Dương Khai bật cười nói: "Hư Linh kiếm phái ta cùng Thiên Võ thành không oán không cừu, thành chủ quá lo lắng rồi." Xem ra tên này có vẻ có không ít cừu nhân a, nếu không làm sao vừa thấy mặt liền hỏi mình có phải tới giết hắn hay không.
"Thực không dám giấu giếm, ta là một vị Luyện Đan sư, nghe nói thành chủ thân thể ốm yếu, thử luyện chế ra đan dược, để cho thủ hạ đến hiến, để tỏ tâm ý, nhưng không ngờ, phủ thành chủ lại nói ta luyện chế đan dược có độc, giam giữ thủ hạ của ta."
"Ngươi là Luyện Đan sư?" Miêu Hồng có chút ngạc nhiên nhìn qua Dương Khai.
Dương Khai tuổi không lớn lắm, khuôn mặt ngây ngô, nhìn chỉ có vẻ 17~18 tuổi, bằng chừng ấy tuổi, tu vi như vậy đã đủ khiến hắn kinh ngạc, thế mà còn là một vị Luyện Đan sư?
Phải biết Luyện Đan sư Thần Binh giới này, mỗi một người đều địa vị
tôn sùng, mà lại truyền thừa nghiêm ngặt, cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể trở thành Luyện Đan sư.
"Ngươi là Luyện Đan sư gì?" Miêu Hồng hiếu kỳ hỏi.
"Địa giai!" Dương Khai không dám nói quá nhiều, lấy tiêu chuẩn luyện đan của hắn, phân chia luyện Đan cảnh cho Thần Binh giới cũng không thích hợp, nếu có đầy đủ vật liệu cùng thực lực cường đại chèo chống, luyện chế linh đan cũng không uổng phí chuyện gì.
Miêu Hồng vốn còn có chút hào hứng dáng vẻ, sau khi nghe Dương Khai nói, sắc mặt lập tức lạnh đi không ít, trong mắt lóe lên vẻ không thích.
Tuổi còn trẻ có tu vi như vậy thì cũng thôi đi, có thể nói là rất xuất chúng, nhưng còn Địa giai Luyện Đan sư. . . Sao một tên mao đầu tiểu tử có thể đạt nổi. Thiên Võ thành hắn cũng xem là thế lực tốt, nhưng hao tốn giá cả to lớn, hao hết trên trăm năm, tổng cộng cũng mới bồi dưỡng được hai Địa giai Đan sư.
Muốn trở thành Địa giai Đan sư, ít nhất cũng cần có mấy chục năm cố gắng lắng đọng.
"Tiểu huynh đệ, bổn thành chủ không biết ngươi tới nơi này muốn làm gì, cũng không có tâm tư hỏi nhiều, càng lười truy cứu, ngươi từ đâu tới đây thì chạy về chỗ đó đi." Sau khi nói xong, có chút mất hết
cả hứng nhắm mắt lại.
Dương Khai yên lặng: "Thành chủ không tin?"
Miêu Hồng thản nhiên nói: "Trêu đùa một kẻ hấp hối sắp chết, tưởng thế là hay à!"
Dương Khai nghiêm túc nhìn Miêu Hồng, mở miệng nói: "Nếu như ta không nhìn lầm, bây giờ thành chủ hẳn là cũng không phải là cái gì tuổi già sức yếu, mà là vết thương cũ tái phát a?"
Vừa nhắm chặt hai mắt, Miêu Hồng liền hơi mở mắt ra, tán thưởng nói: "Tiểu huynh đệ ngược lại là hảo nhãn lực, ngươi làm như thế nào nhìn ra được?" Ngoại giới đều chỉ cho là hắn tuổi già sức yếu, không biết hắn thật sự là vết thương cũ tái phát.
Dương Khai nói: "Đung mạo thành chủ nhìn không lớn, đương nhiên, cường giả như ngươi, tu vi tại thân, chỉ nhìn từ dung mạo là nhìn không ra tuổi thật, nhưng một thân khí huyết cảu thành chủ còn chưa đến mức suy kiệt, nhưng quỷ dị chính là, khí huyết lại rất suy yếu, mà lại, thể nội thành chủ dường như còn có một cỗ lực lượng khác đang cuộn trào. . ."
Miêu Hồng lúc này mới rốt cục lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Ngươi ngay cả vậy đều có thể nhìn ra?"
Dương Khai nói: "Thành chủ nếu tin được ta, có thể hay không để
cho ta điều tra thử?"
Miêu Hồng nghiêm túc nhìn hắn một hồi, thản nhiên nói: "Người sắp chết cũng không có gì phải lo lắng, tiểu huynh đệ muốn thì xem đi."
Dương Khai nói đắc tội một tiếng, bắt lấy tay hắn, duỗi ra hai ngón tay đặt lên cổ tay của hắn, thôi động linh lực điều tra.
Mà linh lực vừa nhập thể, Miêu Hồng lập tức nnhận ra tu vi thật sự cảu Dương Khai.
Địa giai đỉnh phong!
