Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4948: Giống Như Không Phải Hiểu Rất Rõ



Chung Lương triệt để chấn kinh! 

Dương Khai có Thiên Địa Tuyền khiến hắn rất ngoài ý muốn và kinh hỉ, nhưng so sánh với tịnh hóa chi quang, thứ này lại đáng là gì? 

Thiên Địa Tuyền xác thực là cường đại, có thể cho người sở hữu không sợ mặc chi lực ăn mòn, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị mặc hóa. Nhưng thứ này chỉ vẻn vẹn có thể nhằm vào người sở hữu mà thôi, những người khác không hưởng đến chỗ tốt của Thiên Địa Tuyền. 

Nhưng mà tịnh hóa chi quang khác biệt, đây chính là thủ đoạn có thể xua tan tịnh hóa mặc chi lực, có thể tạo phúc cho cả tộc đàn. 

Mấy trăm người bị mang về kia chính là ví dụ sống sờ sờ. Nhân tộc chống lại Mặc tộc quá nhiều năm, mặc dù vẫn luôn đem 

Mặc tộc ngăn trở ở Mặc chi chiến trường, để bọn hắn không có cách nào tuỳ tiện xâm nhập 3000 thế giới, nhưng đối với Mặc tộc căn bản là không có biện pháp gì tốt, nhất là mặc chi lực ăn mòn, từ xưa đến 

nay rất nhiều Nhân tộc tinh nhuệ đã bị mặc hóa, từ đó chuyển biến thành địch nhân. 

Đối mặt với đám đồng bạn, bạn thân, thậm chí thân nhân đã từng là kề vai chiến đấu này, bên Nhân tộc chỉ có thể rưng rưng hạ sát thủ. 

Không phải không nghĩ tới cứu trị bọn hắn, bên Nhân tộc đã từng bắt sống qua mặc đồ, nghĩ biện pháp xua tan mặc chi lực trong cơ thể của bọn hắn. Nhưng cho dù là lão tổ cửu phẩm tự mình ra tay, đối với việc này cu ̃ng bất lực. 

Ngày hôm nay, lại có người có thể làm được việc mà các lão tổ đều không có biện pháp làm được, Chung Lương sao có thể không chấn kinh, hắn lập tức ý thức được, Dương Khai đối với toàn bộ Nhân tộc 

đều cực kỳ trọng yếu, thủ đoạn tịnh hóa xua tan mặc chi lực này tuyệt đối là có thể sửa đổi cách cục trên Mặc chi chiến trường. 

Chung Lương bắt lại cánh tay Dương Khai, dùng sức siết chặt, lộ vẻ kích động: "Đi, theo ta đi gặp lão tổ!" 

Việc này quá trọng yếu, hắn phải ở trước mặt bẩm báo cho lão tổ mới được, Nhân tộc đã khốn đốn nhiều năm ở Mặc chi chiến trường,

tin tức tốt này tuyệt đối có thể khiến lòng người phấn chấn. 

" Tiền bối cứ việc an bài!" Dương Khai gật gật đầu, hắn cũng đang muốn đi gặp lão tổ cửu phẩm tọa trấn nơi đây một lần, hắn còn cần bẩm báo chuyện hành lang hư không. 

Chung Lương nắm lấy hắn, vội vã bước đi, chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn qua Phùng Anh nói: " Có bao nhiêu người biết được, hắn có Thiên Địa Tuyền?" 

Chung Lương không hỏi có bao nhiêu người biết thủ đoạn tịnh hóa chi quang, nếu những người kia đều được cứu trở về, vậy thì nhất định là đều được chứng kiến ánh sáng kia cho nên không cần thiết hỏi, mà lại chuyện này cũng không cần giấu diếm, ngược lại bên Nhân tộc còn sẽ dốc sức tuyên truyền, để tộc nhân biết tin tức tốt này, tin tức tốt này có thể miễn trừ nỗi lo về sau của bọn hắn trên chiến trường ở một mức độ rất lớn, để cho bọn hắn có thể buông tay buông chân cùng Mặc tộc tranh đấu. 

Phùng Anh nói: "Trong những người trở về, ngũ phẩm Khai Thiên hẳn là đều biết, bọn hắn từng ẩn thân trong tiểu thế giới của Dương Khai." 

