Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5006: Muốn Giết Vực Chủ Sao



Chẳng qua người này rất giảo hoạt, khó đảm bảo nàng không phải đang cố ý giả vờ yếu thế, Dương Khai không có ý tứ buông nàng ra, chỉ là yên lặng thôi động tịnh hóa chi quang. 

Sau chốc lát, tay trái tay phải hắn sáng lên quang mang hai màu khác nhau, quang mang hai màu giao hội dung hợp, hóa 

thành bạch quang loá mắt, đem hai người hoàn toàn bao phủ. 

Vị mặc đồ hầu như đã hôn mê bỗng nhiên lộ vẻ đau đớn, phát ra tiếng vang ôi ôi trong cổ họng, theo bản năng giãy dụa, nhưng nàng bị Dương Khai cầm giữ thân hình, vô luận nàng giãy giụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì. 

Tiếng vang Xoẹt xẹt truyền ra, từng luồng hắc khí mà mắt trần có thể thấy từ trên người nàng tiêu tán ra, trừ khử vô hình, vẻ đau dớn trên mặt nàng cu ̃ng dần dần biến mất không thấy gì nữa, chuyển thành nhu hòa. 

Trải qua một lát, không còn chút hắc khí nào toát ra, Dương Khai mới buông lỏng nàng ra, cũng coi như có thể xác định, nàng thật sự không có lực lượng phản kháng. 

Dương Khai đã lâm vào tình trạng kiệt sức, lập tức té lăn trên đất, nằm theo hình chữ đại, há to miệng thở hổn hển, mặc dù còn đang hôn mê, nhưng cô gái bên người hắn vẫn cau mày, hình như là mơ thấy ác mộng. 

Sau một lát, Dương Khai mới giãy dụa bò lên, hướng trong miệng nhét một chút linh đan khôi phục, yên lặng luyện hóa. 

Cô gái kia vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, vài ngày trước nàng vẫn luôn bị Dương Khai đuổi theo không bỏ, bị thương nhiều lần, sau đó nàng lại núp trong bóng tối, vận dụng bí thuật có uy năng cường đại đánh lén vị bát phẩm Khai Thiên kia, cho nên đã rét vì tuyết lại lạnh 

vì sương, cuối cùng càng là bị Dương Khai mãnh liệt đánh cho một trận, bây giờ mặc dù nàng đã khôi phục ý thức của mình, nhưng nàng đã tiêu hao và bị thương không nhẹ. 

Dương Khai đi vào bên người nàng, khoanh chân ngồi xuống, hướng trong miệng nàng nhét chút linh đan, trợ giúp nàng ăn vào, rồi thôi động bí thuật Nguy Nguy Trường Thanh, dùng sinh cơ nồng đậm đem nàng bao phủ.

Cũng may nơi này vẫn luôn không có bóng dáng Mặc tộc ẩn hiện, nếu không thì không thể thiếu một trận đại chiến. 

Sau khi cô gái này hôn mê trọn vẹn một ngày, một đoạn thời khắc nào đó, đôi lông mi thật dài của nàng bỗng nhiên run rẩy một chút, ngay sau đó nàng bỗng nhiên mở mắt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lập tức từ tại chỗ bắn lên, đưa tay vào không trung nắm một cái, thanh trường cung so với cả người nàng còn cao lớn hơn kia xuất hiện trong lòng bàn tay. 

Nàng cực kỳ thành thạo kéo ra dây cung, một vòng kim quang trực chỉ Dương Khai, vận sức chờ phát động. 

Dương Khai vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, thậm chí ngay cả phòng bị đều không có, chỉ thương hại nhìn qua nàng, ôn nhu nói: "Không cần khẩn trương." 

Cô gái kia yên lặng nhìn hắn một lát, vẻ mặt có chút biến hóa, cuối cùng nhớ tới chuyện phát sinh trước khi nàng hôn mê, nàng không khỏi nhíu mày, chầm chậm thả ra trường cung trong tay, hơi có chút khiếp sợ nói: "Sư huynh đã cứu ta sao?" 

Dương Khai mỉm cười gật đầu. 

Tuy rằng tự mình trải qua, mà lại còn nhớ kỹ rõ ràng từng chi tiết, nhưng nàng vẫn không thể tin được: "Sư huynh làm sao có thể cứu

được ta? Đó là thủ đoạn cỡ nào?" 

