ của hắn, nhìn qua đám người Mạnh Hoành rồi nói: "Đi thôi." 

Nơi thị phi, thực sự không nên ở lâu, ai biết có còn làn sóng dị thú nào khác đột kích tới hay không.

Mấy người của Đại Nguyệt châu nào dám dị nghị? Bọn hắn tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của Dương Khai, lúc này đi theo hắn tất nhiên là có cảm giác an toàn hơn. 

Bất quá chỉ mới đi được mấy bước, Dương Khai lại quay đầu lại, nói: "Các ngươi đi theo ta làm gì?" 

Hắn bảo mấy người của Đại Nguyệt châu đi theo mình, ai ngờ lại có mười mấy tên võ giả trùng sát ra khỏi vòng vây với hắn nhắm mắt giả vờ đi theo sau lưng hắn. 

Một tên thanh niên bộ dạng mập mạp đi tới cười lấy lòng, chắp tay nói: "Vị sư huynh này, mọi người dù gì cũng đã kề vai chiến đấu một trận, cũng coi như là đã đồng sinh cộng tử, hơn nữa trong Thái Khư 

cảnh này nguy cơ trùng trùng, nhiều người cũng dễ làm việc. Chúng ta đều đã chiêm ngưỡng thần uy của sư huynh, đều nguyện nghe theo sự hiệu lệnh của sư huynh, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ cầu có thê ̉bình an rời khỏi Thái Khư cảnh này." 

Một đám người bên cạnh hắn đều gật đầu phụ họa. 

Dương Khai nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Không cần, các ngươi muốn đi đâu thì đi đi, đừng quấn lấy ta là được!" 

Nói xong, hắn cũng không để ý tới bọn hắn nữa, trực tiếp cất bước đi thẳng.

"Sư huynh. . . Sư huynh chờ chút a. . ." Tiểu mập mạp hô to một tiếng, mau chóng cất bước đi theo. 

Dương Khai xoay người một cái, Thương Long Thương đột nhiên xuất hiện, đè lên trên ngực của tiểu mập mạp, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Còn dám lải nhải nữa, đừng trách bản tọa xuất thương vô tình!" 

Tiểu mập mạp liền dừng ngay tại chỗ, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống thái dương của hắn, khóe miệng co giật, nhấc tay nói: "Sư huynh có chuyện gì thì từ từ nói. . ." 

Dương Khai nhìn chằm chằm hắn thật lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng, thu thương quay người đi. 

Đưa mắt nhìn theo đám người Dương Khai rời đi, tiểu mập mạp than ngắn thở dài một trận, giống như đã bỏ qua dịp tốt gì đó vậy, ngược lại có một số người tức giận bất bình, cảm thấy Dương Khai quá mức 

không coi ai ra gì. Nhưng người ta không muốn bị người khác đi theo, bọn hắn cũng không thể da mặt dày đuổi theo, sau khi hai mặt nhìn nhau một trận, bọn hắn đành tản đi tứ phía. 

Dương Khai dẫn theo đám người của Đại Nguyệt châu một đường phi nhanh qua hơn ba trăm dặm, trong lúc vô tình tiến vào trong một sơn cốc. Sơn cốc kia bốn bề toàn núi, trong cốc chim hót hoa nở, cỏ xanh đầy đất, đủ loại kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc.

Khi mới bước vào nơi đây, tất cả mọi người đều không khỏi sinh ra một loại ảo giác giống như bước vào trong một mảnh Thần cảnh, làm cho ánh mắt của mấy vị nữ tử đều lộ ra vẻ dị sắc, dò xét bốn phía. 

Dương Khai nhìn quanh bốn phía một cái, quay đầu nói: "Nghỉ ngơi ở trong này một chút đi, Mạnh huynh, ngươi với ta chia nhau ra điều tra tình huống nơi đây, nhìn xem có nguy hiểm gì ẩn giấu hay không." 

"Được!" Mạnh Hoành gật đầu nói. 

Sau khi kiểm tra một phen, liền biết được sơn cốc này không lớn lắm, đường kính mấy chục mẫu mà thôi, cũng không có hung thú lợi hại gì ở đây, đám người Dương Khai cũng an tâm hơn không ít. 

Bọn họ bỗng nhiên bị Thái Khư mê vụ thôn phệ, xui rủi đến Thái Khư cảnh này, còn chưa kịp thở ra một hơi thì liền gặp phải thú triều tập kích, mấy vạn người hội tụ trong Tinh Thị, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người có thể trốn ra. 

Chẳng trách Nguyệt Hà trước đó có nói, Thái Khư cảnh này là một tòa bảo khố, nhưng cũng là một chỗ hung địa. 

Trận chiến trước đó làm cho tất cả mọi người đều tinh bì lực tẫn, giờ phút này khi đã sống sót sau tai nạn thì mới cảm nhận được sự mỏi

mệt, nên bọn họ bắt đầu riêng phần mình tìm kiếm địa phương chữa thương. 

Dương Khai khoanh chân ngồi dưới một gốc cây, đưa tay tại trước, nhìn vào lòng bàn tay mình, giống như có điều suy nghĩ. 

Thời gian hắn ở thế giới bên ngoài càn khôn này mặc dù không dài, nhưng cũng đã được một hai năm. Trước đó mặc dù hắn cũng thỉnh thoảng nhìn thấy các Đế Tôn cảnh ở thế giới bên ngoài càn khôn này chiến đấu, nhưng lại không có lúc nào nhìn thấy được nhiều như hôm nay. 

