Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4510: Bạch hỏa quỷ dị



Trong cảm giác, rất nhiều Đan Hỏa sáng lên quay chung quanh hắn, nhảy lên không ngớt, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Dương Khai lại co ́thể phát giác được, nếu mình nguyện ý, có thể nhẹ nhõm thu lấy bất luận một loại nào Đan Hỏa nơi đây, mặc kệ là Nhân giai hay Linh giai. 

Hồi tưởng lại lời Võ Chính Kỳ nói, càng là người tư chất xuất sắc, Đan Hỏa có thể thu lấy lại càng tốt, lập tức giật mình, mình Thần Binh giới mặc dù chỉ là Thiên Đan sư, nhưng lĩnh ngộ đối với luyện đan chi đạo lại đã vượt xa khỏi phạm trù thế giới này, những Đan Hỏa này tuy không có linh trí, lại như có một loại bản năng, bọn chúng hẳn là có thể phát giác được đặc thù từ mình, nên mới sẽ chủ động tới gần. 

Gần như toàn bộ Đan Hỏaa đều tụ tập tới mình, chỉ có một chỗ ngoại lệ. 

Cách mình ước chừng mấy trăm trượng, có một đoàn quang mang thuộc về Đan Hỏa, đung đưa không ngừng, xem trình độ phát sáng cyả Đan Hỏa, hẳn là một loại Thiên Hỏa, mà lại cho dù là trong cấp độ Thiên Hỏa cũng coi như là cực tốt. 

Những Thiên Hỏa hội tụ bên người Dương Khai kia, trên màu sắc cùng trình độ thuần túy, không có cái nào tốt hơn nó. 

Nhớ tới Ngụy đan sư tiến vào đây trước mình một bước, Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy Ngụy đan sư hẳn là chính ở đằng kia, mà Thiên Hỏa đặc thù kia hẳn là bị Ngụy đan sư dùng phương pháp gì cầm cố lại, cho nên mới lộ ra sự đặc biệt như vậy, không bị mình hấp dẫn tới. 

Không có quá để ý tình huống bên kia, Ngụy đan sư đã vì Thiên Hỏa đó chuẩn bị hai năm, khẳng định có phương pháp đặc thù, mà lại chỉ là một phần Thiên Hỏa, còn chưa đủ khiến Dương Khai thấy hứng thú. 

Hắn để ý là mấy phần Linh Hỏa. 

Cứ việc trước đó Võ Chính Kỳ có khuyên bảo hắn, thực lực không đủ không nên tùy tiện nhúng chàm Linh Hỏa, miễn cho bản thân có tổn thương, nhưng vẻn vẹn chỉ là đối với người bình thường mà thôi, Dương Khai có lòng tin có thể hàng phục một phần Linh Hỏa. 

Một phần Linh Hỏa đủ cho hắn sử dụng đến trình độ Linh Đan sư,

cu ̃ng bớt đi rất nhiều thời gian tấn thăng, cho Đan Hỏa nếu đã tới Thánh Hỏa quật, tự nhiên là muốn thu lấy thứ tốt nhất. 

Quyết định chú ý, Dương Khai điều tra từng Đan Hỏa vây tụ bên cạnh mình, rất nhanh tìm được mục tiêu. 

Đó là một phần Đan Hỏa hiện ra màu vỏ quýt, tính được là một trong những Đan Hỏa sáng ngời nơi đây, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Linh Hỏa mà lại Đan Hỏa này cho cảm giác rất ôn hòa, cũng không nóng nảy, hẳn là thích hợp luyện đan chi dụng. 

Vị trí Đan Hỏa này tương đối ngoại vi, Dương Khai tâm thần khẽ động, nó lại chầm chậm tới gần bên này, rất nhanh đến trước mặt Dương Khai. 

Mà khi nó tiến lên, Đan Hỏa khác lại chủ động tách ra hai bên, dường như có thể phát giác được ý chí của Dương Khai vậy. 

Linh Hỏa từ từ tiếp cận Dương Khai, mắt thấy sắp đến trước mặt, bỗng nhiên nó dừng tại chỗ. 

Dương Khai không rõ ràng cho lắm, nhưng sau một khắc, tất cả vây tu ̣ ở bên cạnh Đan Hỏa kia lại lập tức truyền ra cảm xúc cực kỳ hốt hoảng, như có hồng thủy mãnh thú sắp đến, trong thời gian cực ngắn lập tức giải tán, lập tức không biết tiềm ẩn đến chỗ nào, ngay cả vô số quang minh xuất hiện trong cảm giác của Dương Khai cũng

lập tức chôn vùi mất. 

Thế giới đủ mọi màu sắc, trong nháy mắt một lần nữa trở nên đen kịt. 

Dương Khai kinh ngạc không thôi, không biết mình rốt cuộc đã làm gì, lại để những Đan Hỏa này bị dọa cho chạy. 

