Không chỉ Nộ Diễm, vừa rồi trong quan sát của Dương Khai, đại bộ phận Mặc tộc tiến vào Mặc Sào, bên người đều mang theo một hai vị mặc đồ.
Trong Mặc Sào to lớn tà ác kia, từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu mặc đồ xuất thân động thiên phúc địa vẫn lạc trong đó.
Dương Khai nắm chặt nắm đấm, có một loại xúc động muốn lập tức giết vào hủy Mặc Sào này, nhưng mà lại bị hắn áp chế gắt gao.
Mặc tộc không chỉ có một Mặc Sào này, mặc dù hắn có thể hủy Mặc Sào trước mắt cũng không cải biến được vận mệnh của đông đảo mặc đồ, ngược lại sẽ bại lộ thân phận của mình, Mặc tộc mới là căn nguyên, chỉ có xóa toàn bộ Mặc tộc ra khỏi thế gian này, mới có thể hóa giải kiếm nạn.
Trong chờ đợi trầm mặc, mấy ngày sau, lối vàoM ặc Sào, Nộ Diễm lần nữa hiện thân.
Dương Khai trước tiên phát giác hắn có hơi suy yếu, khí tức chập trùng không chừng, sắc mặt cũng âm trầm như nước, rõ ràng tâm tình không tốt.
Thấy vậy, Dương Khai biết Nộ Diễm là tấn thăng thất bại.
Mặc tộc mỗi một lần tấn thăng thất bại đều sẽ suy yếu, mà đây đã là lần thứ hai Nộ Diễm tấn thăng thất bại, tâm tình có thê ̉tốt mới là quái sự.
Dương Khai lại nhìn về phía sau hắn, sau cơ thể to lớn kia, có người theo sát ra, là Đinh Tứ.
Không thấy bóng dáng Bính Tam đâu.
Rõ ràng Bính Tam đã dữ nhiều lành ít. Mặc dù Nộ Diễm tấn thăng thất bại, nhưng trong quá trình thăng cấp khẳng định đã thôn phệ thiên địa vĩ lực Tiểu Càn Khôn Bính Tam, thiên địa vĩ lực bị thôn phệ, Tiểu Càn Khôn sụp đổ, Bính Tam nào còn có đường sống?
Mặc dù trong khoảng thời gian này không trao đổi qua quá nhiều với Bính Tam, hai người cũng không có giao tình gì, nhưng Bính Tam vẫn lạc vẫn để tâm tình của hắn nặng nề.
Nộ Diễm không nói một lời, Dương Khai Đinh Tứ liếc nhau, khẽ gật đầu, bọn người Ất Nhị Mậu Ngũ theo thật sát.
Lại một lần nữa trở lại nơi nghỉ ngơi, Nộ Diễm ngồi xếp bằng, ngực
bụng phồng lên, nuốt vào mặc chi lực đâu đâu cũng có trong Cuồng Phong lĩnh, khí tức hư nhược cũng dần dần có chỗ khôi phục.
Đinh Tứ trở về từ cõi chết, còn có vẻ nghĩ mà sợ, mặc dù lúc ấy hắn đi theo Nộ Diễm tiến vào Mặc Sào đã biết đợi chờ mình sẽ là cái gì, nhưng thân là mặc đồ, chủ nhân yêu cầu là không có khả năng phản kháng.
Nhưng đối mặt sự uy hiếp của cái chết, bất kỳ người nào đều có bản năng sợ hãi.
Sau một tháng, Nộ Diễm mới triệt để khôi phục lại, hắn từ từ đứng lên, nhìn sân đánh cược một cái, do dự một hồi, cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu, nói một tiếng: "Đi thôi!"
Trước đó Dương Khai kiếm mặc tệ cho hắn, trên cơ bản đều đã tốn hao vào trong Mặc Sào, nếu hắn còn muốn tiến vào trong Mặc Sào tu hành tấn thăng, cần phải lần nữa góp nhặt mặc tệ.
Nhưng mà thanh danh Dương Khai đã vang vọng Cuồng Phong lĩnh, cũng không ai nguyện ý đánh cược với hắn, con đường phát tài này đã gãy mất.
Muốn kiếm lấy mặc tệ, chỉ có đổi chỗ khác, lại bắt đầu lại từ đầu.
Đây cũng là nguyên nhân trước đó có lãnh chúa tìm đến tốn hao trọng kim muốn mua Dương Khai, lại bị Nộ Diễm cự tuyệt.
Giáp Nhất là cây rụng tiền, sao có chuyện chỉ 20. 000 30. 000 mặc tệ là có thể bán?
