Cuộc sống ngày ngày trôi qua, không ngừng mà có Khai Thiên cảnh đến từ các nơi tràn vào Hắc Vực, sau đó lại bị phân phối đến trong từng quáng tinh khai thác tài nguyên.
Bởi vì đã là đồng bạn, cho nên Dương Khai cũng dần dần tiếp xúc được tình báo Hắc Ngục.
Số lượng Mặc đồ đang gia tăng lấy, chỉ một tháng ngắn ngủi đã tăng lên mấy trăm người. Mà lại mỗi một ngày, đều sẽ có mặc đồ chủ động tiến về nơi Mặc tộc kia bị cầm tù, xông vào đại trận, tự vẫn bỏ mình.
Cách làm này là để sau khi mình chết đi, thiên địa vĩ lực hóa thành lương thực cho Mặc tộc khôi phục lực lượng.
Trên điểm này, Loan Bạch Phượng làm việc rất cẩn thận, không dám để quá nhiều mặc đồ cùng hành động, dù sao nếu lập tức ít mất đi rất nhiều người, rất có thể sẽ lộ ra sơ hở, để cho người ta sinh nghi, mỗi ngày mấy tên là không còn gì tốt hơn, ai cũng sẽ không để ý
mỗi ngày thiếu mất mấy người kia, bởi tất cả mọi người đều đang bị quáng tinh hấp dẫn.
Mỗi ngày Dương Khai cũng sẽ điều tra tình huống trong Hắc Vực, rất nhiều thông tin để tâm hắn đau nhức không thôi.
Theo tình hình như vậy, nếu tiêp tục tiến triển, chỉ sợ không đến mấy chục năm, số lượng mặc đồ sẽ phát triển lớn mạnh đến một số lượng khiến người ta kinh dị, cái này thì cũng thôi đi, mấu chốt nhất là, cho đến lúc đó, Mặc tộc bị vây trong Hắc Ngục khẳng định cũng sẽ thoát khốn, đến lúc đó nhất định sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu trong càn khôn mênh mông này.
Nhưng mà bây giờ hắn lại vô lực ngăn cản, tu vi lục phẩm Khai Thiên có lẽ có thể xưng bá một phương, thân phận Đại Đế Tinh Giới cũng đủ giúp hắn có thể bình khởi bình tọa với ngoại vụ sứ các đại động thiên phúc địa, nhưng cuối cùng, để đối mặt đại sự đủ để ảnh hưởng toàn bộ càn khôn này, tu vi của hắn vẫn là quá thấp.
Căn bản chẳng xuất ra được tác dụng gì.
Dương Khai cảm thấy vô lực thật sâu, hắn chỉ có thể mong mỏi, cường giả các đại động thiên phúc địa sớm ngày đến Hắc Vực, xử lý chuyện bên này, chỉ có những lão quái vật tu hành nhiều năm kia, mới có tư cách chống lại Mặc tộc bị cầm tù, mới có thể bóp chết
nguy hiểm này từ trong trứng.
Một ngày này, được Loan Bạch Phượng mời, Dương Khai đi vào trong một tòa đại điện.
Trong đại điện không có người khác, Loan Bạch Phượng sớm đã chờ, thấy Dương Khai đến, hắn gật đầu ra hiệu.
Dương Khai quan sát quanh, không khỏi hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?" Loan Bạch Phượng hé miệng cười một tiếng: "Chờ một lát."
Chốc lát, bên ngoài đại điện, một người đi vào, người này bị bó tay bó chân, Dương Khai không khỏi đau lòng mắt nhắm lại.
Người rõ ràng là Viên Đồng Quang.
Viên Đồng Quang cũng thấy Loan Bạch Phượng cùng Dương Khai, không khỏi trở nên thấp thỏm lo âu, vội vàng tiến lên mấy bước, ôm quyền hành lễ nói: "Bái kiến Dương tông chủ, Loan ngục trưởng."
Trong lòng lo sợ bất an, lần này hắn chỉ là đến nộp vật tư lên trên, nhận ban thưởng.
Trong khoảng thời gian này, hắn mấy người đồng bạn làm việc trên quáng tinh chữ Thiên số 16, thu hoạch không nhỏ, khai thác không ít hắc thạch, vận khí cũng xem là tốt, phí hết khí lực làm tan các hắc thạch kia, đạt được không ít tài nguyên, tài nguyên bình thường thì
cũng thôi đi, mấu chốt là trong đó lại có một phần thất phẩm Thổ hành.
Theo quy củ của Hắc Vực, tài nguyên phẩm cấp cao nhất định phải nộp lên trên, cho nên Viên Đồng Quang ngựa không dừng vó từ trên quáng tinh chạy về, báo cáo việc này cho một thủ hạ của Loan Bạch Phượng.
Người kia trực tiếp dẫn hắn đi đại điện này, Viên Đồng Quang cũng không nghĩ, Loan Bạch Phượng cùng Dương Khai thế mà đích thân ở chỗ này.
