Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4991: Không Có Ý Kiến Gì Đi



Chính trung tâm Bích Lạc quan có một tòa cô phong, cao thiên nhận, trên cô phong, một tòa đại điện nguy nga sừng sững. 

Đối với mấy vạn tướng sĩ Bích Lạc quan, cô phong này đã là cấm địa, cũng là nơi này, chính là chỗl ão tổ bế quan thanh tu, không được triệu hoán, bất kỳ người nào cũng không dám tùy ý đặt chân quấy rầy. 

Một đạo lưu quang từ phía dưới lướt đến, rất nhanh đến trước đại điện, đáp xuống, chính là quân đoàn trưởng Tây Quân Chung Lương. 

Ánh mắt quét qua, chỉ thấy được mấy thân ảnh quen thuộc thủ hộ trước đại điện, không thấy Dương Khai. 

Không ở nơi này? Chung Lương ngạc nhiên. 

Vừa rồi hắn toàn bộ lật cả Bích Lạc quan lên, vẫn không thể tìm được Dương Khai, duy chỉ có chỗ cô phong này, bởi vì liên lụy quá lớn, hắn không dám tùy ý làm càn. 

Nếu như nói Dương Khai còn có nơi nào co ́thể tránh, vậy tuyệt đối chính là nơi đây. 

Ai ngờ bây giờ đến đây xem xét, lại vẫn không có phát hiện. 

Cái này khiến hắn không khỏi to đầu, bây giờ Dương Khai không ẩn thân nơi đây, vậy hắn còn có thể đi đâu? 

Xa xa thi lễ vị Tôn sư huynh còn đang thủ hộ đại điện, Chung Lương quay người muốn rời đi. 

Tôn sư huynh bỗng mở miệng nói: "Sư đệ tới đây, là để tìm Dương Khai kia?" 

Chung Lương ngừng chân gật đầu: "Đúng vậy!" 

Tôn sư huynh cười nói: "Nếu là như vậy, sư đệ có thê ̉ở đây chờ đợi." Chung Lương khó hiểu nói: "Vì sao?" 

Tôn sư huynh nói: "Dương Khai kia được lão tổ triệu kiến, đang ở phòng trong, chắc hẳn một hồi sau sẽ ra." 

Chung Lương không khỏi há to miệng, đầy mặt ngạc nhiên im lặng. 

Dương Khai thế mà bị lão tổ triệu kiến, này. . . này còn chơi cái méo a. Hắn không khả năng xông vào trong đại điện lôi Dương Khai ra, nói một cách khác, chỉ cần Dương Khai trốn trong đại điện không ra, vậy trận cược này hắn nhất định phải thua.

Tiểu tử này vô lại a! 

Có điều ngẫm lại thủ đoạn mình trải xuống Tiểu Càn Khôn, cũng có vẻ hơi vô lại, thành ra là hòa nhau. 

"Lão tổ sao lại bỗng nhiên triệu kiến hắn?" Chung Lương cười khổ hỏi. 

Tôn sư huynh cười nói: "Ta cũng không biết, vừa rồi tiểu tử kia bỗng nhiên đến đây, thần thái vội vàng, hình như có việc gấp nào đó muốn nói, lão tổ triệu hắn vào nói chuyện." 

Chung Lương lập tức hận đến nghiến răng, thầm nghĩ tiểu tử gian trá. 

Nhưng bản nhân hắn có lẽ cũng không nghĩ tới lão tổ sẽ triệu kiến ngay lúc này, dự định hẳn là chỉ muốn mượn nhờ hoàn cảnh đặc thù nơi đây ngăn trở mình truy kích. 

Về phần thần thái vội vàng trong miệng Tôn sư huynh, hình như có việc gấp nào đó, động tĩnh vừa rồi không nhỏ, Tôn sư huynh mặc dù tọa trấn thủ hộ nơi lão tổ bế quan, nhưng khẳng định cũng đã thấy rõ ngọn nguồn, bằng không cũng sẽ không cười chế nhạo như thế. 

