Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4977: Phạt Nhỏ Thưởng Nhỏ



Trên Mặc chi chiến trường, muốn lập công cũng không khó khăn, nhưng muốn lập công lớn thì không phải dễ dàng như vậy, trong cả một đời rất nhiều người cũng chưa chắc có thể được đến đánh giá là lập công lớn. 

Nhưng mà Dương Khai mới tới Bích Lạc quan ngắn ngủi không đến một năm, đã lập công lớn hai lần, có thể nói là từ xưa đến nay chưa từng có. 

Kể từ đó, cho dù hắn phạm phải sai lầm gì, cu ̃ng đủ để công tội bù nhau. 

Lô An nói muốn thiên vị Dương Khai, quả nhiên là thiên vị, nhưng thiên vị này hợp tình hợp lý, những người khác căn bản là không có cách phản bác, bởi vì mọi người đều có thể tán đồng lời hắn nói. 

Chuyện này vẫn chưa xong, Lô An tiếp tục nói: "Hắn chỉ là lục phẩm, 

trùng sát tại tuyến ngoài cùng chiến trường, tuy rằng cũng không phải là cố ý, nhưng dưới sự trời xui đất khiến tìm ra chỗ ẩn thân của vương chủ Mặc tộc, đánh gãy vương chủ chữa thương, càng bởi vậy khiến cho Mặc tộc ở tam tuyến Đông Nam Bắc gấp rút tiếp viện cứu giá, mới khiến bên Nhân tộc có cơ hội truy sát tốt đẹp, càng thêm đặt cơ sở vững chắc cho việc lão tổ đánh trọng thương vị vương chủ kia, có thể nói trận đại thắng này của Bích Lạc quan, hoàn toàn là do lực lượng của một mình hắn thúc đẩy, nếu không có rất nhiều cử động của hắn, thì trong trận chiến này, Bích Lạc quan tuyệt đối sé không nhẹ nhõm như thế, cử động này càng là công lớn!" 

Đây chính là ba lần lập công lớn. 

Một lần chiến dịch, lập công lớn ba lần, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. 

Chung Lương nghe vậy cười ha ha: "Theo lời Lô huynh nói, chúng ta còn phải trọng thưởng cho Dương Khai mới phải sao, Lô huynh, coi như Dương Khai thật sự tính là người  m Dương Thiên ngươi, nhưng ngươi cũng thiên vị quá rõ ràng đi." 

Lô An mỉm cười: "Đương nhiên, nói xong công lao của hắn, hắn tự nhiên cũng là có tội, không nói đến việc trên chiến trường hắn không tuân theo quân lệnh, khăng khăng làm bậy chính là tối kỵ, riêng là bởi vì hắn, tam tuyến Đông Nam Bắc chia binh trợ giúp tây

tuyến, có thể sẽ khiến cho vô số tướng sĩ Nhân tộc lâm vào nguy cơ." 

Trước đó, Chung Lương mượn binh từ tam tuyến, cũng là phải tiếp nhận nguy hiểm cực lớn, nếu tây tuyến không thể kịp thời kết thúc chiến sự thì tam tuyến Đông Nam Bắc nhất định sẽ bị đánh lui liên tiếp, làm không tốt còn sẽ bị đột phá phòng tuyến, tối thiểu nhất tử 

thương chắc chắn sẽ không ít. 

Mặc dù việc này không phát sinh, nhưng nếu không phải vương chủ bại lộ hành tung, bị đánh gãy quá trình chữa thương, thì đúng là rất có thể sẽ phát sinh. 

"Không tuân theo quân lệnh là một tội nặng, liên lụy tướng sĩ lâm vào nguy cơ lại là một tội nặng, trong trận chiến này tạm thời coi như hắn công tội bù nhau, không thưởng không phạt." Lô An tổng kết nói. 

Đám người trong đại điện nghe vậy đều không còn gì để nói, trước đó Lô An nói muốn thiên vị Dương Khai, thế này thì chỗ nào xem như thiên vị, ba lần lập công lớn, hai lần phạm lỗi nặng, coi như công tội bù nhau, cũng còn thừa lại một lần lập công lớn có thê ̉thưởng, nhưng Lô An lại đề nghị không thưởng không phạt, đây tự nhiên là không tính thiên vị, ngược lại còn có ý tứ chèn ép. 