Có điều ngẫm lại đây dù sao cũng là quan hệ đến 10 triệu Khai Thiên Đan phong thưởng, không nên qua loa.
10 triệu Khai Thiên Đan, đối với loại thế lực như Bạch Nha châu, không phải con số nhỏ, phải biết lượng tài phú như này đủ để mua nguyên một bộ ngũ phẩm tài nguyên còn có dư thừa, có ngũ phẩm tài nguyên, có kha ̉năng tạo nên một vị ngũ phẩm Khai Thiên, để thực lực Bạch Nha châu tăng lên một bậc.
Thời điểm ban sơ Dương Khai xông vào 3000 thế giới này, bởi vì thi thể Đại Kim Ô, Đại Nguyệt châu đã bồi thường cho Dương Khai, bồi thường kia chỉ có 100. 000 Khai Thiên Đan mà thôi, đó đã là cực hạn Đại Nguyệt châu có thể lấy ra.
Đại Nguyệt châu không khác Bạch Nha châu lắm, trình độ tài lực của hai bên cũng tương đương, có thể nói đối với Viên Đồng Quang, trên tay có 100. 000 Khai Thiên Đan đã là dồi dào, chứ nói chi 10 triệu.
"Viên mỗ tìm được thất phẩm Thổ hành, còn xin hai vị kiểm tra." Viên Đồng Quang không dám nói nhảm, tranh thủ cáo tri mục đích chuyến này, đồng thời hai tay dâng lên thất phẩm Thổ hành.
"Ngươi làm rất tốt." Loan Bạch Phượng giương tay vồ một cái, thất phẩm Thổ hành bay vào không gian giới, cũng không có ý kiểm tra, sau đó quay đầu nhìn qua Dương Khai, cười mỉm: "Không phải ngươi luôn rất ngạc nhiên làm thế nào để chuyển hóa đồng bạn sao? Hiện tại có thể động thủ thử."
Dương Khai thần sắc đạm mạc, Viên Đồng Quang nghe mà không hiểu ra sao.
Theo đạo lý mà nói, hắn dâng lên thất phẩm Thổ hành, Loan Bạch Phượng nên phong thưởng cho hắn, nhưng bây giờ, phong thưởng không thấy đâu, lại từ miệng Loan Bạch Phượng nghe được mấy lời khó hiểu.
Viên Đồng Quang bản năng cảm thấy bất an, nghĩ thầm chẳng lẽ truyền ngôn đều là giả? Loan Bạch Phượng không phải muốn giết người diệt khẩu chứ? Nhưng nếu làm như vậy, nàng không sợ bị coi là bội tín bội nghĩa sao, nhiều người như vậy đến đây hỗ trợ lấy
quặng, nếu nàng không có tín dự, còn ai dám đến đây khai thác giúp nàng?
Ngay lúc hắn nghi thần nghi quỷ, Dương Khai bỗng nhiên bước về phía hắn, đưa tay một chỉ.
Dưới Không Gian Pháp Tắc, lực lượng giam cầm thiên địa bao phủ Viên Đồng Quang.
Hắn chỉ là một tứ phẩm Khai Thiên, sao có thể chống lại thủ đoạn của Dương Khai, không gian giam cầm chi lực thi triển ra, chính là Loan Bạch Phượng cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
"Dương tông chủ?" Viên Đồng Quang sắc mặt đại biến, càng xác định mình sợ là phải tao ngộ bất trắc, thế nhưng hắn thực sự không hiểu đây rốt cuộc là vì cái gì.
Đưa lưng về phía Loan Bạch Phượng, trong mắt Dương Khai lóe lên một tia áy náy.
Hắn xác thực từng hỏi Loan Bạch Phượng chuyển hóa đồng bạn là cần làm gì, nhưng đây là vì tìm hiểu tin tức, lại không ngờ Loan Bạch Phượng lại để hắn tự mình động thủ.
Hắn không dám có bất kỳ chần chờ, hơi do dự đều có thể bại lộ sơ hở, bây giờ các cường giả đại động thiên phúc địa còn chưa đến, nếu hắn bại lộ, rất có thể sẽ dẫn phát hậu quả không thể dự đoán, hậu
quả kia tuyệt không phải hắn có thể gánh chịu.
Đếm trước mặt Viên Đồng Quang, có thể tinh tường nhìn thấy sợ hãi cầu khẩn trong mắt đối phương.
Tiếng Loan Bạch Phượng từ sau lưng vang lên: "Thôi động Mặc Chi Tinh trong Tiểu Càn Khôn, đó là lực lượng của chủ nhân, không ai có thể kháng cự nó!"
Dương Khai không nói một lời, đưa tay, trên tay liền xuất hiện một đoàn hắc vụ tối đen như mực, nhúc nhích không nghỉ.
