"Loại vật này chính ngươi giữ lại ăn đi, giết hắn!" Bỗng nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, hai bóng người đồng thời từ hai bên trái phải bay ra, như vừa thương nghị xong, đều toàn thân phun trào linh lực, một người cầm đao, một người tay không tấc sắt, tả hữu giáp công lao tới Dương Khai.
Thư Vạn Thành tốt xấu gì cũng kinh doanh Thiên La phủ nhiều năm như vậy, cũng có thủ hạ trung dũng chi sĩ, hai vị trưởng lão xông tới này chính là trung dũng chi sĩ đó. Vừa rồi Thư Vạn Thành bị giết bọn hắn không kịp phản ứng, căn bản không kịp nghĩ cách cứu viện. Giờ Dương Khai thế mà còn muốn bọn hắn phục dụng loại độc đan này, lập tức không thể nhịn được nữa, nhảy ra ngoài.
Trên đao kia đao khí nghiêm nghị, lấp lóe tia sáng chói mắt, rõ ràng là một thanh Địa Binh không tầm thường, một người khác vung vẩy đập ra song quyền đỏ bừng, như que hàn nóng hổi bức người, hiển
nhiên đã linh lực thúc đến cực hạn.
Ngồi ngay ngắn ở phía trên, trong mắt Dương Khai lóe lên vẻ đùa cợt, tranh một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, vầng kiếm lưu chuyển, một kiếm chém về phía người cầm đao kia, đồng thời cái tay còn lại nắm chắc thành quyền, đánh tới người thứ hai.
Đinh đương. . .
m thanh Giòn vang truyền ra, có máu me tung tóe, trong chớp mắt, thắng bại đã phân.
Trưởng lão cầm đao kia quỳ một chân trên đất, yên lặng nhìn trường đao đã đứt gãy trong tay, trợn mắt nói: "Làm sao. . . có thể?"
Trường đao này của hắn thế nhưng là Địa Binh hao phí không ít tài nguyên mời người tạo ra, mặc dù không bằng Thiên Binh, nhưng cũng chênh lệch không xa, vừa đối mặt thế mà bị người ta ngạnh sinh sinh chém đứt, mà lại vết cắt chỉnh chỉnh tề tề, như đậu hũ bị cắt.
Giương mắt nhìn lên, vầng kiếm chảy trong trường kiếm nghiêng trước mặt mình, trên mũi kiếm kia, một giọt máu tươi lăn xuống, trong trường kiếm tản ra linh vận cực kỳ mãnh liệt.
"Linh binh!" Tròng mắt trừng càng lớn, chẳng trách Địa Binh của mình không chịu được một kích như vậy, trên tay người ta cầm lại là
một kiện Linh binh!
Nồng đậm hắc ám phủ đến, vị trưởng lão này mới ngã xuống đất, chỗ ngực máu me chảy dài, sinh cơ tiêu tán.
Mà một bên khác, một vị trưởng lão cùng hắn đối quyền lúc này đang bị Dương Khai một tay nắm cổ, xách giữa không trung, song quyền xích hồng kia giờ đã thành một mảnh máu thịt be bét, ngay cả hai tay kia đều mềm yếu vô lực thõng xuống bên người.
Dương Khai vẫn ngồi ngay ngắn phía trên trên ghế, như thể căn bản không có động đậy, trên tay từ từ dùng sức: "Mến bọn ngươi những xương cứng này, cầm bốc lên tiếng rất giòn!"
Trưởng lão bị nắm cổ kia dùng sức giãy dụa, đúng là hoàn toàn không thoát khỏi được Dương Khai, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng ôi ôi.
Răng rắc một tiếng, cái cổ nghiêng một cái, vị trưởng lão này lập tức không còn khí tức.
Dương Khai ném thi thể xuống, lạnh nhạt nhìn lại phía dưới: "Các ngươi có thể cùng lên, có thể giết được bản tọa coi như các ngươi có bản lĩnh!"
Một đám trưởng lão vừa rồi còn rục rịch lập tức toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn lên người trẻ tuổi phía trên, giống như nhìn quỷ.
Thư Vạn Thành bị giết, bọn hắn không thấy rõ ràng đến cùng xảy ra chuyện gì, đều cảm thấy phủ chủ chết, bao nhiêu có bị do đánh lén, đối với thực lực Dương Khai còn không có một phỏng đoán rõ ràng.
Bây giờ hai vị trưởng lão liên thủ thế mà trong nháy mắt cũng bị giết, đám người lúc này mới thấy rõ, trường kiếm Dương Khai mang theo lại là một thanh Linh binh!
Nếu không đoán sai, đây chính là thứ Thanh Hư Kiếm Chủ lưu lại, Thanh Hư Kiếm!
Chỉ bằng vào một thanh Linh binh, còn chưa đủ để đám người rung động như vậy, Linh binh dù sao chỉ là ngoại vật, đại biểu không được thực lực chân chính cảu người sử dụng. Tứ trưởng lão cầm đao bị giết, có thể nói là vũ khí không bằng người ta, chết có chút oan uổng.
