Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4937: Có Lệnh Truyền Đạt



Dương Khai có chút sầu lo: "Thế nhưng là chúng ta không biết trong chiếc lâu thuyền này có tồn tại gì, nhỡ may là vực chủ Mặc tộc thì sao?" 

Phùng Anh lắc đầu: "Rất không có khả năng, hai tháng trước đó, Mặc chi vương tộc đã tự mình ra tay, vào lúc đó những Mặc tộc cấp Vực Chủ ở gần đây đã đi theo ra trận, cho dù có nhận được tin tức trễ thì cũng sẽ không đợi mãi đến hôm nay mới lên đường, chiếc lậu thuyền này đến trợ giúp muộn như vậy, hẳn là sẽ không có vực chủ. Huống chi, chiến sự đã nổi lên, cường giả cấp Vực Chủ là trụ cột vững vàng của bên Mặc tộc, bọn hắn phải đi lên chiến trường trước tiên, xuất động bí bảo phi hành dạng lâu thuyền này để chuyển vận nhân thủ chỉ có thể nói rõ thực lực của đám người trong đó là vàng thau lẫn lộn, có tốc độ phi hành không đồng nhất." 

Nàng nói như vậy cũng có chút đạo lý, Dương Khai khẽ gật đầu. 

Phùng Anh lại nói: "Đương nhiên, mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, nếu thật là có vực chủ. . . Ta sẽ tận lực kéo dài, ngươi cứ trước tiên thoát thân đi." 

Trong khoảng thời gian này, nàng đã thấy thủ đoạn của Dương Khai rất nhiều lần, nhận thức được giá trị của hắn, nhân tài như vậy tuyệt đối là không thể xảy ra chuyện, nếu không thì đối với động thiên phúc địa tuyệt đối là tổn thất lớn đến khó có thể tưởng tượng, thậm chí nàng đã chuẩn bị tâm lý, trong thời khắc mấu chốt, chính nàng sẽ liều chết chế tạo cơ hội thoát thân cho Dương Khai. 

"Đi!" Phùng Anh nói một tiếng, dẫn Dương Khai hướng chiếc lâu thuyền kia bay đi. 

Lúc hai người xuất hiện, bên lâu thuyền lập tức có phản ứng, boong thuyền có mấy bóng người bay lượn, đứng ở trên thuyền, hướng bên này quan sát. 

Phùng Anh và Dương Khai không giảm tốc độ, trực tiếp hướng bọn hắn phóng đi, rất nhanh đã rơi vào boong thuyền. 

Từng ánh mắt xem kỹ quăng tới, mang theo một chút tò mò. 

Dương Khai cũng đang đánh giá bọn hắn, phát hiện ở trong những mặc đồ này không có thượng phẩm Khai Thiên, hắn không khỏi nhẹ

nhàng thở ra, mà lại xác thực như suy đoán trước đó của Phùng Anh, những người ở nơi này xác thực là có thực lực vàng thau lẫn lộn. 

Phùng Anh đưa tay đỡ ngực, nhìn về phía trong khoang thuyền: "Vi ̣ đại nhân nào chủ sự ở đây? Hồng Liêm vực chủ có mệnh lệnh truyền đạt!" 

Giọng điệu của nàng giống như nàng thật là mặc đồ dưới trướng Hồng Liêm vực chủ. 

Đám mặc đồ trên boong thuyền quan sát xung quanh một chút, đều không nói gì. Dương Khai lấp lóe ánh mắt, rất bội phục can đảm và cẩn trọng của Phùng Anh, nàng cầm Hồng Liêm vực chủ để nói chuyện,nếu trên lâu thuyền này có cường giả tọa trấn thì nhất định sẽ trước tiên lộ diện, bởi vậy bọn hắn có thể cấp tốc phán định thực lực của địch nhân như thế nào, cũng dễ nghĩ cách đối phó. 

Mà lại, nàng là thất phẩm Khai Thiên, ngụy trang thành mặc đồ của Hồng Liêm vực chủ cu ̃ng rất bình thường. 

Rất nhanh, trong khoang thuyền truyền đến tiếng bước chân ầm ập, ngay sau đó, một tên Mặc tộc cao lớn đi ra. 

Dương Khai giương mắt nhìn lên, phát hiện tên Mặc tộc này chỉ là cấp lãnh chúa, lập tức yên lòng. 

