Đông đảo cường giả của Kim Linh phúc địa tới rất kịp thời, nếu là chậm thêm mấy ngày thì Dương Khai rất co ́thể ngăn không được những mặc đồ đi mà quay lại kia.
Đội hình mấy trăm vị lục phẩm thất phẩm Khai Thiên không thể bảo là không xa hoa, cũng làm cho Dương Khai thở phào một hơi.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới cảm giác được trong lòng tràn đầy mỏi mệt.
Trên thực tế, lần này, hắn cùng mặc đồ tranh đấu cũng không phải là quá kịch liệt, không phải lần tranh đấu hung hiểm nhất mà hắn từng gặp được, nhưng lại là lần chiến đấu mà hắn khó thi triển toàn lực nhất.
Sau khi thu nạp gần 2000 vị mặc đồ, thể lượng tiểu thế giới của Dương Khai gần như sắp đến cực hạn, ảnh hưởng cực lớn đến việc
vận chuyển lực lượng của Dương Khai, hắn còn phải thôi động lực lượng đem những mặc đồ này trấn áp tại trong tiểu thế giới của mình, tại đủ loại hạn chế như vậy, thực lực của hắn căn bản là không phát huy ra được bao nhiêu.
Huống chi, tại gần dải đất trung tâm Hắc Ngục, hắn không muốn cũng không dám tùy ý đánh giết mặc đồ, đánh nhau bó tay bó chân, rất khó chịu.
cường giả Kim Linh phúc địa đến, chính là một trận mưa đúng lúc, đem hắn từ trong vòng xoáy gian khổ kia kéo ra ngoài.
Hắn tranh thủ thời gian khôi phục, tuy nói Lục Mộc Thần Quân đảm bảo tuyệt đối sẽ không bỏ mặc bất kỳ một tên mặc đồ nào xông lại, nhưng dù sao mọi thứ cũng phải đề phòng vạn nhất.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Dương Khai vừa khôi phục, vừa điều tra tiểu thế giới của mình.
Trong tiểu thế giới, một mảnh đất rộng lớn chất đầy mặc đồ bị phong trấn , từng người đều như pho tượng, không nhúc nhích, Hứa Ý đứng ở giữa không trung, lộ vẻ mặt tái nhợt, không biết làm sao.
Sư tôn lệnh cho hắn ở đây trông coi, hắn cũng không nghĩ tới thế cục sẽ phát triển thành dạng này.
Lúc ban đầu, hắn coi là mình chỉ cần trông coi một lão giả có vóc
người thấp bé cùng một con Yêu thú cường đại, nhưng rất nhanh, hết người này đến người khác bị hạ cấm chế đột ngột xuất hiện ở trước mắt hắn.
Một người biến thành 100 người, 100 người biến thành 1000 người, cuối cùng biến thành gần hai ngàn người.
Hứa Ý nhìn không ra những người này có tu vi cao bao nhiêu, hắn chỉ biết là mỗi người ở nơi này đều tuyệt đối không phải những cường giả trên đại lục Không Gian có thể chống lại, tại trước mặt bọn hắn, Đế Tôn cảnh nhỏ yếu như sâu kiến.
Cũng may mặc dù những người này nhìn cường đại vô địch, nhưng bọn hắn rõ ràng đều không thể động đậy, hắn khiếp sợ đồng thời cũng tự hào vì sư tôn mình cường đại.
Đến cùng là dạng chiến trường gì, mới để sư tôn lập tức bắt giữ nhiều cường giả như vậy.
Lúc hắn không biết nên làm như thế nào cho phải, một bóng người đột ngột xuất hiện ở bên cạnh, Hứa Ý tập trung nhìn lại, rồi vội vàng tiến lên hành lễ: "Sư tôn!"
Dương Khai liếc mắt nhìn các mặc đồ phía dưới, xác định bọn hắn không có dị thường gì, rồi mới khẽ gật đầu.
Hắn lấy một tia thần niệm tại trong tiểu thế giới hiển hóa thân hình,
giống như bản tôn đến, người ở đại lục Không Gian nhìn không ra sơ hở gì.