Nhưng đám người cũng đều có thể hiểu được, Lô An xuất thân  m

Dương Thiên, Dương Khai xem như người  m Dương Thiên, hắn nói như vậy chỉ là vì tránh hiềm nghi, trong Mặc chi chiến trường, mặc dù phân ra thân sư môn, nhưng đây không phải trọng yếu nhất, tướng sĩ trong quan đều thân như đồng đội, mới có thể đồng tâm hiệp lực. 

Đinh Diệu khoát tay nói: "Như vậy không được, có công được thưởng, có tội bị phạt, đây là quy củ, nếu là công tội đều có thể bù nhau thì chẳng phải là lộn xộn sao." 

Chung Lương liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói: "Đinh huynh có cao kiến gì?" 

Đinh Diệu lặng yên một chút rồi nói: "Cao kiến chưa nói tới, nhưng trong trận chiến này tiểu tử này xác thực đã xuất lực không nhỏ, phạt cũng không thể phạt quá độc ác, không bằng như vậy, để hắn phụ trách quét dọn một khu vựa trên chiến trường. 

Chung Lương bật cười: "Vậy mà cũng là phạt?" 

Đinh Diệu lạnh nhạt nói: "Chỉ bày ra bộ dáng mà thôi, bây giờ Dương Khai cũng đã có danh tiếng không nhỏ trong quan, nếu phạt quá hung ác thì e là các tướng sĩ sẽ không đáp ứng a!" 

Mọi người đều gật đầu. Dương Khai nắm giữ thủ đoạn tịnh hóa xua tan mặc chi lực trong tay, bây giờ trong quan ai chưa nghe nói qua

đại danh của Dương Khai? Ngày sau nói không chừng còn phải tìm hắn hỗ trợ, tự nhiên là có ý kết giao. 

Nghe nói bây giờ bên ngoài nơi Dương Khai ở, hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều có người dẫn theo rượu ngon đến nha ̀, muốn thăm hỏi. 

Những người này đều tướng sĩ nhận nhân tình của hắn trong trận chiến vừa rồi, lúc ấy rất nhiều người đều nói, nếu có mạng trở về, nhất định sẽ mời hắn nâng cốc chung vui, bây giờ chiến sự kết thúc, đã đến lúc thực hiện lời hứa. 

Chỉ tiếc Dương Khai hình như là đang bế quan, ai cũng không thể nhìn thấy. 

Thân Đồ Mặc khẽ gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, tiểu tử này mới tới Bích Lạc quan, phải làm cho hắn biết quy củ trong quan. Phạt đã phạt, vậy thưởng đâu? Lần này hắn lập xuống công lao ngập trời, ban thưởng cũng không thể bớt a?" 

Đinh Diệu cười cười nói: "Phạt là phạt nhỏ, thưởng cũng nên thưởng nhỏ, chiến công của hắn là không có cách nào xóa đi, tạm thời cho hắn ghi lại, về sau hắn muốn đi Chiến Bị điện đổi thứ gì cũng đều cho phép hắn . Còn chức vị. . . Đây cũng là có chút khó làm." 

Tất cả mọi người biết Đinh Diệu nói khó làm là có ý gì, Dương Khai đã lập xuống công lao ngập trời, cho dù là tấn thăng tổng vệ đều dư

xài. 

Nhưng mà bây giờ hắn chỉ mới là lục phẩm Khai Thiên mà thôi, nào có tư cách đảm đương một vệ trưởng! Ở Bích Lạc quan, vị tổng vệ nào không phải thất phẩm đỉnh phong? 

Thực lực quá thấp là không có cách nào phục chúng. 

"Đề nghị của ta là, đề bạt hắn làm đội trưởng một đội!" Đinh Diệu nhìn qua mọi người nói. 

Lập tức có người phản đối nói: "Nghe nói hắn mới chỉ là lục phẩm, đảm nhiệm đội trưởng thì e là tu vi không đủ a?" 

Mặc dù một đội chỉ có hơn mười người, nhưng đội trưởng cũng phải đối với toàn bộ thành viên phụ trách. Lục phẩm xác thực là quá thấp một chút. 

