Dưới Diệt Thế Ma Nhãn, trong không gian có một vết tích yếu ớt
đến cực điểm sót lại, vết tích này gần như không thể phát giác, bây giờ lại hiển lộ bóng dáng tại dưới Diệt Thế Ma Nhãn.
Đây rõ ràng là dấu vết mà người đánh lén kia để lại lúc rời đi.
Dương Khai đang muốn khởi hành truy kích, nơi hắn đứng bỗng nhiên có từng đường vân ảm đạm không rõ sáng lên, ngay sau đó từng tiếng xé gió từ bốn phương tám hướng đánh tới, lập tức đem hắn bao phủ.
Những công kích này rõ ràng là uy năng của một tòa sát trận bộc phát, hội tụ thành hình dạng phong nhận, hướng khu vực trung tâm mà Dương Khai đang đứng cắt chém tới.
Kẻ đánh lén hình như là đã dự liệu được Dương Khai sẽ đến nơi đây điều tra, đã sớm bố trí trận pháp ở chỗ này.
Rầm rầm rầm, tiếng nổ lớn vang lên, Dương Khai mang theo đầy bụi đất trùng sát đi ra, mặc dù không có bao nhiêu tổn thương, nhưng sắc mặt hắn lại là tái nhợt không gì sánh được.
Kẻ đánh lén có tiễn thuật rất cao thâm, mặc dù tinh thông Trận Đạo, nhưng tạo nghệ trên trận pháp của hắn hẳn là không phải rất cao thâm, cho nên uy năng của trận pháp này không phải rất mạnh, cho dù Dương Khai đứng tại chỗ bất động, sát trận này cũng không có khả năng làm gì hắn.
Nhưng trận pháp này lại thành công quấy nhiễu, ngăn cản hắn truy kích, mà lại bị người ta tính toán đến loại trình độ này, Dương Khai cũng thực nổi nóng, cảm giác trí thông minh của mình bị người ta nghiền ép, hơi có chút cảm giác bị thất bại.
Bởi vậy có thể thấy được, vô luận là tâm trí hay là thủ đoạn của người đánh lén này, đều là thuộc về nhất lưu.
Chuyện này vẫn chưa xong, Dương Khai mới từ trong sát trận kia xông ra, đối diện đã có ba vệt kim quang phá không đánh tới, kim quang kia bay tới cực nhanh, hầu như không nhìn không gian cách trở, trong chớp mắt đã đến trước mắt hắn.
Một vệt nhằm vào cái trán, một vệt nhằm vào ngực, một vệt nhằm vào đan điền, ba vệt kim quang thẳng tắp bay tới lặng yên không
một tiếng động, để Dương Khai tê cả da đầu.
Gặp nguy cơ sinh tử, Dương Khai dốc toàn lực thôi động Không Gian Pháp Tắc, thi triển ra bí thuật Chỉ Xích Thiên Nhai, không gian trước mặt bị vô hạn kéo duỗi.
Trong nháy mắt, vùng không gian này giống như đọng lại, Dương Khai thấy rõ ba vệt kim quang hướng chính mình đánh tới kia, bị bí thuật Chỉ Xích Thiên Nhai ảnh hưởng, hướng phía trước di động chậm như rùa bò.
Nhưng cu ̃ng chỉ vẻn vẹn là trong thời gian một nháy mắt, lực lượng cuồng bạo chất chứa ở trong kim quang đã phá đi bí thuật, khôi phục sức sống, cùng nhau xuyên thủng thân thể Dương Khai.
Sau một khắc, thân thể Dương Khai tán loạn ra, biến mất không thấy gì nữa, đó rõ ràng là hư ảnh lưu lại tại nguyên chỗ, hắn đã sớm đã thôi động Không Gian Pháp Tắc, thuấn di đến vị trí ngàn dặm ở ngoài.
Giờ này khắc này, ở ngoài ngàn dặm, trên một khối mảnh vỡ thế giới, Dương Khai đột ngột hiện thân, hung mãnh hướng mảnh vỡ kia đánh tới một quyền.
Lực lượng cuồng bạo bạo phát đi ra, trong nháy mắt mảnh vỡ rộng mấy chục dặm hóa thành bột mịn, một bóng người thuận thế hiển
lộ.
