Chỉ một thoáng, quang hoa đủ mọi màu sắc lấp lóe, đông đảo Khai Thiên tế ra bí bảo, ầm ầm đánh tới Phong Linh, lực lượng cuồng bạo hỗn loạn đến cực điểm, khí kình khuấy động.
Phong Linh cực kỳ linh hoạt phiêu dật, trái tránh phải tránh lại để không ít người công kích hụt, ngược lại là bởi vì tất cả mọi người nhét chung một chỗ, xuất hiện không ít ngộ thương.
Nhưng tóm lại vẫn có một ít công kích đánh trúng Phong Linh, mỗi một lần công kích cũng có thể làm cho nó sụp đổ ra, mặc dù rất nhanh nó lại có thể một lần nữa tụ lại, nhưng màu sắc trên thân nó rõ ràng dần dần trở nên ảm đạm.
Thấy vậy, Hoa Dũng quát lớn nói: "Mọi người gắng chịu đựng, đừng đểtự loạn trận cước, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, Phong Linh không đủ gây sợ!"
Đây cũng không phải hồ xuy đại khí, Phong Linh nơi đây mặc dù vô cùng quỷ dị, ngay cả một tứ phẩm Khai Thiên cũng trong nháy mắt
chết thảm trong tay nó, nhưng ở đây nhiều Khai Thiên cảnh như vậy, ngay cả lục phẩm Khai Thiên đều có chín vị, nếu chỉ là một con Phong Linh đã sợ, vậy quá vô năng rồi.
Bí bảo chi uy không ngừng nở rộ, thân thể Phong Linh càng ngày càng ảm đạm, dần dần trở nên trong suốt, mắt thấy nó sắp bị triệt để tiêu diệt, khuôn mặt Phong Linh bỗng nhiên đã nứt ra một cái khe, tựa như một cái miệng rộng, miệng há ra, từ trong miệng kia truyền ra tiếng gió gào thét.
Đám người không biết Phong Linh đến cùng đang giở trò quỷ gì, nhưng thấy thế đều biến sắc, âm thầm đề phòng.
Chỉ có tiếng gió gào thét truyền ra, lại không có chút sát thương cùng uy hiếp nào.
Dương Khai lại sắc mặt đại biến: "Cẩn thận, chúng ta có phiền phức!"
"Cái gì?" Hoa Dũng quay đầu hỏi, chớp mắt sau, mắt hắn đột nhiên co lại.
Cùng lúc đó, phía dưới phạm viNguy Nguy Trường Thanh bao phủ, từng vết nứt bị lực lượng vô hình làm vỡ ra, từ trong vết nứt kia, từng luồng từng luồng khói xanh tràn vào, khói xanh kia vặn vẹo huyễn hóa, hóa thành từng thứ hình thù kỳ quái.
Những vật này có bộ dáng như Phong Linh trước đó, có đầu có chân,
nhưng không có ngũ quan, mặt trơn nhẵn, vô cùng quỷ dị, lại có cả hình dạng hổ lang báo thỏ.
Những thứ bỗng nhiên xông tới này, thình lình tất cả đều là Phong Linh, chỉ có hình thái không đồng nhất thôi, mà số lượng chừng mười mấy con!
Tất cả mọi người tê cả da đầu!
Vẻn vẹn một con Phong Linh đã để đám người bó tay bó chân, gần trăm vị Khai Thiên cảnh liên thủ nhất thời cũng không thể tiêu diệt, thật vất vả có hi vọng tiêu diệt, không ngờ xông tới nhiều như vậy.
Vừa rồi Phong Linh phát ra tiếng gió gào thét, hiển nhiên là đang triệu hoán đồng bạn của mình.
Không ít người lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mười mấy con Phong Linh vừa thành hình, lập tức du thoán, đám người kinh hô phòng bị, nhưng chỗ nào có thể phòng? Rất nhanh, mười mấy con Phong Linh chui vào thể nội hơn mười vị Khai Thiên cảnh, biến mất.
Mười mấy người trợn tròn mắt, trên mặt chỉ có sợ hãi cùng khát vọng cầu sinh, liều mạng phồng lên lực lượng, muốn bức những Phong Linh kia ra, nhưng mà lại căn bản không làm nên chuyện gì.
Tiếng cầu cứu liên tiếp.
Chín đại lục phẩm Khai Thiên sắc mặt đều trở nên ngưng trọng không gì sánh được.
Chẳng ai ngờ rằng, đi theo Dương Khai rời khỏi Vô Ảnh Động Thiên lại sẽ tao ngộ nguy hiểm như vậy, ngay cả Dương Khai cũng không nghĩ tới, hắn vốn cho rằng sau khi rời khỏi Vô Ảnh Động Thiên, nhiều lắm là chính là rơi vào nơi khởi nguồn cương phong kia, bằng Nguy Nguy Trường Thanh của hắn, che chở mọi người cũng không thành vấn đề.
