Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4975: Sinh Mà Làm Người



Từ lúc bắt đầu tu hành đến nay, Dương Khai đứng trước nguy cơ 

sinh tử vô số lần, thậm chí trong trận đại chiến giữa hai tộc Nhân Ma ở Tinh Giới, hắn bị Đại Ma Vương Mạc Thắng hủy diệt nhục thân, cuối cùng hắn mượn nhờ Bất Lão Thụ mới khởi tử hồi sinh. 

Đó tuyệt đối là trận chiến hung hiểm nhất mà hắn từng trải qua. 

Nhưng mà mặc dù trận chiến kia rất hung hiểm, nhưng vẫn còn không đến mức để hắn cảm thấy tuyệt vọng, Đại Đế tề tụ, Nhân tộc đồng tâm hiệp lực, có sức lực đánh một trận với Mạc Thắng, cuối cùng bọn hắn càng là gian khổ lấy được thắng lợi, bảo toàn Nhân tộc. 

Còn giờ khắc này, bị khí tức tử vong kia bao phủ khiến Dương Khai không khỏi sinh ra suy nghĩ tuyệt vọng. 

Vị Mặc chi vương tộc trong Hắc Vực bị nhốt vô số năm căn bản là 

không có khả năng so sánh với vị trước mặt này. 

Dương Khai cứng đờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám mây đen kia, bóng dáng to lớn kia chỉ nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, một đạo hắc mang giống như tâ ́m lụa hướng chính hắn tập sát mà đến, động tác kia nhẹ nhàng thoải mái, giống như chỉ là tiện tay phẩy một con sâu bọ, mà con sâu bọ bị phẩy tới kia chính là Dương Khai. 

Hắc mang cắt phá không gian, những nơi nó đi qua, không gian phá toái, trong chớp mắt đã đến gần Dương Khai. 

Trong tích tắc này, thời gian giống như ngưng kết. 

Trước mắt Dương Khai không hiểu thấu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, từng gương mặt quen thuộc biến hóa giống như đèn kéo quân, cảnh tượng mà hắn từng trải qua hiện lên từng chút một. 

Khí tức tử vong bao phủ mà đến càng thêm mãnh liệt. 

Long huyết trong cơ thể hắn đang sôi trào gào the ́t, đối mặt với nguy cơ sinh tử hầu như không thể hóa giải, long mạch chi lực suýt chút nữa tự chủ bắn ra, nhưng mà cho dù giờ phút này hắn hóa thân Cự Long, cũng tuyệt đối không cản được một kích tiện tay này của vương chủ Mặc tộc. 

Đối phương cũng chưa vận dụng bao nhiêu lực lượng, thực lực chênh lệch thật lớn căn bản là không có cách để vương chủ có hứng

chính thức đối đãi, sở dĩ đánh giết Dương Khai, chẳng qua chỉ là bởi vì cảm thấy tức giận do hắn làm bại lộ hành tung của mình, phá hủy tiến trình chữa thương của mình. 

Sau khi tiện tay đánh ra một kích, vương chủ lập tức ngẩng đầu hướng Bích Lạc quan nhìn lại, bên kia có lưu quang chói mắt như ngôi sao đang gấp rút hướng bên này chạy tới. 

Khí tức của người tới để hắn cảm thấy quen thuộc, đó là đối thủ cũ của hắn- lão tổ Nhân tộc! 

Hành tung của hắn đã bại lộ, vị lão tổ Nhân tộc này chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý, đối với vị đối thủ cũ này, hắn kiêng kị rất sâu, câ ̀n dốc toàn bộ lực lượng để ứng chiến, cho nên hắn đương nhiên là sẽ không lãng phí quá nhiều sức lực vào một tên Nhân tộc nhỏ bé như sâu kiến. 

Răng rắc răng rắc. .. 

Sâu trong tâm linh, hình như có tiếng vỡ nát truyền ra, Dương Khai đột nhiên hoàn hồn. 

Lực lượng mà Mặc chi vương tộc tiện tay đánh ra vẫn để cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, đó là thực lực áp chế tuyệt đối, là lạch trời không có cách nào vượt qua, nhưng từ lúc tu hành đến nay, ngay cả tử vong Dương Khai đều đã từng tự mình trải qua một lần, cho nên

hắn đương nhiên là sẽ không ngồi chờ chết. 