Nhưng Ngũ trưởng lão bị giết thế nhưng là người tuổi trẻ kia thể hiện thực lực chân chính!
Ngũ trưởng lão thế nhưng là có tu vi Địa giai lục tầng! Mà ngay cả để người tuổi trẻ kia động thân đều không thể, người này chẳng lẽ lại là Thiên giai?
Vừa nghĩ đến đây, tất cả trưởng lão tâm chết như bụi, vốn còn có chút tính toán nhỏ nhặt riêng, giờ tất cả đều đã tiêu tán, trước mặt
Thiên giai cường giả, những người bọn hắn này chỉ là sâu kiến.
Đại trưởng lão Lê Chính Khanh hoàn hồn, một tay lấy độc đan trong tay nhét vào trong miệng nguyên lành nuốt vào, ôm quyền nói: "Trên dưới Thiên La phủ ta ngày sau nhất định coi đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đại nhân ra lệnh, Thiên La phủ xông pha khói lửa, không dám không theo!"
Những người còn lại lúc này mới kịp phản ứng, từng người đều lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế mà ăn độc đan, để bày tỏ thần phục.
Dương Khai tươi cười xán lạn: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, chư vị sẽ không hối hận lựa chọn hôm nay."
Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, phủ chủ Thiên La phủ cùng hai vị trưởng lão đều chết dưới tay Dương Khai, tăng thêm Chiêm Bá Hùng chết trước đó, Thiên La phủ cửu đại trưởng lão bây giờ chỉ còn lại có sáu, Đại trưởng lão Lê Chính Khanh tiếp nhận vị trí Thiên La phủ phủ chủ, Thiên La phủ cũng thành phân đà Hư Linh kiếm phái.
Cao tầng rung chuyển biến hóa, đối với các đệ tử dưới đáy không có bao nhiêu ảnh hưởng, Lê Chính Khanh đối ngoại tuyên bố phủ chủ cùng Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão tu hành tẩu hỏa nhập ma chết bất đắc kỳ tử, các đệ tử mặc dù lòng đầy nghi hoặc, cũng chỉ có thể
tiếp nhận.
Mấy trăm đệ tử dưới sự dẫn đầu của các trưởng lão, trùng trùng điệp điệp xuất phát tiến về Hư Linh kiếm phái, chuẩn bị đi đào quáng cho Dương Khai.
Lê Chính Khanh thì mang Dương Khai đến khố phòng Thiên La phủ, cùng báo cáo sản nghiệp Thiên La phủ.
Dương Khai đối với mấy chuyện này không quá cảm thấy hứng thú, ngược lại là đối với vật tư trong khố phòng Thiên La phủ thì hào hứng tràn đầy. Lúc trước hắn bởi vì luyện hóa Thanh Hư Kiếm kiếm khí, tu vi một lần từ Nhân giai bảy tầng tấn thăng đến Địa giai nhất tầng, đang thiếu tài nguyên tu hành, tới đây cũng là vì muốn tìm người đào quáng.
Nhưng khai thác Hắc Ngọc khoáng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể ra hiệu quả, vật tư trong khố phòng Thiên La phủ là có thể giải quyết tình hình khẩn cấp.
"Được rồi, Thiên La phủ hết thảy như cũ, chính ngươi quản lý, ta muốn bế quan tu hành, một ngày ba bữa để cho người ta đưa vào là được." Dương Khai khoát khoát tay, để Lê Chính Khanh thôi líu lo không ngừng.
Lão này rất là khéo đưa đẩy, bản sự mượn gió bẻ măng cực kỳ ghê
gớm, đã thần phục Dương Khai, tâm tính cũng rất nhanh chuyển biến.
"Đại nhân ở ngay chỗ này bế quan?" Lê Chính Khanh có chút ngạc nhiên, "Có cần lão hủ tìm cho ngươi một nơi an tĩnh hay không?"
"Không cần, chuyển đi chuyển lại như thế thật phiền toái." Dương Khai khoát khoát tay.
"Nếu như thế, vậy lão hủ cáo lui." Lê Chính Khanh không nói thêm lời, cung kính lui ra.
Đại môn khố phòng đóng chặt, chỉ có tia sáng yếu ớt, có điều trong khố phòng này có kỳ thạchbốn phía phát ra quang minh, cũng không đến mức quá lờ mơ ̀.
Dương Khai lấy r rất nhiều đan dược trong khố phòng ra, sau đó ngồi giữa một đống bạch ngọc.
Tài lực Thiên La phủ so với Hư Linh kiếm phái không thể nghi ngờ phải cường đại hơn rất nhiều lần, trước đó Dương Khai vơ vét toàn bộ khố phòng Hư Linh kiếm phái, cũng mới chỉ tìm được hơn hai ngàn viên bạch ngọc mà thôi, hắc ngọc càng là một khối cũng không thấy.
Nhưng khố phòng Thiên La phủ, bạch ngọc đâu chỉ 2000, 20. 000 sợ đều có, hắc ngọc cũng có mấy trăm, các loại đan dược đến hai ba
trăm bình.
Nhiều tài nguyên như vậy, cũng không biết có thể đẩy tu vi hắn lên tới trình độ gì.
