Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4969: Nói Nhảm Quá Nhiều



Nữ lãnh chúa kia trông không khác nhân loại chút nào, mặc hở 

hang, da thịt trần trụi ở bên ngoài trên càng có từng đường vân đen kịt quỷ dị phức tạp, để cả người nàng nhìn cực kỳ yêu dị. 

Hai con ngươi nàng lạnh như băng nhìn chăm chú Dương Khai, vừa rồi bỗng chốc đánh lén, lại không thể làm gì Nhân tộc này, để nàng có vẻ hơi ngoài ý muốn. 

Hai tộc tranh đấu nhiều năm, đối với phân chia thực lực hai bên đều đã thuộc nằm lòng, nàng ẩn thân trong đại quân Mặc tộc, đã sớm nhìn ra Dương Khai là lục phẩm Khai Thiên, mà nàng lại là lãnh chúa tương đương với thất phẩm, quỷ mị đánh lén lẽ ra Nhân tộc này trong nháy mắt lập tức phải chết mới đúng. 

Nhưng rất nhanh nàng cả cười lên, lưỡi dài màu đỏ tươi duỗi ra, lại liếm mũi của mình, đỉnh lưỡi dài tách ra, trông như lưỡi rắn. 

Ngay chớp mắt sau, thân hình lắc lư, nàng hóa thành một sợi khói 

xanh. 

Dương Khai lập tức báo động đại sinh, bản năng một thương đảo ra. 

Nữ lãnh chúa chợt xuất hiện, tránh đi một thương kinh thiên động địa này, trực tiếp hiện thân chéo qua bên trái Dương Khai, tay nhỏ nhìn như mềm nhũn vỗ nhè nhẹ xuống, lại tích chứa uy năng hủy thiên diệt địa. 

Dương Khai hoành thương đi cản. 

Rầm rầm rầm, liên tiếp ba chưởng, Dương Khai lùi lại 30 trượng, nỗ lực ổn định người, chỗ ngực khí huyết quay cuồng, yết hầu thấy ngòn ngọt, máu tươi như sắp muốn phun ra bị hắn cưỡng ép ép xuống. 

Nữ lãnh chúa lần này là thật chấn kinh, thế mà không thừa cơ truy sát, ngược lại kinh nghi bất định nhìn Dương Khai. 

Nếu như nói trước đó đánh lén một kích kia tên Nhân tộc này vận khí tốt, tránh thoát một kiếp, vậy bây giờ ba kích cứng đối cứng, lại làm cho nàng thấy được sự tình không bình thường. 

Nhân tộc này, dường như không giống Nhân tộc khác lắm, rõ ràng là cảnh giới lục phẩm, lại mạnh hơn tất cả lục phẩm nàng từng gặp. 

Đối diện, Dương Khai đảo thương quét thành vòng tròn, Mặc tộc từ bốn phía muốn thừa cơ lao về phía hắn nhao nhao mất mạng, hóa

thành một mảnh màu mực, trường thương chỉ nữ lãnh chúa kia, Dương Khai nghiêng đầu phun ra một búng máu, nhe răng cười một tiếng: "Ngươi thật đúng là yếu vl." 

Xác định, đồng phẩm giai, Mặc tộc xác thực yếu hơn Nhân tộc, trước đó hắn còn thật không dám khẳng định việc này, dù sao chém giết Mặc tộc, cũng không gặp Lãnh Chúa, bây giờ sau khi giao thủ cùng nữ lãnh chúa này, rốt cục có thể xác định điểm này. 

Hơi suy nghĩ, Dương Khai minh bạch mấu chốt trong đó. 

Nhân tộc Khai Thiên cảnh tu hành là cần năm tháng dài đằng đẵng tích lũy lắng đọng, không có chút phương thức mưu lợi, tấn thăng mỗi một phẩm đều câ ̀n bỏ ra thời gian dài tinh lực, cho nên vô luận là Khai Thiên cảnh nào, nội tình đều vững chắc không gì sánh được. 

Nhưng Mặc tộc khác, Mặc tộc có Mặc Sào, tấn thăng cũng cần mượn nhờ Mặc Sào, thời gian bọn hắn trưởng thành tuyệt đối ít hơn Nhân tộc, cho nên cho dù đẳng cấp giống nhau, thực lực cũng yếu hơn Nhân tộc. 

Có điều Mặc tộc mặc chi lực có lực uy hiếp cực kỳ đối với Nhân tộc, thơ ̀i điểm tranh đấu, mặc chi lực thường thường có thể làm cho Nhân tộc bó tay bó chân, điểm này lại có thể đền bù thực lực Mặc tộc.

Kể từ đó, cho dù thực lực hơi yếu, nếu đơn đả độc đấu, giữa Nhân tộc thất phẩm Khai Thiên và Mặc tộc lãnh chúa, ai thắng ai thua còn khó nói. 

Đương nhiên, đây là trước khi Dương Khai xuất hiện. 