Sinh mà làm người, tuyệt đối sẽ không từ bỏ! 

Dương Khai rống giận gào thét, ngăn chặn long mạch khuấy động trong cơ thể, không để cho mình hóa thân thành rồng trong thời khắc nguy cấp này. Trong chớp mắt tiếp theo, tiếng Kim Ô hót vang tận mây xanh, ở sau lưng hắn, một vầng mặt trời từ từ bay lên, ngay sau đó một vầng trăng tròn nhảy ra, huy sái ánh trăng thanh lãnh, giống như ngay cả không gian đều có thể đông kết. 

Nhật nguyệt tề huy, thiên địa kỳ cảnh. 

Ngay cả vị Mặc chi vương tộc vốn đang chặt chẽ chú ý động tĩnh mà lão tổ đánh tới, cũng bị một màn này dẫn dắt tâm thần, nhịn không được liếc mắt nhìn lại. 

Không Gian Pháp Tắc dâng trào ra, nhật nguyệt giao thoa, thời điểm nhật ẩn nguyệt thăng, Thời Gian Pháp Tắc tràn ngập, hai loại lực lượng pháp tắc huyền ảo không gì sánh được giao hội tương dung, nhật nguyệt dây dưa mà đi, diễn hóa ra một loại áo nghĩa sâu nhất hoàn toàn mới. 

Nhật Nguyệt Thần Luân! 

Dương Khai ngự sử Thần Luân, hướng đạo hắc mang cắt tới nghênh đón, lực lượng thời không bóp méo thiên địa.

Làm xong hết thảy, sắc mặt Dương Khai trắng bệch như tờ giấy, hắn vốn đã như nỏ mạnh hết đà, lại mạnh mẽ thôi động đạo sát chiêu này, lực lượng trong tiểu thế giới đã gần như khô cạn, lần này hắn thật sự là ngay cả sức động một ngón tay cũng không có. 

Có thể chống đỡ được một kích tiện tay của Mặc chi vương tộc hay không, hắn cũng không chắc, nhưng hắn đã làm chuyện mà chính mình nên làm, tại dưới uy áp của Mặc chi vương tộc, lục phẩm còn có dũng khí ra sức phản kích, chỉ có một mình mình hắn, tuyệt đối không còn ai khác. 

Sau đó, cũng chỉ có thể phó thác cho trời! 

Dường như nhận được Dương Khai khích lệ, Phùng Anh vốn đang run lẩy bẩy dưới uy áp của vương chủ cu ̃ng bỗng nhiên gào thét một tiếng, cưỡng ép thôi động lực lượng còn thừa không nhiều, vạn kiếm đều xuất hiện, lập tức hóa thành một con Kiếm Long nho nhỏ chỉ dài mười mấy trượng, đem nàng và Dương Khai bao phủ trong đó. 

Lúc váng đầu hoa mắt, lại bị Kiếm Long bao khỏa, Dương Khai rốt cuộc nhìn không thấy cảnh tượng trước mắt, cũng nghe không đến bất kỳ thanh âm gì, chỉ có tiếng vù vù không ngừng quanh quẩn bên tai.

Trong chớp mắt tiếp theo, năng lượng cuồng bạo bạo phát ra, hình thành sóng xung kích mạnh đến nỗi khó có thể tưởng tượng, đẩy ra bốn phía. 

Ngay sau đó chính là quay cuồng không ngừng nghỉ, Dương Khai tinh tường cảm nhận được, Kiếm Long bao trùm mình đang sụp đổ, đó là do tiếp nhận dư ba trùng kích. 

Chỉ riêng dư ba đã có lực lượng cuồng bạo như thế, có thể nghĩ, nếu là bị tấn công chính diện sẽ là kết cục gì. 

Phùng Anh liên tục phun máu tươi, Vạn Kiếm Long Tôn là thần thông pháp tướng của nàng, thần thông pháp tướng bị phá, bản thân nàng phải tiếp nhận trùng kích kịch liệt. 

Ngắn ngủi trong nháy mắt, Vạn Kiếm Long Tôn đã triệt để bị phá vỡ, lộ ra hai bóng người ẩn thân ở trong đó. 

