"Xin mời chư vị hướng ta dựa sát vào!" Dương Khai nói một tiếng.
Bọn người Phùng Anh nhìn nhau, mặc dù không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng thấy hắn khí định thần nhàn như vậy, cũng chịu một chút cảm nhiễm, nhao nhao hướng hắn hội tụ tới.
"Đợi chút nữa vô luận phát sinh cái gì, còn xin chư vị tuyệt đối không nên thôi động lực lượng của mình." Dương Khai lại dặn dò.
Mọi người thấy tên vực chủ Mặc tộc đang cấp tốc hướng bên này tới gần, khóe miệng không khỏi co quắp một trận, tên vực chủ này lập tức muốn tới, bọn hắn không thôi động lực lượng, chẳng phải là tự sát sao?
"Tiểu lão đệ, có nắm chắc hay không a?" Ninh Kỳ Chí thấp giọng hỏi, nắm nhẹ nắm đấm, hiển lộ rõ ràng bất an trong lòng.
"Tiền bối yên tâm, ta sẽ không lấy tính mạng của mình nói đùa." Dương Khai nhàn nhạt nói một tiếng, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Lời nói này cũng không sai, ai cũng sẽ không lấy tính mạng của mình nói đùa, nhưng trước đó Dương Khai cũng không cùng bọn hắn nói rõ ngọn ngành một chút, khiến bọn hắn thực sự là rất khẩn trương.
Vực chủ kia không ngừng áp sát tới, hiển nhiên là cũng phát hiện dị thường bên này, mấy tên Nhân tộc này bỗng nhiên dừng tại chỗ để hắn không khỏi hoài nghi cảnh giác, hoài nghi có phải có bẫy rập đang đợi mình hay không, nhưng dưới giác quan cường đại phía, hắn cũng không phát hiện được bất luận vết tích bẫy rập nào.
Hắn nổi nóng trong lòng, đã sắp chết đến nơi còn ở nơi này giả vờ giả vịt! Hắn đưa tay ra, hướng phía trước vồ xuống, mặc chi lực quay cuồng phun trào trong bàn tay kia, hội tụ thành mây, hóa thành bàn tay khổng lồ.
Uy lực vô cùng áp bách mà tới.
Bọn người Phùng Anh đều nhịn không được xiết chặt trong lòng, theo bản năng muốn thôi động lực lượng của mình tiến hành ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, một cỗ ba động lực lượng kỳ diệu huyền ảo đột
nhiên từ trong cơ thể Dương Khai tuôn ra, lập tức đem mấy người bao khỏa, trong chớp mắt tiếp theo, bọn hắn cảm thấy trời đâ ́t quay cuồng!
Loại cảm giác này vừa quen thuộc, vừa xa lạ, quen thuộc là bởi vì trong cuộc đời này bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều từng có cảm thụ như vậy, lạ lẫm là bởi vì từ khi tới Mặc chi chiến trường, bọn hắn lại chưa từng trải qua.
Lúc lấy lại tinh thần, đám người phát hiện bọn hắn đã ở trong một vùng không gian khác, tên vực chủ có khí thế hùng hổ mà đến đã sớm không thấy bóng dáng.
Bọn hắn quay đầu nhìn chung quanh, cũng không thấy bất kỳ tên Mặc tộc nào.
Phùng Anh kinh nghi bất định hướng Dương Khai nhìn lại: "Không gian thần thông?"
Cảm giác trong nháy vừa rồi rất giống với cảm giác lúc còn ở trong 3000 thế giới, nàng thôi động Càn Khôn Quyết mượn nhờ Càn Khôn điện làm trung chuyển, nếu không phải vậy thì nàng cũng sẽ không có suy đoán như vậy. Mà lại ở trước đó, trong cơ thể Dương Khai xác thực là đã tuôn ra ba động của một loại lực lượng kỳ diệu, đó rõ ràng là ba động Không Gian Pháp Tắc.
Ninh Kỳ Chí càng là vội vàng lấy ra Càn Khôn Đồ của mình, đối chiếu vị trí của mình, sau khi xác định được vị trí, hắn rất khiếp sợ.
