Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4989: Chúng Ta Đánh Cược



Nói xong, quay người muốn đi. 

Mới đi chưa được mấy bước, sau lưng truyền đến một tiếng tức hổn hển: "Tiểu tử ngươi dám!" 

Dương Khai cũng không quay đầu lại, cứng cổ nói: "Ngươi xem ta có dám hay không!" 

Sải bước bước đi. 

Chung Lương cũng không ngồi yên được nữa, từ trong đại điện xông ra, lướt thẳng tới trước mặt Dương Khai, hằm hằm nhìn hắn. 

Dương Khai vẻ mặt chế nhạo nhìn hắn: "Quân đoàn trưởng không phải đi ra ngoài chưa về sao?" 

Chung Lương sắc mặt như thường: "Vừa mới trở về, cũng là đúng dịp." 

Dương Khai ha ha một tiếng: "Vậy thật đúng là đúng dịp, nếu quân 

đoàn trưởng ở chỗ này, vậy đệ tử thỉnh cầu dẫn đội. . ." 

Không cho hắn nói cho hết lời, Chung Lương khoát tay chặn lại: "Bác bỏ!" 

Nửa câu còn đọng trong cổ họng, Dương Khai kém chút phun ra một ngụm máu, hít một hơi thật sâu, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Chung Lương nói: "Quân đoàn trưởng, đệ tử xuất đạo đến nay, một đường sát phạt mà đến, cũng không phải kiều nộn đóa hoa trong nhà ấm." 

Chung Lương nói: "Chẳng liên quan đến cái này, chỉ là sự tồn tại của ngươi đối với Nhân tộc ta là cực kỳ trọng yếu, không cho phép nửa điểm qua loa chủ quan, ta hiểu tâm tình của ngươi, chỉ là Dương tiểu tử à, bản tọa hi vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng." 

Dương Khai cúi đầu nói: "Đệ tử tân tấn thất phẩm, Mặc chi chiến trường đại cục quá lớn, đệ tử vô lực quan tâm, chỉ làm đủ khả năng." 

Chung Lương nhíu mày nói: "Ngươi tốt nhất đợi trong quan, đây chính là chuyện tốt nhất ngươi có thể làm, cũng là chuyện chúng ta hy vọng nhìn thấy nhất." 

Dương Khai trầm mặc không nói. Hắn làm sao không biết lo nghĩ của đám người Chung Lương, cũng hiểu vì soa bọn hắn phải có ý nghĩ này, nếu đổi lại là mình, nếu là mình đứng trên lập trường bọn họ, cũng chưa chắc nguyện ý để người như mình tùy ý ra ngoài, lấy

thân mạo hiểm. 

Hiểu thì hiểu, nhưng Dương Khai cũng có kiên trì dự định của mình. 

Hắn có Thiên Địa Tuyền, không sợ mặc chi lực, càng có được tịnh hóa chi quang, lại vừa tấn thất phẩm, thực lực tăng nhiều, trên Mặc chi chiến trường này lẽ ra như cá gặp nước mới phải. 

Nếu bị khốn đốn trong Bích Lạc quan này, lâu dài dĩ vãng, chắc chắn sẽ mất nhuệ khí, đối với con đường trưởng thành của hắn sẽ chỉ có hại. 

Tình cảnh bây giờ, chỉ có chống lại. 

"Nhân tộc hơn một trăm quan ải, mấy trăm vạn tướng sĩ, đệ tử là một thành viên trong đó, việc người khác có thể làm đệ tử cũng làm được, chỗ người khác có thể đến đệ tử cũng đến, đệ tử không hy vọng bị đặc thù đối đãi, mong rằng quân đoàn trưởng thành toàn." Dương Khai thần sắc nghiêm nghị ôm quyền. 