Mặc dù vừa rồi gặp Dương Khai lặng yên không một tiếng động chui vào nơi này, cảm giác hắn tối thiểu nhất cũng là Địa giai, nhưng cho tới giờ khắc này mới hoàn toàn xác định được, không chỉ là Địa giai, còn là Địa giai đỉnh phong, cách Thiên giai chỉ còn một bước.
"Tiểu huynh đệ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Miêu Hồng hiếu kỳ hỏi.
"17, có thể là 18!" Dương Khai thuận miệng ứng phó, trong trí nhớ của thân thể này xác thực chỉ có lớn như vậy.
Miêu Hồng chậc lưỡi nói: "Kỳ tài ngút trời!"
Tuổi như vậy đã có tu vi như thế, phóng nhãn toàn bộ Thần Binh giới cũng là xưa nay chưa từng có, lúc này nếu có một viên Thập Chuyển Vô Tâm Đan, Miêu Hồng tin Dương Khai nhất định có thể
nhất cử đột phá đến Thiên giai.
17~18 tuổi Thiên giai! Đây là chuyện làm người nghe kinh sợ cỡ nào?
Vốn không có quá để tâm đối với Hư Linh kiếm phái, bây giờ Miêu Hồng cảm thấy, thời điểm Hư Linh kiếm phái quật khởi đã trong tầm tay.
Một lát sau, Dương Khai thu tay lại, "Thể nội thành chủ xác thực có một cỗ lực lượng cực kỳ quỷ dị, đang thôn phệ sinh cơ của ngươi."
Miêu Hồng nói: "Trước kia cùng người tranh đấu bị đả thương, lực lượng kia một mực tiềm phục tại thể nội bổn thành chủ, vô luận cố gắng như thế nào đều không xua tan được, tiểu huynh đệ nếu phát giác được điểm này, không biết có thượng sách gì?"
Dương Khai suy nghĩ rồi nói: "Có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, thành chủ muốn nghe cái nào trước?"
"Tin tức xấu trước đi!" Miêu Hồng no ́i.
"Sinh cơ thành chủ không còn thừa bao nhiêu, khí huyết suy bại, nếu bỏ mặc không quan tâm, trong vòng ba ngày, nhất định phải chết!"
Miêu Hồng nhịn không được hừ nhẹ: "Tin tức này coi như không tệ."
Dương Khai nói: "Ta rất hiê ́u kì thành chủ thế mà còn có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh!" Theo đạo lý tới nói, tình huống như Miêu Hồng, đã sớm thần chí không rõ, ý thức hỗn loạn, vậy mà này nói với hắn
lại có thể trật tự rõ ràng, chỉ có thể nói người này ý chí lực cực kỳ cường đại.
"Tin tức tốt thì sao?" Miêu Hồng lại hỏi.
"Tin tức tốt là ta có thể giúp thành chủ kéo dài tuổi thọ, không đến mức chết nhanh như vậy, có điều muốn trừ tận gốc lực lượng trong cơ thể thành chủ. . ." Dương Khai khẽ lắc đầu: "Thực lực của ta quá thấp, sợ là không giúp được gì."
Miêu Hồng hai mắt tỏa sáng: "Không sao, chỉ cần ngươi có thể kéo dài mạng bổn thành chủ, để bổn thành chủ sống thêm 7~8 ngày là được!"
7~8 ngày, Dương Khai tính toán thời gian, hẳn là vừa đúng thời gian Cao Hâm Bằng đến Thiên Võ thành. Xem ra, Miêu Hồng đem hi vọng đặt hết trên thân Cao Hâm Bằng.
Cái này cũng khó trách, Cao Hâm Bằng cùng hắn rất có quen biết, mà lại là Thiên Đan sư, mình cũng chỉ là cái người lai lịch không rõ, Miêu Hồng tự nhiên tín nhiệm Cao Hâm Bằng hơn.
Mà nói như thế, Cao Hâm Bằng tới đây cũng không phải luyện chế Duyên Niên Đan cho hắn, đoán chừng là thay hắn áp chế lực lượng quỷ dị kia.
"Vậy không có vấn đề." Dương Khai gật gật đầu, lấy ra Khí Huyết Đan
chính mình luyện chế, đổ ra hai hạt, "Đây là đan dược chính ta luyện chế, có thể tăng cường cùng kích phát khí huyết cho thành chủ, hẳn là sẽ có chút tác dụng."
Miêu Hồng nhìn thoáng qua đan dược như hạt đậu nành kia, cũng không biết có nên hay không tin.
Đang do dự, Dương Khai bỗng nhiên thần sắc khẽ động: "Có người đến."
Miêu Hồng cu ̃ng đã nhận ra, hắn mặc dù bệnh nguy kịch, nhưng tu vi cường đại còn ở đó, người tới cũng không có ẩn tàng động tĩnh, hắn đương nhiên sẽ nghe được.
Trong lòng hung ác lên, miệng khẽ mở, ném hai viên linh đan vào miệng.
Dương Khai nhất thời không có chỗ trốn, chỉ có thể nhảy lên xà nhà.
Một lát sau, tiếng bước chân nhỏ vụn từ xa đến gần, rất nhanh đến ngoài cửa.