Trong khoảng thời gian này, có không ít lãnh chúa Mặc tộc chết

trong tay Phùng Anh, một tên Lãnh Chúa Mặc tộc xác thực là không cần thiết quá để ý. 

Điểm duy nhất khiến Dương Khai có chút để ý là một người mặc đồ đi theo bên người tên lãnh chúa kia, đó không thể nghi ngờ chính là một vị thất phẩm Khai Thiên, có hơi thở thâm sâm vô cùng. 

Sau khi hiện thân, tên lãnh chúa Mặc tộc kia cúi đầu nhìn Phùng Anh và Dương Khai một chút, mở miệng nói: "Ta chính là lãnh chúa Hiểu Nguyệt, vực chủ đại nhân có mệnh lệnh gì thì cứ thông báo cho ta là được." 

Đối với thân phận của Phùng Anh, hắn không có nửa điểm hoài nghi, chủ yếu là hắn không nghĩ tới thế mà có người to gan như vậy, chạy đến trước mặt hắn giả mạo mặc đồ của vực chủ. 

Phùng Anh cung kính nói: "Còn xin đại nhân cúi người, chủ nhân bàn giao, mệnh lệnh này chỉ có thể thông báo cho một mình đại nhân." 

Lãnh chúa Hiểu Nguyệt khẽ nhíu mày, mặc dù hắn không hiểu rõ vì sao Hồng Liêm vực chủ lại hạ xuống mệnh lệnh như vậy, nhưng vẫn là có chút hạ thấp thân thể, nghiêng đầu đem lỗ tai tiến đến, chuyên chú lắng nghe. 

Phùng Anh thoáng bay lên phía trước, nói nhỏ: "Chủ nhân nói. . ."

Lúc nàng nói đến một nửa, câu lên lòng tò mò của lãnh chúa Hiểu Nguyệt khiến hắn buông lỏng hắn cảnh giác, nàng lập tức rút kiếm, chém xuống một kiếm. 

Máu tươi màu mực vẩy ra, lãnh chúa Hiểu Nguyệt vẫn còn duy trì tư thế nghiêng tai lắng nghe, nhưng đầu lâu to lớn đã bị chém xuống. 

Phùng Anh không ngừng động tác trên tay, lại chém ra một kiếm bức lui tên mặc đồ thất phẩm bên người lãnh chúa Hiểu Nguyệt, rồi mở rộng tiểu thế giới của mình, chỉ một thoáng, mấy chu ̣c bóng người đã vận sức chờ phát động từ trong đó lao ra. 

Những mặc đồ này bị Dương Khai và Phùng Anh hao phí thời gian hai tháng cứu được, vẫn luôn ở trong tiểu thế giới của Phùng Anh nghỉ ngơi lấy lại sức, sớm đã hồi phục hoàn toàn, mỗi ngày bọn hắn đều không có việc gì làm, nhàm chán đến nỗi sắp mốc meo. 

Bây giờ bọn hắn từ trong tiểu thế giới của Phùng Anh nhảy ra, thật sự như là mãnh hổ hạ sơn, lập tức lấy ra bí bảo của mình, hướng đám Mặc tộc ở bốn phía đánh ra từng chiêu thần thông bí thuật, các Mặc tộc còn đang choáng váng, căn bản là không nghĩ tới bọn hắn sẽ ở nơi này tao ngộ cường giả Nhân tộc đánh lén, trong lúc nhất thời tử thương một mảnh. 

Lúc Phùng Anh ra tay, Dương Khai đã nhào tới.

Hắn không để ý tới những mặc đồ khác, mà là để mắt tới vị mặc đồ thất phẩm bên người lãnh chúa Hiểu Nguyệt. Bây giờ hắn còn chưa có cách nào xác định trên lâu thuyền này đến cùng là có mấy người 

có chiến lực tương đương với thất phẩm, nhưng lãnh chúa Hiểu Nguyệt đã bị giết, hắn chỉ cần giải quyết vị mặc đồ thất phẩm này là có thể ổn định thế cục. 

Ngay lúc Dương Khai lách mình mà đi, vị mặc đồ thất phẩm bị Phùng Anh dùng một kiếm bức lui cũng đang hướng bên này giết tới. 