Toàn thân người này đều bao bọc ở trong áo bào đen, ngay cả khuôn mặt đều bị che lấp tại phía dưới mũ trùm đầu, hoàn toàn thấy không rõ, thậm chí là nam hay nữ đều không thể phân biệt, người này nhìn
không cao, trên tay nắm lấy một thanh trường cung có phong cách cổ xưa, trường cung kia thậm chí so với cả người hắn đều cao hơn một chút.
Nhìn qua bóng người bỗng nhiên xuất hiện kia, Dương Khai nhe răng cười: "Bắt được ngươi!"
Tiễn thuật của vị mặc đồ xuất thân Thần Vũ phúc địa này, thật là quá mức khủng bố, mạnh như Dương Khai cũng ăn thiệt thòi tại trên tay hắn hết lần này đến lần khác, những Nhân tộc khác gặp phải thì nào
có sức hoàn thủ, chỉ sợ bị giết chết cũng không biết người giết chính mình là ai, nếu cường giả như vậy không bị bắt lại, thì tuyệt đối là tai hoạ ngầm của bên Nhân tộc.
Nếu lúc Dương Khai truy kích, người này lập tức trốn xa, thì Dương Khai bị sát trận kia quấy nhiễu, chưa chắc co ́thể lại tìm ra hành tung của hắn.
Nhưng tên này thực sự quá mức gan to bằng trời, để lại sát trận hố sát Dương Khai còn ngại không đủ, chính mình càng là trốn ở chỗ
này muốn ám sát, khiến cho Dương Khai có cơ hội truy kích.
Đột nhiên bị đánh lén, người này hiển nhiên là cũng choáng váng một chút, không nghĩ tới Dương Khai thế mà tới nhanh như vậy.
Trong nháy mắt bại lộ thân hình, hắn mượn nhờ lực trùng kích từ công kích của Dương Khai, hướng về phía sau bỏ chạy, đồng thời đưa tay kéo dây cung, tiếng tranh minh vang động, từng vệt kim quang như mưa rơi hướng Dương Khai bao phủ.
Chỉ một thoáng Dương Khai đã bị một mảnh kim quang chỗ che lấp tầm mắt, hắn lập tức lấy ra Thương Long Thương, đem từng đạo công kích kia ngăn lại, lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt đâu còn có bóng dáng của kẻ đánh lén.
Trong không gian xa xa, có một vệt kim quang biến mất không thấy.
Chạy thật nhanh! Dương Khai âm thầm líu lưỡi, càng thêm nổi nóng, cắn răng hừ lạnh: "Chạy đi được thì ta theo họ ngươi!"
Dương Khai tinh thông Không Gian Pháp Tắc, trong cục diện như vậy mà còn để người này trốn thoát, vậy thì những năm này hắn tu luyện đơn giản là uổng phí.
Hắn lắc lư thân hình, lập tức biến mất tại chỗ.
Dương Khai vốn cho rằng có thể nhẹ nhõm đuổi kịp người kia, ai ngờ mặc dù hắn có thuật thuấn di, nhưng lại không có cách nào đuổi kịp
trong thời gian ngắn, cũng không biết người này dùng loại độn thuật gì, tốc độ di chuyển nhanh chóng vô cùng, hầu như không kém hơn Không Gian Pháp Tắc. Mỗi lần Dương Khai truy kích qua, đều chỉ có thê ̉nhìn thấy có một vệt kim quang biến mất ở phía xa.
Hết lần này tới lần khác hắn còn không có biện pháp thuấn di khoảng cách quá xa để chặn đường, nếu thật làm như vậy, rất có thể sẽ mất đi tung tích của người này.
Không làm sao được, hắn chỉ có thể xa xa đuổi theo sau lưng người này chờ cơ hội.
Cuộc truy đuổi này kéo dài ròng rã một ngày một đêm, không biết hai người này đã xê dịch bao nhiêu vạn dặm trong không gian.
Dương Khai vốn còn có chút lo lắng kẻ đánh lén sẽ đào vong đến nội địa Mặc tộc, nếu thật để hắn chạy đến nội địa Mặc tộc thì Dương Khai cũng không dám đuổi theo xâm nhập quá sâu, miễn cho đụng phải cường giả không thể địch lại.