"Sư tôn, đây đều là. . . Địch nhân sao?" Hứa Ý kìm nén không được nghi ngờ trong lòng, mở miệng hỏi.
"Xem như thế đi." Dương Khai trả lời một câu.
"Vậy vì sao chỉ là giam cầm mà không giết?" Hứa Ý lại hỏi.
"Bởi vì bọn hắn cũng không phải là chủ động đối địch vơ ́i ta, chỉ là chịu một loại lực lượng thần bí mê hoặc, cho nên ta không giết bọn hắn." Dương Khai nhíu nhíu mày, nói bổ sung: "Có đôi khi giết chóc cũng không phải là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề."
Hứa Ý gật gật đầu: "Đệ tử biết."
Ba vị đệ tử đều để Dương Khai rất hài lòng, nhưng bọn hắn đều có ưu khuyết.
Triệu Dạ Bạch chất phác có thừa, nhưng tư chất lại không đủ, Triệu Nhã có tư chất xuất chúng, nhưng sát tính quá nặng, so với đại đệ tử cùng Nhị đệ tử, Tam đệ tử Hứa Ý là người có tính dẻo mạnh nhất.
"Bây giờ ngươi tu hành như thế nào?" Dương Khai hỏi ngược một câu.
Hứa Ý nói: "Còn tốt, gần nhất đệ tử đang áp chế cảnh giới." Đây cũng là Dương Khai phân phó, muốn tại dưới hoàn cảnh Thế
Giới Thụ trả lại năng lượng cho Tinh Giới đạt được lợi ích, vậy thì không thể có tu vi quá cao, lúc trước Triệu Nhã đã vất vả áp chế một đoạn thời gian rất dài, bây giờ lại đến lượt Hứa Ý.
Dương Khai vốn định sau khi xong việc ở m Dương Thiên sẽ lập tức về Tinh Giới, đem Hứa Ý an trí vào Lăng Tiêu các, tu hành cùng với hai vị đệ tử khác, kết quả hắn bị trì hoãn, đến nay cũng không thể trở về.
Ba vị đệ tử, mỗi người kế thừa một hạng y bát của hắn, cũng không biết tương lai bọn hắn có thể đi bao xa, lại có thể lấy được thành tựu bao lớn.
"Tiếp tục áp chế, chờ xong chuyện ở bên này, ta đưa ngươi đi gặp đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ."
Hứa Ý hơi tâm thần bất định, nhưng cũng có chút chờ mong: "Vâng!"
Đối với đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ chưa từng gặp mặt, hắn thế nhưng là rất chờ mong. Hắn chính là cô nhi, không có thân nhân, sư tôn chính là thân nhân duy nhất của hắn, bây giờ hắn lại có thêm hai vị đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ, rất là trân quý trong lòng.
"Tiếp tục giám thị, có gió thổi cỏ lay gì thì trước tiên báo cho ta biết." Dương Khai phân phó một tiếng rồi biến mất.
Bên ngoài dải đất trung tâm Hắc Ngục, không còn mặc đồ chạy tới,
Dương Khai đoán chừng những mặc đồ kia hẳn là đều bị người của Kim Linh phúc địa bắt lại.
Nhưng là hắn không dám tùy tiện rời đi, bây giờ hắn thế nhưng là phòng tuyến sau cùng của nơi này, một khi hắn rời đi, có mặc đồ tới đây thì sẽ cung cấp chất dinh dưỡng cho tên Mặc tộc bị cầm tù thức tỉnh thoát khốn.
Lục Mộc Thần Quân thỉnh thoảng sẽ tới đây một chuyến, cùng Dương Khai nói một chút tình huống của Hắc Vực.
Các mặc đồ quả thật là bị bắt lại , nhưng ở trong quá trình này, rất nhiều mặc đồ thấy tình thế không đúng, trực tiếp tự vẫn mà chết, bây giờ trong Hắc Vực, có không ít mặc chi lực để lại, là do các mặc đồ để lại sau khi tự vẫn.
Những mặc chi lực này đối với bất kỳ một vị Khai Thiên cảnh nào đều là cực kỳ nguy hiểm, một khi nhiễm phải, hậu quả khó liệu.