Đối với mặc đồ mà nói, chủ nhân chết thảm như vậy tại trước mắt mình, mặc kệ Phùng Anh có phải mặc đồ mà Hồng Liêm vực chủ phái tới hay không, hắn đều phải ra tay báo thù. 

Phùng Anh tự nhiên là đã đối với hắn có phòng bị, sau khi thả ra mấy chụ người trong tiểu thế giới của mình, nàng rút kiếm giết tới. 

Dương Khai còn nhanh hơn nàng, từ bên người nàng xông ra, hướng vị mặc đồ thất phẩm kia đánh xuống một quyền. 

Trong mắt vị mặc đò thất phẩm kia hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn nhấc tay nghênh đón, trong lòng bàn tay kia có thế giới vĩ lực bành trướng hung mãnh như biển gầm, rất có khí thế một chưởng đem Dương Khai đánh chết. 

"Cẩn thận!" Phùng Anh kinh hô. Nàng không nghĩ tới Dương Khai thế

mà dữ dội như vậy, tại trong dự định của nàng, chiến lực thất phẩm của bên địch hẳn là đều do nàng ra tay giải quyết, Dương Khai chỉ cần đi cứu trị những mặc đồ bị chế phục là được. 

Ai có thể nghĩ tới tên tiểu tử này thế mà nhìn chằm chằm vào vị mặc đồ thất phẩm kia giết qua, nàng thậm chí không kịp ngăn cản. 

Chẳng qua, nhớ tới Dương Khai đã ngăn lại sát chiêu của mình hai lần, Phùng Anh lại thoáng yên tâm, tên khốn này cũng không phải dễ dàng chết như vậy. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.

Quyền chưởng va nhau, thế giới vĩ lực khuấy động, thân hình Dương Khai bay ngược, vị mặc đồ thất phẩm kia cũng hơi chấn động một chút, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. 

Mặc dù thực lực của hắn không còn ở thời đỉnh phong, nhưng dù sao phẩm giai còn ở đó, đối thủ thấp hơn hắn một phẩm thế mà có thể cùng hắn đối cứng một chiêu, để hắn thực sự ngoài ý muốn. 

Nếu là đơn đả độc đấu, thì đây tất nhiên là thời cơ truy sát rất tốt, nhưng Dương Khai mới bị bức lui, Phùng Anh đã lấn đến gần bên cạnh, vung vẩy trường kiếm hóa thành đầy trời kiếm ảnh, đem hắn bao phủ. 

Trong chớp mắt, vị mặc đồ thất phẩm này đã tràn ngập nguy hiểm. Phùng Anh có thực lực cường đại đến cực điểm, cho dù vị mặc đồ

thất phẩm này ở thời kỳ đỉnh phong, cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng, chớ đừng nói chi là bây giờ. 

Sau hai ba chiêu, vị mặc đồ thất phẩm này đã bị đánh đến chỉ có sức lực chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ, mặc cho hắn phản kháng như thế nào, cũng vô pháp thoát khỏi sự kiềm chế của Phùng Anh. 

Dương Khai bị bức lui lại quay lại, cùng Phùng Anh liên thủ, đánh cho vị mặc đồ thất phẩm kia không ngừng kêu khổ. 

Thân hình của hắn cực kỳ linh hoạt, xê dịch lấp lóe, lơ lửng không cố định, tạo thành khốn nhiễu cực lớn cho đối thủ, mà lại trong tay hắn còn lấp lóe một đoàn ánh sáng trắng noãn, làm cho vị mặc đồ thất phẩm này theo bản năng cảm thấy sợ hãi không chừng. 

Hắn chưa thấy từng thấy qua ánh sáng trắng noãn này, không biết đây rốt cuộc là thủ đoạn gì, nhưng mặc chi lực trong cơ thể hắn lại giống như gặp phải thiên địch, truyền lại tin tức sợ hãi cho hắn. 

Kể từ đó, cục diện vốn đã tràn ngập nguy hiểm càng thêm không chịu nổi. 

Chỉ mới một lát, Dương Khai đã tìm tơ ́i cơ hội, nhanh chóng tiến đến bên cạnh hắn, vỗ một chưởng vào trên 

lưng hắn. 

Ánh sáng trắng noãn nở rộ, đem hắn bao phủ, tiếng vang xoẹt xẹt

truyền ra, mặc chi lực bị đuổi tản ra rồi trừ khử, vị mặc đồ thất phẩm từ từ dừng phản kháng. 