Chung Lương chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Thương thế lão tổ khỏi hẳn rồi?" 

Tính toán thời gian, từ lần đánh lui Mặc tộc đến nay, cũng đã được

tám năm, lão tổ bế quan chữa thương lâu như vậy, nếu nói khỏi hẳn cu ̃ng co ́khả năng. 

Tôn sư huynh lắc đầu nói: "Không biết, đây là gần nhất trong những năm này, lão tổ lần thứ nhất đối ngoại đưa tin." 

Chung Lương nghe vậy lập tức hiểu rõ, lão tổ sợ là còn chưa khỏi hẳn, dù sao cửu phẩm Khai Thiên thụ thương muốn khôi phục cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng nhất định đã có chỗ chuyển biến tốt đẹp, nếu không cũng sẽ không để Dương Khai vào. 

Quay đầu liếc mắt nhìn hương lớn, còn thừa lại hai ba thành, còn thời gian. 

Cứ đi như thế cũng không cam chịu tâm, nếu còn có một khoảng thời gian, vậy cũng chỉ có thể lưu lại nơi này, xem xem trước khi thời hạn đến Dương Khai có đi ra hay không. 

Trước đại điện nhất thời tĩnh mịch im ắng. 

Trong đại điện, Dương Khai khoanh chân ngồi trước mặt một lão giả râu tóc bạc trắng. 

Lão giả này thân hình gầy còm, người mặc một bộ áo bào, tóc bạc như tuyết, ngay cả râu ria đều trắng như tuyết, hai chân hắn trần trụi, trên thân không có chút uy thế cửu phẩm Khai Thiên nên có. 

Dương Khai thậm chí không cảm nhận được bất kỳ lực lượng ba

động nào trên người hắn, nếu dưới tình huống không biết rõ tình hình gặp nhau, Dương Khai tuyệt đối phải xem người này như một lão giả bình thường, mà không phải cửu phẩm lão tổ tu vi đã đạt đến đỉnh phong. 

Tu vi Lão tổ sợ là đã đến cảnh giới phản phác quy chân, nếu không tuyệt sẽ không cho Dương Khai chút cảm nhận nào. 

Chợt được lão tổ triệu kiến, Dương Khai cũng cực kỳ ngoài ý. Ngày đầu hắn tới Bích Lạc quan đã cố ý muốn gặp mặt lão tổ, chỉ là lúc kia lão tổ đang chữa thương, không tiện gặp. 

Giờ này khắc này, Dương Khai biểu thị tịnh hóa chi quang ngay trước mặt lão tổ, đây cũng là yêu cầu của lão tổ. 

Lão tổ nhìn cực kỳ nghiêm túc, đợi tịnh hóa chi quang kia hình thành, còn đưa tay nhiếp lấy, thu một đoàn chi quang vào trong lòng bàn tay cẩn thận. 

Dương Khai không dám nhiều lời, lẳng lặng chờ đợi. 

Qua một lát, lão tổ khẽ gật đầu, lại ra hiệu Dương Khai duỗi ra hai tay, điều tra ấn ký trên mu bàn tay của hắn. 

Dương Khai không biết hắn nhìn ra được cái gì, nhưng lão tổ điều tra cẩn thận tỉ mỉ, thần sắc cũng cực kỳ nghiêm trọng. 

Phải sau một lát, lão tổ mới khẽ gật đầu, bỗng nhiên cười một tiếng:

"Tịnh hóa chi quang này xác thực huyền diệu, Chước Chiếu U Oánh cũng không hổ là Viễn Cổ đại năng, không phải chúng ta có thể hiểu được." 

Dương Khai nghe vậy giật nảy cả mình: "Lão tổ làm gì khiêm tốn như vậy?" 

