Khai Thiên cảnh tu vi cao mặc dù nhất thời không quan sát bị mặc chi lực nhiễm, cũng có cơ hội biến nguy thành an, nhất là đối với thượng phẩm Khai Thiên, chỉ cần dứt bỏ cương vực Tiểu Càn Khôn bị nhiễm kia, sẽ có thể bình yên vô sự.
Nhưng thật làm như vậy, khẳng định sẽ tổn thất căn cơ Tiểu Càn Khôn.
Cho nên tại Tinh Giới, sau khi Lang Gia Thạch Chính tự vẫn, mặc chi lực để lại mới khiến cho rất nhiều thượng phẩm Khai Thiên đau đầu đến cực điểm, may là Dương Khai thu nhập phong trấn trong Tiểu Càn Khôn, giải quyết phiền phức.
Mượn nhờ mặc chi lực phong trấn trong Tiểu Càn Khôn, tại Lang
Gia phúc địa, Dương Khai mới có thể thành công lừa Nguyên Đốc, chỉ tiếc về sau mặc chi lực kia bị Hoàng đại ca cùng Lam đại tỷ khu trừ sạch sẽ.
Các đại động thiên phúc địa vất vả tìm kiếm trên trăm năm, toàn bộ Phá Toái Thiên gần như đều bị lật lên trời, cũng không thể tìm được bất luận thứ gì liên quan Mặc tộc hoặc là mặc đồ.
Tại trong Hắc Vực này Dương Khai thấy được sáu bảy mặc đồ, cái này làm sao không khiến hắn giật mình?
Khí tức mặc bao vây lấy, tròng mắt sáu bảy vị Khai Thiên cảnh đều trở nên đen kịt, không đồng tử trắng, trông cực kỳ quỷ dị.
Chợt bọn hắn không chút do dự phóng đi phía trước.
Tiến lên mấy chục trượng, đại trận tự nhiên ẩn nấp trong hư không kia ầm ầm bộc phát, giây lát, Dương Khai đã nhận ra nguy cơ lớn lao, thịt không khỏi căng lên.
Sáu, bảy người kia không bất kỳ sức phản kháng gì liền bị đại trận giảo sát thành bột mịn, Tiểu Càn Khôn sụp đổ, thiên địa vĩ lực tiêu tán, trong chớp mắt chết sạch sẽ!
Dương Khai khó hiểu.
Mấy mặc đồ này bỗng nhiên xuất hiện đây, hắn còn tưởng rằng có âm mưu gì, mà từ việc bọn hắn dừng bước trước đại trận, bọn hắn
hiển nhiên cũng biết phía trước có lớn lao hung hiểm. Nhưng dù cho như thế, bọn hắn vẫnthấy chết không sờn mà vọt vào.
Dương Khai nghĩ mãi mà không rõ đây đến cùng là vì cái gì, hành vi của những mặc đồ này thoạt nhìn như là chủ động tìm chết, mục đích là gì?
Một loại nhàn nhạt bất an, bao phủ trong lòng Dương Khai.
Hắc Vực xuất hiện mặc đồ, đây đối với toàn bộ Càn Khôn thế giới đều là đại sự, cần tranh thủ cáo tri các đại động thiên phúc địa mới được.
Có điều hắn cũng không vội vã trở về, một màn vừa rồi để hắn ẩn ẩn cảm thấy, dường như mình sắp khám phá được thứ gì, mà hành vi tìm chết của mấy mặc đồ kia cũng không phải kết thúc.
Hắn tiềm ẩn trong hư không, chờ đợi lấy.
Mấy ngày sau, lại có mấy người từ bên ngoài chạy tới, lần này người không nhiều, chỉ có ba người, hai tam phẩm, một lưỡng phẩm mà thôi.
chuyện phát sinh tiếp đó lại giống hệt mấy ngày trước, ba tên mặc đồ này dũng mãnh vô vị vọt vào phạm vi đại trận tự nhiên bao bọc, sau đó chết ngay cả cặn cũng không còn.
Những mặc đồ này Dương Khai đều chưa từng gặp qua, bởi vậy có
thể suy đoán, bọn hắn cũng không phải là thủ hạ Loan Bạch Phượng, hẳn là người bị tài nguyên Hắc Vực hấp dẫn, đến đây lấy quặng.
Dương Khai không tiêp tục quan sát nữa, tuần tự hai nhóm mặc đồ tự vẫn để hắn nghĩ rất nhiều, cần có chỉ là nghiệm chứng thôi.
Nên đi tìm Loan Bạch Phượng một chuyến, có lẽ từ chỗ nàng đạt được đáp án mình cần.
Dương Khai quay người đường cũ trở về.
Trên đường đi không còn gặp mặc đồ, đám võ giả trên quáng tinh vẫn còn đang bận rộn.
Hắn còn chưa đến quáng tinh chữ Thiên số 16, một bóng người từ đối diện bay tới, chính là Tân Bằng.