Sau một lát, Dương Khai thu tay lại, hướng Phùng Anh gật đầu một cái, cấp tốc hướng tên mặc đồ gần người nhất phóng đi. 

Hơn mười vị Khai Thiên cảnh bị Phùng Anh thả ra đã cùng địch nhân trên thuyền đánh đến khí thế ngất trời, trải qua một lát thời gian ngắn ngủi này, đã có mấy người vẫn lạc, có thể thấy được chiến sự kịch liệt đến cỡ nào. 

Chủ yếu là do bọn hắn bị gò bó tay chân, mà lại nhân số cũng không nhiều bằng đối phương. 

Trước đó Dương Khai còn nhìn không ra, bây giờ hắn mới phát hiện trong lâu thuyền này ít nhất cũng có hai, ba trăm người, trong đó có vài chục mặc đồ, còn lại đều là Mặc tộc. 

Đối phó với Mặc tộc bọn hắn còn có thể không lưu tình chút nào, nhưng đối mặt với các mặc đồ thì bọn hắn có chút bó tay bó chân, không có cách nào hạ sát thủ giống trước kia. 

Sau khi động tĩnh chiến đấu truyền ra, đám mặc đồ và Mặc tộc ẩn thân trong lâu thuyền lục tục đi ra, cũng may là như vậy, nếu không thì hơn bốn mươi người đối mặt với hai, ba trăm người, e là vừa đối mặt, bọn hắn đã tử thương thảm trọng.

Sau khi giải quyết được vị mặc đồ thất phẩm kia, Phùng Anh lập tức lách mình ngăn chặn cửa khoang, Mặc tộc tới một tên chết một tên, đến hai tên chết một đôi, cũng cho Dương Khai cơ hội thi triển. 

Hắn xuyên thẳng du tẩu tại các nơi trên chiến trường, trong tay có từng đoàn tịnh hóa chi quang tỏa ra, giúp đám mặc đồ này sửa đổi tận gốc, khôi phục bản tính. 

Mỗi cứu trở về một vị mặc đồ, đều tương đương với tăng lên một người cho phe mình, suy yếu một phần lực lượng của đối phương, chiến đấu vẫn tiếp tục, ưu thế của phe mình sẽ từ từ thể hiện ra. 

Mà lại chuyện khiến Dương Khai cảm thấy vui mừng chính là, hình như trừ lãnh chúa Hiểu Nguyệt thì trên lâu thuyền này cũng chỉ có vị mặc đồ thất phẩm bên cạnh hắn là có tu vi không sai, đám còn lại không ai có chiến lực tương đương với thượng phẩm Khai Thiên. 

Chuyện này khiến thế cục trở nên càng tốt. 

Bây giờ vị thất phẩm mặc đồ kia đã được cứu trở về, không cần giao lưu quá nhiều, hắn cũng đã biết chính mình nên làm gì, hắn đang phối hợp với Dương Khai chế ngự các mặc đồ còn bị mặc chi lực ăn mòn. 

Mặc tộc không ngừng tử vong, mặc chi lực tiêu tán sau khi bọn hắn chết thành tạo một chút khốn nhiễu cho phe Nhân tộc.

Mặc dù những mặc đồ kia bị Dương Khai thi triển thủ đoạn cứu về rồi, nhưng vẫn rất dễ dàng bị mặc hóa lần nữa, cho nên bọn hắn phải liên tục tránh né những mặc chi lực kia, thậm chí có người bị mặc chi lực ăn mòn tiểu thế giới lần nữa, không thể không khẩn cấp đuổi tới bên người Dương Khai, thỉnh cầu hắn cứu chữa. 

Dương Khai tự nhiên là ai đến cũng không từ chối. 

Trong thời gian hai năm ở bên người Nộ Diễm, mặc dù hắn vẫn luôn trà trộn sống qua ngày, nhưng đối với Mặc tộc và các mặc đồ hiểu rõ không ít. 

Trên cơ bản bất kỳ một vị mặc đồ nào cũng đều trải qua hai lần thậm chí nhiều lần mặc hóa, mới có thể bị chuyển hóa. Lần thứ nhất bị mặc chi lực ăn mòn, bọn hắn đều sẽ lựa chọn vứt bỏ một bộ phận tiểu thế giới của mình, để bảo đảm an toàn.