Vốn cho rằng lại là một trận thắng lợi, ai ngờ dưới trướng Nộ Diễm thế mà cũng có người tài ba, Lang Nha thậm chí hoài nghi đây có phải là Nộ Diễm thiết kế tốt, nếu không vừa rồi sao hắn biểu hiện không tình nguyện như vậy.
Nghiến răng nghiến lợi, mặc đồ bên người bỗng nhiên thấp giọng nói: "Chủ nhân, tình hình không ổn!"
Lang Nha vội vàng cúi đầu nhìn xuống bồn địa, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt thấy, để lòng hắn trầm xuống.
Tình hình xác thực không ổn.
Hai tên mặc đồ vốn đánh khó phân thắng bại, thế lực ngang nhau, căn bản nhìn không ra ai ưu ai kém, nhưng chỉ mới qua một lát, mặc đồ dưới tay mình lại hiển lộ xu hướng suy tàn, hoàn toàn không còn dũng mãnh vô địch như vừa rồi, bị địch nhân đánh liên tục lùi về phía sau, hình dung chật vật.
Sắc mặt Lang Nha càng khó coi, hắn có lòng tin cực lớn đối với thủ hạ này, nếu không cũng sẽ không để hắn liên chiến hai trận, vốn muốn mượn cơ hội này cướp sạch Nộ Diễm, ai ngờ lại nhận cú đau.
Lần này thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Bên kia lại truyền tới một tiếng đắc ý cười to, nghe cực kỳ chói tai.
Đông đảo mặc đồ quan chiến cũng đang lớn tiếng gọi tốt, để Lang Nha càng vội vàng xao động, cuối cùng là nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng: "Giết hắn! Nếu không ngươi phải chết!"
Giữa sân, lục phẩm Minh Vương Thiên nghe được chủ nhân hiệu lệnh, hung mãnh một quyền ép Dương Khai ra hai tay cấp tốc bấm niệm pháp quyết, thiên địa vĩ lực quanh thân bạo trào, một đạo hư ảnh to lớn vàng óng ánh bao phủ thân thể.
Cả người hắn dường như cũng dung nhập vào trong hư ảnh kia, khí thế bỗng nhiên tăng vọt.
Bất Động Minh Vương Kim Thân!
Võ giả Minh Vương Thiên chú trọng tu hành nhục thân, Bất Động Minh Vương Thân là bí mật bất truyền của bọn hắn, bí thuật này vừa ra, mang ý nghĩa hắn đã muốn liều mạng.
Đối diện, Dương Khai vừa bị bức lui, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lấy thực lực hôm nay của hắn, muốn đánh bại hoặc là giết người này tự nhiên không phí nhiều sức như vậy, nhưng bây giờ hắn thân hãm nội địa Mặc tộc, thực sự không dám bại lộ quá nhiều, cho nên luôn áp chế thực lực. Nếu chỉ cần tam quyền lưỡng cước đã để người ta chết mất, tất sẽ khiến các phe chủ ý, không chừng sẽ khiến cho Lãnh Chúa chú ý.
Lãnh Chúa tương đương với thất phẩm Khai Thiên, bị cường giả như vậy để mắt tới không chừng sẽ có ngoài ý muốn gì xuất hiện, bây giờ hắn đi theo Nộ Diễm chỉ là Thượng vị mặc tộc, cho dù xuất hiện ngoài ý muốn gì, bằng thực lực bản thân cũng có thể nhẹ nhõm hóa giải.
Cho nên trước đó tranh đấu với đối thủ, Dương Khai đều là một bộ dùng hết toàn lực, thế muốn đối thủ đồng quy vu tận, giống như đã dùng hết toàn lực, nhưng mà trên thực tế cũng không phải là như vậy.
Bây giờ đối phương bỗng nhiên thôi động Bất Động Minh Vương Kim Thân, lấy ra toàn bộ lực lượng, bình thường mình đã không phải đối thủ.
Suy nghĩ chập trùng, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, thôi động long mạch chi lực.
Đây cũng là không còn cách nào, nếu không lát nữa không có cách
nào giải thích.
Người ta thực lực tăng vọt, nếu mình không vận dụng át chủ bài, thực lực tự nhiên không thể bất thường tăng lên.
Trước mắt bao người, Dương Khai rống giận, sắc mặt dữ tợn, chợt một loạt tiếng lốp bốp nổ vang truyền ra, cả người liên tiếp bành trướng.
Không dám hoàn toàn long hóa, đây chính là Cự Long chi thân2000 trượng, làm vậy là quá phô diễn rồi.
Dương Khai áp chế, cơ thể chỉ bành trướng cao mười mấy trượng, da thịt trần trụi ở bên ngoài được bao trùm vảy rồng, trên trán sinh ra sừng rồng, hai tay hóa thành vuốt rồng, phía sau đuôi rồng vung vẩy, hai chân đứng trên đại địa.