Mà Dương Khai xuất hiện, mặc chi lực đã có tịnh hóa xua tan, Nhân tộc rốt cuộc không cần cố kỵ mặc chi lực, coi như không cẩn thận bị ăn mòn Tiểu Càn Khôn cu ̃ng không có quan hệ gì, chỉ cần không bị mặc hóa, trước khi mất đi lý trí, trở lại trên Khu Mặc Hạm, có thể gối cao không lo. 

Đây cũng là nguyên nhân Chung Lương cùng chư vị quân đoàn trưởng coi trọng Dương Khai như vậy, thậm chí không tiếc hạ đạt mệnh lệnh toàn quân xuất kích, không từ bất kì thủ đoạn phải mang Dương Khai từ trên chiến trường về. 

Thủ đoạn tịnh hóa xua tan mặc chi lực, không đơn giản có thể tăng lên sĩ khí, cũng có thể biến tướng mà tăng lên sức chiến đấu của Nhân tộc, để bọn hắn triệt để buông tay buông chân. 

Nhưng Mặc tộc lãnh chúa yếu hơn nữa cũng là lãnh chúa, có thể so với thất phẩm Khai Thiên, chênh lệch trên cấp bậc đủ khiến Dương Khai thu hồi hết thảy lòng khinh thị. 

Lời tuy khiêu khích, Dương Khai lại âm thầm lo lắng.

Khiêu khích rất thành công, nữ lãnh chúa bị triệt để chọc giận, có lẽ cũng là bởi vì đích thân xuất thủ, không những không giết được Dương Khai, thậm chí ngay cả dấu vết trọng thương hắn đều không có, nữ lãnh chúa lúc này hét lên một tiếng, vồ giết tới Dương Khai. 

Người trên nửa đường, há miệng phun ra một đại đoàn mặc chi lực đen kịt dâng trào ra, mặc chi lực kia nồng đậm như thực chất, trong chớp mắt hóa thành một đám mây đen to lớn, bao phủ Dương Khai trong đó. 

Đối đãi một tên Nhân tộc dám không nàng để trong mắt như này, giết hắn xem như quá hời cho hắn rồi, nàng quyết định muốn chuyển hóa hắn làm mặc đồ của mình, ngày sau hảo hảo tra tấn dạy dỗ. 

Chỗ sâu trong mây đen, Dương Khai biểu lộ cổ quái, đối phương có ý đồ gì hắn nhất thanh nhị sở, nhưng muốn chuyển hóa mình làm mặc đồ, địch nhân có vẻ như quá ngây thơ rồi. 

Trong mây đen, nữ lãnh chúa lui lại, như cá gặp nước, quỷ mị không gì sánh được, nàng tin tưởng lúc này Nhân tộc kia khẳng định đã bối rối, bất kỳ một kẻ Nhân tộc bị mây đen bao phủ cũng sẽ không có biểu hiện quá tốt. 

Nàng không lập tức ra tay với Dương Khai, chuẩn bị kỹ càng tốt

thưởng thức vẻ ămtj hoảng sợ của đối thủ, đây là hứng thú trên chiến trường mà nàng khó cảm nhận được. 

Nhưng thứ chờ đợi nàng lại là kình phong trải mặt, lực lượng sắc bén khó cản đâm thẳng đến, nữ lãnh chúa quá sợ hãi, vội vàng trốn tránh. 

Gương mặt đau xót, đã bị lực lượng sắc bén kia gây thương tích, đưa tay phết lên mặt, mặc huyết đen kịt dính đầy trên lòng bàn tay. 

Nữ lãnh chúa trong lòng tức giận, nàng thế mà bị một tên sâu kiến hèn mọn thương tổn, nhưng mà sau một khắc, tức giận hóa thành kinh hãi, công kích giống như cuồng phong bạo vũ liên miên vụt đến, không có nửa điểm ngừng lại. 

Phản ứng của nàng cũng không chậm, biết mình là coi thường đối phương, lúc này cũng không phải thời điểm tránh né, một khi né, vậy sẽ phải rơi vào hạ phong, khả năng sau đó không có cơ hội đánh trả. 

Cắn răng một cái, nàng không những không lùi, ngược lại đón công kích nhào tới, song chưởng hóa thành đầy trời chưởng ảnh. 

Mây đen khuấy động, tiếng vang rầm rầm rầm truyền ra, năng lượng cuồng bạo hỗn loạn. 

Dương Khai thoải mái huy sái Đại Tự Thương Thuật, mỗi một thương

đều diệu như tự nhiên, không có vết tích nào có thể nói, mỗi một thương đều quán chú tu vi cả đời của hắn, dựa vào bí bảo này, sát thương là quá khủng bố. 

Nữ lãnh chúa cũng quả quyết không gì sánh được, có lẽ là thái độ của Dương Khai chọc giận nàng, đối mặt đối thủ phẩm giai thấp hơn mình, nàng muốn để đối phương biết nhỏ yếu thật đáng buồn. 

Phảng phất như trong nháy mắt, lại phảng phất ngàn vạn năm. Trong mây đen nồng đậm, hai bóng người giao thoa liên miên. 