Chung Lương ung dung thở dài: "Nhân sinh không như ý, trên đời này luôn có một số người, có được năng lực người khác không có, vậy sẽ phải gánh chịu trách nhiệm người khác không thể gánh thay, ngươi nói không muốn bị đặc thù đối đãi, nhưng ngươi đã có được thủ đoạn độc nhất vô nhị kia, không thể không bị đặc thù đối đãi." 

Dương Khai bất đắc dĩ: "Đều nói người càng già càng ngoan cố, đệ tử

vốn là không tin, nhưng quân đoàn trưởng như vây, đệ tử đã tin vcl rồi." 

Mấy hộ vệ bên cạnh xem náo nhiệt nghe vậy nhịn không được cười lên một tiếng. 

Chung Lương cáu lên: "Tiểu tử làm càn." Lại trừng mấy hộ vệ kia. 

Dương Khai cắn răng quát: "Quân đoàn trưởng, đệ tử tinh thông Không Gian Pháp Tắc!" 

Chung Lương lỡ đãng gật đầu: "Ừm, ta biết, ngươi muốn nói cái gì?" 

"Đệ tử muốn nói, nếu ta khăng khăng muốn đi, quân đoàn trưởng ngăn không được, trừ phi ngươi phong tỏa toàn bộ Bích Lạc quan, nếu không ta luôn có thể dễ dàng rời khỏi nơi này." 

Chung Lương kinh hãi, nhưng rất nhanh lại nói: "Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là tướng sĩ Bích Lạc quan, không tuân theo quân lệnh, vậy sẽ phải xử theo pháp." 

Dương Khai xùy một tiếng, hiển nhiên không để lời của hắn trong lòng. 

"Như vậy đi, quân đoàn trưởng, chúng ta đánh cược đê?" "Đánh cược cái gì?" Chung Lương nhíu mày. 

"Trong một nén nhang, lấy địa giới Bích Lạc quan làm hạn định, nếu

ngươi bắt được ta, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại, nếu không bắt được, phải đồng ý ta, ok?" 

Chung Lương lập tức bị chọc giận quá mà cười lên: "Ngươi có lòng tin lớn như vậy?" Hắn làm sao không biết người tinh thông Không Gian Pháp Tắc thiện độn, nếu lấy hư không bên ngoài là chiến trường, hắn còn chưa nhất định có lòng tin bắt được Dương Khai, nhưng nếu lấy Bích Lạc quan la ̀m giới hạn, một bát phẩm lâu năm như hắn còn không phải xoay tròn một tên tân tấn thất phẩm dễ như trở bàn tay sao. 

Dương Khai vểnh mũi lên trời, vẻ mặt kiệt ngao nhìn qua hắn: "Quân đoàn trưởng có dám đánh cược hay không! Nếu không dám cứ nói thẳng, đệ tử cam đoan không chế giễu ngươi." 

Mặc dù biết Dương Khai đang khích tướng, Chung Lương vẫn cứ bị khuôn mặt khó coi của hắn làm cho tức giận, cắn răng nói: "Được, đánh cược với ngươi, tiểu tử, nếu ngươi bị bắt được, vậy không chỉ lưu lại Bích Lạc quan, bản tọa còn phải đánh ngươi mặt nở đầy hoa!" 

Vung tay lên, ra lệnh: "Đến nha, đốt hương!" 

Một hộ vệ bên cạnh vội vàng lấy ra một nén nhang, một cái lư hương. 

Dương Khai liếc mắt nhìn hương lớn cao cỡ nửa người kia, được chế

nhạo nói: "Quân đoàn trưởng quả nhiên tài đại khí thô, hương nàyphải gấp mấy lần hương thường a." 

Dù là Chung Lương mặt mo dày không tả, lúc này cũng không nhịn được mà đỏ lên. Bình thường, thời gian một nén nhang sẽ không quá dài, nhưng muốn đốt hết cây hương lớn này, tối thiểu nhất phải mất thời gian gấp ba bốn lần so với bình thường. 