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, mấy người bọn hắn đã dịch chuyển đi đâu chỉ ức vạn dặm. Vị trí bây giờ của mấy người, rõ ràng là nơi mà mấy ngày trước bọn hắn đã từng trải qua.
Cũng chính là vị trí của bọn hắn lúc Dương Khai mở miệng đề nghị, để Phùng Anh hướng phía sau trốn.
Nói cách khác, trong nháy mắt, mấy người đã từ nội đi ̣a Mặc tộc dịch chuyển đến nơi này, còn đám Mặc tộc đang đuổi theo bọn hắn đều bị hất ra xa xa.
Dương Khai làm sao mà làm được?
"Vãn bối tinh thông Không Gian chi đạo." Thấy bốn người đều kinh ngạc quan sát, Dương Khai không thể không giải thích một tiếng.
Thẩm Ngao vẫn có chút không dám tin tưởng: "Ta cũng từng nghe thấy qua Không Gian chi đạo, nhưng trong nháy mắt dịch chuyển được khoảng cách xa như vậy. . . Thật sự là không thể tưởng tượng."
Khóe mắt Kỳ Thái Sơ nhảy lên, hắn nói: "Đúng vậy a, ngươi đã có thủ đoạn này, trong khoảng thời gian này chúng ta còn lẩn trốn làm gì, dứt khoát để ngươi mang theo chúng ta đi thẳng về là được rồi."
Dương Khai cười khổ giải thích nói: "Không được, do vừa rồi ta
mượn một kiện bí bảo, cho nên mới có thể từ bên kia dịch chuyển thẳng tới nơi đây. Chỗ quan ải không có bí bảo định vị, ta không có cách nào dịch chuyển thẳng về."
Mặc dù mấy người nghe mơ mơ màng màng, cũng không biết bí bảo kia đến cùng là thứ quỷ gì, nhưng bọn hắn đều hiểu được nếu Dương Khai thật có thể dẫn bọn hắn đi thẳng về thì hắn cũng không cần mạo hiểm như vừa rồi.
Bọn hắn cũng hiểu ra vì sao trước đó Dương Khai lại căn dặn bọn hắn không cần thôi động lực lượng của mình, bởi vì hắn muốn thi triển không gian thần thông dẫn người thuấn di, một khi có lực lượng khác quấy nhiễu, rất có thể sẽ thất bại hoặc là phát sinh chuyện ngoài ý.
May mắn lúc tên vực chủ kia công kích đến, mọi người đều cố kiềm nén lại, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
"Bây giờ đám địch nhân truy kích chúng ta đều đã bị hất ra, tạm thời chúng ta sẽ không có nguy hiểm, nhưng vẫn phải mau chóng lên đường." Dương Khai nhìn qua Phùng Anh nói.
Phùng Anh thu hồi vẻ chấn kinh trong mắt, gật đầu nói: "Đúng vậy." Mấy người không kịp khôi phục, cấp tốc hướng phía trước chạy đi. Trên nửa đường, mấy vị thượng phẩm Khai Thiên thỉnh thoảng lại
quay đầu dò xét Dương Khai, giống như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra hoa, trong khoảng thời gian này Dương Khai đã cho bọn hắn mang tới không ít ngoài ý muốn và kinh hỉ, không nghĩ tới vừa rồi lại tiếp tục như vậy.
Không Gian chi đạo thế nhưng là cực kỳ huyền ảo, người bình thường căn bản là khó mà tu hành, mặc dù bọn hắn không xác định tạo nghệ trên Không Gian chi đạo của Dương Khai đến cùng là sâu bao nhiêu, nhưng từ chuyện vừa rồi có thể đoán được, tạo nghệ trên Không Gian chi đạo của hắn tuyệt đối không thấp, nếu không thì hắn căn bản là không thể nào làm được chuyện đó.