Nghe lão tổ nói, lại tự nhận không bằng Chước Chiếu U Oánh. Cái này khiến hắn làm sao không giật mình, cửu phẩm lão tổ đã là chiến lực đỉnh phong nhất Nhân tộc, Dương Khai vốn cho rằng nhân vật như vậy có thể có địa vị ngang Chước Chiếu U Oánh. 

Lão tổ lắc đầu nói: "Cũng không phải là khiêm tốn, sự thật như vậy, năm đó lão phu sơ tấn cửu phẩm, từng tiến về Hỗn Loạn Tử Vực, cùng hai vị kia luận bàn một trận, ký ức còn mới mẻ a." 

Hắn không nói kết quả so tài như thế nào, nhưng Dương Khai mơ hồ cảm giác lão tổ hẳn là chịu khổ nhiều. 

"Chuyện trong quan, ta đã hiểu rõ, tịnh hóa chi quang là thủ đoạn khắc chế mặc chi lực, ngươi đã có đượccơ duyên này, vậy thì cố gắng tận lực vì tộc nhân đi." 

Dương Khai cung kính nói: "Cẩn tuân lão tổ pháp chỉ." 

Hơi dừng chút, Dương Khai lại nói: "Lão tổ, đệ tử còn có một chuyện muốn bẩm báo."

"Nói đi." 

"Đệ tử cũng không phải là thông qua Bất Hồi quan tiến vào Mặc chi chiến trường. Mà là thông qua một chỗ hành lang hư không!" 

Lời này vừa nói ra, lão tổ nhíu chặt mắt lại: "Cẩn thận nói đi." 

Dương Khai kẻ lại toàn bộ câu chuyện, nói về vương tộc kia sau khi chết, hành lang hư không thành hình, mình độc thân xâm nhập vào trong đó, lấy Không Gian Pháp Tắc phong ấn hành lang hư không kia, cho đến khi hiện thân trong một chỗ tiểu bí cảnh. 

"Bí cảnh kia nằm trong nội đi ̣a Mặc tộc thời điểm, đệ tử đến nơi đó đúng vào lúc Mặc tộc đang thăm dò, lối ra tuy bị đệ tử làm bí thuật phong ấn, bí cảnh kia chỉ sợ cũng đã sụp đổ, nhưng hành lang hư không khẳng định vẫn tồn tại." 

"Việc này có bao nhiêu người biết?" Lão tổ trầm giọng hỏi. 

Dương Khai nói: "Ta chưa từng tiết lộ cho ai khác, trong tiểu bí cảnh đệ tử kia gặp được một mặc đồ tên là Mông Kỳ, đệ tử thi triển tịnh hóa chi quang cứu hắn, hắn nói cho ta biết việc này trọng đại, không phải lão tổ là không thể bẩm báo, cho nên đệ tử một mực không nói cho bất kỳ kẻ vè việc này." 

"Mông Kỳ kia đâu?" Lão tổ hỏi. 

Dương Khai thở dài: "Đệ tử vốn định dẫn hắn rời đi, nhưng hắn

không đồng ý, sau khi đệ tử đi, tự vẫn mà chết." 

Lão tổ nao nao, chợt minh bạch, tán thưởng một tiếng: "Nhân tộc trung lương chi sĩ, trên Anh Hồn Bia Bích Lạc quan ta lẽ ra phải có tên của hắn." 

Anh Hồn Bia, Dương Khai biết, mỗi một chỗ quan ải đều có một tòa, ghi chép tên họ đệ tử chiến tử. 

Bích Lạc quan Anh Hồn Bia cao trăm trượng, bên trong lưu lại tính danh nhiều vô số kể. Mỗi một tính danh kia đều đại biểu một mạng. 

"Chuyện hành lang hư không, dừng ở đây, về sau không cần phải đề cập với ai khác." Lão tổ dặn dò. 

"Đệ tử minh bạch." 