Cho nên Lục Mộc Thần Quân để cho người ta đánh dấu lại, rồi lấy trận pháp phong trấn những mặc chi lực kia.
Đông đảo Khai Thiên cảnh lấy quặng trên quáng tinh đều bị triệu hồi, bị chia ra từng nhóm an trí tại trên từng tòa Linh Châu.
Khi chưa xác định được bọn hắn có bị mặc chi lực ăn mòn, chuyển hóa thành mặc đồ hay không, bọn hắn đều không thể đạt được tự
do.
Mặc dù chuyện này khiến không ít người oán trách, nhưng do Kim Linh phúc địa làm, dù có bất mãn bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cho đến hôm nay, bọn hắn đều không rõ Hắc Vực đến cùng là xảy ra biến cố gì, Kim Linh phúc địa căn bản là không dám tiết lộ tin tức về Mặc tộc và mặc chi lực cho bọn hắn.
Đây cũng là nguyên tắc mà các đại động thiên phúc địa đã kiên trì rất nhiều năm.
Dần dần có càng nhiều cường giả của động thiên phúc địa đi đến Hắc Vực, mỗi một nhà đều có ít nhất trăm người tới, có ít nhất một vị bát phẩm Thái Thượng dẫn đội.
Tên Mặc tộc mà bọn hắn truy tra mấy trăm năm, không có tin tức, lại lẩn trốn ở trong Hắc Vực, lúc biết được tin tức này, các đại động thiên phúc địa thế nhưng là cực kỳ khiếp sợ.
Trước đó, bọn hắn vẫn luôn tìm kiếm tại Phá Toái Thiên, nhưng không thu được gì.
Bây giờ đã xác định chỗ ẩn thân của Mặc tộc, các động thiên phúc địa tự nhiên là muốn diệt trừ cho thống khoái, tránh cho bi kịch của Lang Gia lại tái diễn lần nữa.
Ngắn ngủi không đến ba tháng thời gian, trong Hắc Vực đã hội tụ ít
nhất mười vị bát phẩm Khai Thiên, trăm vị thất phẩm, hơn ngàn vị lục phẩm!
Lúc này mới vẻn vẹn chỉ là lực lượng của bảy ~tám nhà động thiên phúc địa, mấy nhà bọn hắn được Lạc Thính Hà đưa tin , vội vàng chạy tới.
Còn có càng nhiều động thiên phúc địa chưa chạy đến.
Lạc Thính Hà cu ̃ng quay trở về, nàng lo lắng cho sự an toàn của Dương Khai, sau khi đưa tin cho mấy nhà động thiên phúc địa , nàng vội vàng trở về Hắc Vực.
Dương Khai rốt cục có thể giải thoát.
Hắn gặp mặt mấy vị bát phẩm Khai Thiên kia, đem tình huống của Hắc Vực toàn diện giảng giải một phen, đông đảo bát phẩm cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hắc Ngục rõ ràng do đại năng thời Thượng Cổ xây dựng, nếu không thì sách sử của các đại động thiên phúc địa sẽ có ghi chép, thời gian tên Mặc tộc kia bị cầm tù, tuyệt đối là tại trước khi động thiên phúc địa sinh ra.
Nguyên bản đại trận siêu cấp không có tì vết, nhưng qua năm này tháng nọ, uy năng của nó hơi có chỗ hạ xuống, nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng đến việc cầm tù Mặc tộc.
Có đại trận siêu cấp này bao phủ, Khai Thiên cảnh căn bản là không có cách nào xâm nhập vào trung tâm Hắc Ngục, Loan Bạch Phượng chiếm cứ ở đây nhiều năm, cũng chỉ là để cho đám thủ hạ khai thác một chút quáng tinh ở ngoài rìa.
Việc này không ảnh hưởng toàn cục.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù qua vạn năm nữa, đại trận siêu cấp này cũng sẽ không buông lỏng.
Mấu chốt là lúc trước Dương Khai để mắt tới tài nguyên mà Hắc Vực sản xuất, còn luyện chế ra một bộ Hư Không m Dương Kính, có thể lập tức dịch chuyển từ chỗ sâu trong Hắc Vực đến trên trăm tòa quáng tinh.
