Phương hướng mà Phùng Anh dẫn hắn bay lượn, lại không phải phương hướng đến chỗ quan ải mà động thiên phúc địa trấn thủ,
hình như là đang vòng vo gì nữa, việc này khiến hắn có chút không hiểu.
Phùng Anh giải thích nói: "Lần hành động này hẳn là đã chọc giận tới Mặc tộc, đại quân Mặc tộc tập kết ở phía trước, chỉ dựa vào hai chúng ta thì chưa hẳn có thể xông phá phòng tuyến, tùy tiện đi qua như thế, chỉ là tự chui đầu vào lưới, cho nên tốt nhất là tìm thêm giúp đỡ."
"Giúp đỡ?" Dương Khai có chút nhíu mày, hiểu ra: "Mặc đồ?"
Phùng Anh gật đầu: "Ngươi có thủ đoạn sửa đổi tận gốc, chỉ cần chúng ta tìm thêm một chút mặc đồ, có lẽ có thể tập kết được một nhóm nhân thủ, từ phía sau gây ra hỗn loạn cho đại quân Mặc tộc,
như vậy chúng ta mới có cơ hội trở về."
Nguyên bản nàng cũng không có kế hoạch này, lẻ loi một mình lâm vào trong nô ̣i đi ̣a Mặc tộc, nàng đã chuẩn bị tâm lý chiến tử ở đây, nếu không phải như vậy, thì trước đó, lúc khôi phục xong, nàng cũng sẽ không trước tiên đối với Nộ Diễm hạ sát thủ, nàng căn bản là không nghĩ đến mình có thể còn sống trở về, chỉ muốn giết thêm một chút Mặc tộc và mặc đồ, để cho dù chết cũng không lỗ.
Thế nhưng sau khi thấy qua thủ đoạn xua tan mặc chi lực ly kỳ của Dương Khai, nàng lập tức nghĩ ra một kế hoạch trong đầu, nếu kế hoạch này có thể được thuận lợi áp dụng, thì nàng sẽ có cơ hội sống sót, thậm chí cứu trở về một chút mặc đồ.
Nhưng trong kế hoạch này, Dương Khai là một nhân tố không thể thiếu, không có hắn thì căn bản là không có cách nào thi hành.
Nghe nàng giải thích như thế, Dương Khai lập tức hiểu ra, nhìn xung quanh một vòng, đưa ánh mắt nhìn về phía một đoàn mây đen ngưng tụ ở trong không trung, đề nghị: "Tiền bối, chúng ta giấu ở trong đám mây đen kia được không?"
Phùng Anh thuận ánh mắt của hắn nhìn lại, như có điều suy nghĩ: "Ý của ngươi là. . ."
Dương Khai nói: "Mặc đồ nhất định là đi theo ở bên người Mặc tộc,
hai người chúng ta chạy tới chạy lui, coi như phát hiện mặc đồ, cũng sẽ khiến cho Mặc tộc bên người bọn hắn cảnh giác, không tiện ra tay, nhưng nếu chúng ta giấu ở trong mây đen, đợi Mặc tộc đi qua rồi chủ động lộ diện, tình huống lại khác biệt."
Phùng Anh nghe vậy trầm tư một chút, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai."
Nàng cũng là người thông minh, không cần Dương Khai giải thích quá nhiều, đã biết được đủ loại chỗ tốt của cử động này, chẳng qua nếu thật làm như vậy, thì có một vấn đề: "Ngươi co ́thê ̉bảo hộ ta an toàn sao?"
Mặc dù nàng có thực lực cường đại, nội tình tiểu thế giới hùng hồn, đối với mặc chi lực ăn mòn có sức chống cự tương đối lớn, nhưng cũng không thể đợi ở trong mây đen thời gian dài, nếu thời gian quá dài thì nàng cũng chịu không nổi.
"Thử một chút là biết!" Dương Khai phấn chấn nói một tiếng, dẫn đầu hướng đám mây đen kia bay đi.