Ninh Kỳ Chí tiến đến trước mặt Dương Khai, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu lão đệ, ngươi còn ẩn tàng thủ đoạn gì, không ngại nói ra, để chúng ta có chuẩn bị trong lòng, miễn cho đến lúc đó bị ngươi làm trở tay không kịp."
Dương Khai bật cười nói: "Tiền bối nói nghiêm trọng, vãn bối chỉ là lục phẩm Khai Thiên, đâu còn có thủ đoạn gì ẩn tàng."
Ninh Kỳ Chí bĩu môi: "Không thành thật!"
Ở trong Mặc chi chiến trường này, lục phẩm Khai Thiên vừa nắm là có thể nắm một bó to, nhưng bọn hắn thật đúng là chưa bao giờ thấy qua lục phẩm đặc thù như thế, giống như trước đó Phùng Anh
cũng không hiểu, làm sao mà Dương Khai lại lưu lạc đến nội địa Mặc tộc. Theo đạo lý mà nói, hắn không thể nào bị mặc hóa, cũng không đến mức bị Mặc tộc bắt qua.
Một đường đi nhanh, đám người riêng phâ ̀n mình yên lặng khôi phục thực lực, tất cả mọi người đều biết, chờ đợi bọn hắn chính là một trận đại chiến liều chết, lúc đó bất kì một chút lực lượng nào đều có thể ảnh hưởng đến toàn cục, cho nên bọn hắn đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau hơn mười ngày như vậy, một tòa quan ải hùng vĩ khắc sâu vào trong tầm mắt Dương Khai, cho dù là ở trong không gian ngóng nhìn, cũng có thể tinh tường cảm nhận được quan ải này hùng vĩ to lớn, đó giống như một tòa thành trì khổng lồ, sừng sững vắt ngang ở trong không gian, toàn thân tưới đồng xây sắt, hiện ra vẻ âm u lạnh lẽo, thô sơ giản lược đoán chừng, nó tối thiểu nhất cũng dài hơn nghìn dặm.
Nhìn qua quan ải hùng vĩ kia, Dương Khai có chút thất thần, mặc dù hắn biết vô số năm qua động thiên phúc địa vẫn luôn trấn thủ từng quan ải, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới quan ải này lại khổng lồ như vậy.
Mà lại, nếu như hắn không nhìn lầm, thì bản thân quan ải kia cũng là vật phi phàm.
Dương Khai quay đầu hướng Phùng Anh nhìn lại, nói: "Tiền bối, quan ải này là bí bảo hành cung sao?"
Phùng Anh kinh ngạc liếc nhìn hắn, có chút không rõ hắn làm sao lại lộ vẻ giống như mới biết được việc này, nhưng nàng vẫn giải thích nói: "Không sai, ở Mặc chi chiến trường, mỗi tòa quan ải mà động thiên phúc địa trấn thủ, đều là một tòa bí bảo hành cung, hao phí vô số thời gian, vô tận nhân lực tài lực mới chế tạo ra, cũng chỉ có như vậy, mới có thể ngăn được Mặc tộc đối với 3000 thế giới xâm lấn."
Mặc dù có chỗ suy đoán, nhưng nghe Phùng Anh nói như vậy, Dương Khai vẫn không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Bí bảo hành cung to lớn như vậy, đơn giản là vượt quá tưởng tượng, cần tốn hao bao nhiêu tài lực mới có thể chế tạo ra ? Phải biết tại trong 3000 thế giới, thế lực bình thường căn bản là không có tư cách có được bí bảo hành cung, bởi vì chế tạo thứ này hao tổn của cải quá lớn, bọn hắn không chịu đựng nổi, chỉ có thế lực nhị đẳng đỉnh tiêm và động thiên phúc địa mới có thể chế tạo ra bí bảo hành cung của mình.
Nhưng so với tòa quan ải này, những bí bảo hành cung kia, quả thực là ánh sáng đom đóm cùng ánh trăng tranh nhau phát sáng.
Chẳng qua nhìn quy mô thì quan ải này rõ ràng là không phải chế
tạo một lần là xong, đoán chừng là tại trong vô s năm tháng một chút xíu xây dựng thêm quy mô mà đến, bằng không thì nó không có khả năng có quy mô như thế này.