Từ xưa đến nay, sau khi cường giả Nhân tộc bị mặc chi lực nhuộm dần, chuyển hóa thành mặc đồ, Nhân tộc không còn biện pháp nào cứu về, một khi bị chuyển hóa thành mặc đồ, vậy thì từ đây vị cường giả đó sẽ đứng ở mặt đối lập của Nhân tộc, chỉ có thể quyết sinh tử trên chiến trường. 

Rất nhiều tộc nhân không phải chết tại trên tay Mặc tộc, mà là bị chuyển hóa thành vũ khí của Mặc tộc, trái lại đối phó Nhân tộc, đây là nỗi thống khổ của Nhân tộc từ xưa đến nay. 

Mà bây giờ, chuyện phát sinh ở trên người nàng, không thể nghi ngờ đã nói rõ bên Nhân tộc đã nắm giữ một loại thủ đoạn thần kỳ, có thể cứu vớt mặc đồ! 

Dù nàng có tâm tính không tầm thường, nhưng cũng khó nén vẻ khiếp sợ. 

Dương Khai mỉm cười nói: "Ta có một bí thuật, có thê ̉tịnh hóa xua tan mặc chi lực." 

Nữ tử suy nghĩ một chút: "Bạch quang kia?" 

"Đúng vậy!" 

Cô gái bừng tỉnh hiểu ra: "Trách không được!" 

"Cái gì?" Dương Khai không hiểu nhìn qua nàng.

Cô gái nói: "Trong trận chiến10 năm trước, có một chuyện để bên Mặc tộc cảm thấy rất kỳ quái, trong lần đó Mặc tộc chuyển hóa được số lượng mặc đồ quá ít, mà lại hình như là bắt đầu từ một thời điểm nào đó, không còn bất kỳ một vị mặc đồ nào sinh ra. Bên Mặc tộc vẫn luôn hoài nghi bên Nhân tộc có phải là đã nắm giữ thủ đoạn khắc chế mặc chi lực hay không, nhưng bọn hắn vẫn chưa làm rõ được điều này, bây giờ nghĩ đến, thủ đoạn này chính là bí thuật mà sư huynh thi triển." 

Dương Khai gật đầu nói: "Không sai." 

Cô gái nghiêm mặt lại, thu hồi trường cung, ôm quyền nói: "Bạch Nghệ cám ơn ân cứu mạng của sư huynh." 

Dương Khai thế mới biết tên của nàng, đứng dậy đáp lễ lại: "Ngài nói nghiêm trọng rồi,ừm, ta tên là Dương Khai, ngoài ra ta cũng không phải là sư huynh, ta mới tấn thăng thất phẩm không bao lâu, nếu bàn về bối phận, có lẽ ngài vẫn là sư thúc của ta." 

Bạch Nghệ lắc đầu nói: "Ngươi đã là thất phẩm, thực lực lại mạnh hơn ta, vậy thì nên lấy sư huynh muội tương xứng." Nói đến đây, Bạch Nghệ lại nghĩ tới những ngày này nàng cùng Dương Khai, hồ nghi nói: "Sư huynh mới tấn thăng thất phẩm?" 

Dương Khai gật gật đầu: "Sau trận đại chiến giữa hai tộc lần trước, ta đã tấn thăng." 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.

Bạch Nghệ không khỏi động dung. Mới tấn thăng thất phẩm, đã đuổi nàng lên trời không đường, xuống đất không cửa, đây là có nội tình mạnh cỡ nào, nếu để cho Dương Khai tu hành thêm một chút năm tháng, vậy nàng sao có thể là đối thủ? Nàng cũng là nhân vật thiên chi kiêu tử, tự nhận là không thể so với những thất phẩm Khai Thiên khác kém hơn cái gì, mà lại một khi để nàng kéo dài khoảng cách, phát huy ra ưu thế của mình, thất phẩm bình thường căn bản là không thể tới gần thân thể của nàng. 

Nhưng sau khi cùng Dương Khai giao thủ, nàng thế mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (người giỏi còn có người gỏi hơn, ngoài bầu trời còn có bầu trời cao hơn). 