"Tông chủ, sao ngài chạy đến đây." Tân Bằng vẻ mặt lo lắng, trước đó Dương Khai nói chờ hắn từ Tinh Thị trở về, sẽ cùng nhau đến Hắc Vực, kết quả chờ hắn trở về, Dương Khai đã không thấy đâu.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể về Hắc Vực trước, bẩm báo chuyện gặp Dương Khai cho Loan Bạch Phượng.
Loan Bạch Phượng chỉ hơi suy nghĩ, liền sai người thanh tra danh sách nhân viên mấy ngày trước đến Hắc Vực lấy quặng, lần theo dấu vết để lại, xác định vị trí quáng tinh chữ Thiên số 16.
Nàng lĩnh người đuổi tới quáng tinh, chỉ thấy được bọn người Lạc Thính Hà, Dương Khai lại đã không thấy tăm hơi.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể cho người tìm kiếmb ốn phía, Tân Bằng vận khí không tệ, vừa hay gặp được trở về Dương Khai.
"Hắc Vực biến hóa rất lớn, đi xem chút." Dương Khai thuận miệng giải thích một câu, "Loan Bạch Phượng đâu?"
Tân Bằng vội nói: "Trưởng lão đợi ngài tại quáng tinh chữ Thiên số 16, nàng không biết ngài ở nơi nào, cũng không tìm kiếm được, đành phải đợi ngài trở về."
Dương Khai ừ một tiếng: "Dẫn ta đi gặp nàng."
Tân Bằng vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Chốc lát, hai người đến quáng tinh thiên địa số 16, một chiếc lâu thuyền đang bỏ neo trên mặt đất, lâu thuyền hoa lệ, cấp bậc không thấp.
Vưu lão cùng bọn người Viên Đồng Quang lặng yên đứng phía dưới, đàng hoàng ghê gớm.
Boong thuyền bày một cái bàn, trên bàn có linh quả rượu ngon, Loan Bạch Phượng cùng bọn người Lạc Thính Hà ngồi vây quanh bàn, đàm tiếu yến yến.
"Dương Khai về." Lạc Thính Hà có chỗ phát giác, ngẩng đầu chỉ lên trời.
Sau một khắc, hai đạo lưu quang rơi thẳng vào boong thuyền. Loan Bạch Phượng đứng dậy hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến tông chủ!"
Phía dưới nghe nói lời ấy, Viên Đồng Quang lập tức há to miệng, tận mắt nhìn thấy Lạc Thính Hà dễ dàng hàng phục Vưu lão, hắn đâu còn không biết mình gặp được cao nhân, Loan Bạch Phượng tự mình lĩnh người đến đây, hắn càng thêm xác định thân phận Dương Khai không tầm thường.
Tuy có suy đoán, cũng không dám khẳng định.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới hiểu được người thanh niên mình gặp phải trên nửa đường kia, lại thật là đại danh đỉnh đỉnh Hư Không Địa chi chủ!
Nhất thời, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Dương Khai nhàn nhạt nhìn qua Loan Bạch Phượng, không nói một lời.
Áp lực im ắng này để Tân Bằng đứng phía sau hắn run lẩy bẩy, nuốt nước miếng một cái.
Một bên, Lạc Thính Hà vuốt vuốt chén rượu, nhấp nhẹ rượu, mỉm cười nhạt, nhưng uy áp bát phẩm Khai Thiên, lại chầm chậm tràn
ngập.
Tân Bằng càng cảm thấy hoảng sợ, phù phù một tiếng trực tiếp quỳ gối xuống.
"Loan Bạch Phượng, ngươi thậtlà thật to gan!" Dương Khai rốt cục hừ lạnh một tiếng.
Loan Bạch Phượng cũng không ngẩng đầu lên, tư thái khiêm tốn: "Tông chủ thứ tội, thuộc hạ không biết phạm sai chỗ nào, xin tông chủ bảo cho biết!"
"Chuyện mình làm còn cần ta nói sao?" Dương Khai ánh mắt như dao, cắt trên khuôn mặt Loan Bạch Phượng.
Loan Bạch Phượng quỳ xuống một chân: "Nếu thuộc hạ làm việc có sai, xin tông chủ trách phạt, thuộc hạ không có một câu oán hận, còn xin tông chủ nói rõ thuộc hạ sai chỗ nào!"
"Llà ai cho phép ngươi cho người đến đây khai thác tài nguyên?" "Thuộc hạ tự tác chủ trương!" Loan Bạch Phượng trầm giọng đáp.
"Lý do!"
Loan Bạch Phượng nói: "Mấy tháng trước, Hắc Vực có biến, nếu tông chủ xâm nhập Hắc Vực, chắc hẳn đã nhận ra, phạm vi lực lượng quỷ dị kia bao trùm giảm bớt thật lớn, khu vực nguy hiểm trở nên an toàn, quáng tinh vốn không có cách nào khai thác có thể tùy ý ra
vào, đây đối với Hắc Vực là chuyện tốt, đối với Hư Không Địa cùng Lăng Tiêu cung cũng là chuyện tốt, trong quáng tinh cất giữ tài nguyên phong phú, thuộc hạ thực sự không đủ nhân lực, hiệu suất khai thác kém, cho nên nghĩ đến việc khuếch tán tin tức ra, dẫn ngoại nhân đến hiệp trợ khai thác, nhưng đã muốn ngựa chạy tự nhiên là phải cho ngựa ăn cỏ, cho nên thuộc hạ định ra một số quy củ, phàm là người tuân thủ quy củ, đều có thể thu hoạch trong Hắc Vực!"