Dương Khai lấy ra Càn Khôn Đồ, đối chiếu vị trí của mình, phát hiện quan ải này chính là Bích Lạc quan!
Phùng Anh cũng xuất thân Bích Lạc phúc địa, nói cách khác, Bích Lạc quan là quan ải mà Bích Lạc phúc địa phụ trách trấn thủ.
Đã cách nhiều năm, bọn người Thẩm Ngao mới nhìn thấy lại quan ải của Nhân tộc, bọn hắn đều không nhịn được khuấy động tâm thần, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại sẽ lấy thân phận Nhân tộc, về tới đây một lần nữa.
Trước kia bọn hắn cũng đi theo Mặc tộc trải qua mấy lần chiến trường, nhưng lúc đó, bọn hắn là Mặc đồ, là địch nhân của Nhân tộc, bọn hắn đã từng tự tay chém giết qua tộc nhân, bây giờ nghĩ đến việc này, bọn hắn đều phi thường đau lòng.
"Có thần vật này, Mặc tộc lại có gì đáng sợ!" Dương Khai thở phào một hơi, tò mò nói: " Có người có thể thôi động vật này sao?"
Phùng Anh lắc đầu nói: "Quá lớn, cho dù các lão tổ cũng vô pháp thôi động vật này, nhưng chỉ phát huy một chút năng lực phòng hộ và công kích của nó thì không có vấn đề, chủ yếu là nó không có
cách nào di động, nếu không các lão tổ đã sớm khống chế nó đánh vào nội địa Mặc tộc."
Dương Khai khẽ gật đầu, mặc dù lão tổ cửu phẩm rất cường đại, nhưng muốn bằng vào sức một mình thôi động loại quái vật khổng lồ này, thì e là vẫn là có chút lực bất tòng tâm.
Giờ phút này, bên ngoài Bích Lạc quan đã bị thủy triều màu mực bao quanh, bốn phía quan ải, có rất nhiều Mặc tộc không ngừng trùng kích tấn công, mà từ trong quan ải kia cũng có từng tia huyền quang loá mắt đến cực điểm bắn ra, đánh vào trong đại quân Mặc tộc, mỗi một tia huyền quang đều có thể làm cho đại quân Mặc tộc người ngã ngựa đổ.
Càng là có từng kiện bí bảo hành cung có tạo hình không đồng nhất, rong ruổi ở trên chiến trường, có từng bóng người, đang cùng Mặc tộc chém giết đẫm máu.
Chiến trường có phạm vi quá lớn, tình huống các nơi cũng khác nhau, có kịch liệt, có nhẹ nhàng.
Dương Khai đem hết thảy thu vào đáy mắt, tâm thần không khỏi khuấy động, hắn hận không thể lập tức giết tới, trợ giúp tộc nhân một chút sức lực.
Nhưng hắn cũng biết, ở vào tình thế như vậy, lực lượng của cá nhân
thực sự là quá mức nhỏ bé, chỉ dựa vào một mình hắn mà nói, muốn xông phá phong tỏa của đại quân Mặc tộc cũng có chút không quá hiện thực, bây giờ hắn câ ̀n cùng bọn người Phùng Anh cùng tiến cùng lùi.
"Chúng ta từ chỗ nào xông vào?" Thẩm Ngao hỏi.
"Cứ chờ chút đã." Phùng Anh chặt chẽ chú ý động tĩnh các nơi trên chiến trường, bọn họ không sai biệt lắm có hơn ba trăm người, cỗ lực lượng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không có cách nào cải biến thế cục của toàn bộ chiến trường, nhưng lại có khả năng thay đổi xu thế chiến cuộc cục bộ, cho nên nàng phải thận trọng quyết định.
Lần chờ đợi này kéo dài hai~ba ngày, cũng may mấy người là mục tiêu không lớn, bọn hắn lại lặng lẽ trốn ở nơi xa cho nên không gây nên Mặc tộc chú ý.