Dư ba vẫn đang tàn phá bừa bãi, Dương Khai và Phùng Anh điên cuông chảy máu khắp người, đều cảm thấy bản thân mình giống như lá rụng trong bão táp mưa to, giống như trong chớp mắt tiếp theo sẽ thịt nát xương tan. 

Cho dù trong hoàn cảnh như vậy, Phùng Anh vẫn chăm chú nắm lấy cánh tay Dương Khai, không để cho hắn cùng mình tách ra. 

Trên đường chạy đến, Chung Lương vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng

hắc mang cùng Nhật Nguyệt Thần Luân va chạm, một bên là tiện tay một kích, một bên là dốc toàn lực, nhưng mà phen va chạm này, lại là hắc mang chiếm thượng phong, chỉ giằng co một lát đã phá vỡ Nhật Nguyệt Thần Luân. 

Đánh thẳng vào Kiếm Long. 

Chung Lương quá sợ hãi, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, không tiếc thiêu đốt tinh huyết của bản thân, cấp tốc hướng bên kia bay tới. 

Trước kia, hắn không biết Dương Khai đang ở chỗ nào, nhưng nhìn thấy Kiếm Long, hắn sao có thể không rõ ràng, đó cực kỳ rõ ràng là thần thông pháp tướng của Phùng Anh, mà Phùng Anh thế nhưng là đang ở cùng với Dương Khai. 

Hắn cuồng loạn trong lòng, đang yên đang lành, hai người này làm sao lại bị Mặc chi vương tộc công kích? Hắn không cảm thấy Mặc chi vương tộc sẽ nhàm chán như vậy, bằng thân phận của mình, vị vương chủ kia sao kia có thể sẽ để ý đến Dương Khai và Phùng Anh, có thê ̉bị vương chủ Mặc tộc để ở trong mắt, ngoại trừ lão tổ Nhân tộc, cũng chỉ có đám bát phẩm Khai thiên bọn hắn. 

Mà lão tổ đang hướng chiến trường chạy đến, Vương chủ Mặc tộc nên giữ lại sức lực cùng lão tổ đối chiến mới đúng, tại sao phải đối

với Dương Khai và Phùng Anh hạ sát thủ? 

Chung Lương âm thầm cầu nguyện trong lòng, hai người này tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Nhưng đạo hắc mang kia vẫn phá đi Vạn Kiếm Long Tôn, trong lúc chạy đến, Chung Lương tinh tường nhìn thấy hai bóng người không ngừng quay cuồng ở trong dư ba cuồng 

bạo, dư ba khủng bố kia đánh thẳng vào thân thể của bọn hắn, khiến cho hai người đều không ngừng phun máu tươi. 

Thiêu đốt tinh huyết của bản thân khiến tốc độ của Chung Lương nhanh vô cùng, chỉ qua ba hơi thở, hắn đã chạy tới chỗ Dương Khai và Phùng Anh, hoành đao lập mã ngăn ở phía sau hai người, vung tay lên, lực lượng tràn trề không gì chống đỡ nổi tràn ra, ngăn lại dư ba đang tiếp tục oanh kích đến, thân hình hắn bỗng nhiên chấn động, trên mặt hiện lên một vòng đỏ thẫm không bình thường. 

Thực lực của hắn không tính yếu, hắn đã là bát phẩm Khai Thiên, lại là quân đoàn trưởng Tây Quân, trong tất cả bát phẩm, thực lực của hắn cũng là nằm trong nhóm đứng đầu nhất. 

Trong tình huống bình thường, hắn tuyệt đối có thể đỡ được một kích tiện tay của Mặc chi vương tộc, dù sao người ta cũng không dùng bao nhiêu sức lực. 

Nhưng mà vừa rồi hắn thiêu đốt tinh huyết, dẫn đến thân thể thua

thiệt, phải chịu một vết thương nhỏ. 

Không kịp điều tra tình huống của thân thể, Chung Lương lập tức quay người, đem Dương Khai và Phùng Anh chộp vào trong tay. 

Hắn cúi đầu nhìn lại, thấy toàn thân hai người đẫm máu, khí tức hư nhược gần như không thể phát giác, nhất là Phùng Anh, đã lâm vào trong hôn mê. 