Đinh Diệu khẽ mỉm cười nói: "Hắn đúng là lục phẩm, nhưng người nào gặp qua lục phẩm Khai Thiên giống như thất phẩm xuyên thẳng qua chiến trường chém giết, biểu hiện lần này của hắn ở trên chiến trường, so với rất nhiều thất phẩm đều loá mắt hơn, hắn cùng Phùng Anh hợp tác, giết không dưới mười lăm vị lãnh chúa Mặc tộc, mà lại chư vị đừng quên, tiểu tử này thế nhưng là có thể hóa thân Cự Long, sau khi hóa rồng, thực lực của hắn cu ̃ng có thể so với thất phẩm, thực lực là có thể tăng lên, lúc tấn thăng Khai Thiên, hắn là ngũ

phẩm, phục dụng một viên Thế Giới Quả trung phẩm, tấn thăng lên lục phẩm, ngày sau cũng là có hi vọng tấn thăng bát phẩm." 

Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều gật đầu. 

Lương Ngọc Long nói: "Vậy cứ làm theo lời Đinh huynh nói đi, thăng chức cho hắn làm đội trưởng, nhưng có một chuyện phải nói rõ ràng, đội của hắn lệ thuộc quân doàn nào?" 

Chung Lương thấy việc nhân đức không nhường ai: "Tự nhiên thuộc Tây Quân! Hắn thấy nhưng là người mà Phùng Anh mang về." 

Thân Đồ Mặc cười hắc hắc: "Hắn là người của  m Dương Thiên, Lô An huynh ở Bắc Quân, chẳng lẽ hắn không nên trở về dưới trướng Lô An huynh sao?" 

Đinh Diệu cu ̃ng đứng lên: "Các ngươi nói như vậy thì không có ý tứ, trên Mặc chi chiến trường không hỏi xuất thân lai lịch, tất cả mọi người là người một nhà, cái gì  m Dương Thiên hay không  m Dương Thiên, ta thấy hắn đem hắn phân phối đến Đông Quân là tương đối phù hợp." 

Bốn quân quân đoàn trưởng lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không có ý tứ nhượng bộ, rõ ràng là đều muốn đem Dương Khai lôi kéo đến dưới trướng chính mình hiệu lực. 

Tuy rằng bây giờ Bích Lạc Quan đã chế tạo được bốn chiếc Khu Mặc

Hạm, mỗi một quân đoàn đều có một chiếc, chỉ cần ở trong đó phong tồn đầy đủ tịnh hóa chi quang là có thể sử dụng, nhưng đối với nhân tài như Dương Khai, tất cả quân đoàn đều muốn. 

Về phần tu vi của hắn không đủ để đảm nhiệm đội trưởng ngược lại là không có ai nói tới. 

Trong đại điện, bốn quân quân đoàn trưởng tranh luận không ngớt, nhao nhao túi bụi, rất nhiều bát phẩm tổng trấn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lộ vẻ bất đắc dĩ. 

Một vị lục phẩm để tứ đại quân đoàn trưởng điên cuồng tranh thủ như vậy, chuyện này chưa từng thấy qua, rất hiếm lạ. 

Nhưng tất cả mọi người đều biết giá trị của Dương Khai, cũng lý giải được hành vi của bọn hắn. 

Nhưng mà cãi đi cãi lại đều không có kết luận, cuối cùng chỉ có thể đem việc này tạm thời gác lại, quyết định để sau đó hỏi ý kiến Dương Khai, xem hắn lựa chọn quân đoàn nào. 

Nghị sự hoàn tất, đám người tán đi. 

Bốn vị quân đoàn trưởng đi tại phía sau cùng, nhìn như hoà hợp êm thấm, giống như đám người cãi nhau vừa rồi không phải bọn hắn. 

"Đinh huynh, ngươi không trở về Đông Quân sao, đi hướng bên này làm cái gì?" Chung Lương bỗng nhiên nhìn qua Đinh Diệu.

Đinh Diệu chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại: "Tùy tiện đi một chút, ngươi quản được sao?" 

Nói xong, hắn bước ra một bước. 

"Lương huynh, tại sao ngươi cu ̃ng đi hướng bên này?" Chung Lương đen cả mặt, nghiêm mặt nhìn qua Lương Ngọc Long. 