Quay đầu nhìn chung quanh, Đan Hỏa bị giam cầm Ngụy đan sư bên kia cu ̃ng đang nhảy lên kịch liệt, Ngụy đan sư thủ đoạn không tầm thường, Dương Khai thấy không rõ hắn đến cùng làm cái gì, nhưng Đan Hỏa vô luận giãy dụa như thế nào đều không thể bỏ chạy, chỉ là bị gắt gao trói tại chỗ, xem ra bị Ngụy đan sư thu lấy cũng chỉ là vấn đề thời gian. 

Dương Khai lấy lại tinh thần, cẩn thận hồi tưởng chuyện phát sinh sau khi mình tới đây, cũng không phát hiện mình có gì không ổn, nhưng rất nhiều Đan Hỏa vây tụ bên cạnh mình lại cứ như vậy biến mất. 

Ngay vào lúc này, khóe mắt liếc qua bỗng nhiên phát giác được có một quang mang từ nơi không xa chậm rãi vút đến, quang mang kia màu trắng, không quá sáng, dựa theo quan sát trước đó, đây là một phần Nhân Hỏa, cũng chính là Nhân giai Linh Hỏa. 

Có điều tia sáng này lại thuần túy lạ thường, Dương Khai quan sát

được loại thuần túy này trên các Nhân giai Đan Hỏa khác. 

Nhân Hỏa cứ như vậy chậm rãi bay tớii trước mặt Dương Kha, sau đó nhẹ nhàng rơi vào trước người hắn, không nhúc nhích. 

Dương Khai giật mình, có chút dở khóc dở cười. 

Đây coi là chuyện gì? Nhiều Đan Hỏa như vậy lập tức biến mấty, chỉ để lại một phần Nhân Hỏa, hắn bây giờ dù sao cũng là Thiên Đan sư, thế nào cu ̃ng không có khả năng đi thu lấy một phần Nhân Hỏa, đó căn bản không thỏa mãn được nhu cầu hắn luyện đan. 

Cho nên chỉ là thoáng quan sát qua Nhân Hỏa này, xác định ngoại trừ nó có quang mang thuần túy ra, không có chỗ nào đặc biệt khác, không để nó trong lòng. 

Một lần nữa đắm chìm tâm thần cảm giác, kỳ vọng có thể một lần nữa hấp dẫn những Đan Hỏa kia tới. 

Há không ngờ phen động tác này lại làm cho Nhân Hỏa kia có một chút phản ứng vi diệu, nó như là một cái hài tử nghịch ngợm, trong cảm giác cảu Dương Khai, nó nhảy loạn, hấp dẫn chú ý của hắn. 

Thấy Dương Khai không thèm để ý tới, nó lại vây quanh Dương Khai vài vòng. 

Một lát sau, nó bỗng nhiên vọt thẳng tới Thiên Hỏa đang bị Ngụy đan sư trói, lần biến cố này cuối cùng được Dương Khai chú ý.

Dưới ảm giác, Thiên Hỏa bị Ngụy đan sư trói kia mãnh liệt chấn động lên, bên kia càng là truyền ra tiếng Ngụy đan sư kinh hô. 

Ngụy đan sư bối rối không bao lâu, bởi vì khi Nhân Hỏa lao đến, quang mang màu trắng trong nháy mắt bao trùm Thiên Hỏa, đến khi hết thảy hết thảy đều kết thúc, quang mang thuộc về Thiên Hỏa đã biến mất. 

Đan Hỏa màu trắng cũng không có nửa điểm biến hóa, một lần nữa loạng chà loạng choạng mà bay về phía Dương Khai, đến trước mặt Dương Khai, nhẹ nhàng xoay vài vòng, tựa như đang khoe khoang chiến tích. 

Dương Khai sớm đã trợn mắt hốc mồm. 

Hắn tuy là lần đầu nhìn thấy loại tình huống này, nhưng cũng có thể đoán được, vừa rồi Thiên Hỏa biến mất, hẳn là bị Nhân Hỏa màu trắng nuốt chửng! 

Võ Chính Kỳ không phải nói Đan Hỏa trong Thánh Hỏa quật đều bị hạ cấm chế, không có khả năng thôn phệ sao? Bạch Hỏa là thế nào? 

Huống chi, hẳn là chỉ có cao giai Đan Hỏa thôn phệ hạ giai, một phần Nhân Hỏa làm sao có thể thôn phệ Thiên Hỏa? 

"Ai! Ai làm hỏng đại sự của ta, xưng tên ra!" Ngụy đan sư gào thét gầm thét vang vọng toàn bộ Thánh Hỏa quật.

Thấy không có đáp lại, Ngụy Thành lại cắn răng nói: "Tốt, rất tốt, trừ phi ngươi ở lại Thánh Hỏa quật vĩnh viễn không ra, nếu không Ngụy mỗ sớm muộn tra được ngươi là ai, đến lúc đó nhất định phải cho ngươi đẹp mắt!" 

Thở hồng hộc gào một trận, Dương Khai nghe được tiếng bước chân vội vã rời đi. 

Nhìn qua Bạch Hỏa lắc lư trước mặt mình, Dương Khai sắc mặt đen kịt. vô duyên vô cớ trêu ai ghẹo ai, lần này chỉ sợ đã kết thù kết oán với Ngụy Thành. 