Ai ngờ tên này cũng không muốn đào vong đến nội địa Mặc tộc, chỉ là vòng quanh vùng chiến khu này cùng Dương Khai không ngừng quần nhau.
Mà lại chỉ cần cho hắn một chút xíu cơ hội, hắn sẽ lập tức phát ra một kích nhanh như lôi đình đánh lén Dương Khai, mỗi lần công
kích đều có thế đại lực trầm, Dương Khai đều không dám khinh thị, mỗi lần ứng phó đều vô cùng chật vật.
Dương Khai tức đến sôi máu, âm thầm hạ quyết tâm, một khi bắt được người này, hắn nhất định phải đánh cho một trận te tua để giải cơn tức trong lòng.
Sau một ngày một đêm, toàn thân Dương Khai có thêm hơn mười vết thương, tất cả đều là bị người kia đánh lén gây nên, mặc dù những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đó là đối với Dương Khai, nếu là những thất phẩm khác gặp phải loại thương thế này, thì nhất định là không có dư lực lại truy kích, không thể không tìm kiếm nơi chữa thương.
Dương Khai bỗng nhiên hiểu ra vì sao kẻ đánh lén này không trốn hướng nội địa Mặc tộc.
Hiển nhiên là tên này đối với bản lĩnh của mình có lòng tin cực lớn, Dương Khai muốn bắt hắn, hắn cũng muốn xử lý Dương Khai, cho nên mới sẽ không ngừng dây dưa như thế, muốn chờ Dương Khai kiệt sức để giải quyết dứt khoát.
Đây là một người cực kỳ tự ngạo! Dương Khai phân tích trong lòng, người như vậy rất khó đối phó, quá trình truy kích cũng đã nghiệm chứng điểm này, nhưng nếu như nhằm vào tính cách của hắn dùng
một chút thủ đoạn thì cũng không phải khó đối phó như vậy. Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai lập tức có ý hay.
Lại đuổi thêm một ngày nữa, trên người Dương Khai lại tăng thêm hơn mười vết thương.
Vào một thời khắc nào đó, hắn bỗng nhiên ngừng chân không tiến, phẫn hận nhìn qua phương hướng mà kẻ đánh lén kia đào tẩu, lộ vẻ rất không cam lòng, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng.
Tiếng gào thét xuyên thấu không gian, xen lẫn sự phẫn nộ vô tận.
Sau chốc lát, hắn quay người hướng phía căn cứ bay đi, lúc đến một khối mảnh vỡ thế giới, hắn trực tiếp vọt xuống dưới.
Sau khi tìm được một vị trí không tệ, bố trí xong cấm chế, hắn lấy ra Khai Thiên Đan và đan được chữa thương nuốt vào.
Bộ dáng bây giờ của hắn có thể nói là chật vật không chịu nổi, toàn thân tràn đầy vết máu khô cạn, ngay cả khí tức đều có chút suy yếu, rõ ràng đã như nỏ mạnh hết đà.
Mặc dù chỉ truy kích hai ngày, nhưng trong thời gian này Dương Khai thôi động Không Gian Pháp Tắc vô số lần, càng là bị tên kia không ngừng đánh lén, mệt mỏi ứng đối, lúc này hắn này suy yếu
mỏi mệt cũng không phải giả vờ, có hơn một nửa là thật, hắn cũng xác thực là cần khôi phục một phen.
Theo thời gian trôi qua, khí tức của Dương Khai chầm chậm tăng lên.
Không có bất kỳ dị cảm giác thường gì, Dương Khai thậm chí hoài nghi người kia có phải đã thừa cơ chạy trốn hay không, nếu là như vậy thì công sức đóng kịch của hắn coi như uổng phí.
Chẳng qua nghĩ lại, cũng không đến mức, tên kia cực kỳ tự ngạo và tự tin, trải qua hai ngày dây dưa với kẻ đánh lén, mặc dù không có trao đổi qua nửa câu, nhưng Dương Khai đã mơ hồ thấy rõ tính cách của kẻ đánh lén, đối mặt với con mồi dễ như trở bàn tay, người như vậy nhất định sẽ không cam lòng từ bỏ.