Dương Khai lạnh lùng nói: "Khai Thiên cảnh Lăng Tiêu cung cùng Hư Không Địa bây giờ đâu chỉ hơn vạn, nếu muốn khai thác quáng tinh, chỉ cần truyền tin tức về, đại tổng quản Nhị tổng quản tự sẽ an bài tốt hết thảy, sao lại cần mượn tay ngoại nhân, uổng phí hết tài nguyên."
Loan Bạch Phượng lộ ra vẻ chợt hiểu: "Nguyên lai tông chủ trách tội này, nếu là như vậy, còn xin nghe thuộc hạ một lời!"
"Nói!"
"Lăng Tiêu cung Hư Không Địa bây giờ xác thực ra đời rất nhiều Khai Thiên cảnh, nhưng khai phát đại vực mới cần nhân thủ, hai đại Tinh Thị cũng câ ̀n nhân thủ duy trì trật tự, Khai Thiên cảnh vừa mới thăng cấp càng cần thời giancủng cố tu vi, không nên đi làm nhiệm vụ khác, cho nên Hư Không Địa cùng Lăng Tiêu cung chưa hẳn có
thể điều động bao nhiêu người. Còn nữa, biến cố trong Hắc Vực rất kỳ quặc, trước khi thuộc hạ không xác minh nguyên nhân, thực sự không dám cho đồng môn đệ tử mạo hiểm, vạn nhất. . . Thuộc hạ chỉ nói là vạn nhất Hắc Vực lại sinh biến cố, lực lượng quỷ dị kia một lần nữa bao phủ đến, đến lúc đó nhân thủ nhất định tử thương không đếm được, thuộc hạ cũng không gánh nổi tội lỗi này!"
Dưới lâu thuyền, bọn người Viên Đồng Quang nghe mà cả người toát mồ hôi lạnh, thế mới biết, lấy quặng trong Hắc Vực này, dường như còn phải gánh chịu không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Trên lâu thuyền, Dương Khai híp mắt quan sát Loan Bạch Phượng: "Nói như thế, ngươi còn là hảo tâm?"
Loan Bạch Phượng trầm giọng nói: "Thuộc hạ từ khi theo tông chủ, chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì tông chủ, suy nghĩ vì tông môn, không dám có nửa điểm hai lòng!"
Dương Khai trầm mặc không nói, Loan Bạch Phượng quỳ xuống đất không dậy nổi, nhất thời bầu không khí trở nên cực kì ngưng trọng.
Đào Lăng Uyển bất an nhìn quanh, nàng là lần đầu nhìn thấy bộ dáng Dương Khai như vậy, trong lòng âm thầm lo lắng hãi hùng, sợ Dương Khai muốn giết người.
Khúc Hoa Thường thấy vậy, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, an ủi.
Thật lâu sau, Dương Khai mới khoát tay, một cỗ lực lượng bao phủ Loan Bạch Phượng: "Đứng lên đi."
Mượn nguồn lực lượng này, Loan Bạch Phượng đứng dậy: "Vâng!"
Dương Khai nhíu nhíu mày nói: "Lần sau nếu có chuyện gì, đưa tin trở về trước, hỏi ý kiến đại tổng quản cùng Nhị tổng quản, nếu ngươi báo cáo, hai vị tổng quản khẳng định cũng sẽ ủng hộ cách làm của ngươi. trước đó, cần phải nói rõ ràng phong hiểm ẩn tàng trong Hắc Vực với người ta, che che lấp lấp như vậy, chỉ lấy lợi ích mê người, cuối cùng là không đúng."
Loan Bạch Phượng cúi đầu: "Là thuộc hạ cân nhắc không chu toàn, khi trở về thuộc hạ sau sẽ an bài việc này, đến lúc đó là đi hay ở, toàn bằng tâm ý bọn hắn."
Dương Khai gật gật đầu: "Như thế tốt lắm."
Lạc Thính Hà một bên cười nói: "Ta đã nói rồi, Dương Khai sẽ chỉ hù dọa ngươi, sẽ không thật phạt ngươi, ngươi còn mãi không tin."
Loan Bạch Phượng hé miệng cười cười: "Nhờ phúc tiền bối."
"Ngồi xuống nói chuyện đi, ta muốn biết biến hóa nơi này bắt đầu từ lúc nào."
Loan Bạch Phượng ngồi xuống lần nữa, lúc này mới lên tiếng nói: "Biến hóa của Hắc Vực cụ thể là bắt đầu từ lúc nào, thật là khó mà
nói, dù sao không phải một sớm một chiều, bây giờ nghĩ lại, lần trước tông chủ rời Hắc Vực, biến hóa này đã dần dần bắt đầu, chỉ là chúng ta luôn không ý thức được thôi."