Lão tổ gật gật đầu, bỗng nhiên lại thật sâu nhìn hắn một cái: "Một mình phong ấn hành lang hư không, hóa giải một trận kiếp nạn cho 3000 thế giới, ngươi có công lớn với Nhân tộc." 

Dương Khai lắc đầu nói: "Trên Mặc chi chiến trường, tộc nhân liều chết huyết chiến chống lại Mặc tộc, vô số tiền bối phải trả giá mới khiến cho 3000 thế giới có thể an bình, so với bọn họ, công lao của 

đệ tử không đáng giá nhắc tới, tối thiểu nhất, đệ tử còn sống rất tốt, chư vị tiền bối trên Anh Hồn Bia mới thật sự là đại công thần." 

"Người chết có công, người sống cũng có công." Lão tổ nói, bỗng

nhiên nâng lên một tay, duỗi ra ngón tay điểm đến trán Dương Khai. 

Động tác của hắn rõ ràng rất chậm, nhưng trong mắt Dương Khai lại nhanh vô cùng, mà lại hắn căn bản không có chút thời gian phản ứng, ngón tay kia đã điểm vào trên trán. 

Vừa chạm vào tức thu, lão tổ mỉm cười nói: "Đợi một nén nhang kia đốt hết, ngươi có thể ra ngoài." 

Dương Khai ngạc nhiên, giờ mới hiểu được lão tổ mặc dù bế quan không ra, nhưng bất cứ chuyện gì trong Bích Lạc quan đều không thể gạt được hắn, cá cược của mình cùng Chung Lương hắn khẳng định đã biết được. 

Thậm chí lần này lão tổ triệu kiến, có lẽ còn có ý giúp hắn. Dương Khai đứng dậy, cung kính nói: "Đa tạ lão tổ." 

Lão tổ nhắm mắt không nói, Dương Khai khom người thối lui. Đại điện mở ra, Dương Khai sờ trán lâm vào trầm tư. 

Vừa rồi lão tổ chỉ điểm, hắn cũng không phát giác có bất kỳ dị thường, không biết một chỉ kia sở dục như thế nào, nhưng thân là lão tổ, làm bất cứ chuyện gì đều khó có khả năng bắn tên không đích, cái này lại càng khiến Dương Khai không hiểu. 

Ngoài điện, Chung Lương vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Dương Khai đi ra.

Ngay vừa rồi, hương lớn triệt để đốt hết, dựa theo cá cược, trận này hắn thua. 

Trong lòng tràn đầy không phục, nếu không phải lão tổ chặn ngang triệu kiến Dương Khai, hắn cũng không đến mức thất bại. Nhưng lại không dám có nửa điểm phàn nàn, lão tổ làm việc, há lại cho hắn đến chỉ trích. 

Đầu tiên Dương Khai chào tiền bối họ Tôn kia, sau mới nhìn về phía Chung Lương, mũi vểnh lên trời, vẻ mặt kiệt ngạo nói: "Quân đoàn trưởng, đệ tử điểm đủ nhân mã xuất quan đây, quân đoàn trưởng không có ý kiến gì a?" 

Da mặt run rẩy không ngừng, Chung Lương hận không thể một bàn tay đập tàn phế Dương Khai, để hắn lưu trong quan hảo hảo dưỡng thương. 

Nghĩ thì nghĩ, chuyện như vậy là không thể nào. 

Bỗng thay đổi khuôn mặt tươi cười: "Dương tiểu tử a, có chuyện chúng ta hảo hảo nói, mặc kệ chuyện gì đều có thể ngồi xuống nói, không nên hơi một tí xuất quan đi, bên ngoài có gì tốt, nào có tiêu dao tự tại bằng trong quan?" 

Dương Khai cứng cổ: "Không được, ta muốn xuất quan. Quân đoàn trưởng, có chơi có chịu, ngươi sẽ không phải muốn lật lọng a?"