Việc này giúp hắn phát hiện ra một số thứ trước kia bản thân không thấy. 

Những Đế Tôn cảnh ngưng tụ lực lượng  m Dương Ngũ Hành kia, dường như co ́thể thôi động lực lượng của những thuộc tính khác nhau này trong chiến đấu, từ đó có thể gia tăng chiến lực cho mình! 

Hắn chợt nhớ lại, trước đó khi ở trong phòng đấu giá Phong Vân kia, lão Bạch đã từng thôi động qua một lần, có điều rất nhanh liền bị Dư lão trấn áp, nên lúc ấy hắn cũng không quá để tâm tới. 

Vừa rồi khi hắn và lão già họ Khang kia liều mạng tranh đấu, lão gia hỏa kia cu ̃ng có cử động tương tự như vậy. 

Lực lượng trong đạo ấn, hẳn là có thể thúc giục!

Tiếng bước chân vang lên, làn gió thơm đập vào mặt, ngay sau đó, một thân thể mềm mại ngồi xuống sát bên cạnh hắn. 

Suy nghĩ của Dương Khai bị đánh gãy, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Hà đang nghiêng mặt, mỉm cười nhìn qua hắn. 

Dương Khai không khỏi nhíu mày: "Muốn làm gì!" 

Nụ cười của nữ nhân này có vẻ hơi gian, tựa như hồ ly trộm gà, khiến cho Dương Khai lòng sinh cảnh giác, bất quá trong Thái Khư cảnh này, hắn cũng không sợ nàng. 

Nguyệt Hà hai tay ôm đầu gối, cặp đùi đẹp thon dài uốn lượn, nghiêng mặt gối lên trên đầu gối, phảng phất như một thiếu nữ không rành thế sự, tràn đầy mơ ước với tương lai, nói: "Vì sao giết chết lão gia hỏa kia?" 

"Nào có nhiều lý do như vậy, nhìn hắn khó chịu liền giết." Dương Khai không kiên nhẫn nói. 

"Bởi vì hắn làm cho ta bị thương đúng không?" 

"Ít có tự mình đa tình!" Dương Khai mặc kệ nàng. 

Nguyệt Hà không từ bỏ, đưa đầu lại gần, thổ khí như lan: "Vậy là bởi ta đúng không? Bằng không sao ngươi lại giết chết tên đó." 

"Ngươi phát xuân gì vậy?" Dương Khai có hơi cạn lời với nữ nhân

này. 

Mặc dù quả thực có một bộ phận nguyên nhân là vì nàng ta, nhưng Dương Khai làm sao có thể thừa nhận được? Lúc ấy Lôi Hống bắn ra một kích, lão già họ Khang bỏ chạy, Nguyệt Hà rõ ràng cũng có thể tránh đi, nhưng lại không tránh né mà lựa chọn đối cứng với một kích lôi đình kia. 

Nàng đại khái cho rằng nếu như mình cũng tránh đi, đám người Dương Khai sau lưng chắc chắn sẽ chết hết! 

Điều này làm cho cảm nhận của Dương Khai đối với nàng có hơi cải biến, cảm thấy nàng cũng là người có tình cảm. 

Bất quá nói cho cùng, mình cũng bởi vì nữ nhân này nên mới bị kéo vào trong Thái Khư cảnh này, nếu không hiện tại hẳn là hắn đang ở trong Càn Khôn điện kia để thăm hỏi ba ̀chủ. 

Nhớ tới ba ̀chủ, Dương Khai trực tiếp mở miệng hỏi: "Ba ̀chu ̉ rốt cuộc thế nào rồi?" 

Trước đó chỉ nghe nàng nói bà chủ của mình bị trọng thương, đang chữa thương trong Càn Khôn điện, cụ thể như thế nào thì hắn không có hỏi. Dù sao thì hai người cũng không quen biết, mình thân là tù nhân bị bắt cóc, nào có tư cách hỏi thăm điều gì cơ chứ? 

Nguyệt Hà bĩu môi, xùy một tiếng nói: "Cũng không chết được, còn

có thể thế nào?" 

"Vết thương có nặng không?" 

Nguyệt Hà yên lặng một chút, lắc đầu rồi lại gật đầu: "Nói nặng cũng được, nói nhẹ cũng được, bất quá ngươi không tưởng tượng ra được năng lực của nàng. Bây giờ nàng tránh nạn trong Càn Khôn điện, sớm muộn gì cũng có thê ̉khôi phục như cũ thôi." 

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, xem như yên tâm. 

"Đến lúc nào rồi mà ngươi còn có thời gian quan tâm người khác, ngẫm lại mình trước đi." Nguyệt Hà chua xót nói: "Tiến vào Thái Khư cảnh này liền không có biện pháp rời đi, trừ phi chờ nó tự động đóng lại, chúng ta e rằng phải đợi ở chỗ này trong thật nhiều năm." 

Nghe xong câu này, Dương Khai cũng có hơi phát sầu: "Thời hạn đóng mở của Thái Khư cảnh thật sự không giống nhau ư?" 

Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu: "Theo ta được biết thì không giống, mười năm đến trăm năm, tất cả đều có tiền lệ. Bất quá dù là trăm năm thì cũng không cần phải lo, bất quá chỉ là một cái búng tay mà thôi."