Hắn không thể không phấn chấn, trong hai năm trà trộn trong nội địa Mặc tộc, hắn vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng, bỗng nhiên muốn làm chuyện kích thích như thế, sao có thể không nhiệt huyết sôi trào.
Sau chốc lát, Dương Khai xông vào trong mây đen, Phùng Anh theo sát phía sau.
Mây đen nồng đậm hầu như ngưng tụ thành thực chất, hai người giấu ở trong đó, nếu người đi qua không cẩn thận điều tra thì căn bản là đừng hòng phát hiện hai người bọn họ.
Dương Khai có Thiên Địa Tuyền, vô luận mây đen này lợi hại cỡ nào, đối với hắn đều không có nửa điểm ảnh hưởng, nhưng Phùng Anh lại khác biệt, tiến vào trong mây đen này, nàng phải thôi động lực lượng
trong tiêu thế giới, ngăn cản mặc chi lực đối với tự thân ăn mòn, tiêu hao thực lực cực nhanh, còn tùy thời gánh lấy nguy cơ bị mặc hóa.
Dương Khai tự nhiên là đã sớm chuẩn bị, thi triển ra tịnh hóa chi quang, đem hết thảy mặc chi lực trong phạm vị xung quanh hai người xua tan, chế tạo ra một mảnh khu vực an toàn.
Lúc này, Phùng Anh mới thở phào nhẹ nhõm, lúc Dương Khai đang thi triển tịnh hóa chi quang, nàng cu ̃ng cẩn thận quan sát qua, nhưng lại nhìn không ra đây rốt cuộc là thủ đoạn gì.
"Tu dưỡng một chút đi, tùy thời đều có thể phải đánh nhau." Phùng Anh nói một tiếng rồi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dương Khai cũng không có gì phải tu dưỡng, trong trận chiến trước
đó, hắn cũng không tiêu hao quá nhiều, huống chi, bây giờ hắn còn cần chặt chẽ chú ý bốn phía, ôm cây đợi thỏ như vậy có nhân tố không xác định quá lớn, phải cẩn thận quan sát tình huống xung quanh mới được.
Thời gian từ từ trôi qua, vận may của hai người coi như không tệ, chỉ một lúc sau, đã có mười mấy bóng người thành quần kết đội từ bên nội đi ̣a Mặc tộc bay lượn tới.
Dương Khai phát giác được, vội vàng hô một tiếng: "Tiền bối."
Phùng Anh mở mắt, vận dụng hết thị lực hướng ra ngoài nhìn lại, mây đen cách trở để cho người ta nhìn không rõ ràng lắm, nhưng thần niệm lại có thể cảm giác rõ ràng.
Phùng Anh mở miệng nói: "Hai tên lãnh chúa, sáu tên thượng vị Mặc tộc, năm tên mặc đồ!"
Nàng khẽ nhíu mày, nhân số hơi nhiều, sợ là không tiện xử lý, nhưng đây là nhóm đầu tiên mà bọn hắn chờ đến, bọn hắn nhất dịnh phải ra tay, chỉ có mở đầu tốt, mới có thể để cho thế cục càng ngày càng tốt.
Nang dò xét tiểu thế giới của mình, hai tên mặc đồ bị nàng ném vào trước đó còn chưa thức tỉnh, trước đó Dương Khai ra tay đủ nặng.
Hai vị này là không trông cậy vào được, nàng còn đang chần chờ, đã
nghe Dương Khai nói: "Hai tên lãnh chúa kia giao cho tiền bối, còn lại giao cho ta."
Phùng Anh kinh ngạc nhìn qua hắn: "Ngươi xác định mình có thể giải quyết được?"
Mặc dù trước đó hai người đã từng vội vàng giao thủ hai lần, nàng biết Dương Khai quả thật là có chút bản lĩnh, nhưng nàng cũng không rõ ràng nội tình của Dương Khai, hắn muốn đối phó sáu tên thượng vị Mặc tộc, e là không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi một khi ra tay, năm tên mặc đồ kia cũng sẽ không đứng ở một bên xem kịch, sẽ ra tay trợ giúp chủ nhân của mình.