Một nhóm bốn vị mặc đồ, sau lưng Nộ Diễm, xông ra Cuồng Phong lĩnh, phi đi một nơi khác.
Thảnh thơi mười mấy ngày, đám người đến một chỗ lãnh địa mới.
Dương Khai dò xét Càn Khôn Đồ Mông Kỳ cho hắn, phát hiện lãnh địa nơi đây tên là Sắc Thất lĩnh.
Sắc Thất lĩnh không khác Cuồng Phong lĩnh, mặc dù diện tích lớn hơn, nhưng cũng lớn hơn không được bao nhiêu, thân ở trong hư không, xa xa có thể nhìn thấy Mặc Sào thiên lập địa trên đỉnhS ắc
Thất lĩnh, phun ra nuốt vào mặc chi lực, bao phủ toàn bộ Sắc Thất lĩnh.
Đi vào Sắc Thất lĩnh, Nộ Diễm không ngừng lại, trước tiên tiến đến sân đánh cược.
Mỗi một chỗ lãnh địa đều có sân đánh cược, các Mặc tộc thật thích để cho mặc đồ dưới trướng tranh đấu.
Chờ sau khi một trận tranh trong sân đấu kết thúc, Nộ Diễm lập tức nháy mắt ra dấu cho Dương Khai.
Dương Khai hiểu ý, lách mình bay xuống dưới.
Nộ Diễm lặp lại chiêu cũ, như hồi còn ở trong Cuồng Phong lĩnh! Mặc dù như thế, vẫn có thể dẫn phát sóng to gió lớn.
Đánh thắng có thể mang đi một vị lục phẩm mặc đồ, đánh thua chỉ cần bỏ ra 500 mặc tệ, loại chuyện tốt này ai nguyện ý bỏ lỡ? Lúc ấy có gần trăm vị lục phẩm mặc đồ được chủ nhân của mình hiệu lệnh bay vào sân đánh cược, trực tiếp vây kín Dương Khai không còn kẽ hở.
Đối với tình hình này, Nộ Diễm sớm có sở liệu, trước đó Cuồng Phong lĩnh đã là như thế.
Quy củ vẫn vậy, để Dương Khai tự mình lựa chọn đối thủ, đông đảo Mặc tộc tự nhiên không có ý kiến.
Dương Khai cũng không khách khí, tùy tiện chọn một đối thủ, đợi những người khác rút lui, tranh đấu lập tức bắt đầu.
Kết quả tự nhiên không cần nhiều lời, Nộ Diễm cười ha hả thu 500 mặc tệ, miệng thả cuồng ngôn, muốn cược đấu trận thứ hai.
Trận thứ hai, tiền đánh cược là 1000 mặc tệ!
Các Mặc tộc vừa mừng vừa sợ, lần nữa điều động mặc đồ ra trận.
Rất nhanh chính là trận thứ ba, mà tiền đặt cược trận thứ ba tăng lên tới 2000 mặc tệ.
Liên tiếp ba trận, Dương Khai toàn thân đẫm máu rời khỏi sàn đấu, Nộ Diễm đắc ý thu hoạch 3,500 mặc tệ, so với Cuồng Phong lĩnh là cao hơn gấp đôi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Dương Khai đánh một trận ở đây tương đương với hai trận bên kia, hiệu suất tăng lên nhiều lắm.
Ngày huyết chiến đầu tiên để Dương Khai tiến vào trong mắt đông đảo Mặc tộc, rất nhiều người sinh ra hứng thú đối với hắn, lại có Lãnh Chúa tìm tới Nộ Diễm, muốn mua Dương Khai.
Nộ Diễm tự nhiên sẽ không đồng ý. Mặc dù Lãnh Chúa có địa vị cao hơn hắn, nhưng Mặc tộc cũng có quy củ của mình, dù có thích cũng được trắng trợn cướp đoạt mặc đồ của tộc nhân.
Nếu không Nộ Diễm thật đúng là không gánh nổi Dương Khai.
Để Dương Khai nghỉ ngơi mấy ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, Nộ Diễm dẫn hắn ngóc đầu trở lại.
Lại sau một tháng, lục phẩm mặc đồ Sắc Thất lĩnh bị đánh nhiều cũng không ra, lại không còn có người ứng chiến.
Nộ Diễm cũng quả quyết, lúc này dẫn bọn người Dương Khai rời Sắc Thất lĩnh, tiến về chỗ tiếp theo.