Há không liệu trong nơi khởi nguồn cương phong này lại dựng dục ra tồn tại quái dị bực này, những thứ này, ngay cả Nguy Nguy Trường Thanh đều không ngăn cản được.
Trước mắt bao người, khí tức mười mấy người kia cấp tốc trượt xuống, giống như tứ phẩm Khai Thiên chết đi trước đó, Tiểu Càn Khôn bị Phong Linh thôn phệ, phẩm giai hạ xuống, càn khôn chấn động, sau đó sụp đổ.
Mười hơi sau, từng tiếng nổ vang truyền ra, mười mấy người liên tiếp bạo thành huyết vụ, hài cốt không còn!
Trong những võ giả đã chết đi, thậm chí có một người là ngũ phẩm Khai Thiên, đầu bếp cùng phòng thu chi nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch.
Hai người bọn họ cũng là ngũ phẩm, nếu mới vừa rồi có Phong Linh xông vào trong cơ thể của bọn họ, vậy vận mệnh bọn hắn chỉ sợ cũng chỉ như mấy người này.
Mười con Phong Linh hiện thân lần nữa, nhưng rõ ràng màu sắc những con Phong Linh này so với vừa rồi lại càng đậm hơn, tất nhiên là thôn phệ Tiểu Càn Khôn những Khai Thiên cảnh kia.
Người còn sống như lâm đại địch, nhao nhao tránh lui.
Một con Phong Linh đã để đám người sứt đầu mẻ trán, lần này thêm ra mười con, làm sao đánh?
Không ít người hối hận vạn phần, sớm biết như thế, hẳn là nên vào trong Như Ý Đại kia mới phải. Trước đó Dương Khai lấy ra Như Ý Đại, muốn chứa một ít người vào, trong lòng mọi người vẫn rất không vui, bởi tiến vào bên trong thì coi như sinh tử không nắm trong tay mình, cuối cùng là Hoa Dũng cùng ba huynh đệ họ Thạch ra mặt an bài thỏa đáng, bây giờ xem ra, nơi đó mới là nơi an toàn a.
Dương Khai mắt phun lửa, hung tợn quét mắt qua mười con Phong Linh, hận không thể tế ra Thương Long Thương đâm chết chúng nó, chỉ là bây giờ thân ở trong cương phong, hắn phải thôi động Nguy Nguy Trường Thanh thủ hộ bốn phía, lại muốn tìm đường ra, căn bản không có dư thừa tâm tư suy nghĩ cái khác.
Phong Linh lại lần nữa ra tay, lần này đám người có phòng bị, tình huống có khá hơn, thoáng cản trở những Phong Linh một lúc, nhưng mà thời điểm xuất thủ, lực lượng cuồng bạo chấn động, để Dương Khai duy trì Nguy Nguy Trường Thanh càng gian khổ.
Nhưng mà thủ lâu như vậy tất có chỗ mất, một lát sau, có Phong Linh xông qua đám người, xông đến bên cạnh từng Khai Thiên cảnh, lắc thân chui vào trong cơ thể của bọn hắn, những Khai Thiên cảnh trúng chiêu đều toát ra thần sắc tâm chết như bụi.
Bài học cũ còn đó, đã có không ít đồng bạn chết thảm trước mắt mình, bọn hắn há có thể không đoán được kết quả của mình như thế nào.
"Bà chủ!" Đầu bếp bỗng nhiên chấn động, quay đầu nhìn lại bà chủ, ngoài miệng hiện ra nụ cười khổ.
Bà chủ co rụt mắt lại, khẽ kêu: "Đầu bếp!"
Phòng thu chi cũng khẩn trương cùng không dám tin nhìn lại đầu bếp.
Vừa rồi lại có một cái Phong Linh bỗng nhiên đi tới sau lưng đầu bếp, ngay lúc mọi người không phát giác, đâm thẳng vào đầu bếp.
Đầu bếp há to miệng, dường như muốn nói cái gì, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng cuối cùng hóa thành một câu: "Đời này gặp
được bà chủ, là vinh hạnh lớn nhất của đầu bếp ta, cám ơn bà chủ nhiều năm chiếu cố!"
Nói xong câu này, vẻ mặt hắn thoải mái.
Bà chủ giống như điên vọt tới bên người đầu bếp, lấy tay đặt trên đan điền đầu bếp, điên cuồng thôi động lực lượng của mình, muốn bức Phong Linh ra, nhưng Phong Linh đã nhập Tiểu Càn Khôn đầu bếp, lại sao có thể tìm được?
Đầu bếp chậm rãi lắc đầu, khí tức cấp tốc trượt xuống.
Ngay vào lúc này, Dương Khai bỗng nhiên lấy tay chộp tới, quát lớn: "Đầu bếp tới đây!"