Trước đó hơn 300 mặc đồ được cứu trở về kia, đều chia thành từng nhóm ẩn thân trong tiểu thế giới của đám người Phùng Anh, Dương

Khai chỉ có tu vi lục phẩm Khai Thiên, những ngũ phẩm kia tự nhiên là bị hắn thu nhận. 

Chung Lương nghe vậy khẽ chau mày, chuyện này cũng không dễ làm, thủ đoạn tịnh hóa chi quang cần gắng sức tuyên truyền, nhưng chuyện Thiên Địa Tuyền lại cần giấu diếm, bởi vì một khi chuyện này bộc lộ ra ngoài, có thể sẽ dẫn phát một chút phiền toái. 

Dương Khai nghe vậy nói: "Tiền bối yên tâm, mặc dù ta thu nhận mô ̣t chút ngũ phẩm vào tiểu thế giới, nhưng cũng chưa bại lộ Thiên Địa Tuyền tồn tại." 

Trong tiểu thế giới của hắn có quá nhiều bí mật, không nói những thứ khác, một đoàn Tiểu Thạch tộc và sinh linh nuôi nhốt ở trong đó, còn có đếm mãi không hết hoàng tinh lam tinh đều thả ở trong tiểu thế giới, Dương Khai sẽ không dễ dàng bại lộ những thứ này, cho nên lúc thu nhận những ngũ phẩm Khai Thiên kia, hắn đã tận lực che giấu cảm giác của bọn hắn, chỉ chọn lựa một khối phạm vi nhỏ để bọn hắn hoạt động, bọn hắn sẽ không nhìn thấy đồ vật ngoài mảnh phạm vi này . 

Ngay cả vừa mới để cho Chung Lương kiểm tra tiểu thế giới, Dương Khai cũng chỉ bại lộ Thiên Địa Tuyền và mặc chi lực bị phong trấn trong tiểu thế giới, chỉ làm cho Chung Lương nhìn thấy đồ vật mà hắn muốn nhìn, những vật khác vẫn luôn chưa hiển lộ.

Chung Lương nghe vậy khẽ gật đầu: "Vậy là tốt rồi." 

Hắn vốn còn muốn để Phùng Anh đi căn dặn những ngũ phẩm Khai Thiên kia một chút, nhất định phải giữ vững bí mật Thiên Địa Tuyền tồn tại, nhưng bây giờ xem ra, có thể bớt đi một chút phiền toái. 

Bởi vậy có thể thấy được, Dương Khai cũng là người làm việc kín đáo. 

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta dẫn hắn đi gặp mặt lão tổ." Chung Lương phân phó một tiếng, vội vã hướng bên trong bước đi. 

Phùng Anh cung tiễn. 

Ra đại điện, bên ngoài có một đám người đang đợi, đều là những tộc nhân kề vai chiến đấu trước đó, còn có hơn 300 mặc đồ mà bọn người Dương Khai mang về. 

Thấy Dương Khai hiện thân, những võ giả từng bị mặc hóa thành mặc đồ kia, lấy bọn người Thẩm Ngao cầm đầu hướng hắn ôm quyền, vẻ cảm kích lộ rõ trên mặt, chỉ là trở ngại Chung Lương ở đây, không tiện ngay mặt nói lời cảm tạ. 

Đối với bọn hắn mà nói, lần này bọn hắn hầu như là thu được tân sinh, nếu không phải Dương Khai thay bọn hắn quét sạch mặc chi lực trong cơ thể, thì bọn hắn vẫn vẫn là mặc đồ, có lẽ bọn hắn sẽ đi theo chủ nhân Mặc tộc của mình, đến trên chiến trường đối với tộc

nhân hạ sát thủ. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com. 

Đám thất phẩm Khai Thiên thủ hộ giám sát Hiển Mặc Trận thì là dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dương Khai, Hiển Mặc Trận đã có phản ứng, vậy đã nói rõ trong thân thể người bị điều tra tuyệt đối là tồn tại mặc chi lực, nói cách khác chính là mặc đồ, nhưng Chung Lương trưởng lão thế mà đem hắn mang vào trong quan, việc này khiến bọn họ rất khó hiểu. 