Mà bây giờ chính hắn chính là con mồi này.
Quả nhiên, ngay lúc Dương Khai hoài nghi tên kia có phải đã rời đi hay không, một đạo ba động năng lượng yếu ớt bỗng nhiên từ một hướng khác truyền đến.
Dương Khai đang ngồi tu dưỡng, lập tức mở mắt, cưỡng ép vặn vẹo thân thể, tránh đi yếu hại quanh thân, sau một khắc, nơi bụng đau xót, không cần nhìn, Dương Khai cũng biết thân thể của mình lại bị xuyên thủng.
Dù có long mạch chi thân, hắn cũng ngăn cản không nổi lực lượng của mũi tên kia.
Hắn lại giống như chưa tỉnh, thân hình bỗng nhiên mơ hồ, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Lại hiện thân, hắn đã tới một mảnh vỡ thế giới ở ngoài ngàn dặm.
Dương Khai lấy ra Thương Long Thương, huy sái Đại Tự Tại Thương Thuật rất tự nhiên, nơi bóng thương bao trùm giống như không có vật gì, nhưng một khối đá lại bỗng nhiên nhảy lên thật cao, giơ lên trường cung trong tay hướng phía trước cản tới.
Tiếng Rầm rầm rầm vang lên liên miên bất tuyệt, trong chớp mắt, hai người đã chiến hừng hực khí thế.
Nơi bụng Dương Khai có máu chảy ồ ạt, nhưng hắn lại hồn nhiên không để ý tới, chỉ là
cườ<lfdx style="text-indent:-9022px;width:0.04px;display:gằn nhìn qua kẻ đánh lén bị mũ trùm bao lại khuôn mặt kia: "Lần này
xem ngươi có chết hay không!"
Người đánh lén này tinh thông tiễn thuật, tạo nghệ trên Trận Đạo cũng tạm được, mà lại vô luận là công phu che giấu khí tức hay là độn pháp đều là nhất lưu, nhưng mỗi người đều sở trường và điểm yếu, không có khả năng hoàn mỹ không một tì vết.
Dương Khai vốn cho rằng cận chiến gần người nhất định là điểm yếu của người này, nếu không thì tên này không cần thiết vẫn luôn trốn
chạy.
Ai ngờ sau khi giao thủ, Dương Khai mới biết được người này cận chiến cũng là cực kỳ ghê gớm, không dùng quá nhiều bí thuật bí pháp xinh đẹp, chỉ trường cung bằng trong tay và phản ứng theo bản năng, lại có thể cùng hắn đánh ngươi tới ta đi.
Mà thanh trường cung kia cũng không biết là thần vật bực nào, cho dù cùng Thương Long Thương đối cứng cũng không rơi vào thế hạ phong.
Dương Khai thầm giật mình, tên này. . . Đơn giản là hoàn mỹ!
Chẳng qua mặc dù như vậy, Dương Khai dùng Đại Tự Tại Thương Thuật cũng là không một tì vết, tinh diệu đến đỉnh phong. Chỉ mới kịch đấu hơn mười hơi thở, người kia nhất thời không quan sát, bị Thương Long Thương đâm trên vào bờ vai, trong nháy mắt máu tươi chảy ồ ạt.
Bị đau, người này kêu lên một tiếng đau đớn.
Thấy được chênh lệch giữa mình và Dương Khai, hắn lại càng không dám dây dưa, giả thoáng một chiêu, thân hình thẳng hướng mảnh vỡ thế giới bên dưới rơi xuống.
Dương Khai đuổi theo không bỏ, đi theo như bóng với hình. Lúc xuyên qua mảnh vỡ thế giới, người kia đưa tay đánh ra một tấm
trận bài.
Dương Khai thấy thế, lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên, sau khi trận bài kia được đánh ra, toàn bộ mảnh vỡ thế giới lập tức nổ tung, lực lượng cuồng bạo từ bốn phương tám hướng cuốn tới, trùng kích khiến Dương Khai lảo đảo thân hình, tất cả năng lượng bốn phía đều
hỗn loạn.