Dương Khai quay người rời đi.
Một mực đứng sau lưng Dương Khai, Dương Tuyết đầy mặt xấu hổ, nàng cũng không biết mấy vị tẩu tẩu hôm nay thế mà lại có cử động như vậy, cái này thật sự là không giống như đồn đại, các tẩu tẩu ngày bình thường đều là rất ôn nhu hiền lành, hôm nay quả thực khác thường, hơn nữa nhìn tình hình này, còn là mọi người cùng nhau thương lượng xong, mấy vị phía sau chỉ sợ cũng là như vậy.
Quả nhiên, Dương Khai đến chỗ Tuyết Nguyệt, cũng không được đồng ý.
Lại đến chỗ Khúc Hoa Thường, cũng như vậy.
Ngay cả Khúc Hoa Thường đều thông đồng làm bậy! Phải biết, mặc dù đã sớm định ra danh phận với Khúc Hoa Thường, nhưng giữa hai người chưa từng có cử động gì đi quá xa.
Đến lúc này, Dương Khai lại há có thể không biết mấy vị phu nhân
của mình đang có ý đồ gì?
Mà Dương Tuyết thì càng lo lắng, hôm nay nghênh đón sáu vị tẩu tẩu, năm người đã cự tuyệt Dương Khai, cũng chỉ còn lại có Đào Lăng Uyển, nếu ở nơi cuối cùng này cũng thể, vậy đại ca coi như bị chơi khăm rồi.
Mặc dù không có nghi thức ba bái đường, nhưng hôm nay như thế nào đi nữa cũng là ngày đại hỉ của đại ca, chỉ là bởi vì một vài nguyên nhân mà không đi hoàn chỉnh cả quá trình.
Ngày đại hỉ, ngay cả một vị phu nhân đều không cho vào phòng, ngày mai khẳng định phải trở thành chuyện cười cho tất cả mọi người. Bây giờ Dương Khai chính là đại biểu cho mặt mũi Lăng Tiêu cung, loại chuyện này sao có thể phát sinh.
"Ngươi đi chỗ khác đi." Đứng trước gian sân nhỏ cuối cùng, Dương Khai bỗng nhiên ngừng chân nói.
Dương Tuyết ngạc nhiên, chợt gật đầu: "Vậy đại ca. . ." Dương Khai cười cười: "Yên tâm, nơi này không có vấn đề." Nói xong, khoát tay áo, đi vào bên trong.
Dương Tuyết trông mong nhìn qua, một trái tim nâng lên tận cổ họng.
Thủ tại chỗ này chính là Loan Bạch Phượng, thấy Dương Khai hiện thân, lập tức thi lễ một cái: "Tông chủ!"
Dương Khai gật gật đầu, bước vào bên trong. Loan Bạch Phượng cũng không nhiều gì, chỉ xốc màn cửa, mời hắn đi vào.
Bên ngoài, Dương Tuyết thấy vậy, cuối cùng an tâm xuống, đôi mắt sáng lấp lóe, cũng mơ hồ ý thức được cái gì.
Loan Bạch Phượng cũng không lưu thêm, rất nhanh đi ra ngoài, đóng cửa viện lại, nháy mắt ra dấu cho Dương Tuyết, hai nữ sánh vai rời đi.
Khuê phòng tuy là lâm thời bố trí, nhưng cũng rất hao tâm tư, Đào Lăng Uyển mũ phượng khăn quàng vai, một thân tân trang ngồi khoanh chân trên giường, không nhúc nhích tí nào.
Nghe được ngoài cửa có động tĩnh, nàng liền khẩn trương lên, đến khi tiếng bước chân dần dần tới gần, cả người đều không khỏi căng thẳng.
Nàng căn bản không nghĩ tới, Dương Khai thế mà lại tới đây!
Hôm nay tính cả nàng, tổng cộng có sáu người, ngoài Khúc Hoa Thường sư muội và mình, bốn người khác đều đã theo hắn thật lâu, dường như còn có người từ thời điểm không quan trọng đã một mực theo hắn đến nay, như hình với bóng, loại tình cảm tích lũy tháng
ngày kia xâm nhập linh hồn, tuyệt không phải rải rác mấy lần tiếp xúc có thể so sánh.
Nàng biết vị trí của mình trong lòng Dương Khai kém xa tít tắp mấy người khác, cho nên căn bản chưa từng có suy nghĩ xa xỉ.
Nhưng hắn thế mà lại tới.
Nửa điểm tâm lý chuẩn bị Đào Lăng Uyển đều không có, dưới sự khẩn trương, ngay cả hô hấp đều quên!
Dương Khai cũng to cả đầu, hai người tiếp xúc không nhiều, lúc trước sở dĩ nàng ra, cũng là bởi vì thực sự không chối từ được, vốn nghĩ về sau lại chậm chậm giải quyết chuyện của nàng, nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đi từng bước, lại thành cục diện này.
Đón dâu quá mức đột nhiên, trước đó căn bản không ai thông tri hắn, m Dương Thiên càng an trí Khúc Hoa Thường cùng Đào Lăng Uyển cùng một chỗ, để hắn ngay cả cơ hội lựa chọn đều không có.
Bây giờ xử lí thế nào? Dương Khai cũng khó mà quyết đoán.
Đào Lăng Uyển khẩn trương, hắn để trong mắt, thầm buồn cười, có điều tỉ mỉ nghĩ lại, nữ nhân này vốn là tính cách dễ dàng thẹn thùng, hôm nay gặp phải loại chuyện này, khó tránh khỏi tâm thần bất đi ̣nh.
Nhưng có một số việc luôn luôn phải giải quyết, nam nhân phải xuất
ra đảm đương của nam nhân!