"Bạch. . . Sư muội, thân thể ngươi không sao chứ?" Dương Khai lo lắng nói một tiếng, nàng kiên trì lây sư huynh muội tương xứng, Dương Khai cũng liền thuận theo ý nàng. 

Lúc này Bạch Nghệ mới có rảnh xem kỹ thân thể của mình, một lát sau nàng nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là trước đó tiêu hao không nhỏ, cần khôi phục, sư huynh đã giúp ta chữa thương đúng không?" 

Nàng vẫn nhớ kỹ thương thế vủa mình, mặc dù trong hôn mê thương thế cũng sẽ khôi phục, nhưng không đến mức khôi phục

nhanh như vậy, bây giờ đã không còn đáng ngại, nói rõ lúc nàng hôn mê có người trợ giúp nàng chữa thương, người này tự nhiên chỉ có thể là Dương Khai. 

Lúc nói chuyện, nàng sờ lên trán của mình, giống như còn có từng đợt cảm giác hôn mê đánh tới. Nhưng pha cụng đầu đủ để hủy diệt thế giới của Dương Khai thế nhưng là để lại ký ức rất khác sâu cho 

nàng, nàng sống nhiều năm như vậy, nhưng đây vẫn lần đầu nàng bị người khác đối đãi như thế, cảm thấy mới lạ vô cùng. 

Dương Khai gượng cười ha ha hai tiếng: "Chuyện lúc trước có chút bất đắc dĩ, sư muội chớ trách." 

Bạch Nghệ gật gật đầu: "Ta hiểu được, sư huynh là muốn cứu ta về chính đồ, cũng không phải là muốn giết ta, nếu không thì không đến mức hành động như vậy, chỉ là lúc kia ta. . . Tóm lại cho sư huynh thêm phiền toái, thật xin lỗi!" 

Nói xong, nàng lộ vẻ rất hổ thẹn. 

Dương Khai thở dài: "Người bị mặc chi lực chuyển hóa ăn mòn, duy mặc chí thượng, trách không được ngươi, ân, sư muội đã không có gì đáng ngại, vậy thì chúng ta trở về đi, ở gần đây có một chỗ căn cứ của Nhân tộc, sư muội hẳn là biết đến." 

"Biết. . ." Bạch Nghệ gật gật đầu, nhưng không có ý tứ muốn khởi

hành, mà lại sắc mặt nàng còn ẩn ẩn có chút giãy dụa do dự. 

Dương Khai không hiểu nhìn nàng: "Sư muội còn có chỗ nào không thoải mái sao?" 

Bạch Nghệ lắc đầu, bỗng nhiên yên lặng nhìn hắn, mở miệng nói: "Sư huynh, muốn giết vực chủ sao?" 

Dương Khai nhíu mày: "Sư muội nói lời này là có ý gì?" 

Bạch Nghệ nói: "Lúc bình thường, hai người chúng ta chỉ là thất phẩm, tuyệt đối không phải đối thủ của vực chủ, nhưng mà bây giờ lại có một cơ hội tốt, nếu vận dụng thoả đáng, có tỷ lệ thành công rất cao!" 

Dương Khai nghe huyền ca mà biết nhã ý: " Chẳng lẽ sư muội nói đến chính là vị vực chủ đào tẩu lúc trước?" 

Bạch Nghệ gật gật đầu: "Đó là Trục Phong vực chủ, một trong những vực chủ dưới trướng Môn Tà vương chủ, trước đó ta chính là mặc đồ của hắn. Hắn cùng tổng trấn Từ Bá Lương Từ đại chiến một trận, tuy được ta tương trợ trốn qua một kiếp, nhưng đã nguyên khí đại 

thương, giờ phút này hắn hẳn là đang ở trong sào huyệt của mình chữa thương, nếu giờ phút này chúng ta tiến đến đánh lén, sẽ có tỷ lệ thành công rất lớn." 

Dương Khai hơi híp mắt lại, nhưng trong khóe mắt lại có tinh quang

bắn ra bốn phía: "Sư muội xác định sao? Trục Phong vực chủ đang chữa thương, xung quanh nhất định sẽ có cường giả thủ hộ, chúng ta chỉ có hai người, mặc dù đều có thực lực không tầm thường, nhưng cơ hội thành công lại lớn bao nhiêu?" 