Đầu bếp quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một cỗ lực lượng bao phủ hắn, chợt một trận trời đất quay cuồng, bỗng nhiên đi tới một thế giới lạ lẫm đến cực điểm.
Bên trong thế giới kia, trăng tròn treo cao, Nguyệt Hoa Như Thủy chiếu xuống, thanh lương thoải mái.
Thiên địa vĩ lực khí tức nồng đậm đến cực điểm!
Đây là nơi nào? Đầu bếp sắc mặt mộng nhiên, chợt khiếp sợ phát hiện, một sợi khói xanh bỗng nhiên từ trong cơ thể mình phiêu đãng ra, ở trước mặt mình chầm chậm hóa thành một con rắn độc, Phong Linh.
Đầu bếp trừng to mắt, tên này. . . Vậy mà đi ra!
Mà theo Phong Linh thè lưỡi, đầu bếp rõ ràng phát giác được, thiên địa vĩ lực thế giới này đang điên cuồng bị nó thôn phệ, mà nó cũng đang nhanh chóng lớn mạnh lên.
Dưới Nguy Nguy Trường Thanh, Dương Khai rên lên một tiếng, cả người lảo đảo, sắc mặt tái xanh.
Mắt thấy đầu bếp gặp nạn, hắn tự nhiên không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ, dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể thu đầu bếp vào Tiểu Càn Khôn của mình, hắn vốn là định thu đầu bếp vào trong Tiểu Càn Khôn, lại nghĩ biện pháp đối phó Phong Linh trong cơ thể đầu bếp, ai ngờ Phong Linh lại chủ động thoát ly khỏi đầu bếp, đi tới Tiểu Càn Khôn mình.
Dương Khai cũng không biết đây là vì cái gì, chỉ có thể suy đoán Tiểu Càn Khôn của mình có dụ hoặc tương đối lớn đối với Phong Linh.
Ngay một khắc sau, suy đoán này được chứng minh!
Dường như bởi vì khi thu đầu bếp vào Tiểu Càn Khôn, Tiểu Càn Khôn rộng mở, khí tức lộ ra, những Phong Linh còn lại cũng lại cùng nhau dừng lại, tất cả đều xoay về phía Dương Khai, thậm chí ngay cả Phong Linh trước đó tiến vào thể nội một số võ giả, giờ đã đều thoát
thể mà ra.
Không ít Phong Linh là không có ngũ quan, tự nhiên không có con mắt, nhưng giờ khắc này, Dương Khai lại rõ ràng phát giác được, bọn chúng đang nhìn mình chằm chằm, tựa như thấy được mỹ vị, thèm nhỏ dãi không thôi.
Biến cố như vậy, để đông đảo Khai Thiên cảnh vừa mừng vừa sợ.
Cũng không biết Dương Khai đến cùng đã làm cái gì, lại hấp dẫn tất cả Phong Linh chú ý.
Xoát xoát xoát. . .
Mười mấy con Phong Linh hóa thành từng đạo khói xanh, cùng nhau lao tới Dương Khai.
Bà chủ quá sợ hãi, cao giọng nói: "Dương Khai cẩn thận!" Cấp tốc phóng đến chỗ Dương Khai, muốn che ở trước người hắn.
Bọn người Mao Triết nhướng mày, cũng là thân bất do kỷ vọt tới, bọn hắn đều lưu lại tên của mình trên Trung Nghĩa Phổ, nếu Dương Khai xảy ra chuyện, bọn hắn cũng phải xong đời theo.
"Để bọn chúng tới!" Dương Khai chợt quát một tiếng.
Bà chủ dừng lại, kinh ngạc nhìn nhìn hắn, dường như muốn hỏi ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Dương Khai không có thì giờ giải thích quá nhiều, đối mặt mười mấy con Phong Linh lao tới, chủ động mở rộng Tiểu Càn Khôn, khí tức bộc lộ, mười mấy con Phong Linh rõ ràng trở nên càng thêm phấn khởi, tốc độ tăng lên không ít.
Từng đạo khói xanh chui vào thể nội Dương Khai, trong nháy mắt biến mất.
Cả người Dương Khai lại chấn động, tâm thần nhập Tiểu Càn Khôn điều tra, chỉ thấy mình trong Tiểu Càn Khôn có thêm mười mấy con Phong Linh, đang điên cuồng thôn phệ Tiểu Càn Khôn, lớn mạnh bản thân, đầu bếp một người đứng ở bên cạnh run lẩy bẩy!
"Bà chủ, Mao Triết, nhập càn khôn ta, thay ta giết bọn chúng!" Dương Khai nói, hai tay mở ra.
Bà chủ không nhúc nhích, mặc cho Dương Khai thi triển lực lượng đưa nàng vào, cùng biến mất còn có ba người Mao Triết.