Mà lại từ phản ứng của mọi người bốn phía thì thanh niên hư hư thực thực là mặc đồ này có uy vọng cực cao trong đám người đó. 

Đến cùng là tình huống như thế nào? Những thất phẩm Khai Thiên kia đều nhìn nhau, nhất thời không nói gì. 

Chung Lương mặc kệ bọn hắn, chỉ khua tay nói: "Đều vây quanh ở nơi này làm gì, nhanh nghỉ ngơi khôi phục đi, còn phải chiến đấu vài trận nữa!" 

Mặc dù trước đó tại trong chiến trường cục bộ kia Nhân tộc đã đại hoạch toàn thắng, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm bao năm qua, một lần Mặc tộc tiến công cũng không phải là có thể đánh lui trong thời gian ngắn, cần quanh năm suốt tháng tiêu hao, mãi đến lúc Mặc tộc không chịu nổi, bọn hắn mới có thể triệt binh. 

Thời gian này có dài có ngắn, ngắn thì ba năm năm, dài thì thậm chí

đánh mấy chục trên trăm năm. 

Nhưng mà mặc dù Mặc tộc rút lui, bên Nhân tộc cũng không có biện pháp đuổi tận giết tuyệt, sau khi tính lũy một đoạn thời gian, Mặc tộc sẽ ngóc đầu trở lại. 

Vô số năm qua, loại chuyện này vẫn luôn không ngừng mà tái diễn, các nơi quan ải của Nhân tộc là phòng tuyến cuối cùng trấn thủ 3000 thế giới. 

Dương Khai đi theo sau lưng Chung Lương tiến lên, quan sát xung quanh, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. 

Trong Bích Lạc quan này, cảnh tượng cùng một tòa thành trì cũng không có quá nhiều khác nhau, đường phố hai bên rộng rãi đến cực điểm, phòng ốc san sát, ngược la ̣i không thấy cửa hàng nào, những phòng ốc kia nhìn đều giống như là trụ sở cho người ta ở lại, chỉ là giờ phút này không khí quạnh quẽ, thi thoảng có võ giả đi ngang qua nhưng cũng đều vội vàng làm việc. 

"Người hơi ít a." Dương Khai nói thầm một tiếng. 

Chung Lương giải thích nói: " Trên cơ bản, tất cả quan ải của Nhân tộc, đều có hai tầng phòng tuyến, tầng phòng tuyến thứ nhất là cấm chế phòng hộ bên ngoài, ngươi cu ̃ng thấy qua, tầng phòng tuyến thứ hai là chỗ Hiển Mặc Trận. Bây giờ đại chiến bộc phát, đại đa số

người đều tiến đến tầng phòng tuyến thứ nhất, cho dù có lui giữ trở về, cũng đều về nơi ở của mình nghỉ ngơi điều dưỡng, cho nên bây giờ trong quan tương đối quạnh quẽ, bình thường không có chiến sự bộc phát thì trong quan vẫn rất náo nhiệt." 

Sau khi nói xong, Chung Lương quay đầu liếc hắn một cái: "Quên hỏi ngươi, ngươi là đệ tử nhà nào?" 

Dương Khai suy nghĩ một chút nói: "Vãn bối xem như người của  m Dương Thiên, nhưng cũng không phải là xuất thân  m Dương Thiên." 

Trước đó lúc cùng người khác tự giới thiệu, Dương Khai đều nói là đệ tử  m Dương Thiên, chủ yếu là không muốn giải thích quá nhiều, nhưng Chung Lương có thân phận khác biệt, dù sao cũng là bát phẩm Thái Thượng, hắn vẫn nói thật thì tương đối tốt. 

Chung Lương ngạc nhiên nói: "Đã không phải xuất thân  m Dương Thiên, thì như thế nào xem như người  m Dương Thiên?" 

Dương Khai nói: "Vãn bối đã cưới đệ tử  m Dương Thiên, coi như là con rể của  m Dương Thiên ." 

Chung Lương có chút há mồm, bỗng nhiên cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Có phúc lớn, những cô nương  m Dương Thiên đều rất không tệ."

Bình thường mà nói, nữ đệ tử của động thiên phúc địa đều sẽ không gả ra ngoài, nhưng nếu thật là người có tư chất tài tình xuất chúng, động thiên phúc địa cũng sẽ không tiếc bỏ vốn lôi kéo. 