Ngồi xuống, rót cho mình chén rượu, Dương Khai nhấp một miếng nói: "Chớ sợ, ta chỉ là tới nghỉ ngơi."
Hắn chợt mở miệng, Đào Lăng Uyển bị hù cho người lắc một cái, mặc dù chỉ là phản ứng, trong nháy mắt nhưng cũng đủ thấy nàng khẩn trương cỡ nào.
Dương Khai tự giễu cười một tiếng: "Các nàng không cho ta vào, ta tới bên này."
Thấy không rõ thần thái Đào Lăng Uyển, nàng im lặng không nói, cuối cùng hiểu vì sao Dương Khai không đi nơi khác, ngược lại xuất hiện tại nơi này.
Nguyên lai là những người khác không cho hắn vào cửa, ngày hôm nay là ngày đại hỉ, nếu ngay cả động phòng Dương Khai đều không vào được, lan truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
"Hôm nay mặc dù tính là đón dâu, nhưng cũng không bái đường, cho nên, Uyển Nhi, nếu ngươi hối hận, hết thảy cũng còn tới kịp. n, ta vẫn cảm thấy, tình cảm a, chuyện này giống như tu hành, cần cẩn thận bồi dưỡng, chúng ta tiếp xúc không nhiều, ta là hạng người gì ngươi cu ̃ng không rõ, nếu chỉ là bởi vì công pháp, ngày sau đều có thể tìm cơ hội từ từ hóa giải. Đường đời rất dài, nếu không có người
thích hợp tương bồi, đi sẽ rất mệt. Mà lại ít ngày nữa ta phải đi phong ấn hành lang hư không, có thể sống sót hay không chính ta cũng không dám cam đoan, Như Mộng các nàng ở bên ta nhiều năm, ván đã đóng thuyền, không có lựa chọn khác, ngươi còn có cơ hội. Tối nay ta ở đây nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi, ngươi không cần quá khẩn trương."
Đào Lăng Uyển rõ ràng càng khẩn trương hơn, người run lên.
Dương Khai cười khổ nói: "Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, ta chỉ ngồiở chỗ này, ngươi cũng không cần câu lệ, quăng cái khăn trên đầu ra đi, chúng ta tùy tiện tâm sự."
Đào Lăng Uyển không động đậy, nhưng thân thể lại càng run run thêm.
Dương Khai sắc mặt ngưng trọng lên, bỗng nhiên đứng dậy, lẻn đến gần Đào Lăng Uyển, cầm lấy cổ tay nàng.
Sau một khắc, Dương Khai biến sắc: "Lại tẩu hỏa nhập ma?" Lần này rõ ràng nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
Dương Khai bỗng nhiên kịp phản ứng: "Trong trăm năm này, ngươi tẩu hỏa nhập ma mấy lần rồi?"
"Năm. . . Năm lần!" Đào Lăng Uyển thanh âm rất nhỏ. Dương Khai lập tức áy náy trong lòng, lúc trước chủ động yêu cầu
tiến về lồng giam, hắn cu ̃ng không nghĩ tới việc sẽ trì hoãn tận trăm năm, trong trăm năm này, Đào Lăng Uyển tự nhiên không có khả năng bình an vô sự.
Cũng may bên này có Thanh Vũ Thần Quân tọa trấn, càng khó hơn chính là, năm đó Thanh Vũ Thần Quân cũng tu hành Hữu Tình Đạo, do hắn tự mình xuất thủ, mới giúp Đào Lăng Uyển vượt qua năm lần kiếp nạn.
Nhưng Thanh Vũ Thần Quân tuy là bát phẩm Khai Thiên, tu vi cao thâm, công pháp tu hành giống Đào Lăng Uyển, nhưng trị ngọn không trị gốc.
Đây cũng là nguyên nhân hắn đồng ý Dương Khai cưới hai vị đệ tử hạch tâm m Dương Thiên. Đào Lăng Uyển phải ủy thân cho Dương Khai mới có thể trừ tận gốc vấn đề của nàng, trừ cái đó ra, không có lựa chọn khác.
Đào Lăng Uyển tẩu hỏa nhập ma ngày càng nghiêm trọng, lần sau hung hiểm hơn lần trước, cuối cùng sẽ có một ngày, cho dù là bát phẩm Thái Thượng tự mình xuất thủ cũng không thay đổi được gì.
Từng có một lần kinh nghiệm, Dương Khai tự nhiên biết nên làm như thế nào.
Thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn, rót vào thể nội Đào Lăng Uyển.
Rất nhẹ nhàng liền được tiếp nạp, phảng phất lực lượng của hai người vốn là một, chính như lần đầu.
Đào Lăng Uyển dần dần chuyển biến tốt đẹp, sau thời gian đốt hết một nén hương, Đào Lăng Uyển liền bình tĩnh trở lại, xao động trong Tiểu Càn Khôn cũng bình phục như lúc ban đầu.
Dương Khai thu tay lại.
"Thái Thượng nói, hắn nhiều lắm là lại có thể giúp ta áp chế thêm hai lần, sau đó chính là hắn cũng không thể ra sức." Đào Lăng Uyển chợt nói.
Hôm nay cũng đã tính một lần, lần tiếp theo nếu Đào Lăng Uyển gặp lại vấn đề này, mà Dương Khai không ở bên người, Thanh Vũ Thần Quân có thể hỗ trợ, nhưng lần sau nữa, hắn xuất thủ cu ̃ng không làm nên chuyện gì.
Đệ tử m Dương Thiên chưa bao giờ từng gặp phải tình huống tương tự, các nàng luôn có thể tại thời điểm thích hợp gặp được bạn lữ thích hợp, cho nên căn bản không cần lo lắng cái gì.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.