Nhàn nhạt long uy tràn ngập, Dương Khai long ngâm gào thét. Bên ngoài sân, Nộ Diễm trợn to mắt, kinh ngạc đến cực điểm.
Ất Nhị Bính Tam Đinh Tứ cũng chấn kinh phi thường, Đinh Tứ giật mình một tiếng: "Thì ra là thế!"
Nộ Diễm quay đầu: "Cái gì?"
Đinh Tứ vội vàng ôm quyền: "Chủ nhân, Mậu Ngũ xem ra cũng không phải là đơn thuần Nhân tộc, hẳn là có một ít Long tộc huyết mạch!"
"Long tộc huyết mạch!" Nộ Diễm nhíu mày, "Chính là Thánh Linh đứng đầu nhân loại các ngươi nói?"
Hắn mặc dù tham gia qua không ít lần Nhân Mặc đại chiến, nhưng nói thật, chưa từng thấy Long tộc, chỉ là có chỗ nghe nói về chủng tộc thần kỳ này thôi.
Lập tức phấn chấn: "Đây chẳng phải là rất lợi hại?"
Đinh Tứ lắc đầu nói: "Cũng phải để chủ nhân biết, Mậu Ngũ mặc dù có một ít Long tộc huyết mạch, nhưng xem ra cũng không tinh khiết, hắn có thể xưng là long duệ, cũng không phải là chân chính Long tộc." Có vẻ là sợ Nộ Diễm nghe không hiểu, hắn so sánh: "Nếu như so sánh Mặc tộc như Long tộc, vậy long duệ chính là mặc đồ, long duệ có một ít lực lượng Long tộc, nhưng so với chân chính Long tộc vẫn còn chênh lệch rất lớn."
Nộ Diễm cái hiểu cái không gật đầu, mặc kệ như thế nào, hắn biết nô bộc Mậu Ngũ này của mình ghê gớm.
Đinh Tứ tiếp tục nói: "Long tộc cường đại, danh xưng Thánh Linh đứng đầu, vạn linh chi trưởng, nhục thân không tầm thường, Mậu Ngũ nhục thân cường hãn, nhất định có quan hệ với huyết mạch của hắn. Ta đã nói rồi, xuất thân m Dương Thiên, nhục thân làm sao so được với Minh Vương Thiên, thì ra là như vậy."
Nộ Diễm cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Lang Nha, châm chọc nói: "Ngươi tìm nhầm đối thủ."
Lang Nha hừ lạnh: "Ai thắng ai thua còn chưa nhất định, đừng cao hứng quá sớm."
Nộ Diễm xùy một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, hắn nói nhảm không có ý nghĩa gì, nô bộc của mình chỉ cần có thể thắng, tự nhiên có thể nhìn thấy hắn tức hổn hển, đó mới là thư sướng.
Trong chiến trường, võ giả Minh Vương thi triển Bất Động Minh Vương Kim Thân Thiên cùng Dương Khai bán long bán nhân chi thân lần nữa trùng kích, va chạm nhau.
Lần này so với vừa rồi càng thêm hung mãnh tàn khốc.
Tất cả mọi người biết, song phương đều đã thi triển lá bài tẩy của mình, đây là sự thực muốn phân thắng bại, quyết sinh tử, lập tức đều tràn đầy phấn khởi chú ý.
Hai đại bóng người to lớn va chạm cùng một chỗ, không có vừa chạm liền tách ra như trước đó, ngược lại quấn quýt lấy nhau, đều thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn, không ngừng điên cuồng công kích.
Hai người cũng hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, chỉ lo tấn công mạnh, tất cả đều là một bộ muốn đẩy đô ́i phương vào chô ̃chết.
Loại tranh đấu này không đặc sắc, nhưng lại mãnh liệt, hung tàn.
Máu tươi vung vẩy, hai thân ảnh dây dưa quay cuồng, đụng vào trên cấm chế, màn sáng cấm chế kia bị xô ra một cái hố nhỏ, mặc dù rất nhanh bình phục, nhưng cũng có thể thấy được sự khủng bố của hai người.
Quang mang Bất Động Minh Vương Kim Thân dần dần ảm đạm xuống.
Dương Khai cũng toàn thân đẫm máu, nhìn tràn ngập nguy hiểm.
Vô luận là Lang Nha hay là Nộ Diễm, thần sắc đều trở nên ngưng trọng lên, trận tranh đấu tới nay, đây là cục diện ai cũng chưa từng ngờ tới.
Cũng không có người biết được, cuối cùng ai sẽ thắng lợi.
Nhưng không thể không thừa nhận, đây là một trận tranh đấu làm cho tất cả mọi người xem đều vui vẻ lâm ly, từ nét mặt hưng phấn của đông đảo Mặc tộc kia có thể thấy được điểm này.