Những quáng tinh này bị hủy diệt, để đại trận siêu cấp hoàn mỹ không một tì vết xuất hiện từng tia buông lỏng, để tên Mặc tộc kia có cơ hội.
Loan Bạch Phượng trông giữ ở đây bị chuyển hóa thành mặc đồ, nàng rải tin tức ra ngoài, dẫn tới càng nhiều người đến đây lấy quặng, đem bọn hắn cũng chuyển hóa thành mặc đồ.
Càng nhiều quáng tinh bị khai thác hủy diệt, uy năng của đại trận siêu cấp tiếp tục bị suy yếu.
Nếu không phải Dương Khai bỗng nhiên đến, thì không đến mấy
chục gần trăm năm, tên Mặc tộc kia sẽ thật sự thoát khốn.
Cũng may bây giờ vẫn chưa tới trình độ không cách nào cứu vãn được.
Đại trận siêu cấp vẫn đang phát huy uy lực, tên Mặc tộc kia còn đang bị cầm tù, trong thơ ì gian ngă ́n e là hắn không có cách nào thoát khốn, nhưng xử lý chuyện này như thế nào, lại để đông đảo bát phẩm Thái Thượng đều nhức đầu đến cực điểm.
Ai cũng không biết tên Mặc tộc kia rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, nhưng chỉ nhìn thủ đoạn của đại năng thời Thượng Cổ, thì có thể suy đoán ra thực lực của tên Mặc tộc kia ở thời kỳ đỉnh phong rất khủng bố.
Đó chỉ sợ không phải là kẻ thù mà bọn hắn có thể chống lại, lão giả họ Vưu và Loan Bạch Phượng đều nói qua, dưới vương tọa của Mặc, hết thảy đều là giun dế.
Bọn hắn đối với chủ nhân của mình thế nhưng là có lòng tin mãnh liệt.
Gần mười vị Thái Thượng có ý kiến khác nhau, có người muốn tu sửa đại trận siêu cấp kia, để tên Mặc tộc kia tiếp tục bị phong ấn.
Có người cảm thấy nên trảm thảo trừ căn thì tốt hơn, bỏ mặc tên Mặc tộc kia ở đây, cuối cùng cũng có một ngày nuôi hổ gây họa.
Mối người đều có đạo lý của mình, trong lúc nhất thời bọn hắn nhao nhao túi bụi, tại trong mắt đệ tử của các nhà, những Thái Thượng này cao cao tại thượng, nhưng giờ phút này bọn họ giống như tiểu thương ở chợ bán thức ăn, không có chút phong độ nào .
Trong đó là Lục Mộc Thần Quân là người lớn giọng nhất, kêu gào hiện tại lão tư ̉liền tiến lên giết chết tên Mặc tộc kia, ai cũng không nên cản ta vân vân. ..
Bọn hắn ồn ào nửa ngày, cũng không có kết luận, Lục Mộc bỗng nhiên quay đầu hướng Dương Khai trông lại: "Dương tiểu tử, ngươi có ý kiến gì?"
Đông đảo bát phẩm lập tức trông lại.
Bởi vì Dương Khai tham dự không ít chuyện ở Hắc Vực, cho nên lần này các bát phẩm cũng đem hắn gọi tới, Dương Khai vốn cho là mình chỉ cần trả lời bọn họ một vài vấn đề, giải đáp cho bọn hắn một chút nghi hoặc, ai biết hắn lại lập tức bị Lục Mộc ném cho một vấn đề khó giải quyết.
Dương Khai không muốn đối với việc này phát biểu ý kiến, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nói ra cái nhìn của mình: "Vãn bối vẫn luôn đang suy nghĩ một vấn đề, những đại năng Thượng Cổ kia đã có thủ đoạn đem cả một tòa đại vực bố trí thành
đại trận siêu cấp, để mà phong trấn tên Mặc tộc này, vậy thì bọn hắn hẳn là có thủ đoạn thông thiên. Nhưng vì sao bọn hắn chỉ cầm tù mà không giết đâu?"