Chung Lương để đã thấy biểu hiện trước đó của Dương Khai, xác thực là rất không tầm thường, hắn thấy,  m Dương Thiên lợi dụng nữ đệ tử gả ra ngoài để lôi kéo hắn, cũng là có thể lý giải. 

Hắn lại không nghĩ tới, Dương Khai chẳng những cưới đệ tử  m Dương Thiên, mà còn cưới luôn hai vị, thậm chí tất cả đều là đệ tử hạch tâm, nếu là biết chuyện này, chỉ sợ hắn sẽ nhìn Dương Khai kinh động như gặp Thiên Nhân. 

"Bích Lạc quan cũng có người của  m Dương Thiên, về sau có cơ hội ta mang ngươi nhận biết!" Chung Lương thuận miệng nói. 

"Đa tạ tiền bối." Dương Khai ôm quyền nói tạ ơn, lại nghi hoặc nói: "Bích Lạc quan không phải quan ải mà Bích Lạc phúc địa trấn thủ sao? Làm sao còn có người của động thiên phúc địa khác?" 

Lúc trước hắn đã phát hiện chuyện này, những Khai Thiên cảnh hiện thân trên chiến trường tuyệt đối không phải của một mình Bích Lạc phúc địa, bởi vì những thần thông bí thuật kia có vết tích của rất nhiều nhà động thiên phúc địa. 

Chung Lương nói: "Bích Lạc quan đúng là lấy tên Bích Lạc phúc địa

mệnh danh, tọa trấn Bích Lạc quan cũng là lão tổ của Bích Lạc phúc địa, nhưng người nơi này lại đến từ những nơi khác nhau của 3000 thế giới, hầu như mỗi nhà động thiên phúc địa đều có người ở đây, sao có khả năng chỉ có một mình Bích Lạc phúc địa? Ngươi phải biết, mỗi một nhà động thiên phúc địa đều có sở trường và điểm yếu của mình, mọi người chân thành hợp tác, mới có thể lấy thừa bù thiếu, Bích Lạc quan là tình huống như vậy, những quan ải khác cũng đều là tình huống như vậy." 

Nghe hắn nói vậy, Dương Khai lập tức hiê ̉u rõ, xem ra ý nghĩ lúc trước của hắn có chút sai lầm. 

Chung Lương khẽ nhíu mày: "Ngươi đối với tình huống của quan ải giống như không phải hiểu rất rõ?" 

Theo đạo lý mà nói, chỉ cần ở một tòa quan ải tùy tiện đợi tầm vài ngày, tự nhiên là có thể biết những thường thức này, Dương Khai biểu hiện giống như là lần đầu tiên tới trong quan ải của Nhân tộc. 

Dương Khai lặng yên lặng yên nói: "Không dối gạt tiền bối, đối với quan ải bên này ta hoàn toàn không biết gì cả, đây cũng là đầu ta đi vào quan ải của Nhân tộc." 

Chung Lương kinh ngạc: "Làm sao lại như vậy? Vậy là ngươi làm sao bị Mặc tộc bắt được?" Lúc trước hắn còn tưởng rằng Dương Khai bị

Mặc tộc bắt được trên một chỗ chiến trường nào đó, cho nên bất đắc dĩ ngụy trang thành mặc đồ, đi theo về tới nội địa Mặc tộc, nhưng hôm nay xem ra hình như là không phải như vậy. 

Dương Khai ôm quyền nói: "Vãn bối không tiện nói ra nguyên nhân cụ thể, đợi vãn bối gặp qua lão tổ thì tự sẽ báo cáo." 

Chung Lương nhíu mày nhìn hắn một trận, nghĩ mãi mà không rõ chuyện này có cái gì khó mà nói, lấy thân phận bát phẩm Thái Thượng của hắn, lại có chuyện gì mà hắn không thể biết? 

Nhưng nếu Dương Khai nói như vậy, vậy thì nhất định là liên lụy đến bí ẩn gì, hắn cũng không tiện hỏi nhiều nữa, chỉ mở miệng nói: "Chuyến này chưa hẳn có thể nhìn thấy lão tổ."