"Phu nhân!" Cửa ra vào truyền đến tiếng thủ vệ.
"Thành chủ thế nào rồi?" Một giọng nói thanh lãnh truyền đến. Thủ vệ nói: "Vẫn là như cũ."
"Mở cửa ra, ta vào xem."
Theo sau chính là tiếng cửa phòng bị đẩy ra, dưới ánh trăng, một thân ảnh yểu điệu cất bước đi vào.
Dương Khai cúi đầu nhìn xuống, khẽ giật mình. Chỉ vì hắn thế mà từng gặp qua vị phu nhân này, chính là nữ tử xinh đẹp trước đó.
Nhanh như vậy đã xong việc? Thầm nhủ một câu, nhưng rất nhanh sắc mặt cổ quái.
Vừa rồi hộ vệ cửa ra vào gọi nàng là phu nhân. . . Nữ nhân này cùng Miêu Hồng quan hệ thế nào? Trong toàn bộ phủ thành chủ, có tư cách được xưng là phu nhân, có lẽ cũng chỉ có thành chủ phu nhân.
Cái này. . . Dương Khai đột nhiên cảm thấy mình giống như phát hiện một cái bí mật ghê gớm.
Mà hắn cũng không biết mình nghĩ có chính xác hay không, có lẽ nữ nhân này cùng Miêu Hồng cũng không phải là vợ chồng, nhưng nếu không phải vợ chồng, đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì?
Trước đó Miêu Hồng khi nói chuyện với Dương Khai, mặc dù thanh âm suy yếu, nhưng tối thiểu nhất còn có chút tinh thần, nhưng giờ phút này hắn thế mà nằm trên giường không nhúc nhích, khí tức thô trọng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết mất.
"Lão gia. . ." Nữ nhân kia đi vào bên giường chậm rãi ngồi xuống, êm ái hô một tiếng.
Dương Khai lập tức biết, nữ nhân này quả nhiên là thành chủ phu nhân.
Miêu Hồng nằm trên giường gian khổ vặn vẹo, sau đó cố gắng mở to mắt nhìn nàng, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ vô ý thức.
"Lão gia, bệnh tình ngươi lại nghiêm trọng." Nữ tử khẽ cau mày, phối hợp khí chất thanh lãnh kia, quả nhiên là ta thấy mà yêu, "Bộ dáng này của ngươi để thiếp thân nhìn mà đau lon. . ."
Dương Khai nghe vậy thầm thở dài, một ngày vợ chồng bách nhật ân a, nữ nhân này mặc dù làm chuyện có lỗi với Miêu Hồng, nhưng mắt thấy bộ dạng này của Miêu Hồng, hắn cũng rất khó chịu thay.
Đúng lúc này, nữ tử kia nói: "Làm gì phải đau khổ giãy dụa như vậy, không bằng cứ như vậy chết đi cho xong hết mọi chuyện, ngươi như này còn có thể sống mấy ngày? Hai ngày, ba ngày?"
Miêu Hồng yết hầu phát ra tiếng ôi ôi, cũng không biết muốn nói cái gì.
Dương Khai đã trợn mắt hốc mồm.
Nữ tử hé miệng cười một tiếng, trong căn phòng mờ tối lập tức sặc sỡ loá mắt, nàng cúi người xuống, ngực sung mãn đắp lên trên mặt Miêu Hồng, ôn nhu nói: "Ngươi ngửi đi, trên thân thiếp còn có hương vị của hắn đây, rất tươi mới!"
Miêu Hồng chắc là bị im lìm có chút thở không nổi, hai cánh tay vô lực lay lay nữ tử, nhưng làm thế nào cu ̃ng không ra được chuyện gì.
Tiếng cười của nàng dần trở nên âm lãnh: "Năm đó ngươi dùng thủ đoạn ti tiện đoạt lấy ta, cướp mất ta từ bên người hắn đi, chưa từng nghĩ tới mình còn có một ngày như vậy a? Chuyện cho tới bây giờ cũng không sợ nói cho ngươi, nữ nhi căn bản không phải của ngươi, là ta cùng Khấu Dũng sinh."
Ngôn ngữ ác độc đến cực điểm từ trong miệng nữ tử khí chất thanh lãnh này nói ra, nếu không phải chính tai nghe được, Dương Khai thật sự không thể tin nổi.
Không khỏi nhớ tới một câu, Hoàng Phong châm sau đuôi, rắn độc răng trong miệng, cả hai đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Trước một khắc Miêu Hồng phun máu, thành chủ phu nhân kia đã linh xảo đứng dậy một cái, tránh đi máu phun ra.
"Tiện. . . Tiện, tiện nhân!" Miêu Hồng toàn thân run rẩy, phun máu phè phè.
Thành chủ phu nhân đứng bên giường, lạnh lùng nhìn hắn, thẳng đến khi tròng mắt Miêu Hồng rủ xuống, triệt để ngất đi, thành chủ phu nhân mới quay người bước ra ngoài.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng phân phó: "Thành chủ thổ huyết, các ngươi đi vào dọn dẹp."
"Vâng!"