Dương Khai lập tức quay người, hai con ngươi xích hồng, thở hổn hển, nhìn chằm chằm thân ảnh mông lung phía trước, quần áo trên người phá toái, ma ́u tươi chảy đầm đìa, toàn thân không dưới trăm vết thương, từng vết thương kia đều như bị lợi khí cắt qua, huyết nhục xoay tròn, ngay cả trên mặt đều bị thương, để nét mặt của hắn nhìn cực kỳ dữ tợn. 

Chân chính sát chiêu cảu nàng cũng không phải là song chưởng, đây là Dương Khai sau khi chính diện giao thủ nàng mới phát hiện được, sát chiêu của nàng chính là trên mười ngón lợi trảo, lợi trảo kia bén nhọn không gì sánh được, cũng không biết nàng tu luyện thế nào, có thể so với chân chính bí bảo, không gì không phá. 

Không chỉ như thế, trên lợi trảo kia rõ ràng được nàng thúc giục

nồng đậm mặc chi lực, công hiệu như độc tố, nàng động thủ, độc tố xâm nhập vào trong vết thương, vết thương trên người mình đều có mặc chi lực, tiến vào trong máu thịt của mình. 

Đổi lại võ giả bình thường bị thương như vậy, mặc dù thân thể không có gì đáng ngại, nhưng rất nhanh sẽ bị mặc chi lực ăn mòn, biến thành mặc đồ. 

Dương Khai lại không để ý, hắn căn bản không lo lắng mình bị mặc chi lực ăn mòn. 

Một phen giao thủ mười mấy hơi, đã để hắn vô cùng chật vật. 

Hắn không dễ chịu, nữ lãnh chúa kia cũng không tốt lắm. Quá coi thường thực lực Dương Khai tự nhiên không có kết quả gì tốt, mà lại ban sơ bị Dương Khai chiếm tiên cơ, mặc dù ra sức phản kích lật lại thế cục, nhưng Thương Long Thương vẫn đã lưu lại mấy đạo thương ngấn trên người nàng, nhất là nơi bụng, kém chút bị một thương xuyên qua, giờ phút này còn có một lỗ thủng, máu tươi màu mực chảy. 

Mà nàng vốn là quần áo có hạn tức thì bị kình khí Thương Long Thương hủy phá thành mảnh nhỏ, cả người gần như đã lộ ra sạch. 

Trong mắt chỉ còn chứa đầy vẻ căm hận, xòe bàn tay ra lau bụng mình, đặt bên miệng, lưỡi dài liếm láp lấy máu tươi của mình, oán

độc nhìn chằm chằm Dương Khai: "Yên tâm, chuyển hóa ngươi làm mặc đồ, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ để cho ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng. . ." 

Trong màu mực nồng đậm, một nắm đấm bỗng nhiên cấp tốc phóng đại trước mắt nàng, hung hăng nện vào gương mặt xinh đẹp cảu nàng, lực lượng cuồng bạo phát tiết, nàng lập tức cảm thấy mình giống như bị cả một càn khôn đụng vào, người như con diều bay ngược ra ngoài. 

"Nói nhảm nhiều quá!" Dương Khai lắc lắc tay. Một tay khác kéo toạc quần áo đã rách rưới xuống, thoáng hoạt động gân cốt, thể nội truyền ra một hồi tiếng lốp bốp, qua một lát, vết thương trên thân đã không chảy máu nữa, miệng vết thương, huyết nhục đang nhanh chóng khép lại. 

Trước mắt sao vàng bay loạn, nữ lãnh chúa cảm thấy như cái mũi đều bị đánh đổ, nước mắt chảy ròng, một quyền kia thật quá không dễ chịu. 

Đổi lại thực lực Mặc tộc thấp, dưới một quyền như này chỉ sợ lập tức đã bị đánh nổ đầu, mà ngay cả nàng nếu không phòng bị, cũng nhất định không có kết quả gì tốt. 

Cũng may nàng phản ứng nhanh, phát giác không đúng liền cấp tốc

ngưng tụ mặc chi lực hóa thành phòng hộ, nhưng vẫn chịu thương lớn. 

Lực lượng cuồng bạo từ một quyền kia, để nàng kinh hãi muốn tuyệt. 

Càng khó có thể hơn tin là, Nhân tộc này lại giống như không bị mặc chi lực quấy nhiễu, chẳng những không có dấu hiệu bị chuyển hóa, ngược lại hung mãnh như lúc ban đầu. 

Nàng bình tĩnh lại, nửa quỳ trong mây đen, miệng lớn thở hổn hển. 

Thân ảnh mông lung phía trước kia cấp tốc tới gần mình, giọng tên Nhân tộc kia vang lên bên tai: "Tiếp tục, chúng ta đánh tiếp, lần này liều mạng, xuất ra toàn bộ bản sự của ngươi đi, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là bị ta giết!" 

Khóe mắt kịch liệt run rẩy, Nữ lãnh chúa lại bản năng sinh ra một tia sợ hãi, muốn quay người trốn, nhưng nàng cũng biết, trên chiến trường như vậy, lâm trận mà chạy sẽ là kết cục gì, huống chi, nàng đối mặt mới vẻn vẹn chỉ là một lục phẩm Khai Thiên mà thôi, nếu lần này chạy trốn, Mặc tộc sẽ không có nơi sống yên ổn cho mình.