Một loại khí tức tà ác lập tức tràn ngập ra, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Viên Đồng Quang càng hoảng sợ: "Dương tông chủ tha mạng, hai ta không oán không cừu, Bạch Nha châu cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi, Dương tông chủ tha mạng a!"
"Yên tâm, không phải muốn mạng của ngươi!" Dương Khai nói, "Chỉ là để cho ngươi cảm thụ lực lượng thần kỳ nhất trên đời này!"
Nói rồi, tay Dương Khai trùm lên trên mặt Viên Đồng Quang.
Sương mù màu mực không ngừng nhúc nhích trên tay hắn bỗng nhiên giống như là được trao cho sinh mệnh, thuận tai mắt mũi miệng Viên Đồng Quang chui vào trong cơ thể hắn.
Trong chốc lát, Viên Đồng Quang trợn mắt trừng trừng, toàn thân run lẩy bẩy, trong cổ họng càng phát ra tiếng ôi ôi, giống như đang tiếp nhận tra tấn.khó có thể tưởng tượng
Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều bị Không Gian Pháp Tắc giam cầm, cho dù có giãy giụa như thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.
Chốc lát, bên ngoài thân Viên Đồng Quang tràn ngập ra khí tức mặc chi lực, một sắc thái đen kịt dần dần leo lên hai mắt của hắn, đồng tử trắng dần biến thành màu đen.
Hắn từ từ ngừng giãy dụa, tựa như đã nhận mệnh.
"Có thể buông hắn ra rồi." Loan Bạch Phượng nói.
Dương Khai tán đi giam cầm chi lực, Viên Đồng Quang lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Nhíu nhíu mày, Dương Khai hỏi: "Như vậy là được rồi?"
Loan Bạch Phượng lắc đầu nói: "Nào có dễ dàng như vậy, lực lượng của chủ nhân mặc dù huyền diệu vô tận, nhưng muốn tác động một người cũng không phải đơn giản nhẹ nhõm như thế, còn phải xem ý chí bản thân hắn có kiên cường hay không, thời gian mặc chi lực ăn mòn Tiểu Càn Khôn hắn cũng có dài ngắn."
Dương Khai nghe vậy trong lòng máy động, trước đó mình biểu hiện ra không phải như này.
Loan Bạch Phượng cười nói: "Ngươi thì khác, Mặc Trùng chuyển hóa rất triệt để cấp tốc, Mặc Chi Tinh còn kém rất nhiều." Cúi đầu nhìn trạng thái Viên Đồng Quang, nàng lại nói: "Đến trình độ như hắn, cơ bản đã thành, còn lại chỉ cần chờ đợi là được."
Chờ mới nửa ngày, Viên Đồng Quang đã triệt để bị chuyển hóa thành mặc đồ, hắn đứng dậy, thần sắc giống như thường ngày, nhưng đôi mắt đã triệt để biến thành màu mực.
"Bái kiến hai vị đại nhân!" Viên Đồng Quang ôm quyền hành lễ.
Loan Bạch Phượng gật gật đầu, vứt ra một viên không gian giới cho hắn.
Viên Đồng Quang tiếp nhận, thần niệm dò xét bên trong, phát hiện trong đó chất đống Khai Thiên Đan.
Nếu là trước đó, nhìn thấy nhiều Khai Thiên Đan như vậy, Viên Đồng Quang chắc chắn mừng rỡ dị thường, bây giờ lại là biểu hiện bình thản.
"Biết sau khi trở về nên nói như thế nào rồi chứ?" Loan Bạch Phượng hỏi.
Viên Đồng Quang vội vàng nói: "Thuộc hạ sẽ cẩn thận tuyên dương đại nhân thành tín thủ tín."
"Rất tốt, đi thôi." Loan Bạch Phượng phất phất tay.
Viên Đồng Quang lại thi lễ, cáo lui rời đi.
Còn lại hai người, Loan Bạch Phượng nhìn qua Dương Khai cười nói: "Nhìn xem, chính là đơn giản như vậy."
Dương Khai vẻmặt nghiêm túc kính ngưỡng: "Lực lượng của chủ nhân quả nhiên thần diệu."
Loan Bạch Phượng hé miệng cười một tiếng: "Đây là một góc của băng sơn thôi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi nhìn một góc khác!"
Nói xong, đi đầu dẫn đường.
Dương Khai tò mò đuổi theo nàng, không biết Loan Bạch Phượng muốn cho mình xem cái gì.
Dẫn Dương Khai, Loan Bạch Phượng đi đến một khu vực không người.
Quanh đâu có vẻ không có người lui tới, tất cả người đến Hắc Vực đều biết, nơi này khắp nơi tràn ngập nguy hiểm, những nơi không đáng chú ý trong hư không có thể ẩn giấu đi đại trận sát phạt, cho nên võ giả đến khai thác tài nguyên, không ai dám tùy ý chạy loạn, đều chỉ sẽ đi chỉ đi những lộ tuyến đã từng được đi qua.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.