Bạch Nghệ lắc đầu nói: "Sư huynh có chỗ không biết, bên Mặc tộc cũng không phải là bền chắc như thép, vụng trộm bẩn thỉu không ít, nếu hạ vị Mặc tộc có cơ hội, thôn phệ lực lượng của thượng vị Mặc tộc thì sẽ có thể đạt được tăng lên to lớn. Lần này, Trục Phong vực chủ bị thương không nhẹ, cho nên vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không để những vực chủ khác hoặc là các lãnh chúa dưới trướng biết được tin tức này, nếu không thì một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, khó đảm bảo những vực chủ khác sẽ đối với hắn không có ý nghĩ, nói không chững cho dù là những lãnh chúa dưới trướng hắn cũng sẽ mạo hiểm xuất thủ, một khi thôn phệ lực lượng của hắn, đủ để khiến lãnh chúa tấn thăng lên vực chủ." 

Dương Khai nghe vậy gật đầu nói: "Ta xác thực là đã nghe nói qua chuyện này." 

Hắn đã sinh hoạt ở nội địa Mặc tộc qua hai năm, tự nhiên là đối với chuyện này từng nghe thấy, lúc trước Nộ Diễm bộc lộ suy nghĩ muốn thôn phệ một vị lãnh chúa trước mặt hắn rất nhiều lần, chỉ tiếc là không có bất kỳ cơ hội nào, cho nên Nộ Diễm chỉ có thể

mang theo Dương Khai đi các võ đài, kiếm lấy mặc tệ. 

Mà lại tin tình báo này cũng không phải là bí mật, các nơi quan ải của Nhân tộc đều nắm giữ. 

Bạch Nghệ nói: "Nếu là thương thế bình thường thì cũng thôi đi, những lãnh chúa kia tự nhiên là không dám sinh dị tâm, nhưng ta thấy lần này Trục Phong vực chủ bị thương thật là nghiêm trọng, cho nên hắn nhất định phải giấu diếm tin tức, mà bây giờ nơi hắn chữa thương, nhiều lắm là chỉ có mấy vị thủ hạ tâm phúc thủ hộ." 

"Ngươi biết hắn sẽ đi chỗ nào chữa thương sao?" 

Bạch Nghệ gật gật đầu: "Biết đại khái, dù sao ta cũng là mặc đồ dưới trướng hắn, tiếp xúc qua rất nhiều bí mật của hắn." 

Dương Khai lập tức rối rắm. 

Một vị vực chủ bị trọng thương trong, đối với hắn có sức hấp dẫn không nhỏ, nếu có thể nhân cơ hội này đem chém giết thì đủ để hung hăng đả kích lực lượng cao cấp của Mặc tộc tại mảnh chiến khu này, đối với Nhân tộc có chỗ tốt rất lớn. 

Nhưng nếu làm như vậy, thì cần gánh chịu nguy hiểm không nhỏ. 

Dù sao đó cũng là một vị vực chủ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, vực chủ kia phản công trước khi chết cũng không thể khinh thường, huống chi, bên người hắn nhất định còn có đám thủ hạ trung tâm thủ hộ. 

Coi như đắc thủ, muốn thoát thân cũng phải đại chiến một trận. 

"Sư huynh, tận dụng thời cơ, nếu chậm thêm, thương thế của Trục Phong vực chủ có chỗ khôi phục, thì càng khó hạ thủ." Thấy Dương Khai do dự, Bạch Nghệ vội vàng khuyên nhủ. 

Dương Khai nhìn nàng một chút, cuối cùng quyết định, gật đầu nói: "Được, ta sẽ cùng sư muội liên thủ giết địch." 

Thấy hắn cuối cùng cũng đồng ý, Bạch Nghệ mới cười nói: "Ta cũng sẽ không để cho sư huynh thất vọng." 

"Nhưng trước đó, chúng ta còn phải khôi phục một trận." Dương Khai nói. 

Hắn ngược lại là không có chuyện gì, nhưng giờ phút này khí tức của Bạch Nghệ rõ ràng là có chút suy yếu, xác thực cần phải khôi phục một phen, nếu không thì nàng nào có lực lượng đi đánh lén Trục Phong vực chủ. 

Ngay sau đó, hai người ngồi nguyên tại chỗ khôi phục.