Bây giờ Dương Khai chỉ hy vọng trong Thánh Hỏa quật không chỉ có mình, nếu không việc này căn bản nói không rõ. 

Tận mắt thấy Bạch Hỏa thôn phệ Thiên Hỏa, Dương Khai cũng ý thức được Bạch Hỏa có chút không giống bi ̀nh thươ ̀ng, Nhân Hỏa bình thường nào có loại năng lực này? 

Mà lại bây giờ mặc cho hắn cảm giác như thế nào, Đan Hỏa trong Thánh Hỏa quật đều không có chút đáp lại, nhớ tới trước đó những Đan Hỏa kia chạy trốn, Dương Khai chỉ có thể thật sâu thở dài một tiếng. 

Bây giờ hắn mặc kệ có nguyện ý hay không, đều chỉ có thể thu lấy phần Bạch Hỏa này trước.

Cũng may quá trình thu lấy không có gì ngoài ý muốn, khi Dương Khai truyền ra ý nghĩ này, Bạch Hỏa lập tức lao tới hắn, vọt thẳng vào trong cơ thể hắn, biến mất. 

Cùng lúc đó, Dương Khai rõ ràng phát giác được, trong cơ thể mình nhiều hơn một loại lực lượng cổ quái, lực lượng kia không có gì nguy hại đối với bản thân, lại phải cần một khoảng thời gian luyện hóa cùng quen thuộc mới có thể chân chính biến hoá để cho bản thân sử dụng. 

Đó là lực lượng Bạch Hỏa. 

Mục đích đến Thánh Hỏa quật đã đạt thành, mặc dù thu một phần hư hư thực thực Nhân Hỏa Đan Hỏa, nhưng từ biểu hiện quỷ dị của nó đến xem, nó tuyệt đối không chỉ đơn thuần là Nhân Hỏa. 

Xem ra còn cần đi Điển Tịch các xem Đan Hỏa mình thu được cùng là gì. 

Đứng dậy, quay ngược về lối ra, rất nhanh ra khỏi Thánh Hỏa quật, bay nhanh lên. 

Sau một nén nhang, trước mắt Dương Khai chợt sáng hẳn lên, đã triệt để ra khỏi Thánh Hỏa quật, còn chưa kịp thích ứng liền nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi truyền đến: "Quả nhiên là ngươi!" 

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lến, thấy Ngụy Thành hung tợn nhìn

mình, phía sau hắn, hai vị Huyết Thị cũng sắc mặt khó coi, Võ Chính Kỳ cu ̃ng chắp tay đứng ở một bên, có chút hiếu kỳ trông lại Dương Khai. 

Dương Khai thầm thở dài, biết phiền phức này quả nhiên vẫn phải tới, vẫn là giả vờ không biết nói: "Võ phó đường chủ, đây là. . ." 

Võ Chính Kỳ nói: "Ngụy đan sư trước đó ở trong Thánh Hỏa quật thu Đan Hỏa gặp ngoài ý muốn, dường như bởi vì bị người quấy nhiễu mà thất bại trong gang tấc, cho nên muốn hỏi Dương đan sư ở trong Thánh Hỏa quật đã làm cái gì?" 

"Ở trong Thánh Hỏa quật đương nhiên là thu lấy Đan Hỏa, còn có thể làm gì?" Dương Khai cau mày nói: "Việc này ta không biết chút nào, Võ phó đường chủ không ngại hỏi Đan sư tiến vào Thánh Hỏa quật khác." 

Ngụy Thành cắn răng nói: "Vừa rồi ở trong Thánh Hỏa quật, ngoại trừ ta chỉ có ngươi, đâu còn có Đan sư khác? Nếu không phải ngươi động tay chân gì, Ngụy mỗ sao lại thất bại? Rõ ràng đã sắp thành công!" 

Dương Khai lắc đầu nói: "Không biết Ngụy đan sư đang nói cái gì, vừa rồi ta tiến vào Thánh Hỏa quật, chỉ là bình thường thu lấy Đan Hỏa, chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi, làm ta sợ hết hồn, bây giờ xem ra, đó là Ngụy đan sư kêu?"

"Đừng đánh trống lảng!" Ngụy Thành một mực chắc chắn, "Không phải ngươi thì có thể là ai?" 

Dương Khai nhìn hắn nói: "Ngụy đan sư, ngươi ta hôm nay lần đầu gặp mặt, không oán không cừu, đều là Thiên Đan sư Huyền Đan môn, ta cần gì phải làm hỏng chuyện của ngươi?" 

Võ Chính Kỳ gật đầu nói: "Đúng là như thế, Ngụy đan sư, trước đó tình huống cụ thể đến cùng là như thế nào?" 

Ngụy Thành hận hận trừng mắt Dương Khai, giống như cũng cảm thấy hắn nói không sai, mọi người lần đầu gặp mặt, không có thù không có oán, Dương Khai xác thực không cần làm hỏng chuyện của hắn, nhưng nhớ tới hai năm hắn vất vả chuẩn bị, thật vất vả sắp thành công thế mà thất bại trong gang tấc, cục tức này nuối không trôi.