Oanh. . .
Một tiếng bạo hưởng truyền ra, hai đạo thân ảnh rốt cục tách ra, từ trên không trung rơi xuống đất, mặt đất bị nện ra hai lỗ thủng lớn.
Bất Động Minh Vương Kim Thân triệt để phá toái, võ giả Minh
Vương Thiên nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, không rõ sống chết.
Đinh Tứ khóe miệng co quắp, mặc dù xuất thân Cửu Tinh phúc địa, nhưng cũng biết Kim Thân của Minh Vương Thiên cường đại, bây giờ thế mà bị người ta đập vỡ, cái này nếu để cho Minh Vương Thiên biết, làm sao chịu nổi.
Dương Khai đã chầm chậm tán đi long hóa, khôi phục hình người, cũng nằm gần đó, không thể động đậy.
Đồng quy vu tận? Đông đảo Mặc tộc trợn to mắt quan sát, nếu thật là kết quả như vậy, vậy thì quá đặc sắc.
Bọn hắn không thèm để ý đối với sinh tử của mặc đồ, co ́thể thưởng thức được một trận tranh đấu kịch liệt như vậy, chuyến đi này mới là không tệ.
Nhưng giữa sân cũng không có động tĩnh Tiểu Càn Khôn sụp đổ, nói cách khác, song phương đều không chết, chỉ là quá mức kịch liệt, đều đã kiệt lực mà thôi.
Lang Nha rống giận dữ: "Đứng lên, giết chết hắn!"
Thắng bại trước mắt, há có thể thất bại trong gang tấc!
Nghe được chủ nhân hiệu lệnh, võ giả Minh Vương Thiên bỗng nhúc nhích ngón tay, sau đó gian khổ bò lên, lảo đảo bước về phía Dương
Khai.
Trái tim Nộ Diễm nâng lên cổ họng, mặc dù ngay từ đầu hắn đã ôm dự định vứt bỏ Mậu Ngũ, mới để hắn xuất trận, nhưng đánh thành dạng này thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Từ thực lực Mậu Ngũ triển hiện ra mà suy đoán, hắn còn lợi hại hơn Giáp Nhất, nô bộc như vậy, Nộ Diễm không nỡ từ bỏ.
Mà giờ khắc này hắn lại vô kế khả thi, các mặc đồ tranh đấu, các chủ nhân là không thể nhúng tay, đây là quy củ, thấy đối thủ chẳng mấy chốc sẽ tới gần Mậu Ngũ, hắn vội vàng rống to: "Đứng dậy, đứng lên cho ta!"
Dương Khai không nhúc nhích tí nào.
Đinh Tứ ung dung thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn tiếc bại a.
Mà trong trường hợp như vậy, bại là chết, đối thủ sẽ không thủ hạ lưu tình.
Trước mắt bao người, võ giả Minh Vương Thiên chạy tới trước mặt Dương Khai, ngay vào lúc này, một mực nằm bất động, Dương Khai đột nhiên tung người lên, một cước đá vào ngực đối phương, đối phương bị đạp lăn xuống đất, sau đó cả người nhào tới, cưỡi trên người hắn, một trận loạn chùy.
Nộ Diễm mắt thấy cảnh này, nhịn không được cười lên ha hả.
Lang Nha trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới cuối lại có biến cố như vậy.
Phanh phanh phanh. . .
Song quyền đập xuống, võ giả Minh Vương Thiên miệng mũi đổ máu, mặt mũi bầm dập.
Nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra, mặc dù đánh hung mãnh, trên thực tế lại không bao nhiêu lực lượng, song quyền vung lên, đều có vẻ hơi mềm nhũn.
Ban sơ võ giả Minh Vương Thiên còn muốn phản kháng ngăn cản, nhưng rất nhanh đã mất hết lực lượng, nằm yên tùy ý cho người ta xâm lược.
Hắn cũng đã dầu hết đèn tắt.
Một lát sau, Dương Khai thu tay lại, lảo đảo đứng dậy, ngay sau đó làm một động tác vượt quá dự kiến của tất cả mọi người.
Hắn kéo chân võ giả Minh Vương Thiên, bộ pháp tập tễnh đi về phía Nộ Diễm.
Tiếng hoan hô đã ngừng, tất cả Mặc tộc mặc đồ đều tận lực chăm chú hắn, trận chiến này đánh tới hiện tại, thắng bại đã phân, nhưng kết quả lại là chưa bao giờ xuất hiện qua.
Ở trong sân như vậy, kết quả tất có một bên bại vong, như vậy mới
tính kết thúc.
Thế nhưng bây giờ mặc dù Dương Khai thắng, nhưng đối thủ cũng chưa chết, đám người cũng hiểu, không phải Dương Khai không muốn giết, thật sự là không còn khí lực giết!