Đây cũng không phải hắn sớm chuẩn bị, chỉ là hộ vệ tự tiện làm chủ thôi. 

Mặc dù cảm thấy có vẻ hơi chơi xấu, nhưng cũng chính hợp ý hắn, lúc này cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy không ổn, vậy chúng ta không chơi nữa, ngươi thành thành thật thật đợi trong quan cho ta." 

Dương Khai thật sâu nhìn hương lớn kia, nói đến mức này, há có thể lùi bước, lúc này cắn răng một cái: "Chơi!" 

Chung Lương cười trông còn gian trá hơn hồ ly, khoát tay: "Đốt hương!" 

Hộ vệ kia tuân lệnh, chuẩn bị đốt hương. 

Chung Lương cười mỉm nhìn Dương Khai nói: "Tiểu tử, đừng trách bản tọa không nhắc nhở ngươi, bây giờ ngươi có thể chạy, hương lên, bản tọa sẽ phải động thủ." 

Nói xong, đứng tại chỗ duỗi cánh tay, một bộ kéo ra gân cốt chuẩn

bị chơi một phen. 

Hắn nói còn chưa dứt lời, Dương Khai đã quay đầu chạy. Mà sau lưng Chung Lương, hương lớn cu ̃ng đồng thời nhóm lửa. 

Hương khí tràn ngập, cả người Chung Lương như như mũi tên rời cung phóng thẳng về phía Dương Khai, hắn muốn nhất cổ tác khí bắt tiểu tử này lại, làm chết suy nghĩ muốn chạy ra bên ngoài của hắn, muốn hắn sau này đàng hoàng ở trong quan. 

Bỗng nhiên, trong lòng Chung Lương báo động đại sinh, giương mắt nhìn lên, chỉ gặp Dương Khai vốn nên nên hoả tốc trốn chạy đã không biết khi nào xoay người lại, cười gằn nhìn lấy mình, hai tay kình thiên giơ cao, trên một tay, đại nhật nhảy lên, Kim Ô đề minh, tay còn lại, trăng tròn lăng liệt, ánh trăng huy sái. 

Nhật nguyệt tề huy! 

Thơ ̀i điê ̉m giao thoa hóa thành con quay, Thời Gian Pháp Tắc tràn ngập, Không Gian Pháp Tắc được thôi động, giao hội dung hợp nhau, một cỗ lực lượng thần diệu mà thâm thúy chợt sinh ra. 

Nhật nguyệt như con thoi xoay tròn kia cấp tốc phóng đại trong tầm mắt Chung Lương, rất nhanh chiếm cứ toàn bộ ánh mắt, thân là bát phẩm Khai Thiên, giờ phút này hắn cũng không nhịn được mà lên lòng sợ hãi, uy năng đạo thần thông bí thuật này lớn đến mức vượt

quá tưởng tượng, tuyệt đối không phải thất phẩm Khai Thiên có thể thi triển ra. 

Một đạo thần thông như này, cho dù hắn là bát phẩm đỉnh phong, cứng rắn trúng vào cũng không chịu nổi. 

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Dương Khai thế mà không những không đào tẩu, ngược lại quay người công kích hắn, nhất thời bị làm cho trở tay không kịp, muốn tránh lại đã không kịp. 

Mà lại dưới sự ảnh hưởng của đạoo thần thông quỷ dị này, thời gian, không gian bên người dường như cũng bị bóp méo, ngay cả cảm giác đều trở nên mơ hồ. 

Không ổn! 

Chung Lương quyết định thật nhanh, quát lớn một tiếng, uy thế bát phẩm Khai Thiên ầm vang nổ tung, thiên địa vĩ lực quét sạch tứ phía, một quyền đánh ra phía trước. 

Một tiếng vang thật lớn truyền ra, năng lượng cuồng bạo hỗn loạn, toàn bộ Bích Lạc quan đều chấn động ba lần, vô số tướng sĩ trong quan quá sợ hãi, còn tưởng rằng trong quan có Mặc tộc xâm lấn, nhao nhao phi lên không điều tra. 