" Tiền bối cứ yên tâm, mặc dù vãn bối trẻ tuổi, nhưng đã trải qua không ít cảnh tượng hoành tráng, sẽ không như xe bị tuột xích." Dương Khai liếm môi một cái, giống như không kịp chờ đợi, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể buông tay buông chân.
Phùng Anh do dự một chút rồi gật đầu nói: "Nhất định phải cẩn thận, ta sẽ mau chóng giải quyết hai tên lãnh chúa kia rồi tới giúp ngươi."
Dương Khai gật gật đầu, cùng Phùng Anh nháy mắt ra dấu, vọt thẳng ra đám mây đen.
Hai người vừa lộ diện, các Mặc tộc đã chú ý đến, từng đôi mắt lập
tức quay đầu trông lại.
Thấy là hai vị Nhân tộc, hai vị lãnh chúa dẫn đầu đều lộ ra vẻ vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng, liếc nhau, ngầm hiểu, hướng bên này bay lượn mà tới.
Dương Khai và Phùng Anh cũng hướng bên kia tới gần, rất nhanh hai bên đã tới gần lẫn nhau.
Một vị lãnh chúa đánh giá bọn hắn một chút rồi hỏi: "Chủ nhân của các ngươi đâu?"
Hắn vô ý thức cho rằng Dương Khai và Phùng Anh là mặc đồ không thể nghi ngờ, dù sao có thê ̉từ trong mây đen đi ra, cũng chỉ có mặc đồ, Nhân tộc không bị mặc hóa trốn tránh mây đen cũng không kịp, ai sẽ giấu ở trong đó?
Đây cũng là lý do Dương Khai đề nghị ẩn thân trong mây đen, Phùng Anh sảng khoái đồng ý như vậy, chỉ có làm như vậy, mới có thể tê liệt Mặc tộc ở mức độ lớn nhất, để bọn hắn ngộ nhận thân phận của hai người.
Sự thật chứng minh, một chiêu này rất hữu hiệu, hai tên lãnh chúa trước mắt căn bản là không nghĩ đến hai người từ trong mây đen đi ra, thế mà không phải mặc đồ.
Dương Khai khổ hề hề nói: "Nhân tộc cường hoành, chủ nhân bị giết."
Trên người hắn và Phùng Anh đều có vết máu khô khốc, nhất là Phùng Anh, trên quần áo trắng noãn kia có đóa đóa đỏ thẫm cực kỳ chướng mắt, rõ ràng là trải qua một trận đại chiến.
Cho nên lời này không gây nên Mặc tộc hoài nghi.
Hai tên lãnh chúa Mặc tộc liếc nhau, vị vừa tra hỏi kia gật đầu nói: "Nếu như thế thì các ngươi liền đi theo chúng ta đi."
Nói xong, hắn đưa tay hướng đầu Dương Khai chụp lại, nơi lòng bàn tay có mặc chi lực cuồn cuộn.
Còn một vị lãnh chúa Mặc tộc khác thì là đối với Phùng Anh ra tay, mặc đồ không có chủ nhân là thứ mà Mặc tộc ưa thích nhất, chỉ cần để cho mặc chi lực của mình ăn mòn qua, là có thể thu làm nô bộc của mình.
Dương Khai không nhúc nhích tí nào, mặc cho vị này thi triển thủ đoạn.
Nhưng bên Phùng Anh lại là bất ngờ xảy ra chuyện, một kiếm kinh hồng, đầy trời mưa kiếm hướng thân thể khổng lồ của lãnh chúa Mặc tộc chụp xuống.
Cùng lúc đó, Dương Khai trực tiếp lấy ra Thương Long Thương, không cùng tên lãnh chúa trước mặt dây dưa, lách mình đi vào phía
sau hắn, đối với mấy tên thượng vị mặc đồ còn đang ngắm nhìn hung ác đâm ra một thương.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, vô luận lãnh chúa Mặc tộc hay là thượng vị Mặc tộc đều căn bản là không kịp phản ứng.