Lương Ngọc Long ha ha cười nói: "Cùng Đinh huynh nói chút chuyện." Dứt lời, hắn đuổi theo Đinh Diệu rời đi. 

Chung Lương vừa nhìn về phía Thân Đồ Mặc, người sau không khách khí nói: "Chân mọc ở trên người của ta, ngươi qua ̉n ta đi hướng nào." 

Hắn cũng đuổi theo hai người kia. 

Chung Lương nghiến răng nghiến lợi: "Một đám lão già xấu xa, muốn đào góc tường của lão tử, không có cửa đâu!" 

Sau chốc lát, trong một chỗ sân nhỏ, bốn bóng người lần lượt rơi xuống. 

Trong Bích Lạc quan có rất nhiều phòng ốc, đều là cho tướng sĩ trong quan ở lại, Bích Lạc quan rất lớn, đầy đủ để mấy vạn người đóng quân, mỗi người đều có một tòa phòng của riêng mình. 

Chức vị càng cao thì hưởng thụ được đãi ngộ càng tốt, nơi này là nơi ở của Phùng Anh, Phùng Anh là tổng vệ của một vệ, nơi ở chính là

một chỗ sân nhỏ, mặc dù diện tích không tính quá lớn, nhưng lại rất thanh tịnh. 

Dương Khai còn chưa kịp đăng ký tạo sách, ở trong Bích Lạc quan cũng không có một thân phận minh xác, cho nên tạm thời không có chỗ ở, sau khi trận chiến vừa rồi kết thúc, hắn theo Phùng Anh đến nơi này. 

Phát giác có người đến, Phùng Anh vội vàng lóe ra, thấy là bốn vị quân đoàn trưởng đều tới, nhịn không được lấy làm kinh hãi, vội vàng hành lễ: "Gặp qua chư vị đại nhân." 

Chung Lương khẽ gật đầu, cảnh giác lườm ba người khác một chút, hỏi: "Dương tiểu tử đâu?" 

Phùng Anh hướng vị trí một chỗ mật thất nhìn thoáng qua, trả lời: "Đang bế quan." 

Chung Lương nhướng mày: "Thương thế của hắn như thế nào?" Hắn rõ ràng là nhớ kỹ lúc chính mình đem Dương Khai và Phùng Anh mang về từ trên chiến trường, trạng thái của hai người đều rất thê thảm, lúc ấy Phùng Anh còn hôn mê. 

Phùng Anh nói: "Thương thế của hắn giống như không có gì đáng ngại, chẳng qua. . ." 

"Chẳng qua cái gì?" Chung Lương vội hỏi.

Phùng Anh vội nói: "Chẳng qua hắn nói hình như là đã cảm nhận được thời cơ tấn thăng, nếu lần bế quan này thuận lợi, sau khi xuất quan hắn có thể tấn thăng thất phẩm." 

Bọn người Chung Lương nghe vậy lập tức vừa mừng vừa sợ. 

Trước đó lúc đám bát phẩm nghị sự, còn có người nói Dương Khai có phẩm giai quá thấp, không đủ để làm đội trưởng, nhưng bây giờ đây cũng không phải là vấn đề, đã cảm nhận được thời cơ tấn thăng, vậy thì tấn thăng thất phẩm hẳn là không có vấn đề gì. 

Thất phẩm Khai Thiên đảm nhiệm vị trí đội trưởng, không thể thích hợp hơn. 

Ngược lại là Dương Khai bỗng nhiên bế quan trùng kích thất phẩm, để Chung Lương không khỏi có chút chờ mong. 

Lúc còn là lục phẩm, tên tiểu tử này đã có thể có phát huy ra tác dụng như vậy, nếu thật tấn thăng thấy phẩm thì khẳng định là càng mạnh hơn. 

Còn chuyện hắn cảm nhận được thời cơ tấn thăng, cũng không phải chuyện khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn. 

Lúc trước, hắn vụng trộm chạy ra Bích Lạc quan, xông vào chiến trường, vốn là muốn đặt mình vào nguy hiểm để đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân, chỉ là những chuyện xảy ra lại rất khác với mong muốn của hắn.