Chỉ một thoáng, trên không Bích Lạc quan, vô số bóng người đứng dò xét.

Đông Quân phủ tư, nơi Đinh Diệu làm việc, phát giác động tĩnh, Đinh Diệu lập tức nhảy lên giữa không trung, đưa mắt nhìn ra xa, chau mày, liếc mắt thấy Chung Lương đang lơ lửng giữa không trung, chỉ là lúc này trông Chung Lương có hơi chật vật, một đạo Nhật Nguyệt Thần Luân mặc dù không làm gì được hắn nhiều, nhưng ngạnh kháng một kích, cũng làm cho hắn khí huyết quay cuồng, nhất thời đã vô lực truy kích, mà lại dưới năng lượng cuồng bạo kia, hắn lại bị mất bóng dáng Dương Khai, cũng không biết nên đi chỗ nào tìm hắn. 

Nhíu nhíu mày, Đinh Diệu lách mình đi đến, rất nhanh đến trướcT ây Quân phủ tư. 

Đến cùng hắn, còn có Lương Ngọc Long cùng Thân Đồ Mặc "Đi ra ngoài chưa về" . 

Tam đại quân đoàn trưởng tề tụ lại một chỗ, phó quan Tây Quân vội vàng hành lễ. 

"Làm cái gì vậy?" Đinh Diệu nhíu mày hỏi. 

Vừa nói vừa mở to hai mắt nhìn về phía Chung Lương, hắn tinh tường nhìn thấy trong hư không đãng xuất một tầng gợn sóng, ngay sau đó thân ảnh Dương Khai như quỷ mị hiển lộ ra, ngay sau lưng Chung Lương cách không đến 30 trượng, cầm trong tay một cây

Thương Long Thương, một thương đâm tới Chung Lương. 

Cử động lần này khiến Đinh Diệu kinh hãi, hắn cũng nhìn ra Dương Khai không có sát tâm, mà lại Chung Lương thân là bát phẩm đỉnh phong, một kích này mặc dù xuất kỳ bất ý, uy thế mười phần, nhưng chưa hẳn có thể làm gì hắn. 

Chỉ là Chung Lương hiển nhiên bị đạo Nhật Nguyệt Thần Luân vừa rồi bóp méo cảm giác, Dương Khai đánh lén khoảng cách gần như thế, hắn lại không thể lập tức phát giác, đến tận khi mũi thương đưa tới sát người mới phát giác nguy hiểm, chợt quay người, ra lại một quyền. 

Lại là một tiếng vang thật lớn, cả người Dương Khai như con diều ngã vào hư không, gợn sóng lay động qua, lại biến mất, chỉ có lưu lại tiếng vọng: "Quân đoàn trưởng quả nhiên ghê gớm, đệ tử bội phục." 

Theo sát mà tới, Chung Lương bắt hụt, sắc mặt đen như đáy nồi, không nhịn được giận dữ hét: "Tiểu tử thúi ngươi nhất định phải tránh cho tốt, đừng để ta bắt được ngươi." 

Nghĩ hắn đường đường quân đoàn trưởng Tây Quân, phóng nhãn toàn bộ Bích Lạc quan, ngoài lão tổ cũng là nhân vật số một số hai, bây giờ lại bị một tên tân tấn thất phẩm chơi cho chóng mặt, nhất thời không quan sát còn ăn hai đòn khó chịu, thật sự là mất hết thể diện.

Tức thì tức, nhưng lại không thể không bội phục Dương Khai kẻ tài cao gan cũng lớn. 

Hắn căn bản không nghĩ tới Dương Khai lại dám tiên hạ thủ vi cường, vừa rồi, loại tình huống kia, nếu là hắn, đổi lại là thất phẩm Khai Thiên, chỉ sợ đã chết hai lần.