Máu tươi màu mực nở rộ, một vị thượng vị Mặc tộc bị Dương Khai đâm trúng trực tiếp nổ tung, trường thương run run, xuyên qua đám mưa máu và thịt nát bay tán loạn kia, đâm xuyên đầu lâu một tên thượng vị Mặc tộc khác.
Sau đó, Dương Khai rút thương hướng bên cạnh quét ngang, hai bóng người ngã bay, không ngừng phun máu tươi giữa không trung.
Dương Khai xoay tròn thân hình, hướng bên cạnh đập tới một quyền, hung hăng đánh vào phần bụng tên thượng vị Mặc tộc thứ ba, lực lượng cuồng bạo nổ tung, trực tiếp khiến phần bụng tên thượng vị Mặc tộc này nổ ra một cái lỗ thủng, từ bên này có thể nhìn sang bên kia, nhất định là không sống nổi.
Trong nháy mắt, sáu vị thượng vị Mặc tộc, ba vị mất mạng, hai vị trọng thương, chỉ còn lại một vị cuối cùng cùng Dương Khai đối mặt, cách hắn 10 trượng.
Chẳng ai ngờ rằng hai tên nhìn rõ ràng là mặc đồ này thế mà lại đối với Mặc tộc ra tay đánh lén.
Trong chớp mắt, đã phân định sinh tử.
"Làm càn!" Tên lãnh chúa Mặc tộc đối với Dương Khai thôi động mặc chi lực muốn đem hắn chuyển hóa thành nô bộc của mình cuối cùng cũng kịp phản ứng, quay người trông lại, nổ đom đóm mắt gầm thét, phun trào mặc chi lực quanh thân, hướng phía sau lưng Dương Khai đập tới một quyền.
Nhưng mà trong chớp mắt tiếp theo, thân thể của hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Một tia kiếm mang từ đầu kéo đến giữa háng, kiếm mang sắc bén khó cản phá vỡ phòng hộ của hắn, chém xuyên thân thể cao lớn của hắn.
Phùng Anh ra tay!
Nàng còn ra tay sớm hơn Dương Khai, Dương Khai có Thiên Địa Tuyền thủ hộ, có thể cho mặc chi lực không chút kiêng kỵ tràn vào tự thân, dùng việc này tê liệt địch nhân, nàng lại không được.
Lúc tên lãnh chúa Mặc tộc kia ra tay với nàng, nàng đã lập tức thi triển sát chiêu.
Nàng vốn là người nổi bật trong thất phẩm, từng lấy lực lượng một người giết mấy trăm cường địch người ngã ngựa đổ, giờ phút này nàng hữu tâm tính vô tâm, lại đánh lén trong khoảng cách gần như
thế, tên lãnh chúa Mặc tộc kia sao có thể ngăn cản.
Trong nháy mắt hắn đã bị nàng chém giết tại chỗ, nàng lập tức hướng tên lãnh chúa thứ hai chém tới một kiếm, mà cùng lúc đó, tên lãnh chúa thứ hai đang chuẩn bị ra tay với Dương Khai.
Đâu còn có cơ hội?
Kiếm mang chém xuống, lãnh chúa thứ hai trực tiếp bị chém thành hai nửa, chết không thể lại chết.
Hai tên lãnh chúa mất mạng trong nháy mắt, lúc này, Phùng Anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lại, có chút rung động, chỉ vì Dương Khai đứng ở nơi đó, dùng một cánh tay cầm thương, đâm xuyên một tên thượng vị Mặc tộc, cánh tay hơi chấn động, tên thượng vị Mặc tộc kia hóa thành bột mịn.
Tiểu tử này. . . Quả nhiên là đủ mạnh!
Chính nàng có thể giết chết hai tên lãnh chúa, là đối với thực lực của bản thân có đầy đủ tự tin, nhưng trong lúc nàng ra tay, Dương Khai thế mà đã liên tục chém giết bốn tên thượng vị Mặc tộc, hai tên còn lại bị đánh lui cũng lộ vẻ uể oải, rõ ràng là bị trọng thương.