Chẳng qua hiện nay đã là Địa giai, nhu cầu đối với vật liệu tu hành cũng lớn hơn.
Mở ra mấy bình đan dược, nguyên lành nuốt vào, sau đó mỗi tay nắm một viên bạch ngọc, đang chuẩn bị thôi động Hư Linh Quyết, Dương Khai bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Hư Linh Quyết trong Thần Binh giới này, hẳn là một bộ công pháp không tệ, nếu không, năm đó cũng sẽ không sinh ra Thanh Hư Kiếm Chủ, chỉ cần làm từng bước tu hành, tư chất đầy đủ, thành tựu Linh giai không thành vấn đề, Hư Linh kiếm phái bây giờ chỉ có hai ba con tiểu miêu tiểu cẩu, một là bởi vì tư chất không đủ, hai là bởi vì vật tư thiếu, nếu vật tư cung ứng đầy đủ, Hư Linh kiếm phái tuyệt đối không chỉ có quy mô trước mắt này.
Mà lại bây giờ Hư Linh Quyết còn bị hắn sửa đổi qua, hiệu suất tu hành so với trước kia đã tăng lên hai ba thành.
Nhưng cho dù có kinh diễm cơ nào, cũng chỉ là công pháp Thần Binh giới, không siêu thoát được phạm trù Thần Binh giới này.
Dương Khai vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, đánh giết cường
địch vô số, vơ vét công pháp tu hành không thể tính toán, công pháp mạnh mẽ hơn Hư Linh Quyết tự nhiên không thiéu.
Có lẽ. . . Có thể thử đổi một bộ công pháp tu hành?
Nghĩ tới đây, trong đầu Dương Khai lập tức tung ra một bộ công pháp nghịch thiên!
Hắn mặc dù sưu tập vô số công pháp, nhưng nói thật, lợi hại hơn bộ công pháp này, thật đúng là không có, chỉ là bộ tiến hành tu hành công pháp này dường như có tai hại cực lớn, cho nên Dương Khai cho dù nắm giữ bộ công pháp này, cu ̃ng chưa từng chân chính thử qua.
Tại Thần Binh giới này, có lẽ có thể thử xem sao, nhìn xem huyền bí công pháp này! Nơi này là Tiểu Nguyên giới, coi như thật xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với bản thân.
Dưới đủ loại cân nhắc, Dương Khai rất nhanh hạ quyết tâm, đây là một cơ hội rất tốt, bỏ qua không khỏi đáng tiếc.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dương Khai thôi động linh lực, sửa lại lộ tuyến chu thiên.
Phệ Thiên Chiến Pháp!
Chỉ một thoáng, Dương Khai cảm thấy mình như hóa thành một cái động không đáy, linh lực tích chứa trong bạch ngọc lấy cực kỳ tốc
độ khủng khiếp tràn vào trong cơ thể mình, ngay cả dược hiệu phục dụng từ những đan dược kia cũng cấp tốc hóa giải, rót vào trong ngũ tạng lục phủ.
Dương Khai giật mình! Kém chút nhịn không được mà dừng Phệ Thiên Chiến Pháp.
Đây là lần đầu hắn tu hành thứ công pháp quỷ dị này, trước kia mặc dù được Phệ Thiên Chiến Pháp, nhưng chỉ là để pháp thân tu hành, mình chưa bao giờ thử qua.
Về sau mới biết được không tu hành là làm một lựa chọn chính xác.
Phệ Thiên Chiến Pháp coi trọng chính là luyện hóa năng lượng thế gian vạn vật cho mình dùng, hải nạp bách xuyên, lập ý cực cao, nhưng kể từ đó, mặc kệ là năng lượng hữu dụng hay là có hại, đều sẽ luyện hóa vào cơ thể, nếu không có phương pháp hóa giảitương ứng, sẽ tạo thành tổn thương khó mà ma diệt.
Pháp thân bởi vì là thân thể Thạch Khôi, trời sinh có thể rèn luyện đủ loại tạp chất, cho nên tu hành công pháp này không có bất luận tai hại gì, có thể nói Phệ Thiên Chiến Pháp quả thực là vì Thạch Khôi mà tạo ra.
Ô Quảng làm như thế nào hóa giải tệ đoan này, Dương Khai không biết, nhưng hắn khẳng định có phương pháp của mình.
Bây giờ Dương Khai lần đầu chân chính thôi động Phệ Thiên Chiến Pháp, mới phát hiện tốc độ luyện hóa của công pháp này thực sự khủng khiếp, so với Hư Linh Quyết, hiệu suất cao hơn không phải một điểm nửa điểm, thật sự có thể nói là gấp mười gấp trăm lần.
Bạch ngọc trong tay lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên quang trạch ảm đạm, linh lực mất hết, dược hiệu trong bụng cu ̃ng rất nhanh bị luyện hóa sạch sẽ, không chỉ như thế, ngay cả bạch ngọc hắc ngọc bốn phía không bị Dương Khai động đến, cũng bị một cỗ lực lượng vô hình, điên cuồng mà phun trào linh lực, tụ đến Dương Khai.