Nhưng Chung Lương lại rất yên tâm, không chết là tốt! Không chết thì có thể từ từ khôi phục lại. 

Phia sau bỗng nhiên truyền đến ba động do lực lượng kinh khủng va chạm, Chung Lương quay đầu nhìn lại, mí mắt lập tức nhảy lên một cái, chỉ thấy cách đó không xa kia, hai bóng người một lớn một nhỏ đã chiến tại một chỗ, mỗi một lần va chạm đều để không gian xung quanh vỡ ra vô số vết nứt giống như mặt kính vỡ. 

Đó là lão tổ cùng Mặc chi vương tộc tranh đấu. 

Đại quân Nhân tộc và đại quân Mặc tộc ở xung quanh hốt hoảng tránh lui, không ai có thể nhúng tay vào chiến đấu như vậy, cho dù bị dư ba tác động đến, e là đều phải bỏ mạng tại chỗ. 

Vương chủ Mặc tộc có thể không quan tâm đại quân dưới trướng chết sống, nhưng lão tổ không thể không quan tâm, cho nên sau khi cùng vương chủ giao thủ, hắn cố ý đem chiến trường hướng nơi xa

lôi kéo. 

Nơi thị phi, không nên ở lâu, Chung Lương dùng một tay nhấc lấy Dương Khai, một tay nhấc lấy Phùng Anh, thừa dịp lực lượng do thiêu đốt tinh huyết còn chưa tiêu hao hết, cấp tốc hướng Bích Lạc quan bay đi. 

Sau chốc lát, trên tường thành Bích Lạc quan, Chung Lương đem hai người buông xuống, căm tức nhìn Dương Khai nói: "Ngươi cho ta trung thực đợi ở chỗ này, còn dám chạy loạn thì ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!" 

Dương Khai giật giật khóe miệng, suy yếu trả lời: "Bộ dạng này. . . Muốn chạy cu ̃ng chạy không được." 

Chung Lương hận hận trừng mắt liếc hắn một cái: "Chút nữa ta sẽ thu thập ngươi!" 

Sau khi phân phó nhân viên lưu thủ chữa thương cho hai người, hắn lại giết lên chiến trường, hắn là bát phẩm Khai Thiên, là chiến lực không thể thiếu trên chiến trường, trận chiến ngày hôm nay có lẽ chính là quyết chiến, hắn tự nhiên là không thể bỏ qua. 

Nhân viên lưu thủ trên tường thành được mệnh lệnh, vội vàng lấy ra đan được chữa thương đút cho Dương Khai và Phùng Anh, Dương Khai còn tốt một chút, tối thiểu nhất ý thức vẫn còn thanh tỉnh,

Phùng Anh đã lâm vào trong hôn mê, chỉ có thể đẩy ra miệng của nàng, đem đan được chữa thương đưa vào, rồi trợ giúp nàng luyện hóa dược hiệu. 

Dương Khai khoanh chân ngồi tại trên tường thành, đưa ánh mắt ngắm nhìn chiến trường, cảm thấy rất may mắn trong lòng. 

May mắn vị Mặc chi vương tộc kia chưa đem hắn và Phùng Anh quá coi ra gì, cần giữ lại lực lượng cùng lão tổ tranh đấu, nếu không thì e là hắn và Phùng Anh đã mất mạng. 

Trước đó, Hắc mang mà vị vương chủ kia tiện tay đánh ra phá tan Nhật Nguyệt Thần Luân rồi lại tiếp tục phá vỡ thần thông pháp tướng của Phùng Anh, mặc dù vẫn còn dư uy, nhưng cũng đã khó mà tạo thành thương thế trí mạng cho hai người, như vậy mới khiến cho hai người biến nguy thành an. 

Hắn không nóng lòng chữa thương, so sánh với thương thế của mình, hắn quan tâm kết quả thắng bại của trận chiến này hơn. 

Dù sao hắn cũng có long mạch, có sức khôi phục cường đại, bây giờ thương thế nhìn rất thê thảm, nhưng hắn chỉ cần tu dưỡng một chút là được, kết quả thắng bại của chiến trường hôm nay mới là điểm mấu chốt.