Có đôi khi Dương Khai cu ̃ng bội phục Nộ Diễm, mỗi khi đến một chỗ lãnh địa mới, những Mặc tộc kia không biết thực lực Dương
Khai, đều muốn lấy nhỏ thắng lớn, ai ngờ cứ như vậy mà rơi bẫy, không công cống hiến mặc tệ cho hắn.
Mà liên miên tranh đấu như vậy, đối với Dương Khai cũng không phải không có ích chút nào.
Mỗi một trận tranh đấu hắn đều phải áp chế thực lực bản thân, không dám bại lộ quá nhiều. Kể từ đó, dưới điều kiện áp chế thực lực, nhiều lần liều đến mức lưỡng bại câu thương, đối với đấu chiến chi đạo đương nhiên có hiệu quả rèn luyện.
Bất luận một chỗ lãnh địa nào, mọi người cũng sẽ không dừng lại quá hai tháng, người ta dần dần biết bản sự của Dương Khai, không ai ứng chiến, tự nhiên là không có mặc tệ để kiếm.
Có thể nói Nộ Diễm mang theo bọn người Dương Khai, từ lãnh địa này càn quét đến chỗ lãnh địa khác, những nơi đi qua, Nộ Diễm kiếm đầy bồn đầy bát.
Mỗi một lần ba trận chiến đấu, Nộ Diễm đều có thể kiếm được 3,500 mặc tệ, coi như trên một chỗ lãnh địa chỉ có thể đánh bảy tám lần, đó cũng là hai ba vạn mặc tệ, đây có giá trị không nhỏ đối với một thượng vị Mặc tộc.
Dương Khai một mực lo lắng Nộ Diễm sẽ lần nữa tấn thăng, kể từ đó, Đinh Tứ có thể gặp nguy hiểm.
Nhưng nghĩ lại, lần trước hắn sở dĩ mang theo Bính Tam Đinh Tứ tiến va fp Mặc Sào, là bởi vì muốn chuẩn bị bất cứ tình huống nào, bây giờ trên tay Nộ Diễm góp nhặt đại lượng mặc tệ, hoàn toàn có thể đi mua Thiên Địa Cầu dự bị, không cần thiết hi sinh mặc đồ.
Mà lại trong lúc nói chuyện phiếm với Đinh Tứ, hắn còn biết được, Mặc tộc sau khi tấn thăng thất bại, mấy chục năm sau sẽ không tiếp tục tấn thăng, bởi vì hi vọng thành công không lớn.
Chỉ có hoàn toàn hóa giải di chứng mà thất bại mang đến, Mặc tộc mới có thể lần nữa thử tấn thăng.
Cái này khiến Dương Khai triệt để yên tâm lại.
Nhưng mà cuộc sống như vậy lại không phải điều hắn muốn, lúc trước Mông Kỳ hi sinh tính mạng mình, chỉ vì bảo toàn bí mật hành lang hư không kia, để hắn lẻ loi một mình đào thoát khỏi bí cảnh, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn muốn chạy tới quan ải động thiên phúc địa trấn thủ, nhất định phải lên chiến trường, mà không phải giả mạo mặc đồ, đi theo một Mặc tộc làm cây rụng tiền như bây giờ.
Nhưng mà bây giờ hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, Nộ Diễm là thượng vị Mặc tộc, không có khả năng vĩnh viễn không lên chiến trường, mà chỉ cần hắn lên chiến trường, Dương Khai có thể tìm cơ hội đào thoát.
Thời gian nhoáng một chính là hai năm.
Trong sân đánh cược, Dương Khai cùng một vị lục phẩm mặc đồ chiến khó phân thắng bại, đây đã là trận thứ ba, trước đó hắn đã thắng được hai trận, mang đến cho Nộ Diễm 1500 mặc tệ, mà trận thứ ba thì quan hệ đến 2000 mặc tệ thậm chí bản thân của hắn, tự nhiên để đông đảo Mặc tộc chặt chẽ chú ý.
Bên ngoài, Nộ Diễm khí định thần nhàn quan sát, mặc dù Dương Khai toàn thân đẫm máu, nhưng hắn lại không có lo lắng chút nào, ngược lại có tâm tư nói giỡn với đồng tộc bên cạnh.
Bởi vì mỗi một lần chiến đấu đến trận thứ ba, Dương Khai đều là như này, trông có vẻ tràn ngập nguy hiểm, trông giống như lúc nào cũng có thể thua, nhưng cuối cùng vẫn là hắn chiến thắng.
Mấy lần đầu Nộ Diễm còn nơm nớp lo sợ, hai năm này, trên cơ bản đã thành thói quen.
Dù Dương Khai biểu hiện khốc liệt đến đâu, hắn vẫn luôn có lòng tin lớn.